Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 1: Chính là đoạn tụ




Khi Hồ Tôn dẫn hai thiếu niên ra khỏi chính viện, Tư Đồ Ngạo cũng đi theo. Sỡ dĩ không nói hắn đuổi theo, vì hắn vẫn dùng thái độ nhàn tản theo bước.

Hồ Tôn đi chậm lại, để Tư Đồ Ngạo thong dong theo kịp.

“Có gì thì nói đi, chúng ta không dự định lưu lại quá lâu.” Hồ Tôn nói.

“Tại sao ngươi lại nói với y những lời đó? Y không hề yêu cầu các ngươi làm gì cả.”

“Phòng ngừa chu đáo mà thôi.” Hồ Tôn cười nói: “Phải biết là, con người luôn không biết đủ. Một khi biết bản thân đang ở địa vị có lợi nào, hoặc biết trong tay có lẽ nắm giữ quyền lực thế nào, thì sẽ có suy nghĩ muốn dùng tới nó, sau đó sẽ sinh ra dã tâm. Hơn nữa, mất đi quá nhiều, vọng tưởng cũng sẽ càng nhiều__ Đừng nhìn ta như thế, ngươi biết đây là nhân chi thường tình. Ngươi cũng biết, chúng ta nhàn tản quen rồi, không có dã tâm gì, cũng không muốn bị bất cứ dã tâm gì bó buộc.”

Tư Đồ Ngạo thở dài: “Ngươi vẫn luôn suy nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu.”

“Ta và ngươi còn cả Tiêu phó giáo chủ đều không giống nhau.” Hồ Tiêu lộ ra thần sắc mang theo hoài miện. “Các ngươi đều là đại tộc trong Tây Thương, đều trưởng thành trong cốc địa tập trung của Tây Thương tộc, những người chúng ta thì…”

Những người này, đều lưu lạc bên ngoài, bị nhân thế xem như dị chủng xem như yêu nghiệt xua đuổi hoặc lợi dụng.

Thế đạo hỗn loạn, hành động tru sát Tây Thương tộc nhân đều là từng trận từng trận. Có lúc tộc nhân cho rằng gió lớn đã qua có thể nhập thế cư trú, nhưng chưa qua mấy tháng, đợt tru sát mới lại bắt đầu.

Trong bọn họ, có người phụ mẫu bị giam cầm, nhốt trong lồng treo trên cửa thành để triển thị dị loại. Có người từng bị quý tộc vương tôn xem thành súc vật dưỡng trong chuồng heo, tâm tình xấu thì đi phát giận. Có người bị trượng phu hoặc thê tử tố cáo, bị bắt chịu đánh kéo đi dạo phố, trong nhiều năm chịu đủ giày vò…

Mất đi quá nhiều, vọng tưởng cũng sẽ càng nhiều, câu này không phải chỉ đang châm vào Hoàng Linh Vũ, thật ra nào đâu phải không châm vào ‘bang người lười’ bọn họ, châm vào tự bản thân Hồ Tôn? Bọn họ đều mất đi rất nhiều, đến nay cũng vẫn bảo giữ thái độ oán hận thù địch với thế tục. Nếu không chỉ cần ‘phấn đấu’ lên, có lẽ chuyện đầu tiên phải làm chính là khuấy đảo thế cục này, đem tất cả những kẻ từng tổn thương bọn họ, những kẻ ôm tay bàng quan, và những kẻ vô tội, đều cuốn vào cơm mưa máu gió tanh.

Không sai, kỳ thật bọn họ là cuồng đao, là lợi đao bị thời cục bức bách mà không thể không phát cuồng, là cuồng đao căn bản không sợ đồng quy ư tận với địch nhân. Từng có một người đảm đương vai diễn thao túng thanh đao này, không để bọn họ tùy tiện đi hủy diệt phá hoại hoặc tự mình tàn hại. Nhưng hiện tại đã không có ai có thể đảm nhận vai diễn đó nữa.

Cho dù Hồ Tôn cũng chỉ có thể áp chế khát vọng giết chóc và báo thù, thống lĩnh chúng nhân dưới trướng, dùng thái độ tùy ý nhàn nhã tham gia giáo vụ, đem một bang ‘cuồng nhân’ đè áp thành ‘người lười’.

Còn về Hoàng Linh Vũ… Hồ Tôn đột nhiên bật cười, hắn đây là đã cảm thấy mệt rồi sao? Thế nhưng lại tưởng tượng để kẻ lần đầu tiên gặp mặt đó đến quản đám người lười từ chân lên này? Một người thân tâm đều đã tàn khuyết, thì có thể làm gì chứ?

_____

“Trước đây ta không biết, Đại Yến tựa hồ không thích tàn phế lắm?” Hoàng Linh Vũ chợt nói.

Mộ Dung Bạc Nhai lưu lại trong phòng ngủ đang đứng trước giá sách giúp Hoàng Linh Vũ tìm sách, nghe thế ngây ra, mang theo chút ngây ngốc nói với y: “Đây là thường thức mà!”

Hoàng Linh Vũ nói: “Trước đây không phát hiện, giống như nếu ngươi vẫn luôn trú trong cung điện, tuyệt đối sẽ không biết cùng dân có cảm giác thế nào.”

Mộ Dung Bạc Nhai buông sách xuống, đi tới cạnh giường ngồi bên Hoàng Linh Vũ, lý lẽ thỏa đáng đặt tay lên mu bàn tay để bên ngoài tấm chăn mỏng, nói: “Sao ngươi đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này?” Vừa nói xong, lại nhớ tới hai thiếu niên trước đó bị Tư Đồ Ngạo phạt đứng ở cuối giường, sắc mặt lập tức tối đi, “Hai tiểu tử đó nói cái gì rồi?”

Hoàng Linh Vũ chỉ trừng mắt nhìn cánh tay hắn gác lên mu bàn tay mình, không đáp lại.

Mộ Dung Bạc Nhai cũng phát giác thần sắc y kỳ dị, thuận theo mắt y nhìn sang… da thịt Hoàng Linh Vũ khá lạnh, trong ngày nóng sờ lên rất thoải mái, giống như con rắn sờ lên lán mịn mát tay__ Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ nghĩ, quyết định làm như không phát hiện gì hết.

Hoàng Linh Vũ nhìn vị trí da thịt tiếp xúc, nghĩ tới ký ức được che giấu ở nơi rất sâu, cũng từng có người thường xuyên tiếp xúc như vậy, mang theo rất nhiều sự cẩn thận và thăm dò.

Đối với nam nhân thường xuyên cầm cuốc sắt xẻng sắt mà nói, cánh tay là bộ phận phát triển mạnh, làm chuyện gì đều có thể bị đụng đến, huống hồ một đám nam đồng sự còn thường xuyên tắm rửa trong hồ ao, xích lõa đối diện, lúc đó Hoàng Linh Vũ căn bản không nghĩ nhiều. Lúc đó, người đó đã ám thị rất nhiều lần, nhưng Hoàng Linh Vũ lại không có phản ứng gì, cho đến khi lòng nhẫn nại của hắn bị mài sạch…. Nhiều năm qua đi, thế nhưng lại trải qua chuyện tương tự a! Hoàng Linh Vũ cảm thán.

“Ta có một vấn đề, nếu còn không hỏi nữa, đại khái sẽ bị nghẹn chết.” Vì thế y hỏi. “Trong nửa năm nay, đối với việc ngươi đến giải cứu ta, ta vô cùng tin tưởng. Lý do chính là, đại khái ta là người duy nhất trên đời này có thể đọc hiểu những mật văn kia. Nhưng hiện tại lại không còn xác định nữa, một tháng nay, các ngươi không hề một lần ở trước mặt ta nhắc tới chuyện những quyển cổ tịch kia. Tại sao?”

Mộ Dung Bạc Nhai trầm mặc một lúc, cảm thấy nơi da thịt dưới tay tiếp xúc dần mang theo độ ấm, chỉnh lý tâm tình xong mới hỏi: “Trình Bình đó, chúng ta từng hỏi hắn những chuyện đã xảy ra với ngươi trong thời gian nửa năm bị nhốt. Hắn chỉ nói, nếu ngươi nguyện ý hiệp trợ bọn họ phiên dịch, thì sao lại rơi vào bước đường hiện tại?” Ta không cho rằng ngươi là vì chúng ta mà đối địch với bên đó, hơn nữa còn tới trình độ này. Ngươi có thể nói với ta, là vì sao không?”

Hắn lại không cho Hoàng Linh Vũ thời gian trả lời: “Năm đó Diêm Phi Hoàng cũng chỉ phiên dịch bộ phận cực ít sử dụng, trưởng lão trong giáo cho rằng năng lực của hắn có hạn không thể dịch hết, nên cũng khát vọng một dị nhân khác đã hoặc sắp giáng lâm tới thế giới này như hắn nói, giúp hắn tìm kiếm tung tích. Ta thì lại không cho rằng như thế, hắn căn bản chính là không muốn để những nội dung này lưu truyền ra ngoài. Hiện tại thấy ngươi cũng mang thái độ như vậy, thì càng chứng thực suy đoán của ta, vậy thì hiện tại, ngươi có thể nói với ta, là tại sao không?”

“Hắn đã thay đổi rất nhiều.” Hoàng Linh Vũ nói.

Y đột nhiên cảm thấy, Diêm Phi Hoàng có lẽ vô cùng thích nơi này, đến mức ngay cả tính tình cũng thay đổi rất nhiều.

Người đó trước đây căn bản là muốn gì làm đó, sẽ không suy nghĩ triệt để và sâu sắc như vậy.

Diêm Phi Hoàng bất luận đến đâu cũng rất dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống ở đó, trước đây vì những người nghèo dọc đường chìm sâu vào khốn cảnh, có thể giao cho bọn họ tri thức và tình báo của trộm mộ. Sau khi đến đây, nhất định cũng có thể rất nhanh nhập vai nhân vật.

Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Mộ Dung thị tuy đã có thiên hạ, nhưng giữa huyết thân lại động một tý là phản bội chém giết. Mà trong triều dã, chuyện tình yêu đồng tính thì có chướng mắt ai, mà nhất định phải chịu sự khinh bỉ chửi rủa của thiên hạ. Một khi hành vi kinh thế hãi tục, ý kiến bất đồng bản thân, thì liền bè cánh đấu đá, phân tranh tứ khởi__ Thế nhân như vậy, nếu đạt được bí mật trong những quyển sách kia, trừ dùng nó để nội chiến nội đấu, còn có thể dùng làm gì nữa?”

“Đích thật cũng không thể dùng làm gì.” Hoàng Linh Vũ nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, trong ánh mắt bắt đầu dâng lên ý cười nhàn nhạt. Hình như, cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm thôi. Y thở dài nhìn cuộc sống tự do quá khứ một đi không trở lại.

Ngược lại Mộ Dung Bạc Nhai bị ánh mắt nhìn thẳng tắp của y nhìn tới mức lúng túng, giống như học sinh đang khảo bài trước mặt thầy giáo, sau khi nhiệt huyết lui đi chỉ còn lại chính là túng túng và hối hận, hắn ngại ngùng vẫy đầu, sau đó buông tay, ngồi yên.

Ngồi không bao lâu, Mộ Dung Bạc Nhai không biết phải tiếp tục nói vấn đề gì, Hoàng Linh Vũ cũng chỉ nhìn hắn không chớp, bầu không khí dần trở nên ái muội.

“Ngươi… ta đi xem thử cơm trưa đã làm xong chưa, ngươi cứ ở đây đợi một lát.”

Hoàng Linh Vũ cười như không cười nhìn người cuối cùng không còn giả vờ sắc mặt trấn định nổi nữa, lúc này trong viện lạc là một phiến dương quang sáng lạn, gió ngoài cửa sổ thổi vào cũng mang theo khí tức mùa hạ, tâm tình y càng lúc càng không tệ, nói: “Ta đã rất lâu không thấy Tiêu chưởng sự rồi, nếu có thể, giúp ta tìm hắn tới đây được không? Ta có vài lời muốn nói với hắn.”

“Tiêu chưởng sự?” Mộ Dung Bạc Nhai vừa đi được chừng ba thước thì dừng lại, vì xưng hô có chút quen thuộc lại không mấy quen thuộc này.

“Sư phụ ngươi!” Hoàng Linh Vũ nhấc gậy chống bên cạnh giường, hung ác chọc chọc đầu đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.