Kỹ Năng Nuôi Dưỡng Người Cứu Thế

Chương 65




Thời tiết rất đẹp, bầu trời quang đãng khi máy bay của Rob hạ cánh xuống sân bay SEA-TAC. Anh thuê một chiếc Lexus, gọi điện cho Luoisa báo anh đang trên đường tới đón Amelia. Anh bật radio, thẳng hướng ra Xa Lộ 5.

Anh khẽ đẩy cặp kính râm hiệu Maui Jims trên sống mũi, chỉnh lại tấm che nắng, Cặp mắt kính làm dịu đi ánh nắng chói chang buổi sáng. Rob rẽ vào xa lộ, chỉ bị kẹt lại ở các giao lộ trên đường tới Seattle . Đêm qua anh thức trắng, phải uống rất nhiều cà phên trên máy bay. Đầu anh mụ mị, nhưng vẫn nhớ chính xác ánh đèn ở cửa hàng đã chiếu sáng bộ ngực trần của Kate như thế nào. Bộ ngực căng tròn, trắng mịn, đôi nhủ hoa hồng hào, ngon lành tựa những trái mâm xôi chính mọng.

Anh nhớ chúng áp vào long bàn tay anh, vào lưỡi anh như thế nào, hương vị kem tươi ngon lành tới nỗi anh phải làm lại lần thứ hai.

Anh hồi tưởng lại từng chi tiết đêm qua. Nhớ đôi tay vuốt ve làn da mềm mại của cô ấy và cả nổ lực kiềm chế ham muốn trong anh. Anh muốn làm thật chậm rãi, kéo dài khao1i lạc, trong khi phải đấu tranh tư tưởng không đè cô xuống sàn tiếp tục tận hưởng.

Cuối cùng anh đã thua. Anh vồ lấy, đẩy cô xuống sàn và làm chuyện đó.

Anh vào mạnh đến nổi tưởng như ngất đi. Nhưng ngay khi cảm thấy nhửng tiếng rên rỉ và nhịp khoái cảm của cô, anh hiểu cô xứng đáng được tận hưởng nhiều hơn. Nhiều hơn một lần “ tàu nhanh” trên sàn.

Rob bật đèn xi nhan, lái chiế Lexus chầm chậm giữa một chiếc xe tải lớn và một chiếc Camry màu bạc. Đẩy Kate xuống sàn không phải là một bước hay, nhưng có thể tha thức được nếu sau đó anh không mắc tiếp sai lầm nghiêm trọng hơn. Sai lầm khiến anh phải thức trắng suốt đêm qua. Sai lầm khiến anh ước mình không nhớ rõ ràng giống như nhớ về tất cả những chuyện khác.

Anh thì thầm “ Anh sẽ quay lại ngay” rồi thu dọn quần áo, đi vào phòng tắm. Anh mặc quần áo, và khi đứng trước toilet, nhìn cái bao cao su cuộn tròn, bị hút xuống toilet, anh thấy choáng váng. Không phải vì những vấn đề thường gặp trong quá khứ, giống như những điều dối trá anh sắp nói ra, hay làm thế nào để thoát ra khỏi phòng mà không phải cãi vã. Không, anh choáng váng vì khoảnh khắc anh chẳng màng đến bất cứ thứ chết tiệt nào ngoại trừ việc lột trần Kate. Không phải là anh đã quên những sai lầm trước đây hay những rắc rối theo sau chuyện đó. Không chỉ là kate không làm anh lo ngại. Ở bên cô, ăm kem trên bầu ngực trần, thọc sâu vào bên trong cửa mình trơn tuột, siết chặt thằng nhỏ của anh, anh mặc kệ hết. Anh thèm muốn Kate, và không còn điều gì vướng bận nữa. Nhưng sau khi cơn cuồng loạn đã qua, sự bất chấp hậu quả khiến anh hoảng sợ. Anh bỏ chạy trối chết. Nhưng không phải trước khi anh hôn lên trán cô và phạm phải việc điên rồ nhất đêm đó.

Anh đã nhìn vào đôi mắt màu nâu, nói “ cảm ơn em” như thể cô chỉ vừa đưa anh chút muối. Sau đó anh bỏ chạy ra lối cửa sau.

Rob liếc chiếc đồng hồ đeo tay, bẻ lái quặt vào đường cao tốc ở đầu đường Denny. Bây giò là mười giờ đúng ở Gospel. Nếu gọi đến cửa hàng M&S, anh có thể gặp Kate, cố giải thích, xin lỗi hay làm gì đó. Anh chạm vào điện thoại đi động đeo ở thắt lưng nhưng lại rụt tay đặt lại lên vô lắng. Đầu anh vẫn ám ảnh chuyện đó trên đường một mình về nhà. Chết tiệt, có thể anh chưa làm mọi việc rối tung lên. Có thể cô ấy không nghĩ ngợi. Có thể anh chỉ tưởng tượng ra nét mặt cô ấy khi nói lời cảm ơn và hôn lên tóc cô ấy.

Ngay bây giờ đây, anh phải đối mặt với một vấn đề khác. Một vấn đề rất thực tế.

Anh kiếm được một chỗ đỗ xe cách nhà Louisa vài tòa nhà. Trong lúc gõ cửa, anh gạt ngay Kate khỏi đầu mình. Chuyện đó tính sau.

Mái tóc vàng của Louisa cột đuôi ngựa. Cô mặt đồ thể thao bó sát, trong như định ra ngoài chạy bộ. Cô ta mập mạp, chắc nịch, tưởng tưởng có thể đập vỏ quả hồ đào trên mông. Cô ta ôm, hôn cằm anh. Nhưng anh chẳng có cảm giác gì. Không một chút cảm hứng kích thích dưới bụng. Không một chút ham muốn để thay đổi nét mặt và hôn lên môi cô ta. Không cảm giác tức ngực và tim thắt lại. Không có gì hết.

Anh thấy Amelia ngồi trên cái ghế của con bé trong bếp, đang ăn Cheerio khô trong khay. Con bé giơ tay vẫy anh, hớn hở:

- Phần bố đây bố ơi.

Nhìn thấy con gái, tim anh đập rộn ràng.

- Chào con yêu.- Anh cắn một hạt Cheerio kẹo trong tay con bé rồi cắn nhẹ vào cổ con. Con bé cười ré lên, giật tóc anh.- Sẵn sàng đi chưa nào?

- Hai bố con anh định làm gì hôm nay thế?- Louisa đứng ở cửa, hỏi.

- Anh chưa biết. – Anh bế Amelia đứng xuống ghế. – Có thể bọn anh gặp bạn bè nếu họ đang ở trong thành phố. – Anh nói, ám chỉ các đồng đội cũ trong đội Chinooks. – Có thể bọn anh đi trượt băng, hay nếu trời nắng ấm, mua một con diều rồi ra công viên chơi.

- Em nghĩ ngày mai cả nhà ta nên đi sở thú. Con bé rất thích khỉ đuôi sóc lùn.

Rob nhìn qua mái tóc đen bong của Amelia tới cô vợ cũ. Anh không yêu cô ta và anh hiểu rằng mình sẽ không bao giờ yêu cô ta nữa. Anh sẽ nói cho cô ta biết điều đó, nhưng không phải bây giờ. Không phải khi anh đang ôm con gái trong long.

- Ý hay đấy.

Louisa cười

- Vậy thì khoảng trưa mai, em sẽ đón anh và Amelia nhé.

Trước khi rời thành phố, anh hiểu cô ta muốn nói về chuyện quay lại với nhau. Anh không hề háo hức trông đợi cuộc nói chuyện đó. Có thể anh sẽ mời cô ta tới chơi nhà anh vài hôm, sau khi nghĩ ra những gì muốn nói. Trong khi Amelia chợp mắt anh sẽ chỉ cho cô ta thấy hòa giải là vô ích. Anh sẽ tìm cách nói cho cô ta rằng anh không yêu cô ta mà không làm cô ta tức giận và tổn thương. Chết tiệt, anh không dàm chắc là cô ta vẫn còn yêu anh. Nhiều khả năng cô ta sẽ lại giống như ngày nào.

Hôm sau Louisa đến đúng giờ. Tiết trời cứ như vậy khi họ đi bộ trong vườn thú Woodland , xem trâu nước và ếch cà chua. Trong khi Amelia ngủ gà gật trên cái xe đềy ờ khu trưng bày sa mạc duyên hải, cô ta nhắc đến chuyện quay lại với nhau.

- Anh có nghĩ gì về những chuyện mình nói qua điện thoại tối hôm nọ không?

Anh thục sự không muốn nói chuyện đó ở chỗ công cộng.

- Anh không nghĩ đây là nơi thích hợp để nói chuyện đó.

- Nhưng em muốn nói. – Cô ta nhìn anh, vén tóc ra sau tai, để lộ cặp khuyên bằng kim cương ba cara anh tặng vào ngày Amelia chào đời. – Câu trả lời dễ dàng thôi mà, Rob. Hoặc anh có thể nghĩ về chuyện đó hoặc không. Hoặc là anh muốn ở chung một nhà với em và Amelia hoặc là không.

Đây là tích cách rất điển hình cùa Louisa, dồn ép cho tới khi anh phát cáu. Không còn sự lựa chọn nào khác, anh buộc phải nói:

- Được rồi, anh có nghĩ về chuyện đó. Amelia là điều quan trọng nhất với đời anh. Anh yêu con bé và nha sẽ làm bất cứ điều gì vì nó. – Anh có thế nói cho Louisa một lời nói dối dễ nghe, nhưng vấn đề là, anh không biết bất cứ một lời nói dối nào thích hợp cả. – Vấn đề là, anh không yêu em như cái cách của một người đàn ông yêu một người đàn bà mà anh ta nghĩ là sẽ cùng chung sống. Nếu chúng ta quay lại với nhau, rồi sẽ lại kết thúc tồi tệ như trước đây thôi.

Cặp lông mày cô ta chau lại. Anh có thể thấy sự tồn thương trong mắt cô ta trước khi cô ta quay ra nhìn lũ chim cánh cụt trên những tảng đá nhảy ùm xuống nước. Cô ta bắt đầu khóc. Anh thấy mình như một thằng khốn nạn. Những người đi bộ cũng nhìn anh như một kẻ đáng khinh bỉ, nhưng anh không biết phải nói gì khác. Và giờ cô ta khóc ngay trước mặt anh, trước mặt tất cả những người khác ở khu trưng bày sa mạc duyên hải.

- Anh xin lỗi.

- Em cũng đoán em sẽ ổn hơn nếu anh nói cho em sự thật. – Cô ta đưa tay lên gạt nước mắt, đôi bờ vai rung lên.

Rob không biết liệu anh nên ôm cô ta hay đừng yên. Anh không bao giờ biết phài làm gì với một phụ nữa đang khóc. Sự hối hận khuấy tung lên trong long anh. Anh nắm chặt tay cầm của xe đầy.

- Anh có thế lấy cho em một cái khăn giấy không?- Cô ta nức nở.

- Chúng ở đâu?

Cô ta chì vào cái xe đẩy

- Túi con bé.

Rob ngồi xuống, lục cái túi to màu hồng ở dưới đáy xe đẩy. Anh tìm thấy một hộp khăn giấy Kleenex, rút đưa cho Louisa vài tờ.

- Cảm ơn. – Cô ta lau mắt và mũi, nhưng vẫn cuối gằm, không nhìn thẳng vào anh. – Anh yêu người khác rồi phải không?

Rob nghĩ về Kate. Anh nghĩ về tiếng cười và mái tóc đỏ rực xuông mềm của cô ấy. Nghĩ tới cái cách cô ấy khiến anh phải động lòng, như muốn vồ lấy và ôm cô ây thật chặt.

- Không, anh không yêu ai cả.

Đó là sự thật. Anh không yêu Kate, nhưng anh thích rất nhiều điểm ở cô ấy.

Không biết bằng cách nào, họ vẫn đi hết các khu còn lại trong vườn thú với một chút tâm ý nặng nề. Thăm tòa nhà rừng mưa nhiệt đới rồi đàn kang-gu-ru. Louisa không nhắc đến chuyện hòa giài nữa cho đến khi anh để Amelia lại, ra sân bay để lên chuyến bay về Idaho .

- Vì hai ta không còn yêu nhau nữa. – Louisa nói.- Có lẽ chúng ta có thể là bạn. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó và xem chuyện đi tới đâu. Bạn nhé?

Cô chìa tay ra. Anh nắm lấy tay Louisa thì Amelia bắt đầu khóc, níu lấy cổ anh.

- Bố ơi, đừng đi. – Con bé khóc ầm lên.

- Chúng ta có thể là bạn, Lou à. Điều đó thật tuyệt. – Anh nói át cả tiếng Amelia khóc.

Anh không nói them rằng mình không thích thú xem việc này đi đến đâu. Ngay bây giờ, một người phụ nữa khóc là quá đủ, và anh không nghĩ mình có thể đối phó với một trận cãi vãi khác giống như trong sở thú. Anh thơm má con gái, gỡ hai tay con bé ra khỏi cổ. Anh trao con bé cho Louisa. Con bé hét toáng lên như thể anh đã chặt đứt cánh tay nhỏ bé cúa nó hay đại loại như vậy.

- Đi đi, Rob.- Louisa nói át tiếng ồn ào xung quay. – Con bé mệt rồi. Nó sẽ ổn thôi.

Với trái tim nhói đau ở lồng ngực, anh rời khỏi căn hộ, nghe rõ tiếng khóc i ỉ của Amelia vọng ra tới tận thang máy.

- Lạy Chúa.- Anh lẩm bẩm . nuốt khó nhọc.

Anh là Rob Sutter. Hơn mười năm trời, anh là một trong những cầu thủ đáng sợ nhất giải NFL. Anh đã bị bắn và còn sống để kể lại chuyện đó. Anh hít một hơi thật lậu rồi bấm nút gọi thang máy. Nếu không kìm lại, anh sẽ bật khóc như một cô bé.

Vừa đúng một tiếng sau khi Rob trở về từ Seattle , anh nối cái xe diễu hành của trường tiểu học và kéo nó đằng sau chiếu Hummer trong cuộc diễu hành ngày lễ Phục Sinh. Anh tìm Kate khi đi qua cửa hàng M&S. Anh thấy cô đứng cùng một gã cao bồi ở trại nuôi gia súc Rocking T. Tên hắn ta là buddy gì đó. Qua cửa kính chiếc Hummer, ánh mắt hai người bắt gặp nhau. Thoáng thấy anh, cô vội quay mặt đi. Không cười. Không vẫy tay. Anh đã nhận được câu trả lời của mình. Phải rồi, cô ấy đã vô cùng tức giận.

Sau cuộc diễu hành, anh tới cửa hàng thể thao Sutter và cố gắng bắt nhịp công việc. Anh có hơn một nghìn e-mail cần đọc hay xóa. Trong cả nghìn cái e-mail đó, khoảng bao mươi cái liên quan đến công việc anh phải trả lời. Bốn mươi hộp hàng hóa được gởi tới trong khi anh đi vắng cần được xử lý. Khoảng tám giờ tối đó, anh đã xử lý xong một nửa công việc cần làm.

Anh mệt nhoài, nhưng còn một việc nữa anh phải làm, không thể chờ được. Anh với lấy điện thoại trên bàn, quay số nhà ông Stanley Caldwell. Không ai nhấc máy. Kate không ở nhà, nhưng anh biết nơi có thể tìm thấy cô.

Anh đứng dậy, mở khuy cổ tay áo sơ mi vải flanen màu xanh lá cây xọc đen. Anh xắn tay áo, đi về phía trang trại lớn.

Anh mất năm phút để tới đó. Anh có thể nghe rõ tiếng đập thình thịch và tiếng tưng tưng của cây đàn ghi-ta Hawaii khi lùi vào bãi đổ xe không được sạch sẽ cho lắm. Cánh cửa trang trại rung lên khi anh mở nó, bước vào trong.

Trừ những ánh đèn rực rỡ tòa sáng trên sân khấu và quầy bar ở phía đầu kia, bên trong tối om. Rob gọi một chai bia ờ quầy bar, tìm một chỗ sát tường, một chỗ không quá tối. Anh không chắc, nhưng trông như những quả trứng Phục Sinh bọc bằng giấy thiếc đang được treo trên sàn nhà. Có người mặc bộ đồ con thỏ trắng nhảy lò cò xung quay, phân phát vài thứ trong giỏ. Rob tữa một chân lên tường sau lưng anh. Trong khi mải mê nhìn một vòng trong đám đông, tìm một mái tóc đỏ rực, một gã đàn ông với một cái đầu giống quả bi-a chen vào bên cạnh anh.

- Chào. – Anh ta nói át cả tiếng nhạc. Rob liếc nhìn anh ta, nhìn dòng chữ Liza Minnelli màu bạc óng ánh trước nhực cái áo len dài tay. – Tôi là Tiffer Cladis. Mẹ tôi có thể đã kể về tôi với anh rồi.

- ừ, và tôi không phải gay. – Anh lại nhìn chằm chằm vào đám đông, thấy mẹ anh và Stanley bước ra sàn nhảy.

- Thật là xấu hổ. Tôi chưa bao giờ được gần gũi một cầu thủ hockey.

Rob đưa chai bia Budweiser lên miệng:

- Thế nên mới phân biệt hai ta.

- Anh chỉ mê mỗi đàn bà thôi à?

- ừ, chỉ đàn bà thôi.

Ron uống một ngụm và phát hiện ra Kate. Một trong hai chị em song sinh nhà Aberdeen mời cô ra nhảy, nhạc nhịp hai bốn qua màn thể hiện tệ hại bài hát “ Low Places” của Garth Brooks. Cô mặc áo sơ mi trắng và một loại váy kiểu xếp li. Đỏ và ngắn cũn cỡn. Cách nửa gian phòng, anh thấy cô len lỏi ra vào đám đông các vũ công. Anh thoánh nhìn thấy chân cô. Cơn thèm muốn lại cuồn cuộn trong long.

- Tôi mê phụ nữ mặc váy. – Anh hạ cái chai xuống, nói.

- Tôi có thể mặc váy. – Tiffer nâng chai bia lên. – Tôi thích mặc váy.

Rob cười khùng khục.

- Nhưng cậu vẫn còn thằng nhỏ và râu.

- Đúng vậy

Rob tưởng tượng ra Tiffer hẳn không có một cuộc sống dễ chịu. Nhất là sống trong một thị trấn nhỏ ở Idano.

- Mẹ cậu bảo với tôi cậu đóng vai phụ nữa.

- ừ, tôi đóng vai Barbra rất đạt.

- Ở Boise nhu cầu đó có nhiều không?

Tiếng nhạc đã dừng, anh quan sát kate đi từ sàn nhảy tới gần một nhóm gồm cả vợ của cảnh sát trưởng. Ánh đèn từ sân khấu làm nửa người dưới của cô sáng lên. Rob có thể thấy váy của cô trong như loại váy nhỏ của người miền núi Scotland .

- Không. Đó là lý do tại sao tôi làm việc ở cửa hàng đồ cổ của người tình.

Rob từng nghe chuyện đàn ông Scotland hóa thành lính biệt kích trong bộ váy của họ. Anh tự hỏi liệu có phải Kate đang gìn giữ phát huy truyền thống đó hay không. Ánh mắt anh chuyển xuống đôi chân thon dài, đến đôi bốt đã khiến anh thức trắng cả đêm. Đúng như vậy. Một mũi giày cô đặt sau gót chân kia. Gót chân cô xoay bên này bên kia, khiến anh bị kích thích.

- Cậu không nghĩ người tình có thể phản đối cậu gạ gẫm đàn ông khác à?

- Không. Anh ấy đã kết hôn và có ba con. Anh ấy hòa đồng tốt hơn tơi. Thậm chí ngay cả khi tôi rất cố gắng. Giống như tối nay chẳng hạn.

Rob nhìn vào cái áo Liza của Tiffer, thầm nghĩ Tiffer cũng có thể ra dáng đàn ông đấy. Nếu thực sự muốn “ hòa đồng”, cậu ta nên tỏ ra đàn ông hơn. Lê đôi giày đế mềm, nốc cạn chai bia, và để cái áo Liza đó ở nhà.

- Tôi cũng hẹn hò với người khác. – Tiffer nói tiếp.

Rob lại quay sang ngắm Kate:

- Cậu có tìm ai để hẹn hò ờ Boise không?

- Số dân gay ở Boise đông hơn anh tưởng rất nhiều đấy. Có vài quán bar cho dân gay ở ngay trung tâm thành phố.

Trong khi Tiffer luyên huyên về chuyện hẹn hò ở Boise . Rob vẫn say sưa ngắm Kate. Anh đến đây để nói chuyện với cô về buổi tối hôm nọ, nhưng không phải là tất cả anh muốn. Kate đã trao cho anh thứ gì đó còn thiếu trong cuộc đời anh. Thứ gì đó khiến cô ngự trị trong tâm tư anh, khiến anh đặt mua granola chỉ để được gặp cô. Thứ gì đó hơn cà tình dục, mặc dù thực long anh cũng muốn cả chuyện đó nữa. Và khi nghĩ kỹ hơn, anh chắc chắn muốn nhiều hơn thế.

Anh uống một ngụm bia, nhìn cô cười đùa khi nghe Shelly Aberdeen nói. Việc lẽ ra có thể làm là gọi cho cô khi ở Seattle , nhưng mỗi lần chạm vào điện thoại, anh lại thôi. Anh nên nói chuyện trực tiếp với cô, và phải hoàn toàn chân thành, nhưng anh không biết phải nói gì đây. Tới giờ anh vẫn chưa biết. “ Anh xin lỗi đã đẩy em xuống sàn và làm thế với em”, có thể là một lời mở đầu hợp lý, nhưng không hay, nếu cô cũng hạnh phúc giống như anh. Hay giống như anh tưởng tượng cô hạnh phúc như thế. Nếu anh xin lỗi, có thể cô nghĩ anh cho rằng chuyện đêm đó thật tệ, trong khi nó thực sự rất tuyệt. Cô ấy đã điên với anh sẵn rồi, và nếu anh… “ lạy Chúa”, anh thì thầm- anh bắt đầu suy nghĩ như một cô bé.

- Anh đang nhìn ai thế?

Anh chuyển sự chú ý sang Tiffer.

- Đi nào, tôi sẽ giới thiệu cậu.

Nhất định anh nên xin lỗi vì đã trốn chạy như thế. Anh đã khởi đầu chuyện đó và xem giờ nó đẩy anh đi tới đâu.

Anh len xuyên qua đam đông cùng với Tiffer theo sát gót. Bọn họ vượt qua anh em nhà Worsley. Chúng lườm anh suốt cho tới khi thấy Tiffer. Sau đó chúng chụm đầu vào nhau, chỉ trỏ. Việc chúng nói gì chẳng đáng quan tấm. Rob hi vọng chúng không phạm sai lầm khi dám nói thẳng vào mặt anh. Mẹ anh và ông Stanley cũng ở đâu đó trong đám đông, và anh không muốn mẹ anh thấy cảnh anh nện bọn nhãi con nhà Worsley nhừ tử.

Hope Taber ngẩn lên, nhìn thấy anh trước tiên.

- Chào Rob. – Bà đứng tách ra cho anh và Tiffer nhập hội. – Adam làm việc ở cửa hàng tốt chứ hả?

Ban nhạc chuyển chơi một bản khác.

- Tốt lắm. Cả thằng bé lẫn Wally. – Anh đứng cạnh Kate, ống tay áo anh cọ nhẹ vào cô. – Các quý cô đây đã gặp con trai bà Regina , Tiffer, chưa nhỉ?

- Tất nhiên rồi. Shelly nói, nắm lấy tay Tiffer. – Mẹ anh nói với tôi là anh về nhà nhân lễ Phục Sinh. Mấy tuần nay bà ấy vui lắm.

- Được về chơi thật tốt. – Cậu ta nói, nhưng nghe có vẻ không thuyết phục lắm.

- Cậu ta nhìn Rob, rồi lại sang kate, ngắm từ đầu đến chân. – Tôi rất thích bộ đồ của cô đấy.

- Cảm ơn. – Cô cũng ngó Tiffer rất kỹ. – Tôi cũng rất thích cái áo Liza của anh.

Ban nhạc bắt đầu chơi bài “ Real Good Man” của Tim McGraw. Rob sán lại gần Kate.

- Anh muốn nói chuyện với em.

Nói chuyện.

Ở sàn nhảy.

Cô giả vờ tươi cười, quay sang nhìn anh. Giọng cô hơi quá phấn khích.

- Bất cứ điều gì phải nói với tôi, anh có thể nói ngay tại đây.

Lúc này anh không muốn đùa. Anh sán lại, thì thào vào tai cô:

- Em chắc chứ? Bởi vì anh đang định nói anh thích ăn kem trên ngực em đến nhường nào.

Cô há hốc miệng kinh ngạc, rồi vộ ngậm lại ngay.

- Anh không thể nói như vậy được.

- Có chứ, anh muốn thế đấy. Nhất là khi bọn nhà Worsley lien tục kể cho mọi người rằng Tiffer đây là bạn trai anh. Việc đó là minh chứng rõ rệt nhất cho thấy anh vẫn say mê các cô gái. – Tóc cô thoang thoảng mùi hương giống hôm nọ, như những bong hoa mùa xuân. – Nếu em không tin anh sẽ làm thế. Ta có thể đánh cược tiếp. Anh thích đánh cược với em lắm.

- Anh chơi không đẹp. – Cô khoanh tay trước ngực. – Anh ăn gian.

- Anh biết lỗi rồi. – Anh đứng thẳng lại, nhìn cô. – Đi chứ?

Không đợi câu trả lời, anh nắm lấy khuỷu tay cô, kéo đi luôn.

- Thứ lỗi cho chúng tôi nhé. – Anh để chai bia lên một cái bàn gần đó, cùng cô bước ra giữa sàn nhảy.

Anh đặt tay vào giữa lưng, nắm lấy tay cô. Hai người cùng tiến về phía trước, ngực cô chạm vào ngực anh. Không phải chủ ý của anh.

- Em yêu, lần này để anh dẫn nhịp.

Họ bắt đầu lại. Cô để anh dẫn nhịp, nhưng khiêu vũ với cô cứ như với khúc gỗ vậy.

- Thư giãn đi em. – Anh thì thầm bên tai cô.

- Tôi đang thư giản đây.

- Không. Em đang bước cứ như có cái gậy buộc ở mông em vậy.

- Tuyệt đấy. – bàn tay anh lần xuống dưới phần thắt lưng cái váy len. – Nói những gì anhh cần nói đi, nhưng nói nhanh lên.

- Em có mặc quần lót bên trong váy không đấy?

- Đó là việc anh muốn biết à?

Đúng vậy đấy, đó là một trong những điều anh ta muốn biết .

- Không, nếu em không muốn nói cho anh biết.

Anh bước cùng cô ra gần tới sân khấu. Ánh đèn chiếu sang mái tóc đỏ rực. Tiếng nhạc to quá, nên anh đợi cho đến khi hai người tranh 1ra khỏi sân khấu, bước vào chỗ tối om trên sàn nhảy.

- Anh nghĩ anh cần phải xin lỗi, nhưng anh không biết mình nên xin lỗi vì điều gì nữa.

Anh lùi lại nhìn cô, trông chờ một lời gợi ý để tiếp tục. Phụ nữa có thể làm mọi chuyện rối tung lên khiến một gã đàn ông không biết phải làm thế nào cho phải. Anh xoay cô một vòng, kéo cô sát lại ngực mình gần đến nỗi ngực cô cọ vào áo anh.

- Anh đang đợi tôi nói cho anh biết nên xin lỗi vì chuyện gì à?

Anh lắc đầu.

- Không. Anh biết tối hôm đó em đã tức điên lên. – Anh nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt cô vẫn nhìn vai anh. – Anh biết anh đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, nhưng anh không dàm chắc là em cũng thấy thế. Em nói muốn anh làm tình với em, và anh đã mất tự chủ. Anh sợ mình đã quá thô bạo, đã làm em đau.

Cô cau mày.

- Anh không làm tôi đau.

- Ôi, thế thì tốt.

Cô ấy không nổi điên lên vì việc làm chuyện đó trên sàn nhà. Anh được giải thoát. Anh kéo cô lại gần hơn. Một lần nữa anh tự hỏi liệu cô có mặc quần lót trong lớp váy kia không nhỉ.

Nhưng anh biết tốt hơn không nên hỏi.

- Anh xin lỗi vì đã bỏ đi như thế.

Cô đẩy anh ra xa một chút.

- Anh chỉ nói xin lỗi vì nghĩ tôi sẽ ngủ với anh lần nữa.

Đó không phải là lý do duy nhất. Mặc dù phần nào anh cũng hy vọng cô sẽ làm gì đó hơn mội việc khiêu vũ như thế này. Anh đang nghĩ đến điệu tăng- gô trên giường.

- Anh xin lỗi vì đêm đó anh đã rời khỏi cửa hàng.

- Nếu là thật, anh sẽ không chời quá lâu để nói với tôi chuyện đó. Không, ta đã ngủ với nhau, nên anh nghĩ tôi sẽ ngủ với anh bất cứ khi nào anh thích.

Ngày xưa anh từng vài nện vào đầu, nhưng anh không ngu tới mức thú nhận làm tình bất cứ khi nào anh thích thật là một ý hay quá trời.

- Anh rời thị trấn. Đùng vậy, anh có thể gọi điện, nhưng anh muốn nói chuyện trực tiếp với em

Tiếng nhạc đã dừng, cô vùng thoát khỏi vòng tay anh.

- Và giờ anh nói rồi đấy.

Anh ghì chặt lấy tay cô để chắc rằng cô không chạy mất.

- Về nhà với anh đi.

- Tại sao?

Tại sao? Anh nghĩ câu trả lời đã quá rõ ràng.

- Vì chúng ta có thể nói chuyện.

Đi kèm nhiều việc khá. Như kiểm tra xem cô ấy mặc gì trong cái váy đó chẳng hạn.

Và kết thúc ở trên giường anh.

- Anh rất thích em khỏa thân nằm trên giường anh.

- Sau đấy anh có thể hôn tóc tôi và nói cảm ơn, như thể tôi vừa đưa hàng cho anh ấy hả? Tôi không nghĩ vậy.

- Không phải một cách hay của anh.- Anh hắng giọng, gãi gãi cổ. – Anh sẽ bù đắp cho em.

- Không.

- Xin lỗi. – Tiffer chen vào giữa hai người. – tôi rất mong một cô em hư hỏng mặc váy Tartan nhảy với tôi.

Rob lùi lại, mong mọi chuyện sẽ rối tung lên. Thay vì thế, cô lại tươi cười, vuốt mái tóc đỏ:

- Tôi thích nhảy với anh. – Cô nói, nắm lấy cánh tay Tiffer.

Họ bước ra sàn nhảy, bỏ lại Rob đang choáng váng dõi theo ở bên ngoài.

Anh dám cược hẳn con người bên trái rằng nếu anh dàm gọi cô là cô em hư hỏng, cô sẽ không cười như thế. Cô sẽ lừ mắt và gọi anh bằng một vài cái tên có chọn lọc. Rồi cô sẽ cau có và tỏ thái độ lạnh nhạt với anh ngay. Hoặc trong trường hợp này, sẽ còn lạnh nhạt hơn nữa.

Anh quay đi, len qua đám đông thẳng tới quầy bar. Có thể anh đang lãng phí thời gian với Kate. Cô ấy luôn cứng nhắc và cáu bẳn. Chắc chắn anh thích cô ấy, nhưng lúc này, anh không thể nhớ ra tại sao lại như vậy.

- Này Rob!- Rose lake gọi to.

Anh đứng lại, thấy cô ta đang lại gần. mái tóc vàng óng của cô ta trông như đèn hiệu tỏa sang trong ánh sang mờ ảo.

Nụ cười thân thiện nở trên môi cô ta. Tưởng tượng mà xem. Một phụ nữa quyến rũ thực sự rất vui khi gặp anh.

Kate xinh đẹp, quyến rũ và thông minh. Nhưng cô ấy không phải cô gái duy nhất trong thị trấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.