Ký Linh

Chương 59: Mọi thứ có trong tay sư phụ (1)




Tiếng vỗ tay này vô cùng đột ngột, ở giữa phòng lớn bỗng nhiên vang lên, khiến cho mọi người đều giật mình ngạc nhiên nhìn về phía bên này.

Ba vị trưởng lão cùng Hoàng trưởng lão đều dùng ánh mắt khó tin nhìn về chỗ âm thanh phát ra.

Triệu Vô Cực từ trong góc tối đi ra, theo sau hắn chính là Tiếu Mị Mị.

Hoàng trưởng lão ánh mắt cực kì nguy hiểm nhìn về phía người mới tới. 

Đối phương là một cái thanh niên nhân, không những tuổi trẻ mà còn vô cùng đẹp trai phong độ, mái tóc của hắn nhẹ nhàng thả xuống, ở ngang lưng buộc một cái, tạo nên một cảm giác nhẹ nhàng nhàn nhã.

Đối phương trên người một thân quần áo màu vàng, bên trên thêu lên chính là hoàng kim hoa văn, trông có vẻ tràn đầy phàm tục cảm giác nhưng từ trên người hắn lại tỏa ra một cỗ khó hiểu năng lượng, khiến người ta không biết sâu cạn, chỉ cảm thấy hắn rất đáng sợ mà thôi.

Quan trọng nhất là đối phương ánh mắt. Một đôi mày kiếm hơi hất lên, mang tới cho cả khuôn mặt vẻ linh tính sinh cơ bừng bừng, một đôi mắt đẹp nhưng bên trong tràn đầy sát phạt cùng cương mãnh chi ý, có thể thấy được đối phương tính cách một phần nào.

Mà đi phía sau hắn là một cái xinh đẹp như vưu vật mỹ nhân, thân cao vừa vặn, ngực nở mông cao, eo thon như ong.

Khuôn mặt nàng như là mang theo vẻ thuần khiết lại ẩn chứa vẻ thông minh tinh nghịch, đôi lúc lại không tự chủ được lộ ra mị ý.

Một đôi mặt phượng mày liễu toát ra vẻ kiêu ngạo, không phải chỉ là của một mình bản thân nàng kiêu ngạo mà là của nàng cùng của thiếu niên này kiêu ngạo.

Bọn hắn chính là trên giang hồ trẻ tuổi nhất cũng là đáng sợ nhất một cặp thiên tài, Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực.

Hoàng trưởng lão làm sao có thể không nhận ra bọn hắn, Triệu Vô Cực trận trảm ngàn người, giết sạch bốn đại thế lực lớn cao thủ chiến tích có thể nói là chấn kinh giang hồ, không người không biết.

Đồng thời hắn khuôn mặt ảnh cũng được lưu truyền rộng rãi, mỗi cái gia tộc đều lấy ra giáo dục con em trẻ tuổi của mình.

Bọn hắn có thể trêu chọc bất kì ai nhưng nhất định không được trêu chọc tên sát tinh này, mang hình ảnh của hắn về nhìn một ngàn lần, nhớ kĩ rồi mới được ra ngoài!

Bởi vậy Triệu Vô Cực ở trên giang hồ cũng nhanh chóng bị mọi người thảo luận cùng đồn đại ầm ĩ lên, không ít người đều đang nghị luận, hắn rốt cuộc là theo chính hay tà một bên.

Bởi vì Triệu Vô Cực hành động vô cùng máu tanh tàn nhẫn, nhưng hắn cũng chưa hề giết qua người vô tội, chỉ có cùng Tiếu Mị Mị kết đôi là hành động gây nên nhiều dư luận nhất mà thôi.

Chính phái đám người cũng không muốn tùy tiện liệt kê hắn vào tà phái trận doanh, bởi vì làm vậy là tự dựng lên cho mình một cái đại địch.

Triệu Vô Cực còn trẻ hắn còn có thể đột phá tới cảnh giới càng cao siêu hơn nữa, ai trêu hắn vậy thì ai không may.

Bởi vậy không ai muốn cùng hắn bỗng nhiên trở thành địch nhân.

Hoàng trưởng lão thấy là Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đi ra, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm.

Ba vị trưởng lão thì đầu tiên là khó hiểu, sau đó chút chút buồn vui lẫn lộn.

Đầu tiên khó hiểu là vì hắn tại sao lại có thể vào đây? Đây không phải là sâu bên trong nội đường, nơi mà chỉ có trưởng lão cấp bậc người mới có thể vào sao?

Chẳng lẽ Hắc Nhật Tông phòng vệ đã lỏng lẻo tới mức, bất kì một cái nào người cũng có thể xâm nhập hay sao?

Vui chính là Triệu Vô Cực đã đến đây, hắn vừa rồi hiển nhiên cũng nghe thấy tất cả.

Đối phương chủ động ra mặt mà không tiếp tục ẩn nấp chứng tỏ đối phương đối với hành động của Hoàng trưởng lão không hẳn là đồng tình.

Được một cái mạnh mẽ nhân vật như Triệu Vô Cực giúp sức, nói không chừng hôm nay bọn hắn liền không phải chết ở đây.

Nhưng quan trọng nhất là bọn hắn bây giờ không rõ Triệu Vô Cực muốn làm gì, mục đích của hắn khi xuất hiện ở đây là gì? là địch hay bạn?

Triệu Vô Cực vừa đi ra, hắn cũng không chờ Hoàng trưởng lão mở miệng lại tiếp tục nói:

“ Hoàng trưởng lão, a không đúng, hoặc ta phải gọi ngươi là Diệu Kế các hạ mới đúng. Nhiều năm ẩn nhẫn, nhiều năm tính toán, quả thật đáng khâm phục. Nhưng ngươi giống như quên một điều, ngươi là kẻ thứ ba phá hoại gia đình của người ta, ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì a!”

Diệu Kế khóe mắt giật giật tức giận nói:

“ tiểu tử, ngươi thì biết cái gì? Nếu không phải là Thánh chủ nhúng tay vào, ta cùng sư muội đã sớm thành thân, đâu đến lượt cho hắn tới nhúng chàm! Không biết rõ nội tình, chớ chen vào việc của người khác ở đó hồ ngôn loạn ngữ!”

Triệu Vô Cực cười nhạt:

“ không rõ nội tình? Ta nãy giờ ở một bên, có cái gì nội tình đều đã nghe rõ. Nếu như không có Thánh Chủ, chỉ sợ sư muội ngươi đã bị ba tên giang hồ võ giả kia thay phiên nhau chà đạp một phen, sau đó một đao chém chết, vứt thây hoang dã.

Đâu đến lượt nàng làm cái gì Thánh chủ phu nhân! Nàng bị Thánh chủ cưỡng bức, cũng là không đúng, nhưng người ta đã bái thiên địa làm phu thê rồi a, ngươi cái này ở một bên mượn nhờ tình cũ đi câu dẫn người ta, sư muội ngươi vốn cô đơn lẻ bóng một mình, làm sao có thể chịu được ngươi lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đi làm ra trái luân thường đạo lí sự việc phản bội trượng phu. 

Nói chung, trong sự việc này các ngươi mỗi người đều sai, người sai ít người sai nhiều, nhưng đưa tội quy kết lên tất cả mọi người muốn hủy diệt Hắc Nhật Tông, chậc chậc chậc...!”

Triệu Vô Cực không tiếp tục nói mà đánh ba cái tắc lưỡi, thái độ tùy ý như là đang kể một cái chuyện bình thường vô cùng vậy.

Diệu Kế ánh mắt đỏ lên, trong khóe mắt hiện lên tia máu:

“ lỗi không phải tại Thánh Chủ thì còn ai vào đây! Tất cả đều là lỗi của hắn. Sư muội ta, con của ta đều là vì hắn mà chết, ta muốn giết bọn hắn hủy diệt Hắc Nhật Tông có gì sai sao?”

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ ngươi muốn giết ai hủy diệt ai ta không quan tâm. Ta trước giờ chỉ là thấy thích thì làm mà thôi. À mà nhìn ngươi, ta lại nhớ ra một người. Không biết ngươi có biết truyền nhân của Kiếm ma hay không?”

Diệu Kế lông mày nhấc lên, nghi ngờ hỏi:

“ truyền nhân của Kiếm ma?”

Ba vị trưởng lão ở một bên cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Triệu Vô Cực, đối phương rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Triệu Vô Cực khuôn mặt lạnh lùng nói:

“ ngươi nói Hiền gia, là Tiểu Vận thành Hiền gia đúng chứ? Người bằng hữu đó của ngươi tên là Hiền Dạ?”

Diệu Kế không có vội vàng ra tay, dù sao đối phương xuất hiện ở nơi này nói rõ hắn cũng không sợ bản thân, hẳn là còn có dựa vào.

Mà đối phương hai người đều là đỉnh phong cảnh, cho dù là đỉnh phong sơ kì, hắn cái này đỉnh phong trung kì cho dù muốn giết chết đối phương cũng không phải trong giây lát liền có thể hoàn thành.

Trừ khi hắn là đỉnh phong viên mãn cảnh cao thủ, có thể nghiền ép được Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị. nhưng hiển nhiên, hắn không phải.

Đối phương đã muốn trò chuyện, vậy thì hắn cũng cùng đối phương trò chuyện một phen.

Diệu Kế gật đầu nói:

“ chính xác, là bọn hắn!”

Triệu Vô Cực cười cười:

“ ngươi hẳn lúc đó rất tò mò, là ai đưa tên của ngươi cáo thị đi ra!?”

Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên một cái đường cong, hắn cũng không bắt Diệu Kế chờ lâu, liền nói:

“ Hiền Dạ có hai đứa con trai, đứa lớn đã bị ngươi giết ta không nói, nhưng hắn con trai thứ hai, Hiền Bất Dịch thì lại may mắn trốn thoát một mạng. Ngươi lúc đó hẳn là đạt được bảo kiếm sau tâm trạng vô cùng sung sướng cùng điên cuồng, giết đỏ mắt, cuối cùng không có chú ý tới cái này con cá nhỏ, để đối phương lọt lưới!”

Diệu Kế ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo quang mang nói:

“ thì ra là hắn a! ta còn tưởng ai thần thông quảng đại, lại muốn chơi khăm ta đây!”

Triệu Vô Cực tiếp tục nói:

“ buồn cười chính là, đối phương sau đó gặp được Kiếm ma, trở thành Kiếm ma truyền nhân.

Ngươi biết không, Kiếm ma tính cách vốn lúc tỉnh lúc điên, sau đó nổi điên giết chết một đầu cẩu bọn hắn nuôi, dọa Hiền Bất Dịch sợ hãi liền quay trở lại giang hồ lăn lộn, cuối cùng đối phương lại gây sự đến trên đầu của ta, cuối cùng lại bị ta giết!”

Triệu Vô Cực nói đến đây nghỉ một chút, hắn nhìn trên mặt Diệu Kế phản ứng.

Diệu Kế tuy đã nghe cũng đã có suy nghĩ, nhưng hắn sắc mặt vô cùng bình tĩnh, Triệu Vô Cực không đọc ra được có chút buồn vui gì.

Triệu Vô Cực lại nói:

“ hắn trước lúc chết được gọi là một cái hận a, hận ngươi giết chết phụ thân hắn, hận người diệt hắn toàn gia để hắn trở thành một cái cô nhi, không có nhà để về. Ta nghe hắn kể lại cố sự, mà cũng có phần cảm thông đây!

Không ngờ ngươi đoạt được bảo kiếm lại có thể làm ra nhiều việc như vậy, khiến cho giang hồ chính phái trở nên sôi trào, mọi người kiếm đều nhắm vào Hắc Nhật Tông, quả thật bản lĩnh không đơn giản.

Tính toán rất tốt, nhẫn nhịn cũng rất được. Đổi lại là ta, ta cũng không nhẫn nhịn lâu như vậy được, ngươi quả thật khiến ta thán phục.

Nhưng mà người này, rất ghét bị người khác ở sau lưng tính kế, cũng ghét đám người thích tính kế người khác, hôm nay lại vừa muốn luyện tay một chút, nên tựu chọn ngươi!

Mị nhi, không phải ngươi hai tháng chỉ luyện công không thực chiến sao? Không bằng đi lên cùng vị họ Diệu các hạ này so chiêu một chút!”

Tiếu Mị Mị ánh mắt híp lại bước lên phía trước cười nói:

“ Diệu Kế các hạ, mời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.