Kỹ Năng Nuôi Dưỡng Người Cứu Thế

Chương 46




Các biển quảng cáo lớn in hình Faith và Ty đứng sừng sững treo khắp thành phố Seattle và thống trị mặt tiền sân Key Arena. Dưới tấm hình bà chủ đứng trước đội trưởng đội bóng, dòng chữ đơn giản viết, KHÚC CÔN CẦU CHINOOKS. ĐẾN ĐÂY. Trước sự thất vọng não nề của Bo và sự sung sướng không giấu diếm của Jules, không có gì nhắc đến người đẹp và quái vật hoang dại và cũng không hề có sự xuất hiện của bức ảnh chèn bi.

Trong những ngày trước trận đấu, không khí phấn khích tràn ngập khắp thành phố, và tối thứ Năm sân Key chật cứng với trận Một trong vòng bán kết trước đội Detroit Red Wings. Từ lúc quả bóng đầu tiên rơi xuống, mọi chuyện đều thuận lợi cho Seattle. Đội bóng ghi hai bàn ở hiệp đầu. Ở hiệp hai, hàng tấn công Detroit đánh trả một bàn và kìm chân đội Chinooks ở tỷ số 2-1 để bước vào hiệp ba. Trong mười lăm phút, mỗi đội đều phòng vệ gôn của mình, chuyền bóng từ sân này qua sân kia mà không có cú nào vào khu vực thủ môn. Với năm phút còn lại, Ty chuyền bóng ngang mặt băng cho Bắn Tỉa, Frankie Kawczynski, người quất một cú xuyên qua đám đông hỗn loạn. Thủ môn Chris Osgood chạm được đầu ngón tay vào bóng khi nó lao qua anh ta vào lưới, và đội Chinooks khép lại trận đấu thứ nhất ở tỷ số 3-1.

Faith đi vào phòng khách cho các cầu thủ mười lăm phút sau khi trận đấu kết thúc với Jules bên người. Anh mặc một chiếc áo phông Chinooks dưới áo khoác màu xanh sậm và quần jean. Anh hẳn sẽ trông bình thường một cách khác thường nếu chiếc áo phông không nhỏ quá mức hai cỡ.

“Cô nghĩ gì về trận đấu?” một phóng viên hỏi khi Faith đi vào phòng.

“Tôi hài lòng, tất nhiên rồi. Nhưng tôi không ngạc nhiên.” Cô mặc áo khoác da màu đỏ mới của mình ngoài áo phông Chinooks màu đỏ xanh. “Đội bóng đã tập luyện cật lực để vào tới đây.”

“Cô sẽ đi du đấu cùng cả đội tới Detroit chứ?”

Cô mở miệng để trả lời và thốt ra, “Tôi không ngh-” lúc Ty đi ra khỏi phòng thay đồ. Não cô đông cứng lại và cô lạc mất dòng suy nghĩ. Anh mặc một chiếc quần đùi rộng quanh hông và chỉ thế thôi. Vài tiếng trước anh thậm chí còn mặc ít hơn. Vài tiếng trước cô đã chạm vào tất cả làn da mượt mà và cơ bắp cứng cáp đó. Vài tiếng trước quần của anh đã ở quanh mắt cá chân và cô đã có anh trong miệng. Cô nâng ánh mắt rời khỏi những cơ bắp săn chắc và lồng ngực rậm lông nhìn mặt anh. Đôi mắt xanh của anh nhìn thẳng vào mắt cô và anh nhướn một bên lông mày.

“Cô sẽ đi du đấu cùng cả đội tới Detroit chứ?”

Hơi nóng trườn lên ngực cô và cô miễn cưỡng rời mắt khỏi Ty. “Không.”

Anh đã làm cô cảm thấy tuyệt đến nỗi cô phải chống lại thôi thúc lao qua phòng và dính chặt lấy anh. Cô nghĩ mình sẽ thấy hối hận vì ngủ cùng đội trưởng đội bóng của mình. Nó là không thể chấp nhận được và không chuyên nghiệp, và cô nên cảm thấy hối hận. Nhưng không. Ít nhất cũng không phải vì những lý do mà cô nghĩ. Những gì cô cảm thấy chủ yếu là cảm giác tội lỗi nghẹn ứ ở dạ dày cô. Chồng cô mới chết có một tháng rưỡi, và đêm qua cô đã làm tình hoang dại, choáng ngợp với một người đàn ông khiến cô cảm thấy những điều mà cô chưa từng cảm thấy trước đây. Cô đã từng là một vũ nữ thoát y, người mẫu Playboy, và vợ một người đàn ông giàu có, nhưng cô chưa bao giờ khao khát sự động chạm của một người đàn ông như của Ty. Hay phải nói là đã khao khát. Nó qua rồi, nhưng trong vài tiếng ngắn ngủi cô ở cùng Ty, cô đã không hề nghĩ gì đến người chồng quá cố của mình. Không hề, và không chút nào khi anh hôn và chạm vào cô. Người đàn ông đã mang đến cho cô một cuộc sống tuyệt vời và chu cấp cho cô lúc chết là thứ xa xôi nhất trong tâm trí cô.

Các phóng viên hỏi cô thêm vài câu hỏi nữa về trận đấu và tương lai của đội tuyển. Thêm nhiều cầu thủ tràn ra khỏi phòng thay đồ. Sự phấn khích trong phòng giống như luồng điện, nó kêu vo vo khắp không khí và nâng cao các giọng nói. Faith trả lời câu hỏi hoặc đưa ra những lời đáp mơ hồ hoặc chuyển lại cho Jules, người biết rõ chi tiết, và qua toàn bộ những hành động đó, cô nhận thức rất rõ về Ty.

Giọng anh xuyên qua mọi âm thanh ồn ĩ và một cảm giác nhận thức ấm áp, râm ran chạm khắp da cô và cù bụng cô. Ty đã trao cho cô một thứ mà Virgil vẫn luôn ước ông có thể trao nhưng đã không thể. Một sự kết nối chỉ có thể xảy ra qua tiếp xúc cơ thể thân mật. Niềm đam mê mà mẹ cô luôn nói đến. Một thứ mà cô đã không có cùng chồng mình. Một thứ lớn hơn nhiều khả năng ngăn nó lại của cô. Một thứ mãnh liệt đến mức nó quấn cô lên và đập bẹp cô như một cơn cuồng phong u ám.

Mắt cô chuyển đến bên kia phòng nhìn Ty và các phóng viên quanh anh. Lẫn giữa các giọng nói khác trong phòng, cô nghe anh nói, “Sự chuyển tiếp của tôi từ Vancouver đã rất dễ dàng. Huấn luyện viên Nystrom biết cách khơi dậy thứ khúc côn cầu tuyệt vời và các cầu thủ đều mang hết sức mình vào mỗi trận đấu.”

“Anh có hòa hợp hơn với chủ đội bóng không?”

Anh nâng mắt lên nhìn mắt Faith và một khóe miệng của anh nhếch lên thành một nụ cười thề-với-Chúa. “Cô ấy cũng ổn.” Tim Faith cũng có cảm giác như nâng lên đôi chút. Ngay trong ngực cô. Ngay đó trong phòng thay đồ trước mặt các cầu thủ, huấn luyện viên, và các nhà báo.

“Mặc dù,” anh thêm vào khi tiếp tục nhìn cô từ bên kia phòng, “sáng nay tôi đã đọc trên báo rằng cô ấy nghĩ tôi là một gã giỏi kiềm chế, và nếu tôi buông mình, tôi có thể sẽ không thô lỗ và gắt gỏng suốt ngày nữa.”

“Mình đâu có nói là suốt ngày,” cô lầm bầm.

“Gì cơ?” Jim từ tờ Seattle Times hỏi cô. “Cô vừa nói gì, cô Duffy?”

“Rằng tôi đâu có nói anh ta thô lỗ và gắt gỏng suốt ngày.”

Một phóng viên bật cười. “Savage khét tiếng quàu quạu mà. Tôi rất muốn biết khi nào thì anh ấy không cau có.”

Anh nhìn cô, vẫn mỉm cười như thể anh thích thú, chờ câu trả lời của cô. Khi anh ấy đang làm tình, cô nghĩ thầm. Anh không hề quàu quạu hay thô lỗ đêm qua.

Anh rất tuyệt vời và quyến rũ. Anh khiến cô cười và, phi thường hơn nữa là, thư giãn cùng anh. Một điều mà lâu lắm rồi cô không hề thấy với ai khác, và hôm nay anh chắc chắn cũng không hề tỏ ra gắt gỏng. “Khi anh ấy chiến thắng những trận đấu quan trọng,” cô trả lời.

“Chiến lược của anh cho trận đấu tối thứ Bảy ở Detroit là gì?” ai đó hỏi Ty.

Anh nhìn Faith một lần cuối trước khi tập trung sự chú ý vào người đàn ông trước mặt. “Khúc côn cầu là một trận đấu một đối một. Chúng tôi chỉ cần ghi nhớ điều đó và thắng mọi trận đấu.”

Faith quay sang Jules. “Anh vẫn có thể đến buổi họp quỹ từ thiện Chinooks vào ngày mai chứ?” cô hỏi.

Anh nhìn cô, rồi nhìn Ty bên kia phòng. Anh mở miệng, rồi khép lại. Một nếp nhăn xuất hiện giữa đôi lông mày đen của anh. “Tôi không lên kế hoạch đến đấy, nhưng tôi có thể nếu cô muốn,” anh trả lời, nhưng cô có cảm giác anh đang bị thứ gì đó quấy nhiễu.

Cô lắc đầu và đi ra cửa. “Không. Tôi có thể tự ghi chép được.” Khi bước ra hành lang, cô không thể kháng cự lại việc nhìn Ty một lần cuối, đứng cao hơn những người đàn ông khác một cái đầu. Cô nhớ lại mọi chi tiết của đêm hôm trước. Khuôn mặt anh trong nhà tắm nắng tối om và sự động chạm từ tay và miệng anh. Cô muốn đổ chuyện đêm qua cho Layla, nhưng cô không thể. Không nếu cô thành thật với bản thân mình. Đêm qua toàn bộ là cô. Không có câu khách. Không có động cơ ngầm. Không có chuyện làm một người đàn ông thèm muốn cô trong khi cô chỉ muốn tiền của anh ta. Cô không thể đổ hành vi đêm qua lên đầu Layla. Không phải khi Faith hoàn toàn nắm quyền kiểm soát.

Cô quay người đi và hướng đến thang máy. Đêm qua hoàn toàn là dành cho việc buông thả theo những gì cô muốn. Ngồi ở Nhà Hàng Đồ Biển Nướng và Hàu Brooklyn và để Ty chạm vào cô dưới bàn. Đặt tay cô lên tay anh và đưa nó xa hơn một bước. Cô đã làm những điều ấy. Không phải Layla. Không phải con người hoang dại, trơ trẽn mà cô đã tạo ra để ẩn núp phía sau. Đêm qua là hoàn toàn tự Faith buông thả và tỏ ra trơ trẽn.

Trên đường lái xe về nhà, cô nghĩ về cuộc đời mình từ sau cái chết của Virgil. Một thời cô đã sống một cuộc đời nhẹ nhàng, dễ chịu. Một cuộc đời mà trong hầu hết mọi ngày quyết định trọng đại nhất của cô là xem mình sẽ mặc gì. Con người đó, Faith đó, sẽ không bao giờ buông thả và dời bàn tay to ấm áp của một người đàn ông đến háng mình.

Cô quành chiếc Bentley vào bãi đỗ xe và đi thang máy lên tầng cao nhất. Cuộc đời cô đã thay đổi quá nhiều trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi. Nó đã chuyển từ nhịp bước chậm rãi, dễ dàng sang một cơn lốc xoáy toàn những buổi họp và hoạt động. Các quyết định của cô đã chuyển từ phải mặc gì sang phải trả bao nhiêu cho vòng chọn cầu thủ đầu tiên cho mùa giải tới. Và dù cô được giúp đỡ rất nhiều với quyết định ở vế sau, nó vẫn là một trách nhiệm khổng lồ mà hẳn đã làm cô oằn mình dưới áp lực nếu cô được phép dừng lại và nghỉ ngơi đủ lâu để nghĩ đến nó.

Cô mở cửa tới căn penthouse, và chẳng có gì ngoài tiếng sủa của Pebbles và ánh sáng trong bếp chào đón cô hết. Không “Sexual Healing” trên đài hay tiếng rúc rích từ phòng mẹ cô.

Faith đi qua bếp vào hành lang dẫn tới phòng ngủ của cô. Cô cởi áo khoác và ném nó lên ghế. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng Virgil đã ở trong căn penthouse này, nhưng đó là cách đây đã lâu lắm rồi, đến mức chẳng có dấu vết của ông ở bất kỳ đâu. Không quần áo hay cà vạt. Không giày hay lược. Bàn chải của ông không có trong căn phòng tắm lát đá hoa cương. Thứ duy nhất thuộc về ông là bản in David Copperíield, thứ Faith đã lấy khỏi nhà lớn hôm cô đi. Cô ngồi trên giường và bật đèn lên. Pebbles nhảy lên bên cạnh cô khi cô lấy quyển sách khỏi giá và rê tay khắp bìa sách màu nâu sậm. Cô nhấc nó lên mũi và ngửi mùi giấy cũ và da sờn. Virgil vẫn luôn có mùi nước hoa đắt tiền, nhưng quyển sách này chẳng còn vương lại chút dấu ấn nào của ông.

Pebbles đi ba vòng nhỏ cạnh hông Faith, rồi duỗi người dọc đùi cô. Faith lồng tay vào bộ lông dày của chú chó khi nước mắt ngập đầy mắt cô. Cô nhớ Virgil. Cô nhớ tình bạn và trí tuệ của ông, nhưng người chồng quá cố của cô không phải người cô thấy khi nhắm mắt lại. Đó là một người đàn ông khác. Một người đàn ông không dễ mỉm cười, nhưng lại làm những việc tuyệt diệu khác bằng miệng mình. Một người đàn ông tuyệt đẹp, mạnh mẽ khiến cô cảm thấy an toàn trong cánh tay anh khi anh ôm cô sát bức tường kính của nhà tắm nắng và làm tình với cô. Một người đàn ông nhìn cô từ bên kia phòng và khiến dạ dày cô vừa nhẹ bẫng, nặng trịch và rộn ràng cùng một lúc. Một người đàn ông khiến cô muốn đi ra chỗ anh và tựa đầu vào lồng ngực trần của anh.

Faith mở mắt và lau một giọt nước mắt khỏi má. Cô vừa chôn cất chồng và lại không thể ngừng nghĩ về một người đàn ông khác. Điều đó nói gì về cô chứ? Rằng cô là một con người đáng ghê tởm sao? Đáng ghê tởm và vô lương tâm như Landon vẫn luôn buộc tội cô?

Một quyển sách cô đọc về nỗi buồn nói rằng người ta nên đợi trọn một năm trước khi hẹn hò hay dính dáng đến ai khác. Mặc dù cô có thể nào thực sự gọi chuyện đã xảy ra với Ty đêm hôm trước là “hẹn hò hay dính dáng đến ai khác” không? Không. Không hẳn. Nó là về tình dục. Gãi một chỗ ngứa. Buông thả và tìm giải thoát. Nhưng nếu đó là tất cả mọi chuyện, thì những rung động ấm áp tối nay là gì? Thôi thúc đi ngang qua phòng và ngả đầu lên lồng ngực trần của anh là sao? Sau khi gãi chỗ ngứa đó bốn lần một đêm, không phải cô nên trầy da tróc vảy rồi à? Không phải cô đã buông thả xong rồi sao? Nếu nó chỉ là về tình dục, không phải cô nên yên ổn trong một thời gian ư? Đặc biệt cân nhắc đến khoảng thời gian dài dằng dặc mà cô đã không cần đến nó?

Cô rê tay dọc lông Pebbles và con chó lật ngửa lại rồi khoe bụng. Có thứ gì đó sâu sắc hơn tình dục. Thứ gì đó khác đang diễn ra làm cô sợ. Nó không phải tình yêu. Cô không yêu Ty Savage. Cô đã yêu vài lần và biết tình yêu mang lại cảm giác thế nào. Tình yêu mang lại cảm giác yên ổn, ám áp, và dễ chịu - như tình yêu cô đã có cùng Virgil. Hoặc nó nóng bỏng và nồng nàn - như tình yêu cô đã cảm thấy với những bạn trai trước của mình. Nó không mang lại cảm giác sai trái. Như thể chỉ một bước đi sai thôi là cuộc đời bạn sẽ đổ bể.

Đó không phải tình yêu. Đó là một thảm họa đang chực chờ xảy ra.

Sáng hôm sau, Faith gặp giám đốc quỹ từ thiện Chinooks. Tên cô ta là Miranda Snow, và cô ta có vẻ hạnh phúc chân thành khi gặp Faith. “Trợ lý của tôi hôm nay không ở văn phòng,” cô ta nói khi đưa Faith vài quyển quảng cáo. “Đây là những chương trình từ thiện khác nhau của quỹ từ thiện Chinooks.”

Faith xem xét chúng và thấy ấn tượng. Mỗi năm, Chinooks lại tổ chức một giải đấu golf cho các ngôi sao để quyên tiền cho các cầu thủ và cựu cầu thủ chịu chấn thương và cần thêm tiền chữa trị ngoài khoản phí bảo hiểm riêng.

“Chúng ta hiện đang trả phần viện phí không được hội chữ thập xanh[1] trả cho Mark Bressler,” cô ta giải thích. “Và cho cả những liệu pháp chữa trị thêm mà anh ấy có thể cần nữa.”

[1] Một công ty bảo hiểm của Mỹ. - ND

“Anh ấy thế nào?” Faith hỏi về cựu đội trưởng, người cô đã gặp vài lần ở các bữa tiệc Giáng sinh của Chinooks.

“Chà, anh ấy đã gãy nửa số xương trong người và anh ấy vẫn còn may là không bị liệt.” Miranda ném một cái bút lên bàn. “Y tá của anh ấy nói anh ấy đúng là một gã khó chịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.