[Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên

Chương 4-1: Ngày thứ nhất – Buổi tối (1)




Trịnh Khả Nhạc ôm tập tài liệu của buổi hội nghị trước ngực, đi thang máy xuống bộ phận tổ chức. Trịnh khả Nhạc vừa xuất hiện đã thu hút đáng kể ánh mắt say đắm của đám nam nhân viên phỏng tổ chức. Dáng người cao cao, khuôn mặt khả ái cùng cái khí chất khiến cho người ta không dám đến gần đã thu hút mạnh mẽ ánh nhìn của những nam nhân viên đó, tận đến khi cô mất hút phía hành lang đám nhân viên đó vẫn cảm giác chưa được thỏa mắt.

- Giám đốc Diệp đâu?

Trịnh Khả Nhạc đến trước bàn làm việc của Từ Oánh hỏi.

Từ Oánh ra hiệu nói Diệp Lăng Phi đang ở trong phòng, nói:

- Giám đốc Diệp đang nghỉ ngơi.

- Giám đốc Diệp đã đỡ chưa?

Trịnh Khả Nhạc đặt đống giấy tờ lên bàn Từ Oánh. Cô dựa cặp mông được ôm sát bởi chiếc váy xám vào mép bàn làm việc của Từ Oánh

- Tôi vừa trông thấy giám đốc, anh ấy đỡ nhiều rồi.

Từ Oánh đáp.

- Ờ, vậy tôi không vào trong nữa, cậu đưa tập tài liệu này cho Giám đốc Diệp giúp tôi nhé. Đây là biên bản hội nghị mà tổng giám đốc hội đồng quản trị đưa cho tôi, bảo tôi phải trực tiếp giao lại cho Giám đốc Diệp.

- Khả Nhạc à, tốt hơn hết là cậu nên tự mình đưa cho Giám đốc Diệp đi.

Từ Oánh cầm biên bản hội nghị đang đặt trên bàn của mình, đưa lại cho Tần Khả Nhạc, rồi cô đi vòng đến trước bàn, đẩy Khả Nhạc đến cửa phòng Lăng Phi, sau đó mới gõ cửa nói:

- Giám đốc Diệp, có tài liệu của Tổng giám đốc Trương cần đưa anh xem.

- Vào đi, trong phòng vọng ra tiếng nói của Lăng Phi.

Từ Oánh đẩy Khả Nhạc một cái, tỏ ý bảo cô vào trong đi. Khả Nhạc ngoảnh lại nhìn Từ Oánh rồi nhỏ giọng nói:

- Đừng quên việc tối nay đấy, ba mẹ tôi rất muốn cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi trong thời gian dài như vậy, còn những việc khác đừng nhắc đến nữa nhé.

- Tôi biết rồi, cậu đừng lảm nhảm mãi thế.

Nói xong Từ Oánh vỗ vai Khả Nhạc, lúc này Khả Nhạc mới đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi đang ngồi trước bàn làm việc, bật máy tính. Mặt có vẻ hơi xanh xao nhưng dáng vẻ khi bật máy, cũng có thể thấy bệnh của hắn hẳn cũng đỡ nhiều rồi.

- Giám đốc Diệp, đây là biên bản hội nghị mà tổng giám đốc Trương bảo tôi đưa cho anh.

Trịnh Khả Nhạc đặt tập tài liệu ở góc bàn của Diệp Lăng Phi, hắn cũng chưa buồn nhìn, giờ thì hắn chỉ lo dán mắt vào cái màn hình máy tính:

- Cô ngồi đợi tôi một lát, tôi phải đánh nốt ván này đã.

Trịnh Khả Nhạc không còn cách nào khác, đành ngồi đối diện trước bàn làm việc của hắn. Bệnh Diệp Lăng Phi khỏi đúng lúc Tiêu Tiếu và Hứa Duy đang ức hiếp kẻ khác trên chiến trường rộng lớn. Khi đã giết được kha khá thổ phỉ, Diệp Lăng Phi mới đánh hàng chữ bảo với đám Tiêu Tiếu mình có việc nên out.

- Đại ca bận ai cơ? Người ta đang có hứng, lại chạy mất, thế là kiểu gì? Anh có phái là đàn ông, con trai không đấy?

Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi định out liền vội vàng ngăn lại.

- Chịu thôi, đại ca cô giờ không bì được với đám nha đầu các cô, ban ngày không buồn lên lớp để đi chơi CS.

Diệp Lăng Phi nhanh chóng trả lời,

- Tôi còn phải đi làm, không đừng được, mà giờ lại đang có người đẹp đang ngồi đợi tôi nữa đây.

- Đại ca, cẩn thận không lại mê hoặc người ta.

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Đừng tự rước thêm phiền phức nữa. Mà ai bảo đại ca có sức hút mật ngọt chết ruồi cơ, ngay đến cả Tuyết Hàn cũng bị ông hớp mất hồn.

- Linh tinh, đại ca mi chả làm gì cả.

- Này đại ca, em đã bao giờ lừa anh chưa? Đợi bao giờ em gọi Tuyết Hàn ra cho anh xem xem Tuyết Hàn nhà em đã biến thành bộ dạng gì? Trừ khi, hehe, hối lộ em chút đỉnh, em sẽ làm cho nó không thích anh nữa.

- Nha đầu, đại ca không rỗi hơi nói chuyện phiếm với cô, out đây, chào anh em hộ ta một câu, Diệp Lăng Phi nói xong liền thoát ra khỏi trò chơi.

Lúc này Diệp Lăng Phi mới hướng ánh mắt ra khỏi màn hình máy tính, giơ tay lấy tập tài liệu trên bàn, lật qua xem một lượt, chẳng qua chỉ là Trương Lộ Tuyết muốn làm chủ tập đoàn Tân Á, sau khi xem xong, Diệp Lăng Phi liền nói:

- Khả Nhạc, tôi biết rồi, không phải chỉ là một tiểu nha đầu muốn vào làm chủ Tân Á sao? Có đáng phải tổ chức hội nghị không? Lại còn làm biên bản, Trương tổng đúng là hết việc để làm rồi.

Trịnh Khả Nhạc không ngờ Diệp Lăng Phi trước mặt mình lại không ngại khiển trách tổng giám đốc của Tân Á, cô thì chắc chắn là không có cái gan đấy rồi, sao dám nói trong khi lương mỗi tháng của mình do người ta quyết, nhỡ mồm nói xấu tổng giám đốc, ngộ nhỡ đến tai người ta, thì đến cái chức thư kí tổng giám đốc này cũng còn khó giữ nữa là, nên cô chỉ dám cười rồi nói với Diệp Lăng Phi:

- Giám đốc Diệp, vậy không có việc ai, tôi về trước đây ạ.

- Từ từ đã, chẳng mấy khi cô đến chỗ tôi, sao ghế ngồi chưa ấm chỗ đã đi rồi. Nếu không vội, đợi tôi pha trà, chúng ta vừa uống trà, vừa nói chuyện.

Nếu là nam nhân khác, Trịnh Khả Nhạc đã sớm lạnh mặt rồi. Nhưng người nói lại là Diệp Lăng Phi nên Trịnh Khả Nhạc nở nụ cười, đứng dậy nói:

- Tôi thật không dám buôn chuyện ở chỗ của giám đốc Diệp, ngộ nhỡ tổng giám đốc biết tôi tán dóc trong giờ làm việc, thì cái ghế thư kí này cũng không ngồi được lâu nữa đâu ạ.

- Ồ, nếu tổng giám đốc không cần thư kí nữa thì cô sang đây làm trợ lí cho tôi đi.

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:

- Dù sao thì cô với Từ Oánh quan hệ cũng rất tốt, cô sang đây làm trợ lí, cô với Từ Oánh lại được tỉ tê, tâm sự với nhau, chứ không tôi lúc nào cũng nhìn Từ Oánh bày cái bộ mặt cứng nhắc ấy khi làm việc. Tôi cũng sợ trợ lí mình làm việc quá sức, thôi thì hai cô cùng làm trợ lí cho tôi, haha, hai đại mỹ nhân của tập đoàn Tân Á làm trợ lí cho tôi, đảm bảo đám nhân viên nam trong công ty ngưỡng mộ tôi đến chết mất.

- Giám đốc Diệp, anh định đem tôi và Từ Oánh làm...

Trịnh Khả Nhạc vừa mới nói đến đây, biết mình vừa lỡ mồm, đỏ bừng mặt, vội vàng nói:

- Tôi phải về làm việc rồi, giám đốc Diệp, tôi đi đây ạ.

- Khả Nhạc, vậy tôi không tiễn cô nữa vậy.

Diệp Lăng Phi thấy mặt Trịnh Khả Nhạc tự dưng đỏ lên, hắn không hiểu rốt cuộc Trịnh Khả Nhạc đang nghĩ gì. Nhưng, nhìn bộ mặt ngượng ngịu của cô, cũng cảm thấy có chút động lòng. Dù Trịnh Khả Nhạc rất xinh đẹp, nhưng trước đó hắn chưa từng có hành động thân mật nào với cô, nhưng vẻ mặt của Trịnh Khả Nhạc ban nãy làm hắn không thể không động lòng.

Nếu không vì nghĩ tới xung quanh mình không thiếu gái đẹp, mà lại còn động đến Trịnh Khả Nhạc, cô gái mà đám đàn ông không ngừng theo đuổi cùng sủng nịnh thì cuộc sống của bản thân sau này cũng khó mà yên ổn. Nhưng hehe, làm người tình thì cũng không tồi đâu, mà Diệp Lăng Phi cũng chà phải gỗ đá gì, nên nóng trong người cũng không có gì là lạ. Tận cho đến khi Trịnh Khả Nhạc đi ra đến cửa, hắn vẫn mải miết nhìn theo thân hình mảnh mai của Trinh Khả Nhạc.

Trịnh Khả Nhạc vừa đi ra đến cửa, tự dưng thấy rùng mình quay lại. Diệp Lăng Phi không ngờ Trịnh Khả Nhạc lại quay lại, ánh mắt vẫn chưa kịp thu về, thế là bắt gặp ánh mắt của Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc đầu tiên rất sửng sốt, rồi sau đó mặt mũi đỏ bừng cả lên. Diệp Lăng Phi biết bị Trịnh Khả Nhạc phát hiện mình nãy giờ cứ nhìn theo bóng lưng của người ta bèn dày mặt nói:

- Khả Nhạc à, tôi tự nhiên thấy khát nước quá, cô rót giúp tôi chén trà được không?

Cái cớ ấu trĩ như vậy cũng chẳng khác gì kiểu các gã trai muốn làm quen với người đẹp hay dùng:

- Em ơi, em có biết đường đến XX không?

Dù thừa biết Diệp Lăng Phi hỏi để lấp liếm ánh nhìn vừa nãy, nhưng cô vẫn đồng ý. Dù đi ra được đến cửa rồi, Trịnh Khả Nhạc vẫn quay lại đến trước bàn làm việc của Diệp Lăng Phi, lấy chiếc cốc giấy, rót cho Diệp Lăng Phi 1 cốc trà.

- Giám đốc Diệp tôi vừa nhớ ra một chuyện, không biết có nên nói cho anh biết không?

Trịnh Khả Nhạc đặt cốc trà xuống bàn làm việc của Diệp Lăng Phi, do dự nói.

- Có chuyện gì cứ nói, giờ vẫn còn cân nhắc, suy xét trước sau khi nói chuyện với tôi ư? Vô tư đi, tôi sẽ không để bụng đâu.

Trịnh Khả Nhạc ban nãy đi ra đến cửa, nhớ đến mình mới nghe được vài chuyện, liền quay lại nói với Diệp Lăng Phi, không ngờ đúng lúc đó lại bắt gặp ánh mắt của Diệp Lăng Phi đang nhìn mình. Con gái thường rất nhạy cảm, đặc biệt là những cô gái luôn thu hút được ánh nhìn của đàn ông như Trịnh Khả Nhạc, thì sự nhạy cảm đã phát triển thành giác quan thứ 6.

Chi cần đàn ông ở bất cứ góc độ nào đang nhìn mông, ngực của mình, thì Trịnh Khả Nhạc đều có cảm nhận thấy, vừa nãy, cô cũng có đúng cảm giác này. Nếu đúng như tính cách của mình, cô sẽ rất ghét loại đàn ông này, nhưng lần này lại ghét không nổi, hix, không những thế trong lòng còn có chút mong mỏi không nói lên lời.

Trịnh Khả Nhạc cố dẹp yên chút mất bình tĩnh của mình, nói:

- Giám đốc Diệp, lúc tôi sắp rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, nghe được phó tổng Tiền nói nhất định phải thay thế Giám đốc Diệp ở phòng tổ chức, tôi biết không nên nói với Giám đốc Diệp chuyện này nhưng tôi sợ không nói, Giám đốc Diệp sẽ...

Trịnh Khả Nhạc vẫn chưa nói xong, thì Diệp Lăng Phi đã nói tiếp:

- Sẽ bị đuổi ra khỏi Tân Á một cách một cách hồ đồ.

Trịnh Khả Nhạc gật đầu, ngỏ giọng nói:

- Tôi chỉ nghe được câu này từ phó tổng, còn tôi không biết tổng giám đốc quyết định như thế nào?

- Có thể, chẳng mấy mà tổng giám đốc Trương sẽ tìm tôi nói chuyện.

Nói xong, Diệp Lăng Phi liền ngửa mặt ra sau, dáng điệu rất nhàn tản, cứ như đang nói chuyện chẳng liên quan gì đến mình vậy.

- Tôi nghĩ quyết định của tổng giám đốc Trương chỉ có một, đó là thay thế vị trí của tôi, không chừng sau đó có khi còn sắp xếp cho tôi 1 chức vụ nhỏ, nhưng đương nhiên, khả năng lớn nhất là tôi bị đuổi ra khỏi Tân Á

Nhìn bộ dạng thản nhiên của Diệp Lăng Phi, khó mà nghĩ đó là người sắp bị thay thế chức giám đốc phòng bộ phận, lại nghe ngữ khí trong giọng nói của Diệp Lăng Phi, cứ như là đang nói chuyện của kẻ khác, chẳng có chút lo lắng nào, nếu đổi lại là Trịnh Khả Nhạc, thì có lẽ lòng cô đã như lửa đốt rồi.

Trịnh Khả Nhạc nghĩ lại, nghĩ đến Diệp Lăng Phi người ta là con rể của tổng giám đốc của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, cho dù không làm giám đốc phòng tổ chức nữa thì vẫn có thể vẫn làm việc ở tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế kia. Trịnh Khả Nhạc nghĩ đến đây, liền cho rằng bộ dạng thản nhiên của Diệp Lăng Phi lúc này là cũng đã tính được con đường thoát cho mình rồi, nên không cần lo lắng chuyện công việc sau khi rời tập đoàn.

Trịnh Khả Nhạc cảm thấy mình vẫn nên khuyên Diệp Lăng Phi vài câu, ít nhất cũng làm cho Diệp Lăng Phi đi đấu tranh chút, cô nói:

- Giám đốc Diệp à, anh nên tìm tổng giám đốc nói chuyện, biết đâu có thể thay đổi được tình hình, nếu anh chỉ ngồi đây, e rằng...

Diệp Lăng Phi cười:

- Cái gì đến sẽ đến, nếu tôi không tìm tổng giám đốc, thì chắc chắn tổng giám đốc cũng sẽ tìm tôi thôi, nếu đã như vậy rồi, tôi hà tất phải lo lắng. Đằng nào cũng thế, thôi thì tôi cứ chơi game chút đã, giết thời gian. À, đương nhiên tôi cũng rất vui lòng được tiếp chuyện cô, như bây giờ thì thật không còn gì vinh dự hơn.

Lúc này thì đúng là Trịnh Khả Nhạc đành bó tay, nếu là người khác nói ra những lời này, cô nhất định cho rằng tên này điên thật rồi. Nhưng những câu này lại chính từ miệng của Diệp Lăng Phi nên tình hình hoàn toàn ngược lại. Trịnh Khả Nhạc nhận ra mình không có cách nào khuyên Diệp Lăng Phi nữa nên, nói mãi nói nữa mà người ta toàn bỏ ngoài tai, nước đổ lá khoai, thôi suy cho cùng cũng là việc của người ta. Đang định chào Diệp Lăng Phi 1 câu trước khi ra về thì đúng lúc này trên bàn Diệp Lăng Phi điện thoại đang reo. Trước khi nghe điện, Diệp Lăng Phi quay ra cười nói với Trịnh Khả Nhạc:

- Thấy chưa, nếu tôi không nhầm thì đây là cuộc gọi đến của tổng giám đốc.

Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cũng nghĩ như vậy. Cô rất muốn biết tổng giám đốc định nói gì nên nín thở, im lặng lắng nghe.

- Alo

Diệp Lăng Phi lên tiếng, sau đó ngay lập tức trở nên lúng túng

- Từ Oánh à, sao lại là cô? Có việc gì mà phải gọi điện, sao không vào phòng nói trực tiếp với tôi.

Trịnh Khả Nhạc không nhịn được bật cười, hóa ra không phải điện thoại của tổng giám đốc.

- Giám đốc Diệp, tôi sợ làm phiền anh và Trịnh Khả Nhạc.

Từ Oánh lại nói tiếp:

- Ban nãy tổng giám đốc có gọi điện đến, hỏi về bệnh tình của giám đốc, chắc tổng giám đốc sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh, tổng giám đốc còn nói hi vọng anh có thời gian thì gọi điện đến cho ông ấy.

- Ừ, tôi biết rồi, cô nhớ là lần sau nên đi vào phòng tôi và bớt gọi điện thoại đi nhé, cô có biết tiền điện thoại năm nay rất cao không?

Diệp Lăng Phi nói xong câu này làm Từ Oánh không nhịn được bật cười:

- Giám đốc à, đây là điện thoại nội bộ, miễn phí ạ.

Diệp Lăng Phi ngắt điện thoại với Từ Oánh rồi lại quay số đến số máy của Trương Khiếu Thiên.

- Tổng giám đốc Trương, ông tìm tôi có việc gì không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Ồ, có chút chuyện, nếu tiện, cậu đến phòng của tôi đi, chúng ta bàn tiếp.

Diệp Lăng Phi sớm biết Trương Khiếu Thiên tìm mình nói chuyện gì, nên chẳng chút chần chừ, nói:

- Vâng, tôi sẽ đến ngay.

Gác điện thoại, Diệp Lăng Phi đứng dậy nhìn Trịnh Khả Nhạc cười, nói:

- Khả Nhạc, chúng ta cùng đến chỗ tổng giám đốc Trương đi.

- Tổng giám đốc Trương tìm anh?

- Tôi đã nói rồi mà, tổng giám đốc nhất định tìm tôi nói chuyện.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nhưng tôi cũng không biết ông ấy định nói chuyện gì? Hay là cô cùng đi với tôi đến chỗ tổng giám đốc đi?

Trịnh Khả Nhạc không thế cùng Diệp Lăng Phi đến chỗ Trương Khiếu Thiên, cô phải đến phòng tổng hợp thông báo chỉnh lí giúp Trương Lộ Tuyết, nên Diệp Lăng Phi 1 mình đi đến phòng Trương Tổng, gõ cửa, nghe được tiếng mời vào vọng ra từ bên trong, hắn mới bước vào.

Lúc bước vào thấy Trương Khiếu Thiên, 2 tay chắp ra sau lưng, muôn nghìn ánh nắng từ cửa sổ dọi lên người ông. Nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau, ông mới quay người lại, cười cười, mời Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Diệp Lăng Phi, tự tay rót trà mời hắn.

- Tiểu Diệp à, sức khỏe của cậu dạo này thế nào rồi? Thanh niên quan trọng nhất là phải có 1 sức khỏe tốt, sức khỏe không tốt thì kiếm nhiều tiền cũng chẳng ích gì?

- Tổng giám đốc Trương, giờ tôi rất khỏe.

Diệp Lăng Phi đón lấy chén trà, thổi vài hơi cho đỡ nóng rồi uống 1 ngụm nhỏ, lại đặt lại xuống bàn, nhìn Trương Khiếu Thiên nói:

- Trương tổng, không biết ông tìm tôi có việc gì?

Diệp Lăng Phi giã vờ hồ đồ hỏi, chứ thực ra, trong lòng hắn biết Trương Khiếu Thiên tìm mình đến nhất định là vì chuyện muốn bãi nhiệm chức giám đốc phòng tổ chức của hắn. Nhưng Diệp Lăng Phi vẫn không trực tiếp nói ra mọi việc, nếu không, Trương Khiếu Thiên lại tưởng Trịnh Khả Nhạc đã sớm nói cho Diệp Lăng Phi biết.

- Tiểu Diệp à, cậu hà tất phải khách sáo với tôi như vậy. Tôi và Cảnh Sùng đã là bạn bè tốt bao nhiêu năm nay, cậu lại là con rể của ông ấy, lại được thủ trường giới thiệu, quan hệ của chúng ta cũng rất sâu đậm mà. Tôi sắp xếp cho cậu ở bộ phận tổ chức cũng là nghĩ đến mối thâm tình giữa chúng ta.

Trương Khiếu Thiên vỗ vai Diệp Lăng Phi, tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Nhưng Diệp Lăng Phi biết, dưới sự sắp xếp của ông ta, mình chỉ như một lá chắn mà thôi. Chỉ cần để Diệp Lăng Phi ở trước làm lá chắn, đám người Tiền Thường Nam cũng chẳng có cách gì nhắm vào Trần Ngọc Đình, mà Trần Ngọc Đình lại là trợ thủ đắc lực của Trương Thiếu Thiên, ai mà chẳng ai biết. Trương Thiếu Khiên muốn hỗ trợ giúp đỡ cho Trần Ngọc Đình cũng là để củng cố quyền lực cho mình ở Tân Á, theo tình hình hiện nay, nếu Trần Ngọc Đình có thể hợp tác với công ty BMWs của Đức, thì địa vị của Trần Ngọc Đình khó ai có thể lật đổ được, chiến lược phát triển của Tân Á từ nay về sau sẽ là ngành công nghiệp xe hơi, Trần Ngọc Đình đương nhiên sẽ nắm chắc dự án này.

Nếu Trương Khiếu Thiên không nói thì Diệp Lăng Phi cùng sẽ cẩn thận, đằng này Trương Khiếu Thiên cứ luôn miệng nói sẽ cân nhắc đến mối quan hệ giữa 2 người thì quả thật có vẻ giả tạo.

Diệp Lăng Phi vẫn vờ như không hiểu

- Tôi vẫn luôn cảm kích sự dìu dắt, nâng đỡ của tổng giám đốc Trương.

- Tiểu Diệp à, cậu có nghĩ đến việc sẽ đến làm cho tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không?

Trương Khiếu Thiên hỏi. Diệp Lăng Phi lại trưng ra bộ mặt ngốc nghếch hỏi:

- Tại sao?

- Tiểu Diệp à, là tôi nghĩ thế, cậu là con rể của Cảnh Sùng, tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế trước sau gì cũng là của cậu, phải dựa vào cậu, những thứ mà cậu học được ở Tân Á cũng chẳng đáng là bao, thôi thì sớm đến Thế Kỷ Quốc Tế, để cho quen với môi trường ở đó, cậu thấy tôi nói có đúng không?

Trương Khiếu Thiên nhìn Diệp Lăng Phi, hi vọng những lời này của mình có thể khiến Diệp Lăng Phi suy nghĩ đến việc rời khỏi Tân Á. Nhưng Diệp Lăng Phi lại nói:

- Tổng giám đốc Trương, ông bổ nhiệm tôi làm giám đốc phòng tổ chức, là sự tín nhiệm lớn nhất đối với tôi, tôi không thể phụ lòng tín nhiệm này được, tôi quyết không rời khỏi Tân Á.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.