Kỹ Năng Nuôi Dưỡng Người Cứu Thế

Chương 47




Thứ gì đó chạm nhẹ qua vai Faith đưa cô ra khỏi giấc ngủ sâu. Mi mắt cô chớp chớp và cô xoay người nhìn vào một đôi mắt xanh lấp lánh cách mặt cô vài phân. Nét cười xuất hiện hai khóe mắt anh, làm nhăn dải băng trắng che các mũi khâu của Ty khi anh cắn nhẹ vai cô.

“Chào buổi sáng,” anh nói bên da cô.

“Mấy giờ rồi?”

“Sắp đến trưa rồi.”

“Ôi Chúa ơi!” Cô ngồi dậy và tấm ga trắng trượt xuống eo cô. “Muộn quá rồi.” Một cảm giác hoảng loạn bất chợt tăng nhịp tim đập của cô và siết chặt dạ dày cô. Cô đã không thức dậy trên giường đàn ông trong... cô chẳng biết bao lâu nữa. Cô kéo ga giường lên để che ngực và liếc qua vai nhìn anh. Anh trông thoải mái và thư giãn trong một chiếc áo phông xám và quần sooc rộng. “Anh đã mặc đồ rồi.”

“Anh đã chạy năm dặm trên máy tập.”

“Và anh không hề đánh thức em dậy à?”

Anh ngửa lưng ra trên tấm chăn hoa dày màu đen và vắt tay sau đầu. “Em đã mệt nhoài.” Mắt anh chạy dọc tấm lưng trần của cô. “Em đã không được ngủ cho đến tầm năm giờ.”

“Cả anh cũng không.”

“Anh không cần ngủ nhiều lắm.”

Một tay cô giữ chăn sát ngực còn tay kia xoa mặt. Tim cô đập thình thịch trong họng khi cô ngó nghiêng quanh phòng nhìn các đồ đạc bằng gỗ sồi rải rác và tấm rèm che cửa sổ mái vòm khổng lồ. “Anh không phải tập luyện à?” Cô cách nhà hai mươi phút - nếu giao thông tốt - không có gì ngoài áo mưa. Thứ mà đêm qua có vẻ là một ý hay ho lại có cảm giác như một sai lầm khủng khiếp trong ánh sáng ban ngày khắc nghiệt.

“Một lúc nữa thì chưa.” Anh ngồi dậy và đẩy tóc cô ra sau vai. “Anh đã nghĩ mình sẽ thả em xuống trên đường đi và đón em lại sau đó.”

Tim cô nện thình thịch bên tai. Cô thậm chí còn không có quần lót. Trong đời cô từng có thời mà điều đó hẳn sẽ không khiến cô khó chịu, nhưng thời đó đã cách đây lâu lắm rồi. Một khoảng thời gian và một cuộc đời hoàn toàn khác. Cô đã là một con người khác, và người kia không còn là cô nữa. Sự lo lắng siết chặt trán cô và cô sợ rằng mình sẽ bị loạn thần kinh mất. Cô đã làm việc vô cùng vất vả để bỏ cuộc sống đó lại sau lưng.

“Faith?”

Cô nhìn anh. “Vâng.”

“Em có nghe những gì anh vừa nói chứ?”

“Anh phải đi luyện tập.”

Anh hạ miệng xuống trên vai và nhẹ nhàng cắn da cô. “Anh muốn đón em sau đó. Có lẽ đưa em tới một nhà hàng Ý nhỏ mà anh đã khám phá ra ở Bellevue. Phục vụ thì dở, nhưng đồ ăn thì ngon tuyệt.”

“Không!”

Đầu anh bật dậy và anh nhìn vào mắt cô. Cô phải suy nghĩ. Phải kiểm soát cuộc đời và bản thân cô. Cô không thể hẹn hò cầu thủ khúc côn cầu của mình. Chồng cô vừa mới mất. Cô không thể hẹn hò một ai hết. Sau vài nhịp tim, anh chậm rãi nói, “Được rồi.”

“Ý em là...” Cô có ý gì nhỉ? Cô hỗn độn quá. Cô không biết nữa. “Em không có ý như cách nó thốt ra đâu. Em chỉ có ý...”

“Anh biết em có ý gì. Em chỉ muốn tình dục và chỉ thế thôi.”

Đó có phải ý cô không? Không. Phải. Cô không thể nghĩ gì ngoài sự hỗn độn đang siết chặt hộp sọ cô.

Anh nhún vai và cởi giày cùng tất của anh ra. “Anh rất ổn với điều đó. Rất nhiều phụ nữ muốn quan hệ với các cầu thủ khúc côn cầu.” Anh kéo áo phông qua đầu nhưng anh trông không ổn tí nào. Anh trông hơi tức giận. Áo phông bay ngang phòng và anh giật ga giường ra khỏi tay cô.

“Ty!”

“Giờ thì chúng ta biết chỗ đứng của mọi chuyện rồi.” Anh đẩy vai cô cho tới khi cô nằm ngửa ra nhìn lên anh.

“Anh đang bực mình.”

Anh lắc đầu và cúi người xuống để chống tay xuống cạnh hai bên đầu cô trên gối. “Chỉ là trước đây anh đã cố tỏ ra tử tế. Giờ anh không phải lo về nó nữa.”

Faith nâng tay lên những cơ bắp cứng rắn ở ngực anh. “Em thích anh tử tế.”

“Tệ quá.” Anh hạ mặt xuống thành cổ cô. Trước khi cô ngủ gục trong giường anh, họ đã làm tình hai lần. Lần cuối cùng là ở trong phòng tắm nhà anh nơi có bộ vòi phun xối xả và có thể dễ dàng tổ chức một bữa tiệc sáu người. Điều đó có nghĩa tóc cô hẳn đang rối khủng khiếp. Một nét cau mày kéo nhàu lông mày cô khi anh hôn cổ cô. Đời cô đang khủng hoảng và cô lại lo đến mái tóc của mình sao?

“Anh không muốn tử tế thêm nữa.” Hơi thở ấm áp của anh thổi ngang cổ và dọc xuống ngực cô và cô cảm thấy sự căng thẳng của mình hơi nhẹ đi.

“Anh muốn thế nào?”

“Dữ dội,” anh trả lời, khi miệng anh di chuyển ngang cổ cô, dừng lại để cắn thành họng cô. Anh trượt xuống tới ngực phải của cô và ngước lên nhìn cô, ánh mắt anh là sự pha trộn chập chờn giữa tức giận và dục vọng khi anh hé miệng và ngậm lấy nó. Anh kéo cô thật mạnh vào khuôn miệng nóng hổi, ẩm ướt khi anh nhào nặn bầu ngực bên kia của cô. Đã đi rồi người tình đêm qua của cô, người đàn ông dùng đôi bàn tay to của mình để trêu chọc và gợi nên phản ứng ở bất kỳ nơi nào anh chạm vào. Đã đi rồi người đàn ông từ tốn và chăm chút đến sự đáp lại của cô khi anh làm tình với cô.

Anh chuyển sự chú ý đến bầu ngực bên kia và trêu chọc nó. Bàn tay thô bạo của anh xoa bóp da thịt mềm mại của cô và Chúa giúp cô, nhưng nó khiến cô khuấy động. Cô nắm lấy ga giường và chăn rồi ưỡn lưng lên. Cô rên sâu trong họng và anh bật cười.

“Nếu anh mà biết em thích làm tình dữ dội,” anh nói khi hôn và cắn dọc cơ thể cô, “anh đã không lãng phí thời gian để tử tế rồi.” Anh hôn bụng trước khi đi tiếp tới hông và dừng lại ở đùi trong của cô. Anh nhìn cô dưới mi mắt nặng trĩu, đôi mắt đẹp của anh là một mớ hỗn độn rực sáng khi anh mút làn da nhạy cảm ngay dưới khe đùi, trêu chọc và khiến cô phát điên vì thèm muốn. Đúng lúc cô sẵn sàng hét lên thất vọng, anh ra lệnh, “Đặt chân em lên hai vai anh.” Rồi anh tách đùi và đưa cô vào khuôn miệng nóng rực của anh. Lúc này đây anh chẳng cho cô chút dịu dàng nào hơn lúc anh đối xử với ngực cô cách đây một giây. Anh ăn cô như thể cô ở đó chỉ để cho khoái lạc của riêng anh. Anh ngấu nghiến cô với miệng và lưỡi anh, và Chúa giúp cô nếu cô không yêu cả điều đó nữa. Cô đổ lỗi cho Layla.

Trong vòng vài giây ngắn ngủi, một cơn cực khoái nóng rực, mãnh liệt siết chặt và thiêu đốt cô từ trong ra ngoài. Nó lắc cô chao đảo và bỏ lại cô hổn hển hít không khí. Ty ở yên với cô cho tới tận cơn sóng cuối cùng rồi nhỏm dậy. Ánh mắt nặng trĩu của anh nhìn thẳng vào mắt cô và anh quệt mu bàn tay ngang miệng. Mắt anh vẫn nhìn vào mắt cô khi anh lăn bao cao su dọc chiều dài của anh.

Cô mở miệng ra để nói, nhưng chẳng thể nghĩ ra điều gì để nói ngoài, “Cảm ơn. Em nghĩ vậy.”

“Đừng cảm ơn anh. Nó chưa xong đâu.” Rồi anh hạ mình xuống và đẩy mình vào trong cơ thể cô. Sức mạnh từ cú thúc của anh đẩy cô lên mép đệm, và ô-xi rít ra từ phổi anh. “Nó chưa xong cho tới khi anh nói nó đã xong.”

Cô nhìn vào những góc cạnh thô ráp trên mặt anh và rê tay quanh vai tới hai bên đầu anh. Ty có thể tức giận với cô, nhưng cô không thể tức giận anh. Không phải sau cơn cực khoái mãnh liệt mà anh vừa trao cô, và không phải trong lúc thằng bé của anh vuốt ve bên trong và đốt lên một ngọn lửa khác mà chỉ anh có thể dập tắt. “Được thôi,” cô thì thầm và lắc xương chậu, siết và thả các múi cơ của mình quanh mũi nhọn dày nịch của anh.

Hơi thở anh rít khỏi môi và anh chửi thề khi rút ra rồi đâm vào. Hết lần này đến lần khác anh vào sâu, ve vuốt, đẩy cô tới cực khoái, khiến không khí xung quanh cô dày đặc và khó thở. Cô quấn chân quanh eo và đáp trả lại anh cho tới khi một cơn cực khoái mãnh liệt tràn khắp mạch máu cô khi anh tiến vào cơ thể cô. Cô cong lưng lên và kìm lại khi anh vượt qua cơn bão của chính anh.

Khi chuyện đã qua, họ mặc đồ trong im lặng. Anh mặc áo phông và quần sooc. Cô mặc áo mưa. Không ai nói gì trên đường về nhà. Ty nhét Linkin Park vào máy nghe nhạc và đổ đầy không gian bên trong với tiếng nhạc mạnh bạo, cứu cả hai người họ khỏi phải trò chuyện ngượng nghịu. Anh có vẻ mê mải trong dòng suy nghĩ của mình, và cô vẫn hỗn loạn đến mức không biết phải nói gì. Dù anh không thừa nhận, anh có tức giận. Như thể cô đã làm tổn thương cảm xúc của anh, một việc mà, cân nhắc đến vẻ ngoài cứng rắn và bản chát gắt gỏng của anh, có vẻ kỳ lạ.

Khi anh lái xe vào gara ô tô và dừng lại cạnh thang máy, anh tắt nhạc đi. “Anh xin lỗi nếu đã làm đau em.”

“Không đâu.” Cô cảm thấy hơi nhạy cảm ở vài chỗ nhất định, nhưng cô không đau. Ngược lại mới đúng. “Em xin lỗi nếu em đã làm tổn thương cảm xúc của anh.”

“Faith, anh không phải con gái.” Đôi mắt xanh của anh nhìn cô qua bóng tối trong ô tô. “Anh không đau lòng khi một phụ nữ lộng lẫy bảo anh rằng cô ta chỉ muốn dùng anh để làm tình.” Anh bật cười không chút vui vẻ. “Mặc dù em là người đầu tiên. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Luôn là theo chiều ngược lại.”

“Không phải anh cũng chỉ dùng em để làm tình sao?”

Anh quét mắt ngang mặt cô và ấn nút để mở cửa. “Phải rồi. Đúng thế. Cảm ơn.”

Tối thứ Hai, Ty dán tất vào ngay dưới đầu gối khi huấn luyện viên Nystrom chỉ vào tấm bảng nhựa. Cả đội Chinooks ngồi hoặc đứng xung quanh, chờ trận đấu bắt đầu. Tiếng xé băng dính cạnh tranh với những chỉ dẫn phút cuối của huấn luyện viên Nystrom.

“Chặn hết các cú tấn công. Ra trước khung thành của chúng ta,” ông nói khi khoanh tròn trên bảng.

Trong khoảng sân ngoài đường hầm, người giới thiệu của đội Chinooks hâm nóng đám đông khi Queen hát vang từ hệ thống âm thanh.

“Ngẩng cao đầu và dán chặt mắt vào bóng,” Nystrom nói lần cuối trước khi cả đội theo chân các huấn luyện viên ra khỏi phòng thay đồ vào đường hầm. Họ đi ngang qua tấm thảm phủ sàn. Khi người giới thiệu đọc số, vị trí, và tên nào, thì cầu thủ đó bước lên băng. Ty đứng ở cuối hàng và ngước lên nhìn khu vực của chủ đội bóng. Vài người ngồi trong các chiếc ghế đỏ, nhưng Faith không phải một trong số họ.

Tiếng kèn hơi xé toang không khí khi người giới thiệu gọi số và tên của Sam và Ty bước gần cửa ra hơn. Ngày hôm qua anh đã bảo cô rằng anh muốn đưa cô đi ăn tối. Chả có gì lớn lao. Anh chỉ vừa mới dành vài giờ làm tình với cô. Cô đã rê tay rê miệng khắp người anh, và anh muốn đưa cô đi ăn chút thức ăn Ý ngon lành. Chuyện đó cũng chẳng phải quá mới mẻ. Bất kỳ người phụ nữ nào hẳn cũng trông đợi điều ấy và còn hơn thế nữa, nhưng cô hành xử như thể anh xin cô mang thai con anh vậy. Phản ứng của cô đã làm anh cáu điên, và anh đã trả đũa bằng cách làm tình thô bạo với cô. Đúng là gậy ông đập lưng ông, bởi vì cô rất thích nó. Anh không thể ngừng nghĩ đến vết cắn mà anh đã để lại trên đùi cô, và điều đó chỉ khiến anh điên tiết hơn.

Cầu thủ tiếp theo được gọi và Ty bước tới trước.

Anh đã nghĩ mình sẽ hối hận vì làm tình với Faith. Không hề. Anh nghĩ nó sẽ khiến anh lâm vào khối chuyện phức tạp. Chưa hề, và cũng sẽ không miễn là không ai phát hiện ra. Về mặt cơ thể, Faith là người phụ nữ hoàn hảo. Lộng lẫy choáng ngợp từ đỉnh đầu vàng óng cho tới bộ móng chân đỏ, cô không chỉ có ngực bự mông ngon. Cô có trí tuệ và khiếu hài hước, nhưng thứ hấp dẫn nhất ở cô là quyết tâm và sức mạnh ý chí của cô. Đứng vững và ra vẻ tự tin kể cả khi cô không hề cảm thấy thế. Ty ngưỡng mộ khí phách, tính bền bỉ, và lòng can đảm của cô.

Blake được gọi lên băng kế tiếp, và Ty di chuyển gần hơn. Một thứ ở cô từng khiến anh cáu điên giờ lại thu hút anh như ong bị hút tới mật ngọt. Mỉa mai kinh khủng. Hay có lẽ đó là quả báo. Bất kể đó là gì, nó cần phải dừng lại. Anh ở đây, sẵn sàng được gọi ra mặt băng để chơi một trong những trận đấu quan trọng nhất đời anh, và anh không thể ngừng nghĩ về Faith. Anh cần để đầu vào trận đấu. Không phải quay mòng mòng chỉ vì một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp chỉ muốn làm tình với anh chứ không gì khác. Kể cả ăn tối.

Vlad được xướng tên và Ty bước lên mép băng. Với một phụ nữ khác, đó có thể là sự sắp đặt hoàn hảo, nhưng Faith không phải một phụ nữ bất kỳ nào khác. Cô sở hữu đội Chinooks. Một điều anh cứ thường xuyên quên tiệt đến đáng báo động.

“Số hai mươi mốt,” người giới thiệu nói, giọng trầm vang của anh ta gần như bị át đi bởi đám đông la hét, dậm chận và thổi kèn. “Chơi vị trí chính giữa. Đội trưởng đội Chinooks, Ty S-a-a-v-a-a-a-a-ge!”

Đầu cúi xuống, Ty lao ra như thể anh bị quát khỏi đường hầm. Mặt băng trơn loáng trôi vụt qua khi anh phóng qua hàng dài đồng đội của mình và rồi quay giày trượt của mình sang bên, làm một tia băng bắn ra và dừng khựng lại ở cuối hàng. Người hâm mộ cuồng lên và anh liếc lên nhìn khu dành cho chủ đội bóng. Faith đứng ở lan can nhìn xuống mặt băng. Anh không thể thấy rõ mặt cô, nhưng anh biết cô đang nhìn anh, và sự tức giận siết chặt lồng ngực anh. Một sự tức giận lớn khủng khiếp đốt cháy một lỗ trong dạ dày anh. Dù anh biết sự tức giận của mình là quá đáng khi xem xét bản chất mối quan hệ của anh với Faith, thì nó vẫn khiến anh nhíu mày và mắt phóng ra lửa. Những tia lửa không báo hiệu điều gì tốt lành cho hàng phòng thủ đội Red Wings.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.