Ký Linh

Chương 57: Cho cái cơ hội ! (1)




Vị trưởng lão kia vị Hoàng trưởng lão nắm lấy mặt, tiếng cười bén nhọn của hắn như là đang vô cùng sung sướng cùng chế nhạo ba người vô tri ngu xuẩn.

Tên trưởng lão kia có chút không dám tin, ánh mắt đỏ lên mắng to:

“ ta không tin, ngươi nói dối. Thánh Chủ làm sao có thể chết như vậy được?” 

Hoàng trưởng lão “ ồ” lên một tiếng nói:

“ vậy ngươi cho rằng ta cái cảnh giới này lại dám đi đắc tội Thánh Chủ, giết chết hết các ngươi mà để lại hắn cái này nguy cơ to lớn nhất sao? Đương nhiên, ta phải giết hắn trước, sau đó mới đến các ngươi a!”

Vị kia lão giả nghiến răng nghiến lợi:

“ Thánh Chủ còn dưỡng thương ở mật đạo, ngươi khôn có lệnh bài, làm sao có thể vào đó gây bất lợi cho người!”

Hoàng trưởng lão cười tà:

“ kiệt kiệt kiệt, ai nói cần lệnh bài mới có thể vào mật đạo?”

Lời này của hắn vừa ra, ba người sắc mặt đồng thời thay đổi.

Bọn hắn cũng không phải người ngu, lời vừa rồi ý chính là ngoài cửa chính ra còn có cửa phụ, mà đi cửa phụ hiển nhiên không cần lệnh bài.

Đối phương chính là từ cửa này đi vào, sau đó sát hại Thánh Chủ.

Nếu không hắn cũng không có gan ở đây trang bức, tuyên bố muốn diệt Hắc Nhật Tông.

Ba người sắc mặt trầm xuống, vừa rồi không tin tưởng Hoàng trưởng lão có thể giết chết Thánh Chủ vị kia trưởng lão càng là tức đến râu tóc trợn ngược lên, khuôn mặt giận đến phát tím quát to:

“ ngươi dám giết Thánh Chủ, ta liều mạng với ngươi!”

Nói xong hắn muốn xông tới, nhưng cả người hữu khí vô lực, lập tức lại ngã lên trên bàn.

Hoàng trưởng lão cười gằn:

“ đừng cố gắng, cái này độc của ta cho dù là đỉnh phong viên mãn cảnh giới cũng khó có thể chống lại. Ta khổ tâm chuẩn bị nhiều năm như vậy, sao có thể để cho các ngươi cơ hội trở mình đây, ha ha ha ha!”

Một vị mặt chữ quốc trưởng lão lên tiếng:

“ ngươi rốt cuộc là ai, vì cái gì muốn hại Hắc Nhật Tông chúng ta. Nể tình nhiều năm cùng làm trưởng lão, có thể cho chúng ta chết một cái rõ ràng sao?”

Hoàng trưởng lão giống như bị chạm tới chỗ sảng khoái, tiếng cười the thé lại vang lên:

“ kiệt kiệt kiệt, tên Thánh Chủ lúc nãy cũng là như vậy hỏi ta, nhưng ta quá vội, còn chưa kịp nói cho hắn, hắn rốt cuộc là vì sao mà chết.

Bây giờ có nhiều thời gian, không bằng cùng các ngươi ôn chuyện một chút a!”

Nói xong, hắn sửa sang quần áo một cái, tặc lưỡi nói:

“ phải kể đến năm đó, lúc ta còn chưa thay tên đổi họ, ta bản danh liền là Diệu Kế. 

Ta chính là Huyền vũ môn đại sư huynh, hai mươi lăm tuổi tiến nhập nhất lưu sơ kì hàng ngũ, có tư cách kế vị chưởng môn Huyền Vũ môn đệ nhất nhân.

Ta yêu thích sư muội chính là con gái của chưởng môn Huyền Vũ môn Huyền Tiểu Mân, nàng mới chỉ 18 tuổi nhị lưu cảnh giới, hai chúng ta cũng tỏ ra rất tâm đầu ý hợp.

Năm đó Huyền Tiểu Mân trốn ra khỏi môn phái một mình lên giang hồ vui chơi, bởi vì nàng giáng vẻ thanh thuần đáng yêu gặp phải ba tên nhị lưu cảnh cao thủ vây công muốn giở trò đồi bại. 

Đúng lúc nguy cấp cùng tuyệt vọng nhất nàng gặp được tà phái Hắc Nhật Tông tiền nhiệm Thánh chủ cứu giúp.

Cứ ngỡ anh hùng cứu mĩ nhân, không ngờ Hắc Nhật Tông Thánh chủ trước giờ hành động vô cùng bá đạo đã thành thói quen, cưỡng ép nàng mang về Hắc Nhật Tông, sau đó chiếm đoạt cơ thể nàng.

Bởi vì đối phương có ân cứu mạng trước sau lại là người nam nhân đầu tiên của nàng, Hắc Nhật Tông Thánh Chủ còn dọa nếu nàng dám bỏ trốn hoặc tự vẫn sẽ dẫn người diệt Huyền Vũ môn toàn môn, bởi vậy Huyền Tiểu Mân không dám loạn động. 

Hắc Nhật Tông Thánh Chủ cũng là gặp nàng thanh thuần động lòng người, lập nàng thành Thánh Chủ phu nhân hưởng hết tông phái của bọn hắn kính ngưỡng.

Nhưng đối phương đã là một cái hơn bốn mươi tuổi đại thúc, lớn hơn nàng tận mười mấy tuổi, thường ngày cũng là tiết dục quá độ, bởi vậy từ lần đó ra đều cực ít cùng nàng một chỗ.

Hắc Nhật Tông Thánh Chủ chủ cùng nàng quan hệ lần đó lại đúng vào nàng an toàn kì, bởi vậy không hề có hài tử.

Sau đó hắn bận rộn tu luyện lại là lực bất tòng tâm, bởi vậy Huyền Tiểu Mân một cái thiếu nữ cơ đơn lẻ bóng một phòng vô cùng thèm khát tình yêu, nàng vô cùng nhớ nhung sư huynh của mình, cũng chính là ta.

Ta biết nàng mất tích bắt đầu điên cuồng tìm kiếm, ta ở thành trấn nàng đi qua cuối cùng cũng tìm ra một số manh mối, nhưng không ngờ lại bị Hắc Nhật Tông Thánh Chủ bắt đi.

Ta vì muốn cứu mình sư muội mà phản bội sư môn gia nhập Hắc Nhật Tông, trên tay cũng bị khắc lên Hắc Nhật Tông ấn kí.

Ta ở trong đám người nhanh chóng trổ hết tài năng, địa vị nhanh chóng dâng cao.

Ở Hắc Nhật Tông hắn cũng rõ ràng sư muội của mình tình cảnh, nàng đã trở thành Hắc Nhật Tông Thánh Chủ phu nhân. 

Nhưng trong lòng ta đối với sư muội tình yêu không dứt, vẫn luôn ôm ấp tư niệm trả thù Hắc Nhật Tông, bởi vậy hắn bắt đầu đầu nhập dưới trướng của một người trưởng lão võ công thấp kém nhất trong đám trưởng lão chỉ có đỉnh phong sơ kì, nghiên cứu sở thích hành động thói quen của hắn. 

Sau đó ta hết sức nịnh nọt hắn, ở trước mặt hắn thể hiện ra tài năng, được hắn công nhận cùng truyền thụ võ công.

Một lần nhân cơ hội hắn ra ngoài, xin đi cùng rồi hạ độc giết chết hắn.

Bởi vì đã nghiên cứu kĩ càng hắn tính cách thói quen cùng giọng điệu, bản thân ta lại có được dịch dung hoán diện tiểu kĩ xảo, bởi vậy ta đóng giả hắn cũng không có gì quá khó khăn.

Khó khăn nhất chính là cảnh giới của ta không đúng, nhưng sau đó may mắn cũng không có cái gì quá lớn nhiệm vụ, ta cũng tìm ra toàn bộ võ công bí tịch của hắn, lại nhận được trưởng lão bổng lộc chống đỡ, ta nhanh chóng đột phá tới đỉnh phong cảnh giới.

Sau đó ta cảm giác vẫn chưa yên tâm, bởi vì võ công của ta tuy đã đạt tới, nhưng kinh nghiệm thực chiến còn thiếu một chút, sợ cùng người giao thủ sẽ lộ ra yếu thế, bởi vậy ta muốn tìm kiếm một cái ngoại vật giúp ta tăng cường chiến lực, cũng che giấu đi của ta nhược điểm.

Ta chợt nhớ ra, ta có quen biết một vị bằng hữu họ Hiền, Hắn chính là đỉnh phong trung kì tu vi, trong tay hắn lại nắm giữ thập đại danh kiếm một trong, chính là Viên Nguyệt Kiếm.

Sau đó ta liền đến nhà hắn bái phỏng, mượn danh nghĩa tới thăm bạn cũ, sau đó lại hạ độc chết hắn, độc chiếm Viên Nguyệt Kiếm.

Để đảm bảo tin tức không lộ ra ngoài, cả nhà hắn từ trên xuống dưới, một người ta đều không buông tha, bảo kiếm mỗi lần vung lên lại chính là một mạng người nằm xuống.

Nhưng ta không ngờ rằng, ngày hôm sau lại có người viết ra chân tướng sự việc, đưa tên tuổi của ta công bố ra ngoài.

Bởi vậy Diệu Kế cái tên này cùng thân phận này nhanh chóng bị mọi người tìm hiểu cùng truy sát, ta không thể tiếp tục dùng thân phận này được nữa.

Không biết là lúc ra tay ta không chú ý cái nào nghiệt chủng lại để cho đối phương trốn thoát, cuối cùng còn quay ngược lại cắn ta một cái, khiến ta mất đi một cái thân phận, cũng là tên của ta, thân phận thực sự của ta!”

Nói đến đây, Hoàng trưởng lão có chút căm tức nghiến răng nghiến lợi.

Một người phải sống trong cái lốt của người khác, không được dùng tên thật của mình, cảm giác cũng không thể nào vui vẻ.

Hắn rất hận người kia, kẻ đã công bố danh tính của hắn, nhưng điều tra qua mấy lần, cũng không có kết quả đành phải thôi.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị ở bên trong chỗ tối, hai người trao đổi một cái ánh mắt, Triệu Vô Cực khóe miệng kéo ra một cái nụ cười quỷ dị, thì ra là thế.

Hai người tiếp tục yên tĩnh nghe lén, bên ngoài râu tóc bạc trắng hộ pháp lập tức hỏi:

“ chính là lúc trước ngươi thường mang trên người cái kia hộp gỗ, ai muốn động đều không cho động cái kia?”

Hoàng trưởng lão hắc hắc cười:

“ đúng vậy, trước đây Viên Nguyệt Kiếm vỏ kiếm có thể hoàn mĩ che lấp đi nó phong mang, ta chỉ cần mang lên một cái hộp gỗ, lại kết hợp với thân phận của ta, ai dám cưỡng ép ta cho xem!”

Cả ba vị trưởng lão đồng thời nhíu mày, bọn hắn cảm giác được có chút khó chịu, chân tướng bây giờ ở trước mặt bọn hắn rất gần, nhưng bọn hắn biết, càng biết rõ chân tướng, cái chết cách bọn hắn càng gần, nhưng là để bọn hắn đến chết cũng không minh bạch vì sao phải chết, bọn hắn đương nhiên không cam lòng.

Hoàng trưởng lão giống như hồi tưởng lại, tiếp tục kể lại chuyện xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.