Kỹ Năng Nuôi Dưỡng Người Cứu Thế

Chương 5




Người đàn ông của tôi:

Tôn trọng ranh giới

“Con sắp xong chưa, Conner?” Sam hét to. Anh liếc mắt khỏi khung cửa để nhìn xuống đỉnh đầu Autumn. Đuôi tóc bù xù của cô cù vào má anh. Lâu lắm rồi anh mới ở gần một người phụ nữ đến thế này mà vẫn còn ăn mặc chỉnh tề. Đặc biệt là người phụ nữ này. Anh hơi chờ đợi sẽ bị ăn một khuỷu tay vào bụng và đập đầu vào cằm.

“Chưa đâu bố ơi.”

Thay vào đó, cô hạ chân xuống và trượt khỏi người anh. Sự ma sát chậm rãi khơi lên một ngọn lửa và thiêu đốt từ bụng xuống bẹn Sam. Các ngón tay anh ép vào làn da trần của cô. Anh không thể ngừng lại được. Nó tự nhiên xảy đến, và một tiếng rên trầm nặng nề rung rung trong ngực anh. Loại âm thanh chỉ mang một ý nghĩa, và anh hy vọng là cô không nhận thấy.

“Tôi cần uống nước.” Cô quay mặt lại và ngước lên nhìn anh. “Muốn ít nước lạnh không?”

Gần thế này, màu mắt cô càng rõ thêm hơn bao giờ hết. Không phải màu xanh ngọc lục bảo. Mà ấm áp hơn. Như thời điểm các tán cây đâm chồi ở Saskatchewan. “Không.”

Anh buông tay ra và xoay người khỏi bếp. Cây ở Saskatchewan ư? Điều đó đến từ chỗ quái quỷ nào vậy? Phải rồi. Anh cần ít nước lạnh. Anh cần đổ chúng vào đũng quần.

Anh đi vào phòng khách và với tay lấy áo khoác vắt trên ghế. “Tôi phải đi đây.” Trước khi anh làm một việc gì đó điên rồ, như là bắt đầu có những ý nghĩ mờ ám về mẹ của con trai anh. Về Autumn. Người phụ nữ đã căm ghét và làm anh bối rối hơn bất kỳ phụ nữ nào trên trái đất này. “Conner!” anh gọi khi xỏ tay vào áo khoác len, thứ may mắn thay che được vật đàn ông hứa hẹn sắp cứng ngắc bên dưới.

“Gì hả bố?” Thằng bé tay không đi xuống hành lang. “Bố đi luôn bây giờ à?”

“Bố vừa có một tuần mệt mỏi.” Sự thật, nhưng không phải lý do anh phải đi. “Thứ Hai bố sẽ gọi cho con sau buổi tập và có lẽ chúng ta sẽ đi tới một trong những khu vui chơi thiếu nhi mà con thích.”

“Chúng ta đi chơi golf được không? Con rất giỏi đánh golf.”

Autumn ra khỏi bếp, tóc vẫn trong tình trạng bù xù như thể em-vừa-làm-tình, chiếc áo thun màu xanh biển ôm lấy cô như một làn da thứ hai và một tay cầm cốc nước. “Chắc chắn rồi,” anh nói khi nhìn xuống hàng khuy trên áo khoác của mình.

“Tôi phải làm việc cho tới khoảng hai giờ. Cho nên thứ Hai sau khi tan học con sẽ ở nhà trẻ.”

“Tôi sẽ cho Natalie đến đón con.”

Anh nhìn cô ở bên kia phòng khi cô tựa vai vào lối vào phòng ăn. Tối nay có thứ gì đó ở cô thật lạ lẫm. Cô dịu dàng hơn. Dễ tiếp cận hơn, nhưng không chỉ có thế.

“Anh chắc cũng biết hai khách hàng mới của tôi.” Anh đã nhận thấy điều ấy từ vài tuần trước khi cô đứng dưới chân cầu thang nhìn anh. “Chị em sinh đôi nhà Ross,” cô tiếp tục nói. “Một trong hai bọn họ sắp cưới Mark Bressler. Tôi nghĩ anh ấy là huấn luyện viên của các anh.”

“Phải, tôi biết Mini Pit và Sếp Nhỏ.” Chỉ vài tháng trước, anh đã tán tỉnh Chelsea ở tiệc ăn mừng cúp Stanley. Anh thích cô, và cô rất dễ thương, nhưng chủ yếu anh chỉ muốn chọc tức Mark. Bạn bè là để như vậy mà.

“Cô em, Bo, sắp cưới ai đó trong Chinooks. Một người có tên Julian.”

“Jules Garcia?” Anh ra hiệu cho Conner ôm tạm biệt anh. “Không biết điều đó.” Chủ yếu là vì Mini Pit làm các cầu thủ khúc côn cầu trưởng thành cũng phải run sợ, và rất nhiều người nghĩ Jules là gay. Sam chưa bao giờ nghĩ vậy, nhưng anh chàng đúng là có thích các màu sắc rực rỡ, kem dưỡng ẩm và các sản phẩm chăm sóc tóc.

Anh ôm chặt Conner, và phải đến khi khóa mình lại trong xe trên đường về nhà, anh mới nhận ra điều gì lạ lẫm ở Autumn.

Không gì cả.

Anh lái chiếc 405 qua Bellevue, các ngọn đèn của thành phố tạo thành những bóng mờ lướt trên kính chắn gió khi anh nghĩ về Autumn và đôi mắt xanh thăm thẳm của cô. Chẳng có gì trong đôi mắt kia khi cô nhìn anh hết. Không oán giận, cũng không căm ghét. Không đam mê, cũng không tức tối. Tốt. Không có gì tốt hơn là sự tức giận mà anh đã thấy trong mắt cô quá nhiều năm qua. Anh đã tạo ra sự tức giận đó. Xứng đáng phải nhận nó, nhưng chưa bao giờ có ai ghét anh như Autumn. Kể cả những cầu thủ khúc côn cầu bị anh đập vào ván tường cũng không. Chung sống với sự căm ghét của Autumn vẫn luôn là một thực tế đáng buồn của cuộc đời anh. Một thứ khiến cho mối quan hệ của anh với Conner thêm khó khăn.

Nhưng bây giờ thì sao? Anh đơn giản không bao giờ có thể xem họ như bạn bè. Đầu tiên, anh không có bạn nữ, và thứ hai, có quá nhiều cay đắng và chướng ngại tâm lý. Họ đã là hai đấu sĩ đánh nhau trong vòng tròn đối đầu quá lâu. Giương cung bạt kiếm, sẵn sàng đánh nhau. Trừ tối nay.

Cô thoải mái, anh cũng buông lỏng kiếm cung của mình, và trong vài giây ngắn ngủi, mọi thứ thật dễ chịu. Có lẽ quá dễ chịu. Nghe thấy tiếng cười của cô khiến anh nhớ tới cô cách đây lâu lắm rồi. Người con gái trêu chọc, cười đùa, và làm tình cả ngày. Có rất nhiều điều về quãng thời gian ở Vegas mà anh không nhớ rõ lắm, nhưng cũng có nhiều thứ mà anh vẫn nhớ. Đủ để làm đầu anh xoay mòng mòng và làm anh cảm thấy tội lỗi lẫn bối rối.

Cô là mẹ của con anh. Người phụ nữ nóng nảy thất thường. Người phụ nữ cuối cùng trên trái đất mà Sam muốn khiến anh bị xoay mòng mòng và làm anh thay đổi theo bất kỳ cách nào.

Đặc biệt lại còn làm được tất cả những điều ấy.

Autumn ngồi đối diện với Chelsea và Bo Ross. Cô đóng bộ nghiêm túc trong một bộ váy nhiễu màu đen từ thập niên bốn mươi với ống tay áo ngắn và khuy áo màu thạch anh. Ngay khoảnh khắc cặp sinh đôi bước vào văn phòng, cô đã biết đám cưới đôi mà họ muốn sẽ không thực hiện được. Mái tóc túm sẫm màu và bộ vest đen của Bo khiến Bo trông như đang cư trú nhầm chỗ, trong khi Chelsea nổi loạn với màu sắc bằng một cái váy Pucci màu tía pha hồng và đôi giày đế bằng màu đỏ. Họ thấp và dễ thương, có ngực lớn và tính cách thoải mái.

Chelsea cúi người tới trước và đặt tay lên bàn. “Bọn tôi đã chọn ngày thứ Bảy tuần thứ ba của tháng Bảy.”

“Khi ấy mùa khúc côn cầu đã xong,” Bo nói rõ.

“Mark và tôi sẽ chuyển vào ngôi nhà của bọn tôi ở đồi Chapel.”

“Và đến lúc ấy hy vọng là Jules và tôi cũng đã tìm được một ngôi nhà.” Bo đặt tay lên tay chị gái. “Còn với đám cưới của chúng tôi, chúng tôi đang nghĩ sẽ để nó thật tinh tế. Màu đen trắng điểm màu thiếc.”

“Chị nghi ngờ chuyện Jules thích màu trắng đen đấy, còn Mark không quan tâm đâu miễn là anh ấy không phải lên kế hoạch bất kỳ phần nào.” Chelsea mỉm cười và rút tay ra khỏi tay em gái. “Tôi muốn chủ đề vườn tược với màu sắc rực rỡ. Màu hồng, tía điểm chút đỏ và vàng.”

“Không.”

“Đen trắng chán chết. Em cần nhiều màu sắc hơn trong đời.”

“Còn chị giống như một bức tranh trừu tượng mà chẳng ai hiểu trừ em.”

“Hai quý cô,” Autumn xen vào. “Hai bạn quyết tâm có tiệc cưới đôi đến thế nào?”

Cả hai đều nhìn Autumn như thể cô đang nói một thứ ngôn ngữ mà họ không hiểu. “Chúng tôi đã đính hôn ngay sát ngày nhau.”

“Làm thế có vẻ là đúng,” họ nói cùng lúc.

“Tiệc cưới đôi là một vấn đề nan giải.” Autumn rướn người tới trước trên ghế và khoanh tay lên bàn. “Và mọi cô dâu đều đáng được tổ chức ngày cưới đặc biệt cho riêng mình. Bo, cô rất tinh tế, còn Chelsea, cô mạnh mẽ và yêu thích màu sắc. Cả hai cô đều xứng đáng có khoảnh khắc đặc biệt của riêng mình, nhưng tôi sợ rằng vì gu của hai cô quá khác biệt, chúng sẽ không phù hợp với đám cưới trong mơ của hai người.”

“Nhưng gia đình chúng tôi sẽ phải đi hai lần tới Seattle.”

Bo lắc đầu. “Không nếu chúng ta tổ chức một đám cưới vào tối thứ Sáu và đám cưới còn lại vào thứ Bảy.”

Autumn mỉm cười. “Chính xác.”

“Chị chọn thứ Bảy.”

Bo lắc đầu. “Jules có gia đình lớn hơn. Em chọn thứ Bảy.”

“Chúng ta chưa phải quyết định điều đó ngay hôm nay,” Autumn xen ngang, và đổi sang một chủ đề mà mọi cô dâu đều thích. “Hai bạn đã đi mua váy chưa? Tôi có thể giúp các bạn chọn váy hoặc đưa cho các bạn tên của vài cửa hàng tuyệt vời.”

“Tôi sẽ không tìm váy cho tới sau Giáng sinh,” Chelsea nói. “Tôi sẽ phẫu thuật giảm kích cỡ ngực vào ngày hai chín, nên tôi không thấy có lý do gì để đi thử váy bây giờ hết.”

Bo nhìn chị gái, mắt cô nhíu chặt lại. “Em đã đọc số liệu thống kê về số người chết vì phẫu thuật thẩm mỹ.”

“Nó không phải phẫu thuật thẩm mỹ.”

“Có đấy.”

“Không phải.”

“Nó cắt bỏ một bộ phận mà.”

Chelsea nhắm mắt lại và hít một hơi thở sâu. “Chúng ta có phải như thế này ngay bây giờ không?” Cô quay sang nhìn em gái. “Hôm nay?”

“Không.” Bo lắc đầu. “Em xin lỗi. Chị có thể chọn thứ Bảy.”

“Không. Jules có một gia đình lớn. Em lấy thứ Bảy đi.”

Autumn cảm thấy một cơn đau như búa bổ ở ngay giữa trán cô. Cô gần như sợ phải hỏi. “Hai chú rể sẽ tham gia bao nhiêu vào quá trình lên kế hoạch?”

“Mark thì không tí nào. Trừ hai tuần anh ấy xin nghỉ vì cuộc phẫu thuật của tôi, anh ấy sẽ đi du đấu cùng đội Chinooks cho tới mùa xuân.” Chelsea nhấc tay lên và vẫy tay. “Mà đằng nào anh ấy cũng không phải một người giỏi lên kế hoạch đâu.”

“Jules sẽ giúp. Mặc dù...” Bo thú nhận, “tình yêu với màu sắc rực rỡ của anh ấy có thể là vấn đề.”

Chelsea mỉm cười với em gái mình. “Jules có khiếu thẩm mỹ tuyệt vời. Em nên để anh ấy lên kế hoạch thay cho em.”

Khi hai chị em sinh đôi đã bỏ qua được ý tưởng lễ cưới đôi và ngừng tranh cãi xem ai có khiếu thẩm mỹ tệ hơn, buổi gặp mặt dịu xuống. Autumn nhanh chóng khám phá ra rằng cả hai người phụ nữ đều rất có óc tổ chức và biết những gì mình muốn. Họ biết mình muốn tiêu bao nhiêu tiền và muốn nhúng tay vào những hoạt động điên rồ thực sự của việc tổ chức tiệc đến mức độ nào. Về mặt đó họ rất giống nhau, và ba người bọn họ xem xét xong hợp đồng một cách kỹ lưỡng và nhanh chóng.

Cả hai người phụ nữ đều cưới những người đàn ông có vai vế. Đặc biệt là Chelsea. Mark Bressler là một huyền thoại khúc côn cầu ở Seattle, và cô tự hỏi hai người họ có khó chịu không nếu cô đưa ảnh của họ cho các tạp chí thương mại. Khi đã thân quen với họ hơn, cô sẽ đưa chủ đề đó ra.

Bo rút dây buộc tóc ra rồi lại túm tóc lại sau đầu. “Tôi nghĩ chúng ta sắp xong ở đây rồi, và tôi cần phải làm xong vài việc.” Chân mày cô trĩu xuống khi cô nhìn qua vai phải của Autumn. “Cậu bé đó trông quen quá.”

Autumn liếc ra sau nhìn vô số những bức ảnh chụp Conner trên kệ tủ đằng sau cô.

“Cậu bé đó trông giống cậu nhóc trong phòng khách dành cho cầu thủ mấy trận vừa rồi. Cậu bé đi cùng một trong những cô nàng cao, tóc đen, môi dày của Sam.”

Chelsea khoanh tay dưới ngực. “Cơn ác mộng thường xuyên của em.”

“Đó là con trai tôi, Conner.” Cô nhìn từ mặt người này sang người kia, rồi thêm vào, “LeClaire.”

Đôi mắt xanh của Bo sáng lên. “À.”

“Tôi không biết Sam có con trai đấy. Cậu bé bao nhiêu tuổi rồi?”

“Năm tuổi,” Autumn trả lời. “Sam và tôi kết hôn với nhau không được lâu lắm.” Nói thế là giảm đi quá nhiều rồi. “Cưới một cầu thủ khúc côn cầu đơn giản là không hợp với tôi.” Ngay từ đầu, cô và Sam đã đồng ý giữ hình ảnh đám cưới của họ thật ngọt ngào và ngắn ngủi vì Conner. Nó gần như là điều duy nhất họ từng đồng ý với nhau. Chỉ có ba người khác biết được sự thật. Vince và hai anh bạn thân của Sam. Và theo những gì cô biết, hai anh bạn đó chưa hề tiết lộ sự thật.

“Lối sống đó đúng là khó mà hòa hợp với cuộc sống gia đình được,” Bo đồng ý. “Nó đòi hỏi rất nhiều nỗ lực và cô phải là một phụ nữ mạnh mẽ. Các cầu thủ khúc côn cầu rất tuyệt vời, nhưng vài gã đúng là lũ khốn.”

Chelsea thở dốc. “Bo!”

“À, em không có ý bảo Mark.”

Chelsea liếc mắt về phía Autumn. “Coi chừng những gì chị nói chứ.”

“Không sao đâu.” Autumn cười lớn. “Sam là một gã tồi bự con ý chứ.”

Chelsea mỉm cười. “Nhưng anh ấy là một tên khốn quyến rũ.” Cô lắc đầu. “Tôi rất tiếc là cuộc hôn nhân của hai bạn không kéo dài. Tôi lúc nào cũng thích Sam. Anh ấy thường ghé qua chỗ Mark và cho Mark đi nhờ khi anh ấy không thể lái được xe. Anh ấy là một người bạn thật sự tuyệt vời với Mark.”

“Ừ.” Autumn không biết Sam có thể là một người bạn tốt đến đâu, nhưng cô biết rõ rằng anh là một tên khốn quyến rũ. Chắc chắn là sáu năm trước anh đã quyến rũ được cô. Quyến rũ cô cởi quần lót bikini.

Bo đứng dậy và với tay lấy cái ba lô màu đen nhỏ xíu của mình. “Jules và tôi thường ngồi ở khu dành cho chủ đội bóng, phần lớn trong các trận đấu trên sân nhà. Nếu cô có bao giờ muốn ghé qua và đưa Conner theo cùng thì cho tôi biết nhé.”

“Faith không phiền chứ?”

“Cô ấy thường ngồi ở phòng khách, và khu dành cho chủ đội thường xuyên bỏ không trừ phi Jules và tôi ngồi đó.”

Autumn cũng đứng dậy.

“Tất nhiên tôi sẽ hỏi Faith trước, nhưng tôi thật lòng không nghĩ cô ấy sẽ thấy phiền đâu. Thực tế thì chắc cô ấy sẽ thấy vui vì nó được dùng ấy chứ.”

Autumn không hề có ý định tới tham dự một trận đấu nào của Chinooks. Cô không phải người thích khúc côn cầu, và không đời nào có chuyện cô muốn bị nhầm thành một người hâm mộ của Sam. Lúc này mối quan hệ giữa họ tốt đẹp thật đấy, nhưng họ cũng không phải bạn bè. “Cảm ơn.”

Cô tiễn hai chị em sinh đôi rồi quay lại bàn làm việc và cho hợp đồng vào hồ sơ. Sam sẽ đón Conner từ nhà trẻ để đi chơi vài tiếng. Cô không rõ mình cảm thấy thế nào về sự biến đổi đột ngột của Sam từ một ông bố chẳng mấy khi gặp mặt con sang một người bố tận tụy. Cô không biết điều gì đã tạo nên sự thay đổi ở Sam, nhưng rốt cục thì, điều đó là tốt cho Conner. Cô nhớ thằng bé những khi nó ở cùng Sam, nhưng cô phải thừa nhận rằng khoảng thời gian ấy cũng cho cô chút nghỉ ngơi rất cần thiết. Như hôm nay, cô có cả tấn đồ phải giặt giũ và cả một ngôi nhà phải quét dọn, và làm những việc ấy sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cậu con trai không quậy phá sau lưng cô.

Trước khi nghỉ làm, cô rút vài tập hồ sơ của các nhà cung cấp đồ ra rồi đặt chúng vào tập công việc cần mang về nhà. Di động trên bàn reo lên, và cô nhấc máy. Cô nhận ra số của Sam, và trả lời, “Có việc gì thế?”

“Tôi đón được Conner rồi. Tôi nghĩ mình nên cho em biết.”

Chu đáo làm sao. Thật khác Sam làm sao. “Cảm ơn.”

“Tối mai tôi có một trận đấu.”

Cô ngồi lên mép bàn và ngó ra cửa sổ nhìn bãi đỗ xe đằng xa. “Tôi biết. Conner đã kể cho tôi rồi.”

“Thằng bé muốn đi xem.”

Hôm sau Conner phải đến trường, nhưng miễn là kết quả học tập của Conner không ảnh hưởng gì, cô có thể du di một chút. Sam sẽ đi xa trong vài tuần liền, và Conner sẽ không được gặp anh. “Miễn là thằng bé không bị mệt thì không sao. Chỉ cần bảo Natalie đưa con về nhà khi nó bắt đầu thấy mệt là được.”

“Ừ. Được rồi. Em sẽ xem nó trên ti-vi à?”

“Trận đấu à?” Sao Sam lại thích tán gẫu nhỉ? “Không.”

“Em sẽ làm việc à?”

“Tối mai thì không. Không.” Cô vừa mua một hộp kim tuyến Bedazzlers và muốn dán kim tuyến lên một thứ gì đó. “Tháng Mười một là tháng không có nhiều việc với tôi.”

“Natalie bị cúm.”

“Rất tiếc.” Có lẽ là một bình hoa xấu xí rẻ tiền nào đó hoặc hay ho hơn nữa là, các chân nến bằng thủy tinh. Chúng sẽ rất tuyệt, và cô có thể dùng chúng ở các sự kiện. Có lẽ vậy.

“Vậy... em có thể đưa Conner tới trận đấu không?”

Hay lên bút bi và... “Gì cơ? À. Không. Tôi bận rồi.”

“Làm gì chứ? Em vừa nói em sẽ không làm việc mà.”

Thế thì sao? Cô chẳng nợ nần gì anh hết. “Vài việc.”

“Việc gì?”

“Tôi có cả một danh sách đấy.”

“Tất nhiên rồi, nhưng việc gì trong danh sách của em lại quan trọng hơn việc đưa con trai em tới một trận khúc côn cầu để xem tôi chơi chứ?”

Gần như tất cả mọi việc đấy, nhưng để cho Sam thấy anh kém quan trọng đến cỡ nào trong cuộc sống của cô, cô nói, “Bedazzler của tôi.”

“Cái gì của em cơ?”

“Tôi đã mua một hộp Bedazzler, và tôi định dính kim tuyến vào một cái lọ hoặc gì đó.”

“Chúa ơi.”

“Tôi không cần phải giải thích gì với anh hết, Sam.” Cô đứng dậy và chống một tay trên hông. “Nhưng nếu anh muốn biết sự thật thì, tôi ghét khúc côn cầu.”

“Nói điều ấy cũng như nói em ghét Canada vậy.”

“Tôi không phải người Canada,” cô chỉ ra.

“Conner thì phải đấy. Nghe này” - nghe như thể anh đổi tai nghe điện thoại trước khi tiếp tục - “Tôi sẽ không xin xỏ gì đâu, nhưng thứ Ba tới tôi sẽ đi du đấu trong một tuần liền.”

Từ bên kia ô-tô của Sam cô nghe một giọng van vỉ bé xíu, “Đi mà mẹ.”

“Thế là ăn gian, Sam.”

“Tôi biết.”

Tất nhiên là anh biết, và anh không hề hối hận.

“Em không phải ở đến hết trận đấu,” anh tiếp tục. “Nếu em hoặc Conner thấy mệt, em có thể về. Chỉ một lần này thôi, Autumn. Tôi không xin xỏ em đâu, nhưng Conner thật sự muốn nhìn tôi cho Sedin ăn no đòn.”

“Conner không thích bạo lực.”

“Nó không phải bạo lực. Nó là khúc côn cầu.”

Phải rồi. Lần này cô sẽ trao cho anh thứ anh muốn, nhưng cô thật sự không hề muốn làm thế, và cô sẽ không cho anh nhận nó một cách dễ dàng đâu. “Tôi được gì nào?”

Anh ngừng nói, rồi hỏi, giọng anh ram ráp trong tai cô, “Em muốn gì, bé cưng?”

Cô đảo mắt. “Tôi muốn anh ngừng thúc ép tôi. Anh bị chiều hư và quen với việc tất cả mọi người làm theo ý anh. Tôi không làm việc cho anh, và tôi cũng không phải một trong những người phụ nữ của anh. Cuộc sống của tôi không xoay quanh những ước muốn, nhu cầu, và khao khát của anh.”

“Autumn,” anh nói qua một tiếng thở dài, “trong tất cả những phụ nữ trên hành tinh này, tôi chắc chắn biết rất rõ rằng cuộc đời của em không xoay quanh những khao khát của tôi.”

“Chào mừng đến với Jungle” vang lên ầm ầm bên trong sân vận động Key ở khu thương mại Seattle. Vào phút thứ hai ở hiệp hai, điểm số được cân bằng với mỗi đội hai điểm. Bóng rơi xuống, nhạc ngừng lại, và tiếng Axl Rose được thay thế bằng tiếng vụt gậy trên mặt băng.

Sam ngồi trên ghế và dốc nước vào miệng. Anh nhổ nước bọt giữa hai chân và quệt khóe môi bằng mu bàn tay.

“Henrik đang tạo khe trống và lôi kéo các cầu thủ lại trước vạch,” Mark Bressler nói từ đằng sau Sam. “Khóa chặt hắn lại và kéo hắn ra khỏi cánh của Marty nhé.”

Sam gật đầu, mắt anh dõi theo các hoạt động trên mặt băng. Đội Canucks đã tăng tốc ở hàng công, nhưng hàng thủ của họ không được nhanh như vậy. Nếu Chinooks tiếp tục gây áp lực lên hàng thủ và Luongo, Chinooks có thể khiến cho họ thất bại nặng nề.

Phía sau anh, Andre giễu Burrows khi cậu ta trượt qua ghế băng, “Kế tiếp là mày đấy, đồ nhát gan.”

Sam bật cười, lướt mắt tới góc trái phía sau cột gôn và hạ mắt xuống chiếc mũ bóng chày màu hồng của Autumn. Autumn cứ như muốn giấu kín hành tung vậy. Đội mũ, dựng cổ áo, như thể cô là một điệp viên hai mang và không muốn bất kỳ ai nhận ra mình. Anh cho là mình cũng hơi ngạc nhiên khi cô không mặc áo thi đấu của đội Pittsburgh chỉ để chọc giận anh.

Sam cảm thấy một bàn tay vỗ lên lưng mình, và anh nhổm dậy, nhét miếng bảo vệ vào răng. Anh và Vlad nhảy vắt chân qua tường rồi anh trượt sang bên kia.

Cầu thủ Kesler của đội Vancouver đưa bóng trên băng, đẩy quả bóng bằng cao su trong lưỡi gậy của mình. Sam dán chặt mắt vào khuôn mặt của Kesler, đánh giá cậu ta, và ngay khoảnh khắc cậu ta nhìn xuống, hông Sam xô thẳng cậu ta vào tường. Nhựa Plexiglas rung lên loảng xoảng khi anh móc bóng bằng lưỡi gậy của mình. “Chắc mày thích ngã dập mông lắm nhỉ,” anh nói khi vụt bóng.

“Chết đi, LeClaire.”

“Mày trước đấy, đồ bị thịt.” Anh đẩy bóng sát ván tường cho Daniel và di chuyển về vạch đỏ. Còi thổi lên và trọng tài bắt lỗi việt vị.

Anh liếc nhìn Conner và Autumn. Con trai anh vẫy một ngón tay chiến thắng với anh, và tim anh phình lên. Bóng mũ của Autumn che khuất mắt cô và chạm đến cánh cung ở môi. Anh mừng là, dù rõ ràng là cô không thích anh và khúc côn cầu, cô vẫn đưa Conner đến.

Anh quay lại đường vạch trước khung thành và kiểm tra lại băng dính trên gậy. Anh thật sự không thể ước có được một người mẹ nào tốt hơn cho con trai mình, và khi anh đi qua Kesler, anh huých cậu ta bằng vai. “Bi của tao nhảy tốt hơn của mày đấy,” anh nói.

“Bi của mày nhảy vì mày già rồi.”

Sam mỉm cười. Anh nhớ hồi mình mới hai lăm tuổi và còn kiêu căng vênh váo. Khỉ thật, bây giờ thỉnh thoảng anh vẫn còn hơi vênh váo. “Coi chừng đấy, thằng ngu. Mùa giải mới bắt đầu thôi, mà mặt băng thì trơn lắm đấy.”

Anh đứng gần đường biên gôn, chặn các đường bóng và chờ đợi. Bóng rơi xuống, Hendrik chuyền nó lại cho Kesler, và từ bên phải, Sam nhận một miếng đòn từ Shane O’Brien khiến anh ngã dập mông xuống. Anh trượt đi trên băng. Vai phải của anh đập vào tường, và anh nghe tiếng rắc đúng một phần nghìn giây trước khi cảm giác đau đớn lan khắp vai và dọc xuống cánh tay. “Chết tiệt.”

Sam cố ngồi dậy và lăn sang bên phải. Mắt anh nổ đom đóm, và còi thổi lên. Anh vứt găng tay ra và nghiến răng. “Đồ chó chết!” Cơn đau này làm anh nghẹn thở, anh nằm ngửa ra và ngước lên nhìn các thanh xà bằng thép. Chuyện này không tốt chút nào, anh nghĩ. Sân vận động vang ầm ầm những tiếng la ó của hàng nghìn cổ động viên Chinooks, và giữa sự đau đớn, cơn choáng váng cùng âm thanh ồn ĩ, anh nghe thấy tiếng Conner. Anh nghe thấy tiếng kêu gào sợ hãi của con trai anh, nhưng anh làm sao mà nghe thấy được chứ nhỉ. Tiếng gào rú của đám đông quá lớn. Rồi mặt của Daniel và Vlad che khuất tầm nhìn của anh, ngay sau đó là cả Bressler và huấn luyện viên trưởng, Scott Silverman.

“Cậu đau ở đâu?” Scott hỏi.

“Vai. Xương đòn. Tôi nghe có tiếng rắc.”

“Cậu có thể cử động tay và chân không?”

“Có.” Anh đã gãy xương nhiều lần đủ để nhận ra dấu hiệu ấy, và anh tự hỏi lần gãy xương này sẽ giữ anh trong danh sách chấn thương bao lâu. Bao lâu nữa anh mới gặp lại O’Brien trên mặt băng và cho hắn ta no đòn. “Giúp tôi dậy.”

Mark quỳ một gối xuống bên cạnh anh. “Hãy nằm im và để Scott lo liệu.”

Sam lắc đầu và nghiến răng trước sự đau đớn xuất hiện chỉ vì cử động đơn giản đó. “Con trai tôi ở đây. Tôi không muốn thằng bé thấy tôi nằm sõng soài trên mặt băng.” Và không đời nào có chuyện anh để cho mấy gã khốn kia thấy anh đau đớn thê thảm thế nào. “Scott có thể lo liệu trong phòng tập.” Bằng tay phải, anh nâng mình ngồi dậy. Nó đau hơn nhiều những gì anh biểu hiện ra. Điều cuối cùng anh muốn là bị khiêng ra ngoài bằng cáng.

Scott chống vai vào ngay dưới cánh tay phải của Sam, và anh có thể nhổm dậy trên đầu gối.

Khỉ gió! Mẹ kiếp! Chết tiệt!

“Cậu ổn chứ?”

“Ừ. Ừ.” Chó chết! Anh nhổm dậy, và cả sân vận động reo hò ầm ĩ. Thật chậm rãi, anh trượt về phía ghế băng, cánh tay trái ép chặt vào ngực. Anh đau đớn đến mức cơn đau che kín hết tầm nhìn. Nhưng anh tức giận hơn cả đau đớn. Tức giận vì một gã vô tích sự ngu si đã đột kích được anh. Tức giận vì anh sắp sửa bỏ mất một tháng - nếu anh may mắn. Tức giận vì điều này xảy ra trước mặt con trai anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.