Kỹ Năng Nuôi Dưỡng Người Cứu Thế

Chương 12




Người đàn ông của tôi:

Có óc quan sát

Trước cả khi Autumn mở mắt, cô đã biết là anh đi rồi. Tất nhiên là thế. Anh có một trận đấu ở New Jersey và sẽ không ở nhà trong năm ngày. Cô chạm vào vết lõm mà đầu anh đã để lại trên gối của cô.

Nếu anh rơi vào lưới tình với em thì sao? Đêm qua không phải là lần đầu tiên anh nhắc đến tình yêu. Anh đã nói điều ấy lúc trước trong văn phòng cô. Lần đầu tiên, cô chỉ nghĩ anh nói từ đó vì mình đã luồn tay vào quần anh. Lần thứ hai là vì anh đang đặt tay trên ngực cô. Đàn ông chẳng thể tin tưởng được khi đang quan hệ và họ có khả năng nói tất cả mọi thứ.

Autumn ngồi dậy và vắt chân qua thành giường. Cô vội vã mặc quần nỉ và áo phông vào để Conner không bắt gặp cô trần như nhộng trên giường.

Năm năm trước, Sam đã cưới cô và chẳng một lần đề cập đến tình yêu. Thậm chí còn chẳng bao giờ bóng gió về nó, còn cô thì cứ mặc nhiên cho rằng anh yêu cô. Hãy xem nó đã đưa cô tới đâu.

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ cạnh giường rồi băng qua hành lang tới phòng của Conner. Thằng bé đang nằm nghiêng, tay duỗi dài và mắt đã mở to. “Dậy đi, nhóc con lười biếng.” Conner sẽ bắt đầu nghỉ lễ Giáng sinh vào tuần sau, nhưng tất nhiên thằng bé sẽ không nghĩ đến việc ngủ nướng. Tức là cô cũng sẽ không được ngủ nướng.

Thằng bé ngồi dậy trong bộ ga gối mới hình thuyền buồm và đồ ngủ Handy Manny. Cô tự hỏi thằng bé sẽ thích Manny bao lâu nữa. Bao lâu nữa thì Manny sẽ đi theo Barney. “Cho con ăn bánh pancake hình trái tim nhé?” cậu hỏi.

“Ừ.” Cô mỉm cười. Thằng bé vẫn là con trai cô. Dẫu sao vẫn phải trong một khoảng thời gian nữa. “Ừ, đồng ý.”

Năm ngày sau đó, Autumn lặp lại lịch trình bình thường của mình. Chỉ có điều nó không còn cảm giác quá bình thường nữa. Không khi mà không có Sam, và cô thấy bứt rứt trước sự thay đổi nhanh chóng đó. Ban ngày, cô cố không nghĩ đến anh, và buổi tối khi anh gọi điện, cô cố lờ đi những luồng hơi nóng hừng hực đang sưởi ấm làn da và lôi kéo trái tim mình. Khi nghe giọng anh, cô cắn môi để khỏi mỉm cười.

Anh trở về nhà vào tối thứ Sáu. Về nhà của cô, như thể họ là một gia đình. “Ngày hôm nay của em thế nào, em yêu?” anh hỏi khi chui vào giường. Cô kể cho anh về hai chị em sinh đôi nhà Ross và những mong muốn lẫn yêu cầu mới nhất cho đám cưới tháng Bảy của họ. Cô cũng kể về cuộc phẫu thuật giảm kích cỡ ngực được lên lịch vào tuần sau của Chelsea.

“À. Đó là lý do Mark sắp sửa nghỉ vài tuần.” Anh đưa tay cô lên cao và nhìn các ngón tay của cô. “Mặc dù anh không hiểu vì sao cô ấy lại muốn làm một việc như vậy.”

“Chắc là vì chứng đau lưng.”

“Anh đã không nghĩ đến điều ấy.” Anh nhìn cô, đôi mắt xanh nghiêm túc. “Em sẽ không bao giờ làm một việc như thế. Đúng không?”

Ngực cô chẳng phải cỡ DD nên cô không cần lo về việc đó. “Không.”

“Tốt. Anh thích em đúng như bây giờ.” Khi anh nói những câu ngọt ngào như thế, cô gần như có thể quên rằng anh là một gã vận động viên hư hỏng dành phần lớn thời gian của mình trong phòng thay đồ.

“Em có một ngón chân nhỏ một cách kỳ cục,” cô cảm thấy bức thiết phải chỉ ra.

“Không sao đâu, em yêu. Khung xương của em bù đắp cho nó rồi. Em có một khung xương tuyệt vời, và anh không nghĩ điều ấy biến anh thành một gã bệnh hoạn được. Chỉ là có óc quan sát thôi.”

Cô bật cười vì anh hoàn toàn nghiêm túc.

Hai tối sau, cô và Conner tới xem trận đấu của anh trước Carolina Hurricanes. Họ mặc áo phông Chinooks, mua xúc xích, Coca và cố không rúm người lại khi Sam bị đánh hay cho người khác “no đòn”. Anh trượt khắp mặt băng, chuyền bóng hoặc đánh bóng nhanh đến mức Autumn hoàn toàn mất dấu quả bóng. Cô nhận thấy rằng anh nói rất nhiều trên băng, và cô chắc chắn tốt hơn hết là mình không nên biết những gì anh nói. Đặc biệt là khi anh phải ngồi ngoài đến bốn phút trong khu chịu phạt.

“Cái chú cầu thủ đó...,” Conner chỉ vào một cầu thủ Carolina, “... đang xâm phạm lãnh thổ của bố. Bố sẽ không thích điều đó đâu.”

Autumn hoàn toàn không hiểu con trai cô đang nói gì cho tới khi Sam xô anh chàng cầu thủ vào tường và nhựa Plexiglas rung lên.

Autumn thở dốc khi anh dùng gậy với bóng và đẩy nó đi trên băng. Anh ngước lên, mồ hôi nhỏ giọt trên mũi. Trong một giây ngắn ngủi, ánh mắt họ giao nhau, và anh mỉm cười.

Đột nhiên cô biết anh chàng cầu thủ Carolina kia cảm thấy như thế nào. Như thể cô đang bị xô đi. Như thể anh đang cho cô “no đòn”, chỉ có điều cô thích nó và muốn thêm nữa.

Ngực cô thít chặt và hoảng loạn. Cô phải lùi lại. Cô không tin Sam. Cô không tin bản thân mình. Cũng như trước đây, tất cả mọi thứ đang tiến triển quá nhanh. Và lần này, nếu và vào lúc nó chấm dứt, cô sẽ không phải là người duy nhất bị tổn thương.

Vậy mà, buổi tối hôm ấy anh tới nhà cô như thể anh thuộc về nơi ấy. Anh chúc Conner ngủ ngon rồi đi vào bếp. “Em có đậu lạnh ở đây không?” anh hỏi khi mở ngăn đá.

Anh mặc áo nỉ đen, áo phông Chinooks màu xanh dương và có một vết xước đỏ lớn trên má. “Rau trộn thôi.”

“Cũng được.” Anh cầm lấy nó và nhét cái túi vào dưới mép áo của mình. “Đội tuyển vừa mới thuê một tiền vệ mới từ Nga.”

Cô mỉm cười. Cô thích cách anh kể cho cô chuyện trong ngày của anh và hỏi han cô.

“Dù vậy cậu ta còn trẻ quá,” Sam tiếp tục. “Có vẻ khá vô trách nhiệm, ích kỷ, và khinh suất.”

Đối với cô nghe anh ta mới giống một cầu thủ khúc côn cầu làm sao, và cô nhướn một bên mày lên nhìn anh.

Anh tặc lưỡi. “Dạo này anh không còn khinh suất như thế nữa.”

“Chà, em đoán rằng một trong ba đặc điểm đó...” Cô dừng lại, như thể đang tìm từ. “... đang có tiến triển.”

Anh cười toe toét như một tội đồ đã hoàn lương đầy tự hào. “Anh đang cải thiện hai tính cách còn lại đây.

Cô tựa hông vào kệ bếp và khoanh tay vắt ngang con cá trên áo. “Có lẽ anh sẽ muốn nỗ lực hơn đấy.”

“Anh đang nỗ lực hơn nhiều đây. Anh cứ nghĩ có lẽ em cũng nhận thấy chứ.”

“Có lẽ một chút.”

“Có lẽ em nên cho anh thấy chút trân trọng.” Anh túm lấy khuỷu tay của cô và vòng chúng quanh eo anh. “Cho anh ít khuyến khích đi.”

Và cô làm vậy thật. Cô khuyến khích anh trọn cả đêm dài, nhưng sáng hôm sau, anh đã đi mất. Cả hai bọn họ cùng đồng ý rằng anh không nên ở đó vào buổi sáng khi Conner dậy. Hay phải nói là, cô đã thiết lập quy tắc đó, và Sam đã miễn cưỡng đồng ý. Anh chẳng thấy có gì không ổn với việc Conner nhìn thấy cha mẹ ở bên nhau quá nhiều, nhưng rõ ràng là anh không nghĩ đến tương lai. Nghĩ đến cái ngày mà anh không còn ở bên nhiều nữa. Dù vậy, Autumn có nghĩ đến. Rất nhiều. Nghĩ đến nó và cảm giác như cô đang ngồi thụ động, đợi lưỡi rìu bổ xuống họng.

“Con đã vẽ một bức tranh,” Conner nói với cô ở bàn ăn sáng hôm sau. Trong khi cô đổ Cheerios của cậu ra, cậu chạy tới trung tâm nghệ thuật của mình. Conner đã chính thức được nghỉ học nhân dịp Giáng sinh, và cô có một sự kiện cần lên kế hoạch cho một buổi từ thiện địa phương vào chiều hôm ấy ở khách sạn Bốn Mùa. Thường thì, cô sẽ đưa Conner tới vườn trẻ, nhưng Sam muốn dành thời gian cho cậu trước khi lên đường tới Chicago đêm hôm đó. Cô chờ anh đến vào lúc mười một giờ sau buổi tập sáng.

Conner chạy vào phòng ăn và đặt một mẩu giấy từ quyển vở trắng lên bàn. “Đến xem đi mẹ.”

Autumn rót cho mình một cốc cà phê và ngồi xuống cạnh Conner. Trên tờ giấy cạnh bát ngũ cốc, cậu đã vẽ một bức tranh về cô và Sam cùng chính cậu ở chính giữa. Các hình người đang nắm tay nhau và có những nụ cười không cân xứng.

Lần đầu tiên, thằng bé vẽ tất cả bọn họ như một gia đình. “Đây là mẹ, con và bố.”

Dạ dày cô có cảm giác như thể cô đã uống cạn cả cốc cà phê. “Đó là một bức tranh rất đẹp. Mẹ thích cái váy hồng của mẹ.” Cô nuốt nước bọt thật mạnh. “Nhưng con biết rõ là bố chỉ thỉnh thoảng ghé qua để thăm con thôi. Rõ chứ? Bố không sống ở đây.”

Conner nhún vai. “Bố có thể nếu bố muốn.”

“Bố có nhà của bố trong thành phố.”

“Nhưng bố có thể chuyển về đây. Bố của Josh F sống cùng nhà với cậu ấy.”

“Conner, không phải mọi ông bố đều sống cùng nhà với con cái họ. Không phải mọi gia đình đều giống gia đình của Josh F. Vài gia đình còn có hai ông bố,” cô nói để kéo tâm trí cậu khỏi những điều sẽ không diễn ra. “Hoặc hai bà mẹ.”

Conner xúc Cheerios vào miệng. “Bố có thể chuyển vào nếu bố muốn, mẹ ạ. Bố có một cái xe bán tải to đùng.” Như thể vấn đề chỉ là Sam đóng gói đồ đạc lên xe và dọn vào. “Và rồi bố mẹ có thể sinh cho con một cậu em trai.”

Cô há hốc miệng. “Gì cơ? Con muốn một cậu em trai à?”

Conner gật đầu. “Josh F có một cậu em trai. Nên bố phải chuyển về đây để con có thể có một cậu em trai.”

“Đừng có tha thiết muốn điều đó đấy, Conner.” Bất thình lình cậu muốn bố mẹ cậu ở chung một mái nhà và có một cậu em trai sao?

“Đi mà mẹ?”

“Đừng vừa ăn vừa nói thế,” cô nói như vẹt, tâm trí quay cuồng cũng nhanh như dạ dày. Sẽ không có chuyện em trai nào cho Conner đâu.

Cô đẩy cốc cà phê sang một bên, axít thiêu đốt một lỗ lớn trong ngực cô. Từng có thời cô cũng có ước muốn như Conner. Cô đã muốn nó ở Vegas, và vào cái ngày cô ký các giấy tờ ly dị. Cô muốn nó vào cái đêm cô phát hiện mình có mang và buổi sáng cô sinh con trai của họ. Cô đã yêu Sam. Cô đã mất rất lâu mới quên được anh, và bằng cách nào đó, cô đã lại yêu anh lần nữa. Chỉ có điều lần này chuyện còn tệ hơn. Lần này nó mang lại cảm giác sâu sắc hơn, thật dễ chịu. Như thể họ là bạn và cũng là người tình. Giờ cô đã thực sự hiểu anh, và nó tệ hơn lần đầu tiên gấp nhiều lần. Lần đầu tiên ấy, cô rơi vào lưới tình với một người lạ mặt quyến rũ, mạnh mẽ. Lần này cô đã rơi vào lưới tình với một người đàn ông quyến rũ, mạnh mẽ. Anh có thực.

Cô đứng dậy, rời khỏi bàn và đi vào phòng ngủ. Cô tắm táp như thể không phải các dây thần kinh của mình đã xơ xác. Như thể không phải tâm trí cô đang chạy vội vã và tim cô đang đập rộn rã. Cô chuẩn bị sẵn sàng để đi làm và mặc một chiếc quần dài màu đen cùng áo len cashmere có ngọc trai trên cổ áo. Tay cô run rẩy khi cô túm tóc lại thành đuôi ngựa.

Cô yêu anh, và có một mẩu nhỏ xíu trong trái tim ngờ nghệch của cô níu giữ hy vọng rằng có lẽ lần này anh cũng yêu cô. Anh đã nói đùa về nó hai lần, nhưng nó chỉ là như vậy. Một trò đùa. Giống hồi trước.

Lần này cô không còn là một cô nhóc hai mươi lăm tuổi đầy sợ hãi nữa. Lần này cô biết rõ kết quả.

Tiếng bộ phim ưa thích nhất hiện giờ của Conner vang lên từ ti-vi khi Sam đi xuống hành lang tới văn phòng dưới hầm của Autumn. Anh muốn nói chuyện về Giáng sinh và việc họ cùng nhau trải qua kỳ nghỉ ấy vào năm nay.

Anh dừng lại ở ngưỡng cửa để nhìn đường nét trông nghiêng của cô một vài giây. Đuôi tóc đỏ trượt qua một bên vai và lướt qua cổ họng trắng ngà khi cô đút một quyển sổ kế hoạch vào túi. Anh nuốt nước bọt qua cổ họng vừa đột nhiên thít chặt lại của mình. Anh nhớ có thời anh đã nhìn cô mà thậm chí còn chẳng nghĩ là cô xinh đẹp. Đã không muốn nghĩ như thế. Đã cố tình hẹn hò những phụ nữ đối lập hẳn với Autumn, để rồi anh sẽ không nhớ về cô và những lý do anh ngã quỵ trước cô ở Vegas. Anh nặng hơn cô ít nhất là bốn lăm cân, nhưng cô có sức mạnh hạ gục anh.

“Em sẽ về nhà lúc nào?” anh hỏi.

Cô ngước lên và nhanh chóng liếc xuống. “Muộn lắm. Có lẽ anh nên ở lại nhà anh.”

Có gì đó không đúng. Xa lạ. Nó nằm đó trong sự yên lặng chập chùng đột nhiên vây quanh cô. “Anh sẽ đi xa trong tám ngày đấy,” anh nhắc cô.

Cô xoay người và cầm lấy một cây bút trên bàn. “Conner sẽ rất mong những cuộc điện thoại hàng tối của anh đấy.”

Anh xóa cảm giác thít chặt trong họng đi. “Em có mong những cuộc điện thoại của anh không?”

Cô kéo một ngăn kéo bàn ra nhưng không trả lời.

Anh đi vào phòng và nắm lấy tay cô. “Chuyện gì đang diễn ra vậy, Autumn?”

Cô ngước nhìn anh, và anh thấy nó. Trong đôi mắt lục của cô. Ánh mắt mà anh không bao giờ hy vọng phải thấy lại. Đau đớn, bấp bênh và sự thu mình. Giống như lần đầu tiên cô đặt Conner vào vòng tay anh. “Conner thấy khó hiểu,” cô nói và lùi lại một bước, tách mình rời xa anh không chỉ về mặt không gian. “Em nghĩ tốt nhất là chúng ta không dành nhiều thời gian với nhau như thế nữa.”

Chuyện này chẳng có mấy liên quan tới Conner. Cảm giác tức giận siết chặt hộp sọ anh, và anh muốn lắc người cô. Anh cố tình thả lỏng tay và buông cô ra. “Em không thể cứ mãi nóng lạnh thất thường thế này. Em không thể kéo anh lại gần cùng lúc em cứ đẩy anh đi.” Anh cũng bước lùi lại một bước. Để bảo vệ bản thân khỏi nỗi đau đang trào lên trong anh. “Em không thể cứ mãi nhìn anh như thể em đợi anh sẽ đột ngột làm tan vỡ trái tim em.”

“Và anh không thể mong em không như vậy.”

Có điều gì đó đã diễn ra giữa khoảng thời gian anh rời đi tối qua cho đến giờ. Nó là gì không quan trọng. “Anh sẽ không làm tổn thương em, Autumn. Anh hứa.”

“Anh không thể đưa ra lời hứa ấy.”

Anh giơ một bàn tay ra. “Em yêu, hãy tin anh.”

Cô lắc đầu. “Em không biết liệu mình có thể hay không.”

“Chuyện này lại liên quan tới Vegas.” Anh thả tay xuống. “Vẫn như vậy.”

“Nó đã xảy ra, Sam.”

“Em nói đúng. Nó đã xảy ra, nhưng hiện giờ chúng ta là những con người khác rồi.” Anh chỉ vào mình. “Anh đã khác. Anh không xin em hãy quên những chuyện đã xảy ra. Anh không tin điều ấy là khả thi cho bất kỳ ai trong hai ta. Nhưng nếu em không thể bỏ qua nó, thì làm sao chúng ta có thể tiến tới với cuộc sống của chúng ta chứ?” Làm sao họ có thể tạo dựng một cuộc sống cùng nhau đây? Một thứ mà anh muốn một cách đau đớn như tất cả những gì anh đã từng muốn trong đời. Hơn cả giành được cúp Stanley, anh muốn giành được gia đình của mình.

Cô lắc đầu, và nỗi đau trong mắt cô làm tim anh đau đớn kể cả khi nó đang làm anh tức giận. “Em không biết nữa.” Cô nhặt túi của mình lên và hướng ra cửa. “Em phải đi đây.”

Sam nhìn Autumn bỏ đi, và đó là một trong những việc gian nan nhất mà anh từng ép mình phải làm. Trên nền âm thanh bộ phim của Conner, anh nghe tiếng cửa ga-ra đóng lại cuối hành lang. Anh yêu cô. Anh muốn một cuộc sống với cô. Nhưng anh không biết liệu nó có đến hay không, và anh chẳng biết phải làm gì.

Anh đi lên cầu thang, bước qua chỗ Conner đang nằm trên ghế với một điều khiển cầm trong tay. “Con có thể vặn nhỏ tiếng ti-vi không?” anh hỏi khi đi vào bếp.

Tiếng ồn giảm bớt, và anh mở tủ lạnh ra. “Cảm ơn con.” Trong cả cuộc đời, anh luôn mạnh mẽ tranh đấu giành lấy tất cả mọi thứ. Anh đã giành giật và đa phần, cuối cùng thì anh thắng. Anh bền bỉ như thế, nhưng anh không quá dám chắc mình có thể giành được Autumn. Cô là một người không thể lay chuyển. Cực kỳ bướng bỉnh, và anh không biết liệu mình có còn đủ ý chí để thay đổi suy nghĩ của cô hay không.

Anh rút một bình nước ra và vặn nắp. Chiếc điện thoại móc trên tường reo lên cho tới khi nó chuyển sang thư thoại. Có lẽ anh nên bỏ đi.

Anh muốn một tương lai với cô, nhưng có lẽ cô đã chịu quá nhiều tổn thương để có thể bỏ qua được nó. Có lẽ anh nên thoát ra ngay bây giờ trước khi chìm xuống sâu hơn nữa. Cho đến khi anh nghẹn thở và hoàn toàn chìm nghỉm.

Điện thoại ngay lập tức reo lên một lần nữa. Anh tức giận. Nếu anh là một người đàn ông bạo lực, anh sẽ đi đánh một ai đó đến sống dở chết dở. Nếu không phải anh vừa quay lại từ danh sách chấn thương, anh có thể đã đâm đầu qua tường. Điện thoại tiếp tục reo, một cảm giác bực tức khó chịu làm gãy đôi sự kiểm soát của anh. Anh băng qua sàn và liếc nhìn danh tính người gọi. Thường thì, hẳn là anh sẽ nhấc ống nghe lên rồi dập nó xuống luôn.

Thay vào đó anh nghe máy. “Xin chào?”

“Bạn có một cuộc gọi xin bảo lãnh,” giọng nói tự động vang lên, “từ... Vince... một phạm nhân ở nhà giam Hạt Clark. Bạn có chấp nhận bảo lãnh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.