Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 9: Chiếc nhẫn (hai)




Nam nhân Tiếu gia đại đa số đều nhận được những di truyền tốt đẹp, đều là cao lớn mà anh tuấn. 

Nam nhân trước mặt này, rõ ràng có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Mắt phượng hơi xếch, lông mày dày đậm, đôi con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy. 

Ngay cả mũi cũng cao thẳng rõ ràng, môi mỏng hoàn mĩ. Hắn một thân vân cẩm trang hoa màu lam, thoạt nhìn liền thấy phong độ, khí chất xuất chúng.

Một khắc kia, Âu Dương Noãn rất muốn hỏi một câu ‘Minh quận vương điện hạ, ngài không phải là đang ở trên chiến trường chỉ huy thiên quân vạn mã sao? Như thế nào lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây?’ 

Với lại, nếu lúc nãy nếu nàng không nghe nhầm thì nha đầu kia vừa rồi gọi hắn là Phương công tử?

Ánh mắt Âu Dương Noãn bất giác nổi lên ý cười vân đạm phong khinh. Đôi mắt đẹp nửa mở, lông mi cong dày đem gợn sóng xảo diệu che dấu thật sâu trong đáy mắt. 

Nàng cố ý thất kinh mở miệng, sắm vai một nữ tử nhu nhược khiếp đảm: “Người nào lại lớn mật như vậy?”

Tiếu Trọng Hoa hơi nheo hai mắt lại, quang mang trong đáy mắt khiến người ta khó có thể phỏng đoán tâm tư của hắn. 

Hai tay hắn chắp lại thành quyền, khẽ cúi người xuống phía trước, mỉm cười nói với Âu Dương Noãn: “Xin thứ lỗi, đã quấy rầy đến tiểu thư!”

Thanh âm như ngọc ấm sinh hương, ôn nhuận rõ ràng. Nói xong hắn lập tức bước nhanh ra ngoài, thấp giọng trách cứ nha hoàn: “Trong đại sảnh có một vị tiểu thư, ngươi sao lại không nói trước một tiếng?”

Âu Dương Noãn ở trong phòng, ngưng thần nghe nha đầu bên ngoài liên thanh xin tha tội. 

Lát sau Tiếu Trọng Hoa đã đi xa Ngọc Trâm mới đỏ mắt tiến vào, nức nở nói: “Âu Dương tiểu thư, là tiểu nha đầu bên ngoài không biết nên đã để người ngoài vào. Cũng tại nô tỳ suy nghĩ không chu toàn, ngài trừng phạt nô tỳ đi!”

Âu Dương Noãn cười nhẹ: “Ngoài ý muốn thôi. Nếu đại phu nhân vẫn chưa về, ta liền đi trước!” 

Nói xong không để ý Ngọc Trâm liều mạng giữ lại liền mang Hồng Ngọc nhanh chóng rời phòng khách. 

Trên đường vẫn mơ hồ nghe thấy Ngọc Trâm đang kêu ở phía sau, nàng cũng làm như không để ý.

Tiếu Trọng Hoa vì sao đột nhiên xuất hiện ở Hạ gia? Hạ đại phu nhân vì sao lại sắp xếp để nàng cùng hắn gặp mặt? Có phải bà ta đã biết thân phận của các nàng nên mới cố ý thử? 

Không! Nhất định có chỗ nào đó không đúng. Nếu các nàng đã bị lộ, Tiếu Trọng Hoa cần gì phải thay đổi thân phận? 

Vô số vấn đề quẩn quanh trong đầu Âu Dương Noãn, lặng lẽ biến thành một mớ hỗn độn.

Trở lại Bích tuyền uyển, Âu Dương Noãn vẫn không nhắc đến chuyện gặp Tiếu Trọng Hoa với Lâm Nguyên Hinh. 

Nàng mơ hồ cảm thấy Tiếu Trọng Hoa xuất hiện ở Bình Thành tất có sứ mệnh quan trọng.

Nhớ lại lúc hắn thủ thế cúi chào nàng, Âu Dương Noãn biết có một số việc tối nay nàng có thể rõ.

Giờ Tý đêm đó Âu Dương Noãn lặng lẽ mặc ngoại bào, nhẹ nhàng đi ra cửa phòng. 

Vừa mới bước ra sân liền bị một người kéo qua một bên: “Chớ có lên tiếng!”

Âu Dương Noãn nghe thấy thanh âm của Tiếu Trọng Hoa liền gật gật đầu. Lập tức lại nghe hắn nói: “Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?”

Âu Dương Noãn còn chưa kịp nói chuyện, một chiếc áo khoác dày rộng đã bọc lấy thân thể nàng. Âu Dương Noãn hơi hơi ngạc nhiên.

“Đừng hỏi nhiều, đi theo ta!”

Âu Dương Noãn nhịn nghi hoặc xuống, đi theo Tiếu Trọng Hoa vào một tiểu lâu. Nhìn thấy bên trong ảnh ảnh chúc quang lay động, nàng hơi dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Nơi này là….”

“Nàng nhìn liền sẽ rõ!” 

Thanh âm của Tiếu Trọng Hoa trầm thấp, có một chút ngưng trọng không dễ phát hiện: “Lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng đừng sợ!”

Tiếu Trọng Hoa dẫn nàng đi đến bên ngoài một căn phòng, trong phòng ánh sáng u ám. 

Từ khe hở của cửa sổ nàng thấy một thân hình yểu điệu của nữ tử che mặt ngồi trước gương đồng. 

Đứng bên cạnh….rõ ràng là phụ nhân dọa người chiều hôm qua nàng cùng Hồng Ngọc nhìn thấy.

"Tiểu thư, đêm đã khuya…” 

Thanh âm của phụ nhân kia thô ách khó nghe, trên người Âu Dương Noãn bỗng nhiên nổi lên một trận run rẩy.

“Tiểu thư tháo khăn che mặt để nô tỳ giúp ngài bôi thuốc!”

Nữ tử kia chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, sau đó liền ngẩng đầu lên.

Từ vị trí của Âu Dương Noãn không thể nhìn rõ dung mạo của người đó. Nhưng nương theo một chút ánh trăng vừa ló qua mây đen, nàng thấy một gương mặt trong gương đồng.

Khi nhìn thấy đã không chỉ có kinh ngạc mà là làm cho nàng vạn phần kinh hãi, khiếp sợ. 

Đây căn bản không phải là gương mặt của một cô nương tuổi trẻ mỹ mạo, rõ ràng nó vô cùng dữ tợn đáng sợ. 

Không nói đến trên mặt từng đạo vết thương xiêu vẹo, thế nhưng còn có một vết sẹo thật dài cơ hồ xuyên qua toàn mặt. 

Càng đáng sợ hơn là trên môi của nữ tử này không có da, lợi đỏ tươi cùng hàm răng lộ ra ngoài khiến bộ mặt càng hung ác hơn….

Âu Dương Noãn theo bản năng lui về sau từng bước, nàng thật sự không dám nhìn lại khuôn mặt đáng sợ ấy một lần nữa.

Đúng lúc này đột nhiên có một bàn tay che đi hai mắt nàng: “Sợ thì đừng nhìn!” 

Thanh âm của hắn rất nhẹ, cơ hồ như là đang thì thầm, người bên trong không hề phát giác.

“Tiểu thư, thương thế của ngài đã tốt hơn nhiều rồi!” Phụ nhân kia cười nói.

"Tốt hơn nhiều? Khuôn mặt này ta đã nhìn hơn mười năm, có chỗ nào được không?” 

Thanh âm của nữ tử trẻ tuổi như băng sắc nhọn, giống như một lưỡi đao xẹt qua người Âu Dương Noãn. 

Ban đầu nàng chỉ cảm thấy tiếng nói kia xuyên qua khăn che mặt có vẻ thô trọc khàn khàn, nhưng hiện tại nàng cảm thấy thêm một tầng âm trầm cùng lãnh khốc.

"Tiểu thư, đại thiếu gia không phải đã nói sao? Chỉ cần ngài uống thuốc đúng giờ thương thế sẽ ngày càng tốt hơn!”

“Tốt lên sao? Vậy sao ngươi lại không dám nhìn ta? Ngươi là sợ hãi nó nên mới không dám nhìn, đúng chứ?” 

Thanh âm bén nhọn khó nghe, khí thế bức người lại vang lên: “ Ta mỗi ngày đều dám nhìn vào gương, ngươi dựa vào cái gì mà không dám nhìn?”

"Tiểu thư, ngài….”

“Hừ! Ngươi còn sợ hãi, huống chi là Phương Hằng. Mẫu thân còn cam đoan ta nhất định có thể thuận lợi gả cho hắn, mẫu thân lấy cái gì cam đoan!” Thanh âm chói tai kia cơ hồ như muốn xé rách màng nhĩ Âu Dương Noãn.

"Tiểu thư, phu nhân đã nghĩ được cách nên hôm nay mới để bọn họ thấy mặt nhau a!”

Âu Dương Noãn nghe đến cái tên Phương Hằng này đột nhiên cảm thấy nao nao. Tiếp theo lại nghe thấy phụ nhân kia nhắc đến chuyện gặp mặt thì không khỏi càng thêm ngạc nhiên. 

Nàng vỗ vỗ tay Tiếu Trọng Hoa, đối phương tựa hồ như tạm dừng một lát rồi mới buông lỏng tay ra.

“Đi thôi!” Nàng dùng khẩu hình miệng nhẹ nói.

Tiếu Trọng Hoa gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi tiểu lâu thần bí kia…

Dưới bóng đêm, Âu Dương Noãn không búi tóc, mái tóc đen dài như thác nước buông xõa sau lưng. Dưới ánh trăng càng tôn thêm đôi mắt sáng, vẻ mặt vẫn còn khiếp đảm: “Minh quận vương, nữ tử vừa rồi là….”

“Đó chính là đại tiểu thư Hạ Gia Trang!” Tiếu Trọng Hoa nhìn thẳng nàng, đôi mắt ôn hòa hiện lên quang mang khó có thể nhận ra.

Hạ Gia Trang? Âu Dương Noãn nghĩ đến cái tên mà hai người kia nhắc đến, không khỏi nhướng mày hỏi: “Ngài sẽ không phải là Phương Hằng mà bọn họ nhắc đến đấy chứ?”

“Đúng vậy!” 

Tiếu Trọng Hoa kiên nhẫn đáp lời, trên khuôn mặt tuấn nhã hiện lên tươi cười bất đắc dĩ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Âu Dương Noãn.

Thừa nhận cũng thực sảng khoái! Âu Dương Noãn thầm nghĩ trong lòng. Nàng không khỏi có chút kinh ngạc: “Ngài đã sớm biết ta cùng biểu tỷ ở Hạ gia?”

Tiếu Trọng Hoa lắc lắc đầu: “Không, hôm nay nhìn thấy nàng ta cũng rất bất ngờ!”

Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, nhiều vấn đề liên tiếp khiến nàng có chút không rõ ràng. 

Qua hồi lâu nàng mới chần chờ nhẹ giọng hỏi: “Đại phu nhân cố ý dẫn ngài tới gặp ta? Mục đích là gì? Điều đó cùng hôm nay ngài mang ta đến gặp Đại tiểu thư Hạ gia rốt cục là có quan hệ gì?” 

Mâu quang nhu lượng hiện lên đôi con ngươi u ám của Tiếu Trọng Hoa. Hắn khẽ nhếch môi, khóe môi, đuôi lông mày đều là cười khổ: “Ta lúc đầu cũng không rõ, hôm nay thấy nàng mới liền rõ. Sau khi ra khỏi phòng khách, Đại phu nhân Hạ gia nói với ta người ngồi trong phòng là nữ nhi của mình!”

"Nữ nhi?" 

Âu Dương Noãn như hít phải một ngụm khí lạnh, yên lặng nhìn hắn, thật cẩn thận hỏi: “Ý của ngài là Đại phu nhân nói ta là nữ nhi của mình?”

“Chính xác mà nói thì bà ta hy vọng ta xem nàng là nữ nhi Hạ gia. Sau ta có hỏi lão hạ nhân trong phủ, bọn họ đều một mực chắc chắn người trong phòng khách là Hạ Gia Trang!” 

Đôi mắt đen của hắn nhìn nàng liền trở nên thâm thúy dị thường. Cuối cùng chỉ bình thản khái quát một câu: “Nếu không phải ta sớm quen biết nàng khẳng định sẽ nghĩ nàng chính là Hạ Gia Trang!”

Nghe vậy tâm Âu Dương Noãn như thắt chặt lại, nàng ngừng thở hỏi: “Đại phu nhân làm vậy rốt cục là có mục đích gì?”

“Bà ta có nữ nhi, đương nhiên muốn gả ra ngoài. Nhưng Hạ Gia Trang lại biến thành bộ dạng kia, ai còn dám lấy? Đại phu nhân thương ái nữ sốt ruột nên dùng chút thủ đoạn là khó tránh khỏi!”

Tiếu Trọng Hoa nhẹ thở dài một hơi, thanh âm lại vừa trầm vừa thấp, giống như muốn nói đại phu nhân làm vậy cũng là thân bất do kỷ.

Âu Dương Noãn cười lạnh: "Thương nữ nhi sốt ruột là có thể làm ra loại chuyện bịt tai trộm chuông này sao? Mặc kệ nàng được gả cho người nào thì cũng đều là dối hôn mà thôi. Một khi nhấc khăn voan ra, còn có gì là không biết? Nếu Mao thị là thật tâm muốn tốt cho nữ nhi, sẽ làm ra loại chuyện này sao?” 

Nàng liên tiếp chất vấn khiến Tiếu Trọng Hoa hơi hơi sửng sốt. Hắn nghĩ nghĩ lại lập tức cười nói: “Nếu ta thực sự thích nàng thì sao?”

Âu Dương Noãn đang có chút tức giận, không dự đoán được hắn lại hỏi câu này. 

Nàng thoáng kinh ngạc một chút, nhất thời không biết tiếp lời như thế nào.

Dưới lông mi đôi mắt Tiếu Trọng Hoa như phát ra ánh sáng mê hoặc, hắn chớp mắt lại nâng ánh mắt lên. Thanh nhẹ như gió: “Ý của ta là nếu Phương Hằng thực lòng yêu Hạ Gia Trang giả thì sao? Một khi đã đính thân, đến lúc đó có muôn vàn lý do ngoài ý muốn khiến Hạ Gia Trang bị hủy dung. Bất luận là xuất phát từ đạo nghĩa hay nhân tình, tân nương tử này Phương Hằng cũng sẽ lấy!”

Âu Dương Noãn hoàn toàn ngạc nhiên!

(Bịt tai trộm chuông: xuất phát từ điển tích cùng tên. Tên trộm đến nhà người họ Phạm ăn trộm, nhưng khi đến nơi thì mọi thứ trong nhà đều đã dọn đi cả, không có gì để lấy, chỉ còn lại một cái chuông lớn trong sân, tên trộm nghĩ: Cái chuông này có thể bán kiếm được chút tiền. 

Thế là hắn nhấc lên thử nhưng nó quá nặng, không cách nào chuyển đi nổi. Hắn bèn nghĩ: Nếu đập vỡ cái chuông ra từng mảnh thì có thể đem về được, thế là hắn tìm một cái búa gõ nhẹ một cái, nhưng âm thanh lại vang đi rất xa. “Chết rồi! nếu bị hàng xóm nghe được thì làm sao đây?” 

Nghĩ thế, hắn liền bịt hai tai mình lại và gõ mạnh hơn. Người dân xung quanh nghe thấy tiếng chuông đổ xô vào nhà họ Phạm, thế là tên trộm bị bắt. 

Tên trộm cho rằng mình không nghe được tiếng chuông thì người khác cũng không nghe được. Bạn nghĩ xem, hắn hành động như thế có thông minh không? Hắn tự dối được mình, nhưng có thể dối được người khác chăng!

Ý nghĩa: Khi bạn làm một việc gì sai thì nên thừa nhận, vì trước sau gì mọi người cũng đều biết việc của bạn làm. “Bịt tai trộm chuông” chẳng khác gì tự mình dối mình...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.