Kỹ Năng Nuôi Dưỡng Người Cứu Thế

Chương 49




“Anh sẽ thấy ngạc nhiên trước số lượng đàn ông từng nhét số di động của họ vào quần lót của em đấy.” Ty không hề ngạc nhiên tí nào. Faith nằm tựa đầu trên lồng ngực trần của anh, lướt tay ngang bụng anh. Đầu móng tay ngắn cũn của cô lan lửa khắp bụng và háng anh và nếu anh mà có thời gian, anh sẽ làm tình với cô một lần nữa. Nếu anh có thời gian, anh chắc chắn sẽ khiến cô nhảy cho anh một lần nữa. Cô đã rất xinh đẹp, khêu gợi, và anh đã rất thích nó. “Em có gọi cho một ai trong số họ không?”

Cô ngước lên nhìn anh và đảo mắt. “Chắc chắn rồi. Làm như em sẽ hẹn hò với một người đàn ông trong câu lạc bộ thoát y ấy.”

“Anh đã chơi bời ở câu lạc bộ thoát y một hai lần gì đó.”

“Em không ngạc nhiên đâu. Câu lạc bộ thoát y thu hút các vận động viên và các nghệ sĩ như mật hút ong ấy.”

“Anh đã không vào đấy mấy năm rồi,” anh tự biện hộ cho mình, mặc dù anh không chắc vì sao anh lại thấy cần phải làm thế.

Anh rê tay dọc khoảng da lưng mượt mà của cô. “Cha anh mê mệt các vũ nữ thoát y.”

“Điều đó lý giải lực hút của ông với mẹ em.”

“Mẹ em từng là một vũ nữ thoát y à?” Một lần nữa, cũng chẳng phải bất ngờ lớn cho lắm.

“Phải. Bà từng là vũ nữ thoát y và thỉnh thoảng là bồi bàn quán rượu nữa.”

“Nghe như thể bà đã làm việc rất nhiều.”

“Đúng thế. Bà cũng chơi bời rất nhiều. Em rất hay ở một mình.”

“Cha em đâu?” Cô cọ chân vào bắp chân trong của anh và gần như huých gối vào bi của anh.

“Em đã không gặp ông từ khi còn bé xíu.” Anh lật cô nằm ngửa ra và nhìn xuống mặt cô. “Em chưa từng cố tìm ông à?”

“Để làm gì? ông đâu có muốn biết em. Sao em lại muốn biết ông chứ?”

Nói cũng đúng.

Cô đầy một lọn tóc vàng ra khỏi mặt. “Mẹ anh thì sao?”

Anh ngã xuống và nhìn lên trần nhà. Anh không thích nói về mẹ mình.“Bà ấy thì sao?”

“Bà ấy sống ở đâu?”

“Bà đã chết cách đây khoảng năm năm.”

“Em xin lỗi.”

Anh quay nghiêng nhìn cô bên kia gối. “Đừng thế. Bà không tiếc nuối gì đâu.” Anh rê mắt ngang khuôn mặt xinh đẹp của cô. Đôi mắt xanh và hàng mi dài của cô. Cái mũi hoàn hảo và đường cung đôi môi hồng đầy đặn của cô. “Cha anh luôn nói rằng bà bị điên, nhưng đó là vì ông chưa bao giờ cố hiểu bà.”

Cô quay nghiêng người. “Còn anh?”

Anh nhún vai. “Bà rất đa cảm. Phút này cười, phút sau khóc. Bà chẳng bao giờ quên được vụ ly dị, và anh không nghĩ bà còn thực sự muốn sống sau đó nữa.”

“Cha mẹ anh ly dị khi nào?”

“Anh mười tuổi.”

Cô nhìn vào mặt anh và nụ cười của cô thật buồn bã khi cô nói, “Em nghĩ mẹ em đang trong vụ ly dị thứ ba khi em mười tuổi. Em thường đi xe đạp tới các lớp học nhảy để không phải nghĩ về nó.”

Anh hình dung cảnh một cô bé đạp xe Schwinn hồng, mái tóc đuôi ngựa vàng óng ả tung bay sau lưng. “Anh đã chơi khúc côn cầu cả mười hai tháng năm đó.”

“Chà, tất cả những vất vả ấy đều được đền bù xứng đáng.”

Anh đã có những huấn luyện viên tuyệt vời để lấp đầy khoảng trống trong cuộc đời anh. Những người đàn ông và người thầy tốt. Anh tự hỏi cô liệu có có một ai không. Anh cá là không. “Các lớp học nhảy của em cũng thế.”

Cô bật cười. “Vâng, nhưng không gồm những động tác em học khi còn bé. Em đã phải học mọi động tác mới.”

Anh thích các động tác của cô. Đặc biệt là tối nay. Dù đúng là tối thứ Hai anh đã chơi khúc côn cầu rất tuyệt, anh thực lòng không tin rằng nó có liên quan gì tới tình dục. Anh chỉ dùng nó như một lời biện hộ để ở cùng cô. Anh yêu sự ve vuốt của da cô dưới tay anh và vẻ khoái lạc trong mắt cô khi anh đi sâu vào trong cô. Anh nhanh chóng nghiện âm thanh khoái cảm của cô và biết rằng mình là người mang nó đến cho cô. Kể cả trong những ngày anh tự bảo mình rằng anh không có thời gian cho cô, thì anh vẫn xoay xở để đến ở cùng cô. Ty ngồi ở mép giường và xoa mặt bằng hai tay. Cô đúng là ma túy. Còn vì lý do nào nữa mà anh lại mạo hiểm tất cả mọi thứ để ở cùng cô chứ? Làm sao anh có thể lý giải điều đó với bản thân mình?

“Anh đi sớm thế à?” cô hỏi khi đi sau anh và quán tay quanh vai anh. Ngực cô ép vào khoảng lưng trần của anh và anh cưỡng lại sự thôi thúc muốn quay người và đẩy cô xuống đệm.

“Anh phải đi trước khi quá trễ.” Anh muốn hỏi thêm nhiều câu hỏi về cô bé trên chiếc xe đạp. Muốn dành cả đêm khám phá tất cả những động tác mà cô đã học.

Cô hôn nhẹ thành cổ anh. “Em sẽ nhớ anh lắm.”

“Anh sẽ gặp em tối mai sau khi xong việc.” Anh nhìn vào mắt cô cách mắt anh vài phân và tự hỏi cô sẽ nhớ anh bao nhiêu. “Anh có một trận đấu cần thắng. Và vài trận nữa sau đó.”

Cô ngồi xuống và ôm tay quanh đầu gối. Cô ngước lên nhìn anh khi anh đứng dậy và mặc đồ. “Anh sẽ làm gì sau khi thắng cúp? Anh có định đi nghỉ dài ngày không?”

“Anh chưa từng nghĩ xa đến thế.” Anh mặc quần đùi và điều chỉnh nó.

“Anh chưa bao giờ nghĩ về những việc anh sẽ làm sau khi thắng à?”

“Có chứ. Sau khi thắng, anh sẽ trượt vài vòng với cúp chiến thắng trên đầu.” Anh kéo quần dài lên và nhìn cô, ngồi giữa giường, trần truồng và hoàn mỹ. “Mục tiêu của anh luôn là chiến thắng. Theo những gì anh nhớ, đó vẫn luôn là mục đích của anh.” Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ xa hơn thế. “Anh sẽ tập luyện và giữ cơ thể săn chắc để không xuất hiện ở trại hè với vẻ béo ị phục phịch như vài người khác.” Anh với lấy áo sơ mi của anh ở cuối giường và đút một tay vào trong. Nhưng khi anh cài khuy, anh nghĩ về Faith trong một bộ bikini, nằm dài trên bãi biển bên cạnh anh. Mặt trời hun ấm làn da mượt mà của cô. Có lẽ cô sẽ đội một chiếc mũ mềm và đeo kính râm to đùng.

Nét cau có ấn xuống giữa lông mày anh. Cô thậm chí còn không muốn ăn tối cùng anh ở một nhà hàng hẻo lánh ở Bellevue. Cô đã nói rất rõ những gì cô muốn, và cô nói đúng. Sẽ chẳng thể có gì hơn giữa họ ngoài tình dục lén lút. Và những màn múa mông nóng bỏng. Đặc biệt khi lúc này những tấm biển quảng cáo kia đã trát khắp Seattle. Anh chưa từng được lên báo lá cải, nhưng anh hình dung rằng một bức ảnh anh nằm duỗi dài trên bãi biển Mazatlan cùng chủ đội bóng Chinooks có thể tìm đường đến được các trang lá cải. Thế sao anh lại còn nghĩ đến nó?

Faith nhìn đôi bàn tay to của Ty khép áo lại trên những cơ bụng rắn rỏi và cơ ngực săn chắc và tự hỏi điều gì đã mang nét cau có đến mặt anh. “Em rất hiểu về mục tiêu chuyên chú,” cô nói khi nhỏm dậy khỏi giường và lấy một áo choàng tắm ra khỏi tủ. “Mục tiêu cả đời của em là có nhiều tiền đến mức em sẽ không bao giờ phải lo lắng xem phải trả hóa đơn bằng cách nào nữa.”

“Anh phải nói em đã vượt khá xa mục tiêu của mình đấy.” Anh cài nút áo cuối cùng lại, rồi nhét vạt áo vào quần.

“Phải rồi. Em đã đạt được, và khi em đã đạt được nó, em khá là vô mục đích. Em đã không nhận ra mình vô mục đích đến mức nào cho tới lúc này.” Cô luồn tay vào áo choàng tắm bằng vải bông dày và thắt dây lưng quanh eo. “Giờ em có một mục tiêu mới. Một mục tiêu tốt đẹp hơn, và là một mục tiêu mà em chưa từng mơ là mình sẽ có trong cả triệu năm nữa. Nó khá đáng sợ, nhưng em thực sự thích nó. Một điều cũng khá đáng sợ nữa.”

Anh ngước lên, rồi quay lại với thắt lưng da màu đen của mình. “Đó là gì?”

“Chinooks. Em chắc chắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ sở hữu một đội khúc côn cầu. Và nếu em có bao giờ nghĩ đến điều đó, thì em cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ thực lòng thích nó.” Cô khoanh tay dưới ngực. “Nó là một trách nhiệm lớn, và trong vài năm vừa qua em đã để cho mọi người lo lắng mọi chuyện. Giờ, em đang học cách thích trách nhiệm. Em thích sở hữu đội Chinooks đến mức, em thực sự mong ngóng đến lúc tuyển cầu thủ.”

Anh ngước lên nhìn cô. “Em đang ngắm những ai?”

“Vài cầu thủ rất triển vọng. Khi em quay lại, Darby và em sẽ xem băng ghi hình của vài hậu vệ hai chiều.”

Anh cười khẽ khi nhìn ngang phòng. “Em có biết một hậu vệ hai chiều là gì không?”

“Một người có thể phòng thủ và ghi điểm.” Cô nhún vai. “Ít nhất đó là những gì em nghĩ nó có nghĩa.”

“Em đúng. Đó khá đúng là nghĩa của nó.” Anh đi về phía cô. “Mở to mắt tìm một cầu thủ tấn công dứt khoát, to con nhé. Đừng lo nhiều về tốc độ của thằng nhóc đó. Trượt băng có thể cải thiện được.” Anh nắm lấy dây lưng của áo choàng bông và kéo cô sát vào anh. “Nếu anh không nói chuyện lại với em cho tới khi chúng ta quay lại Seattle, đừng tức giận nữa đấy.” Anh ấn môi vào trán cô.

“Anh sẽ nghĩ về em chứ?”

Anh lắc đầu và môi anh lướt nhẹ qua da cô. “Anh sẽ cố hết sức để không nghĩ về em.”

Tiếng ồn ào đủ thể loại và cao thấp khác nhau của hơn ba mươi người đàn ông đang ngáy lấp đầy khoang máy bay BAC- 111 khi nó lượn vòng sân bay Boeing và chuẩn bị đáp xuống. Vài tiếng trước, đội Chinooks đã thua xiểng liếng 3-4 trước Detroit. Trận năm trong chuỗi trận đấu còn hai ngày nữa là đến và Faith đoán Ty sẽ cần trọn hai ngày để hồi phục lại từ cú tông mạnh bạo mà anh phải nhận giữa mặt băng từ cầu thủ tấn công Darren McCarty của Detroit.

Sau đó vài cú tranh bóng, Ty đã đánh McCarty một cú trong góc khiến anh chàng cầu thủ đội Red Wing ngã quỵ xuống mặt băng. “McCarty tấn công tôi khi tôi đang cúi đầu,” Ty nói với báo chí sau đó. “Rồi tôi tấn công anh ta với bóng.”

Sau đó, Faith trực tiếp thấy mức độ thâm tím của Ty. Anh thâm sì ở mạn phải và đỏ rực ngang phần lưng và bụng rắn chắc. Trông như thể anh đã bị một cái gậy bóng chày đập vào người chứ không phải một cầu thủ khúc côn cầu. Ty đau nhức và thâm tím nên khi họ làm tình trong mấy ngày sau đó, Faith chu đáo đến mức trèo lên trên.

Đến trận Năm Ty đã lành một phần nào, và đội Chinooks xoay xở để thắng 3-1 trong sân nhà. Trận Sáu quay lại Detroit ở sân vận động Joe Louis và phải đấu thêm giờ hai lần. Còn ba giây cuối trên đồng hồ, Daniel ghi điểm và đội Chinooks tiến vào vòng cuối để đối đầu Penguins Pittsburgh trong trận chiến giành cúp.

Phởn phơ vì chiến thắng và được tiến vào vòng cuối mùa giải, cả đội lên chiếc BAC- 111 và ăn mừng bằng cách nổ champagne Bollinger. Khi máy bay đã đạt tốc độ ổn định, huấn luyện viên Nystrom đứng dậy, hơi cúi người xuống để thích ứng với chiều cao của mình. “Cách đây hai tháng khi ông Virgil Duffy chết,” ông bắt đầu khi tất cả mọi người đã im lặng, “chúng ta đều lo lắng không biết chủ mới của đội tuyển sẽ ảnh hưởng tới việc chúng ta giành cúp như thế nào. Bất kỳ lúc nào có sự thay đổi thì lại có lý do để lo lắng. Sau đêm nay, tôi nghĩ chúng ta có thể an toàn nói rằng cô Duffy đã thay thế vị trí của ông Virgil một cách thành công. Tôi nghĩ ông sẽ rất tự hào về cô ấy, và chúng tôi muốn chính thức chào mừng cô ấy tới đội.” Ông quay sang trái và Darby đưa ông một chiếc áo thi đấu màu xanh dương sậm. Ông quay nó lại để khoe tên cô, DUFFY, viết ngang vai và con số một ở lưng màu xanh lục sậm. “Chúng tôi muốn chính thức chào đón thành viên Chinook mới nhất.”

Faith đứng dậy và bước vào lối đi. Cô nhận áo và mống mắt cô cay cay. “Cảm ơn huấn luyện viên.” Cô quay lại và nhìn những khuôn mặt lôi thôi đang nhìn cô, nhìn những bộ râu đủ loại từ người tiền sử cho tới lởm chởm bù xù. Cô gặp mắt Ty và cả hai khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười hiếm hoi. Tim cô nhói lên, mắt cô cay xè, và cô không muốn khóc như một đứa bé gái. “Khi tôi phát hiện ra rằng Virgil đã để lại đội khúc côn cầu của ông ấy cho tôi, tôi cũng sững sờ như tất cả các bạn vậy. Tôi cũng lo lắng hệt như mọi người là trách nhiệm này có thể quá lớn với tôi và tôi sẽ làm loạn mọi chuyện lên.” Cô nuốt nước bọt và vắt áo thi đấu ngang tay. “Với sự giúp đỡ từ trợ lý của tôi và mọi người khác, tôi tự hào được nói rằng tôi đã làm khá ổn. Tôi tự hào về tất cả các anh, và tôi biết rằng Virgil cũng tự hào về các anh.” Cô nghĩ mình nên phát biểu vài câu khích lệ tinh thần, nhưng mắt cô nhòa đi. “Cảm ơn các anh,” cô nói trước khi tự làm mình xấu hổ bằng cách òa khóc ngay trước mặt các cầu thủ của mình. Cô ngồi cạnh Jules cả quãng đường còn lại và ước gì mình có thể cuộn người trong lòng Ty và vùi mặt vào cổ anh.

Lúc ba giờ sáng, khi một chiếc Beemer đen đỗ lại trước căn penthouse của cô, cô mặc áo thi đấu mới dưới áo mưa của mình. Dẫu vậy, lần này, cô đóng gói đồ lót và một bộ quần áo để thay vào hộp mũ Louis Vuitton.

Trong năm ngày kế tiếp, cho tới trận đấu đầu tiên trước đội Penguins, cuộc đời của họ rơi vào một khuôn mẫu dễ chịu, như thể họ là một cặp đôi thực sự. Trong ngày Ty luyện tập còn Faith xem băng ghi hình các cầu thủ mới hoặc gặp Miranda Snow của Quỹ từ thiện Chinooks. Cô ăn trưa với Jules hoặc mẹ cô, và mỗi tối cô hoặc tới nhà Ty hoặc anh tới nhà cô, tùy vào kế hoạch của Valerie và Pavel. Sinh vật duy nhất trên trái đất biết được mối quan hệ lén lút giữa Ty và Faith là Pebbles. Ngay khoảnh khắc con chó đặt đôi mắt hạt đậu của mình lên người Ty, nó đã ngay lập tức yêu anh, trước sự khó chịu khá lớn của anh chàng cầu thủ khúc côn cầu nặng một trăm lẻ tám cân. Ngay giây phút anh đi vào cửa, Pebbles sẽ chạy vòng vòng quanh chân anh khiến anh hầu như không đi nổi và nhảy lên lòng anh khi anh ngồi xuống. Ty sẽ nhìn Faith, mong cô làm gì đó, nhưng khi cô thử, con chó tợp cô. Pebbles đúng là một con chó cái hư hỏng với Ty, nhưng Faith cho là mình cũng không thể trách cứ gì con chó con ác quỷ đó.

Lần duy nhất cô và Ty tranh cãi, là về Virgil. Nó xảy ra ở nhà anh trong một buổi học golf khi anh đang dạy cô “lắc người.” Cô mặc một chiếc áo lót đỏ và một cái quần lót nhỏ xíu buộc dây hai bên, và thay vì hứng lên như cô đã lên kế hoạch, anh lại chỉ trở nên tức giận.

“Khi nào thì em mới ngừng đeo cái nhẫn đó?” anh hỏi khi cô gióng gậy.

“Nó khiến anh khó chịu à?”

Anh nhún vai và đặt chai bia của mình lên quầy bar. Anh mặc quần Levi’s cũ và áo ba lỗ rách bươm. Tóc anh bị tay cô làm rối bù và anh trông đủ ngon lành để liếm láp khắp nơi. “Nó thường xuyên nhắc nhở anh rằng em là vợ Virgil.”

Cô đặt gậy vào giá và quay lại đối diện với anh. “Rõ ràng là, nó làm anh khó chịu.”

“Anh nghĩ nó sẽ làm đa số đàn ông khó chịu. Anh đang ngủ với em, mà em thì lại đang đeo nhẫn của một người đàn ông khác.”

Cô nhìn vào đôi mắt xanh của anh, cứng rắn đầy tức giận, và cô không hiểu nổi điều ấy. “Virgil chỉ mới chết hai tháng.”

“Chính xác. Em có thể đến đây và làm tình nhưng lại không thể cởi cái nhẫn chết tiệt đó ra?”

“Em cũng đã cảm thấy tội lỗi về chuyện tình dục rồi, Ty.” Đột nhiên cô cảm thấy thật trần trụi lõa lồ và cô đi qua anh về chỗ váy của cô, đang nằm trên ghế. “Ông ấy đã là chồng em trong năm năm.”

“Ông ấy là bạn cùng phòng của em.”

“Ông ấy đã chăm sóc em.”

“Ông ấy đã mua em bởi vì ông ấy có thể.”

“Chà, em đã bán mình cho ông ấy.” Cô nắm lấy váy và quay lại đối diện với anh. “Một điều khiến em chẳng tốt đẹp gì hơn ông ấy.”

“Em không phải là người có mọi quyền lực trong mối quan hệ đó. Mà là ông ấy.”

Một điều cũng đúng. Cô và Virgil đã là bạn bè và rất hòa hợp, nhưng ông luôn là người nắm quyền, “Ông ấy đã rất tốt với em. Tốt hơn bất kỳ người đàn ông nào em từng biết.”

“Vậy thì những gã trong đời em hẳn phải tởm lợn lắm.” Anh khoanh tay ngang ngực.

Điều đó cũng đúng nữa.

“Ông ấy đã chết rồi, Faith.”

“Em biết.” Cô kéo áo qua đầu và thò tay vào hai ống tay áo ngắn.

“Em không nợ gì ông ấy hết.”

“Anh thì dễ nói thế rồi.” Tay cô đưa lên chỗ khuy áo ngực, “Ông ấy đã để lại cho em đủ tiền để tự lo cho bản thân em suốt cả quãng đời còn lại. Ông đã để đội khúc côn cầu của mình lại cho em, vì Chúa. Và mỗi lần em ở cùng anh, em lại cảm giác như đang phản bội chồng mình.” Các ngón tay cô dò dẫm các nút áo. “Em cảm thấy tội lỗi khủng khiếp, nhưng chủ yếu em cảm thấy tội lỗi vào những lúc em không cảm thấy tội lỗi chút nào.” Cô ngước lên nhìn anh. “Có lẽ Landon nói đúng về em. Em là một đứa đào mỏ trơ tráo. Nhưng thậm chí em cũng không ngại bị gọi là kẻ đào mỏ. Đó là sự thực, nhưng em nghĩ mình đã quá quen với việc tỏ ra trơ tráo rồi.”

“Nếu em trơ tráo em đã không hoảng sợ đến vậy khi đứng đây.” Anh lắc đầu. “Em ba mươi tuổi. Em trẻ và xinh đẹp, và em vẫn sống trong một vỏ ốc. Chúa ơi, em đã không quan hệ tình dục trong năm năm. Em không nên cảm thấy tội lỗi về việc muốn được sống trở lại.”

“Em đã sống. Đó chỉ không phải cách sống mà anh tán đồng thôi.” Cô nhìn vào đôi mắt vẫn đang giận dữ của anh. “Phần lớn cuộc đời mình em luôn tránh né cảm giác tồi tệ về những việc mình làm. Phần lớn đời em, em đã trơ tráo. Em luôn làm mọi việc cần làm để sống sót, và phần lớn những lúc ấy, em không thấy tồi tệ chút nào. Nhưng ở cùng anh không phải là để sống sót. Mà là để cảm thấy vui vẻ. Nó mạo hiểm cả danh dự của em, chút ít ỏi mà em có, và cả sự nghiệp của anh, nhưng dẫu vậy em vẫn ích kỷ mà làm thế.”

Anh bước vài bước về phía cô và nắm cổ tay cô. “Đừng đi.”

“Nói cho em lý do em nên ở lại đi.”

“Bởi vì bất chấp những hiểm họa hữu hình với sự nghiệp của anh và danh tiếng của em, anh vẫn vô cùng ích kỷ và muốn em ở đây. Sẽ dễ dàng hơn nếu anh không thế, nhưng anh đã ngừng chống lại nó từ cách đây nhiều tuần rồi.”

Cô buông thõng tay xuống và ngước nhìn mặt anh. Chỉ đã được rút khỏi lông mày anh, và anh chỉ còn lại một vệt đỏ tức giận ở góc mắt phải. Anh sẽ muốn cô bao lâu? Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu? Cô muốn hỏi anh. Thay vào đó cô vòng tay quanh eo anh và tựa đầu vào lồng ngực vững chãi của anh. Tim anh đập nặng nề và đều đặn bên má cô khi tay anh đi lên đi xuống lưng cô. Và cảm giác thật tuyệt khi đứng đó, cơ thể ép vào người anh, cảm nhận những vuốt ve ấm áp, an ủi của anh. Cô gần như có thể bắt mình tin rằng nó sẽ không kết thúc trong thảm họa.

Trận tối mai là trận đấu đầu tiên trước Penguins. Cô sẽ nghĩ về điều đó chứ không phải cơn nhức nhối trong lồng ngực và cục nghẹn trong họng cô. Cô sẽ lo lắng về hàng phòng thủ của họ chứ không phải nỗi sợ đang xoắn chặt dạ dày cô. Cảm giác hãi hùng thực sự ở đáy tâm hồn cô nói rằng điều không thể chấp nhận được đã xảy ra. Bất chấp mọi lý lẽ và cảm giác khôn ngoan, bất chấp những gì chống lại họ, cô đã hoàn toàn rơi vào tình yêu với Ty Savage.

Lần đầu tiên trong năm năm, nhẫn cưới của cô có cảm giác như đá tảng trên ngón tay cô. Bỗng nhiên việc cô đeo nhẫn cưới của một người đàn ông nhưng lại yêu một người khác chẳng còn cảm giác hợp tình hợp lý nữa.

Khi cô quay về nhà sáng sớm hôm sau, cô cởi nó ra và đặt nó vào tủ an toàn cạnh những trang sức khác mà Virgil đã mua cho cô. Những viên đá xinh đẹp trong tủ lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng không thể trao cho cô sự ấm áp và an ủi mà chúng luôn mang đến. Tay cô trông trần trụi khi không có những viên kim cương nặng nề, nhưng nó có cảm giác nhẹ hơn, tự do hơn, và đúng đắn. Như thể lúc này thực sự là lúc để rũ bỏ quá khứ và Virgil.

Suốt cả ngày, cô cố không nghĩ đến tình huống của mình với Ty. Cô sẽ chỉ sống trong hiện tại. Nó sẽ kéo dài đến chừng nào nó kết thúc. Tuy vậy, trong một góc nhỏ của tim cô, cô hy vọng rằng bằng cách nào đó mọi thứ sẽ ổn thỏa. Họ sẽ tìm ra một cách nào đó để ở cùng nhau, nhưng trong đầu cô biết điều đó không thực tế. Mối quan hệ của họ đã được định sẵn sẽ chấm dứt trong đau khổ, nhưng có lẽ nếu cô cẩn thận, có lẽ cô sẽ không mất cả trái tim mình cho anh. Nếu cô cẩn thận, có lẽ cô sẽ bảo vệ được một mẩu nhỏ cuối cùng.

Nhưng chiều hôm đó, một món quà đến căn penthouse cướp đi bất kỳ mẩu nhỏ còn sót lại nào của tim cô mà chưa hoàn toàn thuộc về Ty.

Chiếc hộp được bọc giấy trắng với chiếc nơ to đùng màu hồng sọc trắng. Trong những tờ giấy ăn là một đôi giày trượt băng màu hồng bằng da bóng có lưỡi vàng. Cỡ bảy. Cùng cỡ với đôi giày cao gót Valentino của cô.

Tấm thiệp viết đơn giản Anh sẽ đỡ em khi em ngã. Nó không được ký tên nhưng cô biết ai đã gửi đôi giày trượt ấy. Cô ngồi trên ghế với chiếc hộp trong tay. Mắt cô đầy nước mắt và họng cô nóng ran. Cô cố một cách vô ích để nuốt lại những giọt lệ trong mắt, nhưng cô cũng chẳng thành công hơn là mấy so với việc kìm lại những phập phồng của trái tim mình. Cô yêu Ty. Tình yêu đó là bất khả thi. Không thích hợp, và cô không cảm thấy tốt về nó. Không phải loại cảm giác tốt đẹp người ta nên thấy khi yêu.

“Cái gì thế?” mẹ cô hỏi khi đi vào phòng khách.

Faith cúi đầu. “Không có gì.”

“Nó rõ ràng không phải không có gì.”

Cô quệt hai má ướt đẫm vào vai chiếc áo phông BCBG của mình. “Có người đã gửi giày trượt cho con.”

“Ai thế?”

“Con không biết.”

“Thật à? Con nghĩ mình có thể giữ kín chuyện này bao lâu?”

“Gì ạ?”

“Mối quan hệ bí mật của con với Tyson.” Faith ngước lên và nhìn chằm chằm mẹ cô, một bóng hình nhạt nhòa mặc quần ngựa vằn màu hồng và áo ba lỗ đen.

“Mẹ không ngu đâu, Faith. Cả Pavel cũng không. Bọn ta biết hai đứa chui lủi và ngầm gặp gỡ nhau. Chúng ta vẫn cố tránh xa hai đứa.” Bà đưa Faith một tờ giấy ăn từ cái hộp cuối bàn. “Lau mắt đi. Mascara của con sẽ nhòe nhoẹt ra đấy.”

Faith cầm tờ giấy ăn và chấm hai khóe mắt.

“Mẹ vẫn chờ con đến chỗ mẹ và kể cho mẹ về việc này.” Bà Valerie ngồi xuống ghế và Pebbles nhảy lên cạnh bà. “Mẹ có thể giúp. Có thể trao cho con lời khuyên từ người mẹ.”

“Con không có ý xúc phạm đâu mẹ, nhưng mẹ đã cưới bảy lần. Mẹ có thể đưa ra lời khuyên nào về quan hệ tình cảm chứ?”

Pebbles cuộn người cạnh bà Valerie như để nói nó mới là con gái cưng của bà. “Chà, mẹ có thể nói cho con biết đừng phạm vào những sai lầm nào. Như là đừng bao giờ dính dáng đến đàn ông đã có vợ. Họ chẳng mấy khi rời bỏ vợ mình. Bất kể họ có nói gì đi nữa.”

“Điều đó không thực sự áp dụng được ở đây đâu mẹ.”

“Đúng nhỉ.” Tay bà thả xuống lông Pebbles và bà vuốt ve con chó. “Hay các thủy thủ. Mấy gã đó cập những bến cảng khác nhau khắp thế giới và tất cả chúng đều có vẻ chỉ yêu những ả gái điếm. Lũ khốn dâm ô.”

“Lại nữa mẹ. Không áp dụng được.”

Bà Valerie thở dài như thể bà là người đang phải chịu khổ. “Mẹ cho ý của mình là mối quan hệ của con với Ty khó thành nhưng không bất khả thi.”

“Nó có cảm giác rất bất khả thi.”

“Con có yêu cậu ta không?”

Những gì cô cảm thấy còn quá mới mẻ, quá non nớt, cô không muốn nói về nó. “Con không muốn yêu anh ấy.”

“Chậc, mẹ không muốn bị nám da, nhưng đó là một thứ mẹ không thể ngăn lại được.”

“Mẹ đang coi Ty là nám da đấy à?”

Bà Valerie nhún một bờ vai trần. “Cơ thể con chắc chắn sẽ phản ứng lại và con chẳng thể làm gì được. Con không thể kiểm soát việc mình bị hút về phía ai. Và con không thể kiểm soát việc trái tim con muốn người nào.”

Cách đây vài tuần cô hẳn sẽ bảo mẹ cô điều ấy cực kỳ nhảm nhí. Và giờ thì cô cũng tin vào nó. “Nhưng con không muốn trái tim mình muốn anh ấy. Con không muốn rơi vào tình yêu với bất kỳ anh chàng nào ngay lúc này. Còn quá sớm.” Và cô đặc biệt không muốn một mối quan hệ phức tạp đến thế.

“Mẹ biết con đã rất yêu Virgil. Ông ta là chồng con nhưng chưa bao giờ là người đàn ông của con.”

Cô nhìn vào đôi mắt màu xanh lục viền đầy mascara của mẹ cô. “Điều đó có nghĩa là gì?”

“Điều đó có nghĩa là ông ta không phải người đàn ông thu hút sự chú ý của con từ đầu kia phòng hay khiến dạ dày con đảo lộn khi nhìn thấy ông ta. Virgil có thể đã tử tế với con, nhưng ông ta không làm con muốn nằm cạnh cơ thể ông ta, cạnh trái tim ông ta, cả một buổi chiều.”

Cuộn người cạnh Ty là một trong những việc làm ưa thích của cô. “Đó là những gì mẹ cảm thấy với Pavel à?”

Bà Valerie lắc đầu. “Pavel không phải loại đàn ông mà một phụ nữ nên yêu thương. Ông ta là tay chơi, và mẹ đã đủ lớn, đủ kinh nghiệm dưới thắt lưng để nhìn rõ ông ta rồi. Nhưng ông ấy là một người bạn đồng hành tuyệt vời và bọn mẹ đang rất vui vẻ. Ông ấy chỉ ở đây để xem con trai ông ấy thắng cúp mà thôi.” Bà rê tay qua lông Pebbles. “Ty không giống cha cậu ta. Cậu ta không phải chỉ muốn vui chơi đàn đúm. Pavel nghĩ cậu ta có tình cảm với con.”

Faith không biết Ty cảm thấy gì. Anh chẳng bao giờ nói ra. Cô biết anh thích ngủ với cô. Điều đó quá rõ ràng. Và cô biết anh có đặt tâm tư vào món quà tặng cô. Điều đó hẳn phải mang nghĩa gì đó. Nhưng cô cũng biết rằng nếu buộc phải lựa chọn, anh sẽ chọn sự nghiệp của mình thay vì cô. Cô hiểu điều đó. Khúc côn cầu là một phần của anh. Nó chảy khắp người anh như máu của chính anh, cho anh sự vững vàng, mạnh mẽ, và mục tiêu. Nghị lực và sự tận tâm của anh là những điều cô yêu ở anh.

Chúng cũng là những điều sẽ chia rẽ họ.

Trận một trong vòng chung kết cúp Stanley giữa đội Penguins Pittsburgh và Chinooks Seattle chơi trên sân Seattle. Sân Key Arena chật kín và máy điều hòa kêu rì rì cùng sự phấn khích của hơn mười lăm nghìn fan đang hò reo.

Đầu hiệp một, đội Penguins chiếm lĩnh bóng, nhưng đội Chinooks quay trở lại mạnh mẽ ở hiệp hai và hiệp ba. Faith xem trận đấu từ khu quan sát, tim cô nện thình thịch trong họng khi Chinooks đánh bại Pittsburgh 3-1.

Trận hai được chơi ở sân vận động Mellon trên sân Pittsburgh. Bất chấp lợi thế sân nhà của đội Penguins, trận hai cũng lặp lại y trận một. Thủ thành Marty Darche của Chinooks chặn hai mươi lăm trong hai sáu cú tấn công vào gôn, trong khi Ty ghi bàn ở những phút cuối cùng với một cú đánh bóng ngang mặt băng từ chính gậy của Logan Dumont. Đội Chinooks lại một lần nữa thắng 3-1. Chuyến bay về nhà từ Pittsburgh đầy vui vẻ đồng thời mọi người cũng vẫn cẩn trọng.

Sau đó khi Faith cuộn mình bên cơ thể ấm áp của Ty, cạnh tim anh, cô thật sự bắt đầu cảm thấy đôi chút lạc quan về tương lai. Bằng cách nào đó, có lẽ rồi mọi chuyện sẽ êm đẹp. Cô không rõ bằng cách nào, nhưng khi vòng tranh giải đã qua, có lẽ họ có thể đi xa cùng nhau và tìm ra một giải pháp.

Đến chiều hôm sau cô vẫn đang nghĩ về những giải pháp khả thi sau khi trở về từ một buổi họp cùng Jules và Quỹ từ thiện Chinooks. Có lẽ mối quan hệ của họ có thể nằm yên trong vòng bí mật thêm vài năm nữa.

Khi cô đi vào tòa chung cư của mình, một tấm thiệp chờ cô ở quầy tiếp tân. Nó không có chữ ký nhưng viết, “Gặp ở văn phòng Virgil ở Key Arena lúc sáu giờ chiều.” Nó là một lời đề nghị kỳ cục. Ty sẽ ở Key tập luyện cho trận ba. Cô biết anh cũng như cô rất cẩn trọng về chuyện bị bắt gặp cùng nhau, và cô tự hỏi điều gì đã thúc đẩy anh gặp cô.

Lúc năm giờ ba mươi, cô mặc áo thi đấu của mình và đoán rằng đó hẳn là một điều cực kỳ quan trọng, nhưng khi cô đi vào văn phòng tối hôm đó, Ty không phải là người ngồi trong ghế của cô với hai chân gác lên bàn.

“Vào đây và đóng cửa lại đi,” Landon nói, một nụ cười tự mãn đặc trưng kéo bẹt đôi môi bợt màu của anh ta.

Faith không cử động. Cô nhìn vào đôi mắt lạnh giá của kẻ có thể thực sự làm cô sợ hãi trên trái đất này. “Chúng ta chẳng có gì để nói cả.”

Landon kéo chân khỏi bàn và đầy một tập hồ sơ về phía cô. “Cô nhầm rồi, Layla. Chúng ta sẽ nói về cậu bạn trai của cô và việc cô sẽ nhanh chóng bán đội tuyển của cha tôi đến thế nào.”

Tim Faith nện bùm bụp vào xương sườn khi cô đi về bàn và lật tập hồ sơ ra. Bên trong là các bức hình chụp cô và Ty. Có bốn bức, nhưng bức hình khả nghi nhất được chụp cái đêm cô đi xuống từ căn hộ của mình chẳng mặc gì ngoài áo mưa. Bên ngoài trời tối om, nhưng bức hình hiện rất rõ cảnh Ty hôn cô trong khi tay anh ở trong áo ôm lấy ngực cô. Dạ dày cô tụt xuống và cô nghĩ mình có thể nôn ra khắp bàn và bộ vét xám của Landon mất. “Tôi đang nghĩ mình không muốn trả một trăm bảy mươi triệu đô la cho đội bóng nữa.”

“Thế chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không bán nhỉ?” cô hỏi, dù cô đoán mình đã biết câu trả lời rồi.

“Sau khi tôi gửi các tấm hình này cho báo chí, tôi sẽ phóng to chúng lên và treo chúng khắp thị trấn cùng các bảng quảng cáo khác của cô và anh chàng đội trưởng.”

Cô đã đoán nhầm. Cô cứ nghĩ anh ta sẽ dừng lại ở lời đe dọa gửi các bức ảnh tới tờ Seattle Times. Ý nghĩ về Ty và cô như thế trên một tấm biển quảng cáo tăng thêm sự khiếp hãi vào nỗi sợ trong dạ dày nhộn nhạo của cô. “Điều gì khiến anh nghĩ rằng tôi quan tâm đến việc mọi người thấy tôi như thế? Trong đời tôi đã phải chịu nhiều điều nhục nhã hơn thế.”

“Tôi không nghĩ cô quan tâm đâu. Cô là một vũ nữ thoát y và vô đạo đức. Cô trơ tráo, nhưng tôi không nghĩ cô muốn sỉ nhục đội trưởng và cả đội bóng. Đặc biệt là khi có vẻ họ có thể thực sự thắng cúp.”

Cô tin anh ta. Cô tin rằng anh ta sẽ làm những gì anh ta nói. “Cha anh luôn nói anh là một gã thù hằn.”

Mắt Landon nheo lại. “Cha tôi là một gã ngốc thích loại rơm rác.” Anh ta đứng dậy. “Mai các luật sư của tôi sẽ gửi giấy tờ cho cô. Ký chúng và gửi chúng lại ngay khi có thể không thì giá sẽ còn xuống thấp nữa. Tôi đã nghĩ đến chuyện bảo cô tặng đội bóng cho tôi, nhưng sợ là có ai đó sẽ cho rằng chúng ta có gì đó mờ ám.”

Cô không quan tâm đến tiền. “Anh sẽ làm gì đội tuyển?” Cô không thể tin nổi chuyện này đang xảy ra. Không phải lúc này. Họng cô nghẹn lại và cô liếm đôi môi khô khốc của mình. “Anh sẽ chuyển nó đi à?”

Anh ta lắc đầu. “Điều đó bây giờ sẽ không cần thiết nữa khi mà đội bóng có một mùa giải thành công như vậy. Tôi sẽ giữ nó ở Seattle.” Anh ta lại mỉm cười. “Tôi không thể nói như vậy về thằng bạn trai của cô. Anh ta sẽ được chuyển nhượng ngay khi tôi dàn xếp xong mọi chuyện.”

Cảm giác đau đớn vẫn tiếp tục nện xuống. Lần này ngay chính tim cô. “Vì sao? Anh ta đang làm chính xác việc Virgil đã thuê anh ta làm.”

Anh ta ngửa đầu ra sau và nhìn xuống cô qua đôi mắt lạnh giá. “Tôi không nghĩ cha tôi thuê anh Savage để ngủ với vợ ông đâu.”

“Anh sẽ chuyển nhượng một đội trưởng đã dẫn cả đội tới vòng cuối cùng của mùa giải chỉ vì anh ghét tôi?”

“Không may thay, anh Savage đã dính dến cô, và tôi không muốn anh ta hay cô ở bất kỳ đâu gần đội bóng của tôi hết.” Faith nhìn người đàn ông trước mặt cô, người đàn ông duy nhất trên trái đất mà cô từng sợ hãi và cô nói dối để cứu người đàn ông duy nhất cô từng thực lòng yêu thương. Cô nhún vai. “Cứ chuyển nhượng anh ta tới Toronto đi, tôi cóc thèm quan tâm,” cô nói, nhắc đến một trong những đội tuyển có điểm ghi bàn thấp nhất mùa giải. “Dẫu vậy tôi ngờ rằng họ cũng chả muốn anh ta đâu. Dạo này anh ta không được ưa chuộng lắm ở Canada. Mặc dù đó chính xác là những gì mà một tên khốn đáng phải nhận. Bị buộc phải chơi ở một tuyển tàn tạ lại còn ghét hắn ta nữa.”

“Đừng nói với tôi anh ta đã chán cô rồi chứ?”

“Anh ta đã quyết định mình muốn ai đó đáng kính hơn,” cô nói, trao cho Landon một lời nói dối mà anh ta sẽ tin. “Đa số đàn ông đều muốn bồ bịch với vũ nữ thoát y. Chỉ ít người muốn có một mối quan hệ tình cảm ngoài phòng ngủ.” Cô nhún vai và chỉ vào các bức hình. “Những bức hình đó là tin cũ rồi, Landon. Anh chàng đội trưởng và tôi không còn... liên quan nữa.”

Giờ đến lượt Landon nhún vai. “Điều đó có nghĩa anh ta khôn hơn tôi nghĩ. Có lẽ tôi sẽ giữ anh Savage lại. Còn tùy xem anh ta có đưa cúp cho tôi hay không.”

Giờ thì anh ta đã tin cô rồi. Có lẽ hơi quá dễ dàng, nhưng cô cho là mình cũng không nên ngạc nhiên, xem xét đến những gì anh ta nghĩ về cô.

“Điều ấy cũng chả thay đổi được tương lai của cô đâu,” Landon nói. “Ngày mai hãy ký hợp đồng đi không thì ngày kia ảnh sẽ lên báo đấy.”

Ý nghĩ tay Landon đặt trên cúp khiến cô càng buồn nôn hơn. Cô phải nói gì đó. Làm gì đó không thì Landon sẽ chiến thắng. “Anh mong tôi sẽ từ bỏ một đội bóng có giá một trăm bảy mươi triệu đô la sao? Cứ như thế thôi à?” là thứ tốt nhất cô có thể đưa ra. “Sao chứ? Vì vài bức ảnh có thể làm Ty Savage và cả đội tuyển bẽ mặt sao?”

“Phải,” anh ta nói, coi thường cô. Anh ta đi qua cô nhưng dừng lại ở cửa. “Tận hưởng buổi tối cuối cùng ở khu quan sát đi, Layla. Sau tối mai nó là của tôi.”

Chính xác mà nói thì nó sẽ không là của anh ta cho đến khi vụ mua bán chấm dứt sau vài tháng nữa, nhưng cô không có tư cách để tranh cãi.

“Khi nào thì anh đưa ra thông báo?” cô hỏi.

“Đêm tôi nhận cúp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.