Kỹ Năng Nuôi Dưỡng Người Cứu Thế

Chương 44




Sáng thứ Hai Jane Martineau đi vào văn phòng của Faith ở Key. Một phụ nữ bé nhỏ xinh xắn tóc đen và đeo kính, Jane chỉ trang điểm rất ít và mặc đồ đen từ đầu tới chân. Cô ấy dễ thương hơn là xinh đẹp, và không phải những gì Faith đã mong chờ ở phóng viên chuyên mục đời sống hoặc vợ của cựu thủ môn xuất sắc Luc Martineau.

“Cảm ơn vì gặp tôi,” cô ấy nói khi bắt tay Faith. Cô ấy đặt một chiếc cặp da màu đen lên bàn và thò tay vào trong. “Tôi đã phải đe dọa dùng bạo lực với Darby nếu anh ấy không thử hỏi cô về cuộc phỏng vấn. Tôi cũng đã xúi vợ anh ấy tấn công anh ấy nữa.”

“Tôi không biết anh ấy đã kết hôn đâu.” Để phỏng vấn, Faith không biết phải mặc gì và đã mặc áo sơ mi trắng, chân váy bút chì màu đen, và đôi giày cao gót quai chữ T bằng da. Rõ ràng là, cô đã ăn vận quá trang trọng.

Jane rút ra một tập giấy và một cây bút. “Với Caroline, bạn thân nhất của tôi từ tiểu học. Tôi đã giới thiệu bọn họ đấy.”

“Wow. Cô vẫn gặp bạn từ thời tiểu học sao.” Faith không biết sao cô lại thấy điều đó là khác thường, ngoại trừ vì cô chưa từng gặp bạn bè từ thời tiểu học trong khoảng mười lăm năm rồi.

“Tôi nói chuyện với cô ấy gần như mỗi ngày.”

“Chắc phải tuyệt lắm nhỉ. Có một người bạn trong một khoảng thời gian dài như thế.” Cô lắc đầu.

“Tôi không có ý ra vẻ đáng thương đâu.”

Jane nhìn cô qua hai mắt kính khi lục lọi trong cặp. “Không đâu. Người ta đến rồi đi mà. Caroline và tôi may mắn vẫn được ở trong đời nhau.”

Faith nhìn chiếc máy ghi âm nhỏ mà Jane rút ra khỏi cặp và hỏi, “Cô có nhất thiết phải dùng nó không?” Lạy trời cô đừng có nói gì đó thảm thiết và rồi nó lại xuất hiện trên báo.

“Nó bảo vệ cô cũng nhiều như bảo vệ tôi thôi.” Cô ấy đặt nó lên bàn và cho cặp xuống sàn nhà. “Đừng lo. Tôi sẽ không hỏi cô một câu hỏi đáng xấu hổ nào cả. Bài báo này không phải để moi móc thói xấu hay giật gân câu khách. Các fan khúc côn cầu của Seattle rất phấn khích với vòng tranh giải và tò mò về cô. Họ muốn biết đôi chút về Faith Duffy. Cô không phải trả lời bất kỳ điều gì khiến cô thấy khó chịu. Công bằng chưa?”

Faith thư giãn được một chút. “Công bằng rồi.”

Jane ngồi xuống và bắt đầu phỏng vấn với vài câu hỏi đơn giản về nơi Faith được sinh ra và cách cô gặp Virgil. Rồi cô ấy hỏi, “Cô mới chỉ ba mươi tuổi, cảm giác thế nào khi sở hữu một đội bóng NHL?”

“Sốc. Không thể tin nổi. Tôi vẫn không thể tin nổi điều ấy.”

“Cô đã không biết rằng mình sẽ được thừa kế đội bóng à?”

“Không. Virgil chẳng bao giờ đề cập đến chuyện ấy hết. Tôi biết được vào ngày di chúc của ông ấy được đọc.”

“Ồ. Một món thừa kế thật tuyệt nhỉ.” Jane nhìn cô qua cặp kính mắt. “Chắc sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn được ở vào địa vị của cô.”

Đúng vậy. Cô có một cuộc đời tuyệt vời. “Nó rất vất vả.”

“Cô biết gì về cách điều hành cả một tổ chức như Chinooks?”

“Phải thú nhận là không nhiều, nhưng tôi đang học hỏi mỗi ngày. Tôi đang được đào tạo về công việc, và tôi thực sự đang bắt đầu hiểu rõ về khúc côn cầu và cách tổ chức này vận hành. Nó không còn đáng sợ như cách đây vài tuần nữa. Tất nhiên, Virgil đủ thông minh để thuê những con người giỏi giang và để họ làm việc của mình. Điều đó khiến công việc của tôi dễ thở hơn.”

Jane hỏi về số bàn thắng, số điểm, và cơ hội giành cúp Stanley của đội Chinooks. Trong chiến thắng 4-2 thứ Bảy trước, đội Chinooks đã đánh bại đội Sharks ở trận Sáu và được định sẽ đấu với đội Red Wings trong vòng ba hôm thứ Năm tới tại Detroit. “Zetterberg và Datsyuk đều là những cầu thủ hàng đầu ở khu vực của họ trong mùa giải thường,” Jane nói, nhắc tới hai cầu thủ Detroit. “Kế hoạch để đẩy lùi đà chiến thắng của Zetterberg và Datsyuk là gì?”

“Chúng tôi chỉ cần chơi khúc côn cầu theo cách chúng tôi thích chơi mà thôi. Chúng tôi đã có ba mươi hai cú tấn công gôn tối thứ Bảy tuần trước, so với mười bảy cú của Sharks.”

Hai người họ rời văn phòng và đi xuống sân thi đấu, nơi đội tuyển đang tập luyện. “Mọi người đều nghĩ chúng tôi nên sợ Detroit,” Faith nói, và họ càng đến gần đường hầm, không khí lại càng dày đặc hooc-môn nam tính. “Họ có vài cầu thủ tài năng, nhưng chúng tôi cũng vậy. Tôi nghĩ chiến thắng sẽ tùy vào...” cô nghĩ đến Ty và mỉm cười những gì có trong gan một cầu thủ.”

“Xin chào, cô Duffy,” tay “Bắn Tỉa”, Frankie Kawczynski, hét lên khi Faith và Jane tiến lại gần. Anh ta đang đứng trong đường hầm trước một chiếc đèn hàn để đốt nóng lưỡi gậy thi đấu của mình.

“Xin chào, anh Kawczynski,” cô nói, gót giày cô lún xuống tấm thảm dày. Frankie ở tầm cuối hai mươi, và to như xe tăng. Vào lúc này, anh ta mặc một chiếc quần nỉ, trễ thấp trên hông, và mang dép tông. Anh ta có một hình xăm chó pitbull trên khoảng lưng trần. Sự chú ý của cô bị hút đến những chuyển động cơ bắp khi anh ta hun nóng gậy của mình. “Anh thế nào?”

“Tuyệt.” Bộ râu đen của anh ta đã mọc đúng chuẩn Người Rừng, và anh ta lóe lên một nụ cười giòn tan, tự phụ. Faith đột nhiên nhận thức rất rõ rằng mình đang được đầy đàn ông vây quanh. Những người đàn ông to lớn, thô lỗ cao sừng sững trên cô và Jane. Vài người trong số họ bán khỏa thân. “Cô sẽ tập luyện với chúng tôi vào sáng nay chứ?” Frankie hỏi. Walker Brookes đi ra khỏi phòng thay đồ và tóm lấy giày trượt từ trên giá mài. Cô cưỡng lại thôi thúc muốn quay đầu lại để nhìn rõ hơn. “Tôi quên mất mấy món đồ.” Trong đầu cô, Layla tranh đấu để thoát ra. Cô ta đấm đá và la hét muốn nhìn trộm dù chỉ một cái thôi cũng được. Chỉ một mà thôi, nhưng cô Duffy không trố mắt nhìn mông đàn ông. Ít nhất cũng không phải lúc có phóng viên ở quanh. “Có lẽ lúc khác nhé.” Và cô dán chặt mắt trên mặt Frankie.

Vlad Fetisov đi ra khỏi phòng thay đồ với một tay cầm mũ bảo hiểm một tay cầm gậy. Một nụ cười rạng rỡ kéo cong miệng anh ta khi anh ta di chuyển về phía họ trên đôi giày trượt.

“Chào, Cá Mập con,” anh chàng Nga người chào đón Jane.

“Chào, Vlad,” Jane nói. “Anh thế nào?” “Cuộc sống tươi đẹp. May Mắn thế nào?” anh ta hỏi, ám chỉ chồng của Jane.

“Anh ấy khỏe.”

Ngay khi Vlad quay về mặt băng Faith hỏi, “Sao anh ấy lại gọi cô là ‘Cá Mập’?”

“Đó là tên mà các cầu thủ đặt cho tôi bởi vì tôi đánh bại tất cả bọn họ ở môn phóng phi tiêu. Họ rất ganh đua ở tất cả những chuyện họ làm.”

Họ dừng lại ở cuối đường hầm và Faith nhìn ra sân băng. Các cầu thủ trên mặt băng được chia thành hai nhóm. Đội tấn công tập luyện một đầu, đội phòng thủ tập luyện một đầu. Họ có vẻ càng lôi thôi lếch thếch hơn, nhưng họ trượt băng đầy kỹ năng và chính xác, lượn ra lượn vào và chuyền bóng. Có khoảng mười lăm người trên mặt băng, tất cả đều mặc áo len tập luyện màu xanh sẫm và mũ bảo hiểm trắng, nhưng như thể bị kéo bởi một thế lực vô hình, mắt cô hạ xuống đôi vai rộng và mái tóc đen xoăn lên từ dưới mũ bảo hiểm trắng của người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô. Cô không cần nhìn mặt cũng biết đó là Ty. Có thứ gì đó ấm áp ở đáy bụng cô nhận ra anh.

“Vlad hơi méo mó,” Jane nói, may mắn thay kéo sự chú ý của Faith khỏi mặt băng trung tâm.

Faith chưa bao giờ bị anh chàng người Nga làm sởn gai ốc. Tuy vậy cô vẫn hỏi, “Anh ta là một kẻ đồi trụy à?”

“Không. Anh ta chỉ không bao giờ xấu hổ khi thả khăn tắm xuống trước mặt phụ nữ mà thôi. Anh ta đã rất thích làm tôi sốc, tôi nghĩ thế. Tất cả bọn họ đều rất thích làm tôi sốc.” Jane lắc đầu và điều chỉnh quai cặp. “Lúc ấy họ không muốn tôi đi du đấu cùng đội. Một phụ nữ trên máy bay bị coi là vận rủi.”

Có lẽ đó là lý do họ đã vô cùng im lặng khi cô du đấu cùng họ. “Điều ấy thật ngu ngốc và phân biệt giới tính.”

“Chính xác.” Jane bật cười. “Họ là cầu thủ khúc côn cầu mà.” Hai người họ nhìn huấn luyện viên phụ đặt một dãy bóng trên vạch đỏ và Jane nói, “Kể cho tôi về Ty Savage đi.”

Cô nghĩ đến buổi sáng cô đứng trong phòng hội thảo kéo áo phông của mình lên. Đến đôi mắt xanh nóng rực của anh và cái ngày cô mất trí rồi để Layla thoát ra lần thứ hai. Ngày cô kéo áo lên như một vũ nữ thoát y, chậm chạp và chủ tâm chỉ để chứng minh anh sai. Ngày cô rê tay ngang bụng về nơi khuy quần jean của mình, chỉ để nhìn hơi nóng trong mắt anh cháy thêm đôi chút. “Cô muốn biết gì?”

“Cô có nghĩ anh ấy có những phẩm chất cần thiết để dẫn dắt đội tuyển tới vòng cuối cùng không?”

“Thì, tôi nghĩ số điểm mà anh ấy thể hiện đã lên tiếng hộ anh ấy.” Cô nhìn Ty bắt đầu từ một đầu sân băng, trượt như thể anh đang chạy trên lửa. Gió ép logo Chinooks trên áo vào sát ngực anh khi anh lao về hướng vạch đỏ. Với lưỡi gậy trên mặt băng, anh quay người ở vạch trung tâm và đánh bóng vào thủ môn. Thủ môn xoay và vặn người để ngăn mỗi cú đánh. Anh ta bắt được một quả bóng trong khi những quả còn lại đập vào đệm bảo vệ của anh ta với những tiếng bụp lớn. Một quả bóng lách xuyên qua và đập vào trong lưới. “Anh ấy là một người đàn ông dữ dội, nghiêm túc.” Trừ lúc anh cố dùng kế khích tướng để khiến cô múa mông cho anh. “Rất kỷ luật và kiềm chế. Tôi tự hỏi anh ta sẽ thế nào nếu một ngày nào đó anh ta buông mình.” Điều cô vốn không hề chờ đợi ngày hôm đấy trong phòng hội thảo, trong khi anh ngồi đó làm bộ như thể chán ngấy, là cách ánh mắt nóng bỏng, ướt át của anh trên người cô đã khiến cả người cô bốc cháy và ẩm ướt. Khi gió vẫn ép bạt áo của anh, anh kẹp gậy dưới một cánh tay và nhìn dây đeo găng tay của mình. “Thật sự buông thả,” cô thêm vào, nghĩ đến cảnh anh bỏ đi khỏi cô ở khách sạn Marriott. “Có lẽ anh ta sẽ không thô lỗ và cáu kỉnh thế nữa.”

“Anh ta khiến cho vẻ thô lỗ và cáu kỉnh trông khá tuyệt,” Jane nói.

Thế là còn nói giảm đấy.

“Anh ấy là một anh chàng bảnh trai.”

Faith mỉm cười. “Tôi không chú ý.”

Như thể anh có thể nghe thấy họ, Ty ngước lên khi đến một chỗ dừng gần gôn.

Từ khoảng cách nửa sân băng, cô cảm thấy mắt anh cũng lạnh lẽo như mặt băng anh đang đứng trên. Nó khiển cô đông cứng tại chỗ đồng thời nó cũng làm cô nóng rực cả người.

“Rất nhiều người cho rằng cô bất hòa với đội trưởng của mình. Điều ấy có đúng không?”

Khi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, anh cầm lấy một chai nước từ nóc lưới và nhấc nó lên miệng. Nước bắn vào giữa môi anh rồi ngừng lại. Anh nuốt nó xuống rồi quệt một bàn tay đeo găng to đùng ngang môi. Suốt tháng vừa qua đời cô đã diễn biến và thay đổi như một cơn lốc xoáy. Thi thoảng cô không thể nhớ nổi những việc mình đã làm ngày qua ngày, nhưng cô nhớ như in từng chi tiết nóng bỏng khi miệng Ty đặt trên miệng cô. “Tôi sẽ không gọi nó là bất hòa.”

“Thế cô sẽ gọi là gì?”

Bạn gọi sự hấp dẫn mãnh liệt, hừng hực dành cho một người đàn ông trên trái đất mà hoàn toàn không thích hợp để bạn khao khát là gì? “Phức tạp.” Bất khả thi. Một thảm họa chực chờ nổ ra.

“Hai người đây rồi,” Jules nói khi anh đi hết đường hầm về hướng Faith. Một người đàn ông có tóc và râu quặp đỏ đi cạnh anh.

“Chúng tôi cần chụp một bức ảnh của Faith cùng cả đội,” Jane nói.

“Ngay bây giờ à?” Cô nhìn người phụ nữ thấp hơn.

“Phải.”

“Chúng tôi đã có cả một chiến dịch truyền thông với Ty rồi, vậy nên sao chúng ta không chụp ảnh với vài cầu thủ khác nhỉ?” Jules gợi ý.

“Faith, đây là Brad Marsh.” Jane giới thiệu người lạ mặt. “Nhiếp ảnh gia của tờ Post Intelligencer. Mark, đây là Faith Duffy.”

“Rất vui được gặp cô, Faith.” Anh ta bắt tay cô. “Tôi là một fan bự của đội Chinooks đấy.”

“Tôi rất vui được gặp anh. Đặc biệt là khi anh yêu đội tuyển của tôi.”

Jules bước lên mặt băng và chỉ vào hàng phòng ngự. “Tôi cần vài người các anh tình nguyện chụp một bức ảnh với cô Duffy cho tờ Post Intelligencer.”

Sam và Alexander Devereaux là hai người đầu tiên trượt về phía cô, nhưng những người còn lại cũng theo sát phía sau.

“Tôi sẽ làm.”

“Tính cả tôi vào đi.”

Không lâu sau tám cầu thủ phòng ngự to con, gồm cả Vlad, đã tình nguyện.

“Chụp ảnh ở mặt băng trung tâm đi,” Brad gợi ý. “Tôi sẽ thử lấy một chút logo vào hình.”

Faith cẩn thận bước lên mặt băng, và Blake Conte giơ tay ra. “Cẩn thận đấy, cô Duffy,” anh ta nói. “Cô không muốn ngã và tự làm mình đau đâu.”

Sam giơ tay ra ở bên kia của cô. “Có ai đó sẽ phải hô hấp nhân tạo cho cô mất.”

“Tôi biết cách dùng miệng đấy,” Blake thêm vào, và Faith thật lòng hy vọng rằng cô sẽ không bao giờ phải nhận lời mời ấy của anh ta. Vì một lý do kỳ quái nào đó, anh ta đã cạo bộ râu vòng tranh giải thành những sọc đỏ vàng dưới mũi. Nó cũng chạy xuống cằm anh ta nữa. Giống như thể anh ta đi cạo lông và bước ra với quốc kỳ Brazil trên mặt vậy.

“Cả nén ngực nữa chứ,” Sam nói, người có bộ râu vòng tranh giải màu vàng và hơi lốm đốm.

Faith đặt tay lên bắp tay họ và mỉm cười. “Thật mừng khi biết rằng lũ nhóc các cậu có nhiều giá trị với tôi hơn là chỉ trông đẹp mã, giỏi đánh bóng, và nhổ nước bọt.” Là nữ chủ nhân của một đội khúc côn cầu cũng có vài đặc quyền tốt đẹp. Được tháp tùng bởi hai cầu thủ khúc côn cầu cực kỳ nóng bỏng là một trong số ấy.

“Nhìn lũ khốn kiếp kia đi,” Ty nói từ vị trí cách Faith nửa mặt băng. “Cậu sẽ nghĩ rằng trước đây chúng chưa từng ở gần phụ nữ mất.” Lần cuối cùng anh thấy Faith, cô đã kéo áo của mình lên, rồi bảo anh rằng cô chán ngấy. Chắc chắn rồi, anh đã nói điều ấy trước, nhưng anh nói dối đấy chứ.

Thủ môn chính thức Marty Darche đẩy vành mũ bảo hiểm lên và để lộ bộ râu ấn tượng. “Cậu phải thú nhận, Thánh ạ, chẳng có mấy phụ nữ ngoài kia được như cô ấy.” Anh ta dựa vào khung thành và lắc đầu.

“Chết tiệt thật.”

Nhiếp ảnh gia chỉ vài cầu thủ và hét lên, “Sao một người trong số các anh không đưa cho cô Duffy mượn gậy nhỉ?” Cả hàng người màu xanh lao tới.

“Tôi sẽ không ngại cho cô ấy mượn gậy của tôi đâu,” Marty nói qua một tiếng cười nhẹ.

Ty thích Marty. Thường thì, anh sẽ cười trước những chuyện nhảm nhí ngu ngốc thốt ra từ mồm Marty. Đa số lúc ấy anh sẽ thêm vào câu chuyện nhảm nhí ngu si của riêng mình và nói gì đó về tám đến mười inch gỗ cứng. Hôm nay anh không thấy có gì vui vẻ ở đó hết, vì vài lý do không rõ nào đó. Có lẽ anh mệt mỏi hoặc thiếu nước hoặc gì đó. Anh có xu hướng mất khiếu hài hước khi mệt mỏi hoặc thiếu nước.

“Anh đã xem hình cô ấy chưa?”

“Rồi.” Những bức hình đáng chết. Nhưng hôm nay anh không thấy những bức hình chết tiệt ấy khi nhìn cô. Anh nhìn thấy nụ cười trêu ngươi và khoảng bụng trần của cô. Anh thấy mắt cô khi cô ngoái qua vai và nói rằng cô chán ngấy.

Đội phòng thủ quây quanh cô để chụp ảnh và cô bật cười. Âm thanh ấy vang khắp mặt băng. Nó lướt qua da anh và siết chặt lồng ngực anh. Được bao quanh bởi những người đàn ông to cao, lực lưỡng đi giày trượt và đệm vai, cô trông thật bé nhỏ, xinh đẹp và đầy nữ tính.

Khi anh nhìn cô ở bên kia mặt băng, anh không thấy người mẫu Playboy đâu cả. Anh thấy người phụ nữ anh đã hôn trong một khách sạn ở San Jose. Anh gần như có thể cảm giác được khuôn miệng quyến rũ của cô dưới miệng anh và tay cô chạm vào tóc anh. Anh có thể nhìn thấy dục vọng trong mắt anh và cảm thấy khát khao trong nụ hôn của cô. Anh đã hôn và được hôn bởi rất nhiều phụ nữ trong đời, nhưng anh chưa từng được hôn như thế. Như một nỗi tuyệt vọng choáng ngợp nóng bỏng đến mức làm ruột anh thắt lại.

“Vài người các cậu dãn ra một tí đi,” nhiếp ảnh gia nói. “Tốt rồi.”

Pavel rất muốn Ty gặp Valerie, nhưng Ty không có hứng gặp người tình mới nhất của cha anh. Đặc biệt khi có nhiều khả năng là ông sẽ có một cô bạn gái khác trong một hai tháng nữa thôi. Đặc biệt nếu điều ấy có nghĩa là đi chơi với người phụ nữ ở bên kia mặt băng đang rất vui vẻ cười đùa khúc khích, và biến một đám cầu thủ khúc côn cầu thành lũ ngốc ủy mị. Anh thà được cho ăn trưa bởi một tiền vệ nặng một trăm mười ba ký đang muốn chứng tỏ mình còn hơn. Anh có thể rời khỏi cuộc gặp ấy chảy máu và thâm tím mình mẩy, nhưng vài vết cắt và một con mắt đen còn tốt hơn nhiều hai hòn bi đau đớn.

“Hàu là tình dược tự nhiên của Chúa.” Valerie với lấy một con hàu từ khay lạnh ở giữa bàn và húp nó. “Con ít nhất nên thử một con, Faith. Có đau đớn gì đâu. Có thể còn có ích nữa ấy chứ.”

“Không, cảm ơn mẹ. Thêm bánh mỳ không?” Cô nhặt khay trắng lên và giơ nó ngang bàn. Mẹ cô còn có thể đáng xấu hổ hơn được nữa không? Đáng buồn thay, câu trả lời là có.

“Không, cảm ơn con.”

“Pavel?” Trong một bàn ăn của Nhà Hàng Đồ Biển Nướng và Hàu Brooklyn ở Khu Thương mại Seattle, dạ dày Faith sôi sục khi cô giơ cái khay nhỏ ra cho bạn trai của mẹ cô.

“Không. Cảm ơn cháu,” ông trả lời khi đưa một vỏ hàu xù xì lên miệng, ông dốc nó lên và một con hàu trượt vào miệng và xuống họng ông.

Faith quay mặt đi và nuốt thật mạnh. “Không chỉ mình cô thấy khó chịu thôi đâu,” Ty nói bên tai cô.

Cô đặt khay xuống chiếc bàn phủ vải trắng. “Tôi ghét hàu.”

“Vậy vì sao chúng ta lại ở đây?”

“Bởi vì mẹ tôi muốn đến đây.” Valerie có ý tưởng là họ nên ra ngoài ăn tối cùng nhau, và Faith đã miễn cưỡng đồng ý. Nếu cô mà biết mình sẽ phải nhìn mẹ cô và Pavel húp hàu, cô hẳn đã ngồi nhà nghỉ ngơi rồi. Dù cho thế có nghĩa là dành thời gian với Pebbles ác quỷ.

“Tôi thấy anh chẳng ăn tí nào,” cô nhắc nhở Ty.

“Tôi không ăn thứ gì trông giống thế hết.” Một khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ. Anh hạ giọng xuống và nói bên tai cô, “Ít nhất cũng không phải ở chỗ công cộng.”

“Đó có phải là một lời bình luận không đứng đắn về giới tính không?”

Mắt anh gặp mắt cô. “Còn tùy. Cô thấy xúc phạm à?”

“Chắc tôi nên thế.”

Anh từ từ hạ mắt khỏi mặt cô, dọc xuống cổ họng trần tới chiếc khuy đầu tiên trên chiếc váy hồng của cô. “Nhưng cô không – nhở?”

“Không. Anh có vẻ lôi ra mọi hành vi không đứng đắn của tôi.” Cô liếm môi và lắc đầu. “Chúng ta nên dính lấy những chủ đề an toàn thôi.”

“Quá muộn rồi.” Anh nâng mắt lên nhìn cô. “Tôi đang có vài suy nghĩ thiếu đứng đắn rồi.”

“Thế à?”

“Ừ.”

“Gì vậy?”

“Hôn môi cô như tôi đã làm cách đây vài tuần và di chuyển về phía quả đào trơn nhẵn đó của cô.”

Anh đang nghĩ thế sao? Cô siết chân chống lại sự nhức nhối giữa hai đùi.

“Hai đứa đang nói chuyện gì thế?” mẹ cô muốn biết.

“Thời tiết.” Faith nhìn sang bên kia bàn khi bồi bàn dọn khay hàu. “Con vừa hỏi Ty xem anh ấy thích Seattle thế nào.”

Anh với lấy ly rượu vang, và ống tay áo sơ mi màu xanh sẫm của anh chạm nhẹ cánh tay trần của cô. “Nó không khác nhiều với Vancouver.” Anh uống một ngụm, rồi đặt ly lại trên bàn. “Lên lịch một trận gôn là rất mạo hiểm.”

“Tôi không chơi gôn, nhưng mùa hè sẽ khô hơn nhiều,” cô trả lời, cố hết sức để lờ đi hơi nóng dục vọng đang hun nóng da cô. “Jules đã bảo tôi rằng có một cuộc thi đánh golf cho các ngôi sao Chinooks một hôm nào đó trong mùa hè này. Tiền thu được sẽ dành để giúp các cầu thủ bị chấn thương, như Mark Bressler chẳng hạn.”

“Chuyện ấy đúng là bi kịch.” Pavel lắc đầu. “Một tổn thất lớn cho đội tuyển. Mất đi đội trưởng cũng như cắt đi trái tim của đội tuyển vậy.”

Hàm Ty siết chặt. “Các đội trưởng lúc nào chả được chuyển nhượng hả cha. Nó không còn như thời cha chơi nữa đâu.” Một sự căng thẳng gần như không thể nhận thấy phủ xuống bàn ăn.

“Đúng vậy,” Pavel thừa nhận. “Giờ không còn lòng trung thành nữa.”

Món salad đến và Faith chờ tới khi hạt tiêu sống được rắc hết lên salad của mọi người mới nói, “Chà, cháu biết rằng tất cả mọi người ở Chinooks đều phấn khích khi có Ty. Nếu điều ấy làm hàng xóm phía Bắc của chúng ta buồn...” Cô nhún vai và rời suy nghĩ khỏi người đàn ông đang ngồi kề bên cô. “Họ sẽ vượt qua nó thôi. Ý cháu là, họ đã vượt qua sự ly khai của Jim Carrey mà.” Cô giơ tay lấy khăn ăn bằng vải lanh trên lòng. “Mặc dù Canada hẳn phải hết sức cảm ơn chúng ta vì đã mang Jim khỏi tay họ. Mọi người đã xem The Cable Guy chưa?” Cô xiên một miếng thịt bò nướng và rau diếp trộn bơ. Cô quay nghiêng nhìn Ty, người gần như đang mỉm cười. “Gì thế?”

“Cable Guy sao?”

“Nó dở tệ.”

Anh lắc đầu. “Không dở hơn Me, Myself and Irene đâu.”

“Cũng tùy người.”

“Mẹ thích Jim Carrey,” mẹ cô thú nhận. “Anh ta tham dự chương trình In Living Color cùng J.Lo.”

“Bố đã rất thích The Rocktord Files,” Pavel thêm vào.

“À, The Rocktord Files," Valerie gật gù. “Em rất thích cỗ xe Firebird của Jim Rocktord. Chồng thứ ba của em có một chiếc Firebird. Con có nhớ Merlyn không hả Faith?”

“Ông ấy lái xe quá nhanh.”

“Bác đã cưới ba lần sao?” Ty hỏi khi anh trải khăn ăn ngang chiếc quần dài bằng vải len sẫm màu của anh. Mu bàn tay anh chạm nhẹ hông Faith và nếu có chỗ thì cô hẳn đã tránh ra rồi.

Valerie dừng lại với một miếng salad đang trên đường tới môi. Bà nhìn Faith rồi nhìn bạn trai bà. “Năm lần, nhưng chỉ vì bác còn trẻ và yếu đuối thôi.”

Bảy lần mới đúng, nhưng ai mà đếm chứ. Rõ ràng là không phải Valerie. “Tối mai bác có lên khu quan sát cùng bọn cháu để xem trận đấu với Detroit không?” Faith hỏi để đổi chủ đề.

“Bác rất muốn. Cảm ơn cháu, Faith.” Pavel ăn vài miếng và nói, “Đội Chinooks sẽ vào trận ở thế dưới, nhưng thỉnh thoảng đó lại là vị trí tốt nhất để vào trận. Nếu các cầu thủ của chúng ta có thể khiến họ chuốc penalty, bác nghĩ chúng ta sẽ có nhiều khả năng tiến vào được vòng cuối. Trận mà bác dự đoán là sẽ đối đầu Pittsburgh.”

“Con không biết nữa, cha ạ.” Ty cầm nĩa và đặt tay kia lên ghế cạnh đùi Faith. “Pittsburgh đang chơi mà không có hai cầu thủ tấn công mạnh của họ.”

Cha và con trai trò chuyện và tranh luận về tất cả mọi thứ từ lợi thế hơn người cho đến những tay ghi bàn xuất sắc. Đến lúc ăn món chính, họ trò chuyện về những trận đấu tuyệt nhất từng diễn ra và những ngày huy hoàng của Pavel. Vài lần trong suốt cuộc trò chuyện, tay của Ty vô tình chạm vào hông cô. Sự động chạm của anh trải rộng nhưng cơn râm ran nho nhỏ khắp kheo chân và siết chặt cảm giác nóng bỏng, trơn lỏng ở đáy dạ dày cô.

“Khi anh quất quả bóng vào đám người, anh mất luôn dấu của nó,” Pavel nói khi ông cắt miếng thịt bò. “Anh không hề biết mình đã ghi được điểm cho tới khi nghe nó đập vào cuối gôn.”

“Em ước gì mình có thể xem anh chơi.

Em cá anh rất đáng giá.” Valerie thổ lộ và cắn một miếng thịt gà.

“Mẹ cháu rất thích xem cha cháu chơi.” Ty nâng rượu vang lên môi và bàn tay kia của anh trượt tới mé đùi Faith. “Bà thường mua xúc xích cho cháu, và mẹ con cùng ngồi xuống hàng ghế giữa ở sau khung thành bởi vì bà nghĩ chúng là những chỗ tuyệt nhất. Sân Montreal Forum cũ có những chiếc xúc xích ngon lành nhất.”

Mắt Faith mở to và cô thở dốc khi hơi nóng từ lòng bàn tay anh trải rộng khắp đùi cô. Lần này sự động chạm của anh không phải vô tình. “Tôi ghét xúc xích,” cô nói.

Anh nhìn cô và tay anh siết chặt đôi chút. “Sao cô có thể ghét xúc xích chứ? Cô là người Mỹ mà.”

“Tôi đã ăn quá nhiều chúng khi lớn rồi.”

“Lúc ấy Faith phát điên vì xúc xích ấy chứ.”

Hơi thở của Faith nghẹn lại trong ngực và cô không thể đáp trả. Cô cắn một miếng cá hồi nhưng khó khăn lắm mới nuốt xuống được. Đặc biệt là khi ngón tay cái của anh chạm tới chạm lui trên chân cô. Cô từ bỏ nỗ lực ăn và với lấy rượu vang.

“Thức ăn của cô làm sao à?” anh hỏi cô.

“Không.” Cô nhìn vào mắt anh, nhìn vào dục vọng và khao khát màu xanh rừng rực đang nhìn trả lại cô, và cô muốn nhiều hơn. Muốn có thêm dục vọng nóng bỏng và bể nước ấm áp trong dạ dày này. Cô muốn lao xuống sâu hơn. Vào anh. Cô là một phụ nữ ba mươi tuổi đã lâu lắm rồi không hề cảm thấy một tia dục vọng và khao khát không thể cưỡng lại nào kéo cô xuống và giờ cô muốn buông mình. Cô muốn anh đưa cô tới đó, và cô luồn tay xuống dưới bàn. Cô rê tay dọc cẳng tay anh, qua ống tay áo xắn lên cho tới khi lòng bàn tay cô đặt trên mu bàn tay anh.

Nắm tay anh siết lại, nhưng thay vì gỡ nó ra, cô liếm đôi môi khô khốc của mình và trượt tay anh lên giữa hai đùi cô.

“Mẹ nghĩ tất cả chúng ta nên đi nhảy sau khi ăn tối,” mẹ cô gợi ý. “Faith luôn là một vũ công giỏi.”

Qua làn vải lanh của váy cô, Ty siết tay và cô khép chân lại quanh bàn tay ấm áp của anh. “Sáng mai cháu phải dậy sớm,” anh nói.

“Con mệt rồi.” Faith nhìn mẹ và ngáp. “Nhưng hai người cứ đi chơi tiếp đi. Con sẽ bắt taxi về nhà.”

“Tôi sẽ đưa cô về.”

Cô nhìn Ty và nói, chỉ to hơn tiếng thì thầm. “Điều đó có thể không đứng đắn đâu.”

“Những thứ anh sắp sửa làm với em sẽ vô cùng không đứng đắn đấy.” Anh hạ thấp miệng kề tai cô. “Em nên thấy sợ đi.”

“Anh định làm gì đó bất hợp pháp à?”

“Không phải hai hoặc ba lần đầu tiên.” Anh nhún vai. “Và những lần còn lại thì anh không chắc đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.