Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 3: Tách cà phê thứ 3




Phong Trần Nhi rơi xuống vách núi, nháy mắt sau thấy phụ thân cũng nhảy xuống theo, nó hoảng sợ vươn tay ra. Phong Lãnh Tà vung tay áo, ‘Phiêu vũ kiếm’ hóa thành bạch lăng thoát ra quấn lấy thắt lưng của Phong Trần Nhi, giật lại, Phong Trần Nhi được kéo vào trong lòng hắn.

Toàn thân run rẩy ôm lấy nam nhân, gió bên tai rít ù ù, bụng đau rát dưới tốc độ quá nhanh.

Phong Lãnh Tà bình tĩnh ôm chặt lấy nó, thu ‘Phiêu vũ kiếm’, chân khí xuyên suốt toàn thân, y phục phồng lên, tốc độ rơi rõ ràng đang chậm lại.

Ánh mắt sắc bén đảo qua vách núi dốc đứng, nhìn những cây tùng cây bách sinh trưởng trên sườn núi kia, tung ‘Phiêu vũ kiếm’ quấn lấy một gốc cây tùng vững chãi nhất. Tốc độ rơi ngừng lại, nhưng thân thể đang hướng vách đá đập tới, hai chân hắn đạp vào vách đá tránh bị va chạm quá đau đớn.

Phong Trần Nhi chưa hoàn hồn, liều chết ôm lấy phụ thân, sợ hãi run rẩy.

Phong Lãnh Tà sắc mặt hàn băng, tựa hồ như đang kiềm chế cái gì đó.

Vị trí hiện giờ của họ thập phần nguy hiểm. Hướng đến đỉnh núi trước mặt cũng phải vài chục trượng, xuống phía dưới, sâu không thấy đáy, lơ lửng giữa không trung, tiến thoái lưỡng nan, sống chết chưa định.

Phong Trần Nhi từ từ nhắm hai mắt lại, không dám nhìn xuống. Nó mặc dù không sợ chết, nhưng sợ sự bất lực khi từ trên cao rơi xuống dưới.

Phong Lãnh Tà nhìn về phía vách đá, phóng ánh mắt đánh giá xung quanh. Có thể nói đôi mắt hắn quá lợi hại, phát hiện ở phía trước khoảng 1 trượng có một huyệt động.

Hắn so sánh cự ly, nếu dùng khinh công của hắn, có thể dễ dàng phi đến đó.

“Giữ chắc.” Hắn nói với người trong lòng mình.

Phong Trần Nhi mở lớn mắt, ôm chặt lấy phụ thân.

Phong Lãnh Tà hít một hơi thật sâu, dồn chân khí dưới chân nhảy lên, dùng ‘Phiêu vũ kiếm’ phóng về phía trước. ‘Phiêu vũ kiếm’ co lại biến thành một thanh trường kiếm, mũi kiếm từ thân cây bắn ra, lại dùng thêm chút lực, chỉ thấy Phong Lãnh Tà như khói thổi bay về phía huyệt động.

Huyệt động rộng và sâu, ngoài cửa động sinh trưởng một loại trái cây kì quái. Huyệt động như vậy, thường tiềm ẩn bên trong là độc xà quái trùng. Nhưng lúc này không còn nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn mang theo Phong Trần Nhi phi vào bên trong động tối đen như mực.

Xung lực cực đại, hắn che chở người trong lòng, lăn lộn mấy vòng trong động. Trời đất quay cuồng, Phong Trần Nhi cố nén cảm giác muốn nôn mửa, yếu ớt dựa vào người Phong Lãnh Tà.

Đôi mắt sắc bén như kiếm của Phong Lãnh Tà quét qua huyệt động tối om.

Trong bóng đêm, có hai điểm lục quang chớp động. Hắn chấn động, “Phiêu vũ kiếm” chém ra, đồng thời, Phong Trần Nhi kêu đau một tiếng.

“Tê…”

Mùi máu tươi truyền đến.

Phong Lãnh Tà vội vàng ngồi dậy, xem kỹ Phong Trần Nhi cuộn tròn trong ngực.

Chỉ thấy cổ chân nó có nửa con rắn cắn. Sở dĩ là nửa con vì đầu rắn và đuôi rắn đã bị chém ngang. Đầu rắn há miệng cắn ở cổ chân Phong Trần Nhi, đuôi thì đang chảy máu, ngọ nguậy trên mặt đất.

Phong Lãnh Tà nhanh chóng cầm đầu rắn ở chân Phong Trần Nhi ra, Phong Trần Nhi run rẩy, vô cùng đau đớn.

Phong Lãnh Tà cầm lấy xác rắn, xem kỹ hồi lâu, khi nhìn rõ hình dạng rắn lại mở to mắt.

Hắn không có vội vã giúp Phong Trần Nhi hút độc, chỉ phức tạp nhìn nó.

Thân thể co giật một hồi, Phong Trần Nhi cảm thấy không còn đau đớn nữa, cũng có khí lực nói chuyện. Nó chụp lấy cổ chân, sau khi quen dần với bóng tối, từ từ thấy rõ phụ thân ở bên cạnh.

“Phụ thân, là cái gì… cắn ta?”

“…Xà.” Thanh âm nam nhân có điểm cứng nhắc.

“Xà?” Phong Trần Nhi rụt người lại, càng chui vào lồng ngực nam nhân: “Có độc không?”

Mới hỏi xong, nó không nhịn được nở nụ cười. Nó trúng độc đã sâu, không sợ bị độc xâm hại lần nữa. Xà độc hay không cũng chẳng khác gì nhau.

“Không có độc.” Nam nhân ném xác rắn trong tay, quăng vào trong góc.

“Nga.” Phong Trần Nhi dựa vào nam nhân, ngáp dài, có phần buồn ngủ. Lăn qua lăn lại xuống đây, nó không thể nào chịu đựng được nhiều như vậy.

“Mệt rồi?” Nam nhân cúi đầu hỏi.

“Ân.” Nó dụi dụi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào người nam nhân.

Phong Trần Nhi nhanh chóng ngủ say. Nam nhân nhìn dáng ngủ ngây thơ của nó, cúi đầu không ngừng hôn lên má nó.

Ngoài động, tà dương đỏ rực, không bao lâu, mặt trời biến mất, ngân nguyệt thay thế.

Trong bóng đêm, nam nhân vẫn ôm thiếu niên, hai mắt như sao, hơi phát ra ánh sáng.

Thiếu niên vẫn say giấc nồng, gương mặt khi ngủ thiên chân vô tà, thuần khiết vô cấu. Nam nhân vươn ngón tay, tinh tế lướt qua gò má thiếu niên, tiếng hít thở đều đều chậm rãi trở nên dồn dập. Thiếu niên bất an cựa quậy thân mình, ngón tay nam nhân ngừng lại một chút. Thiếu niên rên rỉ một tiếng, thân thể bỗng nhiên nóng rực, bàn tay vốn giữ lấy y phục nam nhân giờ đã khó chịu túm lấy cổ áo của mình.

“Ân… ngô…” Phong Trần Nhi yếu ớt tỉnh lại, toàn thân khô nóng, không biết phải làm sao kéo kéo y phục.

Phong Lãnh Tà lẳng lặng nhìn nó.

“Nóng quá…” Nó oán giận, giật cổ áo càng lúc càng nhiều, nhưng đều chẳng giải quyết được vấn đề. Nó nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, thở hổn hển, vừa kéo áo vừa nức nở.

Nam nhân đặt nó trên thảm rêu rậm rạp trên mặt đất. Rêu xanh ẩm ướt khiến nó thư thái hơn, nhưng sự khô nóng dâng lên ở sâu trong cơ thể vẫn không thể tiêu tán. Nó vội vàng xả vạt áo, cởi bỏ ngoại y.

Nam nhân duỗi tay, dừng lại ở thắt lưng của nó, Phong Trần Nhi nghi hoặc một chút, nam nhân cởi đai lưng, giúp nó thoát y phục ngột ngạt từng lớp từng lớp một.

Phong Trần Nhi than nhẹ một tiếng, dễ chịu vuốt ve cánh tay trơn bóng của mình. Nó lúc này, hoàn toàn không phát hiện bản thân đang trần như nhộng nằm dưới thân nam nhân.

Nam nhân tự cởi y phục của bản thân, cũng xích lõa như vậy. Phong Trần Nhi mát mẻ trong chốc lát, dưới bụng bất chợt căng lên. Nó “A” một tiếng, gập cong người lại. Toàn thân tựa hồ càng nóng, nó khó chịu vươn tay ôm lấy nam nhân, nức nở: “Phụ thân…”

Nam nhân đè xuống, da thịt trần trụi cùng chạm vào nhau, khiến đôi bên cùng run lên.

Cảm giác thoải mái da thịt chạm lẫn nhau khiến Phong Trần Nhi quên đi hết thảy, nó tham lam cọ sát vào cơ thể nam nhân, đặc biệt chỗ trướng lên ở giữa hai chân. Tựa hồ như chạm vào thân thể nam nhân sẽ giúp nó thư thái.

Hành động vô thức của nó lại khiến toàn thân nam nhân cứng lại, đổ mồ hôi đầm đìa.

Nam nhân kiềm chế dục vọng mãnh liệt, đẩy thiếu niên cách rời ra một chút. Nhưng thiếu niên khóc lóc ôm lại, hai chân tách rời ra gắt gao quấn quanh thắt lưng của nam nhân. Nam nhân khẽ rủa một tiếng, trở mình để thiếu niên ở phía trên hắn.

Thiếu niên theo bản năng của cơ thể, lắc lắc mông, vội vàng muốn phát tiết.

Nam nhân cau mày kiếm, đỡ thẳng thân thể thiếu niên. Thiếu niên nằm sát tại ngực hắn, mở miệng, ngậm lấy thù du ở ngực.

Nam nhân rên một tiếng, thuận theo nó. Thiếu niên trông như tiểu oa nhi, tham lam mút vào, mút một bên, lại đổi một bên. Một hồi lâu, đôi môi nhỏ nhắn trượt đến nơi khác, nam nhân sốt ruột giữ lấy cằm của nó, cúi đầu, che lại miệng nó.

“Ngô…” Thiếu niên nhiệt tình đáp lại, chân tách ra, không ngừng cọ sát dục vọng của nam nhân. Cánh tay cứng như thép của nam nhân triền trên tấm lưng mảnh khảnh của nó, gắt gao thu lại, hạ phúc của thiếu niên nhanh chóng dính chặt trên người hắn. Cổ ngửa về phía sau, ngẩng cao đầu, cái miệng nhỏ nhắn quấn lấy miệng nam nhân.

Gần gũi hồi lâu, thần trí thiếu niên tựa hồ quay về một chút. Nó thở hổn hển, kinh ngạc với tư thế trước mắt, không hiểu mình vì sao lại… vô cùng thân thiết kề sát vào lòng phụ thân như vậy, kích động ngọ nguậy, ấp a ấp úng hói: “Phụ thân… ta.. ta làm sao vậy…”

Phong Lãnh Tà hơi đẩy nó ra, cầm lấy phân thân non nớt của nó. Nó khẽ rên một tiếng, thắt lưng gần mềm nhũn ra.

“Ngươi bị… môi xà cắn.” Hắn thản nhiên trả lời.

“Môi xà?” Phong Trần Nhi khó hiểu, nhưng hạ phúc co rút lại đau đớn, nó lệ rơi lã chã, không biết nên làm thế nào cho phải.

Phong Lãnh Tà không có giải thích, đẩy ngã nó, giữ lấy hai chân đang quấn trên lưng hắn, mà lại tự tách chân mình ra khóa tại hai bên sườn Phong Trần Nhi. Phong Trần Nhi rên rỉ uốn éo thắt lưng, Phong Lãnh Tà nắm lấy phân thân của nó, Phong Trần Nhi nghi hoặc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thấy, phụ thân mà lại…

“A…” Nó thoải mái rên khẽ một tiếng, phân thân sưng trướng được bao bọc ấm áp như tơ.

Nó nén nước mắt, cảm giác phân thân của mình đang từng chút, từng chút một chen vào trong một tiểu huyệt ấm áp sít chặt.

Phong Lãnh Tà mồ hôi chảy như mưa, thắt lưng thẳng ra, ngồi xuống thật mạnh, đồng thời, Phong Trần Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, cong thắt lưng. Phong Lãnh Tà rên rỉ đau đớn, giữ cái eo nhỏ của Phong Trần Nhi, Phong Trần Nhi gấp gáp thở.

Nó không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng dục vọng giữa hai chân vùi sâu vào trong cơ thể nam nhân. Nó run rẩy, không dám cử động thân thể cứng ngắc, trong miệng không ngừng gọi: “Phụ thân… phụ thân…”

Tay nam nhân giữ chặt lấy thắt lưng nó, cúi đầu che lại miệng nó, đồng thời hắn cử động thắt lưng, chậm rãi di chuyển. Phong Trần Nhi chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, thứ chôn sâu trong cơ thể nam nhân cũng cử động. Nam nhân buông tha cho miệng nó, nó há miệng, hút không khí.

Nam nhân từ chậm biến thành nhanh hơn, nó cũng cử động chạm vào cơ thể nam nhân, hai thân thể trần trụi không ngừng va chạm, tạo ra những thanh âm dâm mỹ.

“A… A…” Phong Trần Nhi vong tình khẽ rên lên, nó nhỏ gầy, bị nam nhân bao bọc toàn bộ trong ngực. Nam nhân cường tráng mạnh mẽ, tiểu huyệt hấp thu nó càng mang nó vào trong cõi cực lạc. Nó há miệng, cắn bả vai nam nhân. Nam nhân gầm nhẹ, co rút lại bí huyệt. Phong Trần Nhi có cảm giác như cả người mình bị hút vào trong đó, nó hét to một tiếng, bỗng nhiên một đạo bạch quang chợt lóe, phân thân chôn sâu trong cơ thể nam nhân không ngừng ra vào, cuối cùng bắn ra thể dịch nồng đậm.

“A… phụ thân… phụ thân…” Nó giống như làm nũng vùi trong lồng ngực nam nhân, không ngừng lẩm bẩm, thân thể mệt mỏi không thể động đậy được.

Nam nhân chưa có đạt đến đỉnh điểm, hắn ôm hài tử trong lòng đặt trên mặt đất, nâng thắt lưng lên để cho phân thân thiếu niên rút ra khỏi cơ thể hắn, đồng thời, thể dịch nồng đậm cũng tràn ra. Hắn khẽ rên một tiếng, rời khỏi hai chân thiếu niên.

Phong Trần Nhi từ từ tỉnh táo lại, thân thể không có bất kì khí lực gì, cơ thể phát tiết rồi vẫn thực nóng.

Phong Lãnh Tà cúi xuống, hôn lên thân thể phiếm hồng của nó. Trong bóng đêm, đôi mắt phát sáng phảng phất lộ ra nguy hiểm.

Phong Trần Nhi vô lực ngăn cản hắn, lắc lắc đầu, hừ một hai tiếng. Khi nam nhân khẽ cắn hồng quả trước ngực nó, nó “Di” một tiếng.

Úc, nó không biết sự tình phát sinh như thế nào, vì sao nó với phụ thân lại càng thêm… thân mật?

“Phụ thân…” Nó thì thầm.

Đôi môi của nam nhân trượt đến tai nó, thanh âm trầm trầm: “Gọi ta Tà…”

“A?” Phong Trần Nhi khó hiểu. Danh của phụ thân, thân là nhi tử có thể nào… tùy ý gọi?

Nam nhân cắn vành tai của nó một chút, nó rụt lại, vô luận thế nào cũng đều không gọi được tên phụ thân.

Phong Lãnh Tà bỗng cầm lấy phân thân mềm yếu của nó, nó giãy dụa. Phong Lãnh Tà cười nhẹ hai tiếng, Phong Trần Nhi lắc lắc đầu. Phụ thân như vậy rất xa lạ nha!

Một ngón tay lướt vào giữa hai đùi nó làm nó run lên môt chút. Ngón tay thon dài dẫn theo một cảm giác mát rượi bắt đầu xâm nhập tiểu u cốc phấn nộn giữa mông nó. Nó sợ hãi muốn khép hai chân lại nhưng nam nhân lại nâng đôi chân nó lên, thậm chí tách chúng ra rồi đè về phía ngực nó. Nó há miệng, nước miếng theo khóe miệng trào ra, tay thành quyền, để trên miệng khẽ cắn.

Nam nhân cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên tiểu cúc môn nhỏ nhắn phấn nộn.

“Ngô…”

Đầu lưỡi linh hoạt ở giữa khiêu khích, nó thoải mái rên lên.

“Nơi đó… đừng…” Nó khóc lóc cầu xin.

Nam nhân lại không để ý chút nào, đầu lưỡi mềm mại nhưng có thể cứng chắc, chen vào tiểu huyệt khép kín của nó. Nó cử động thắt lưng, phân thân mềm yếu chậm rãi ngẩng đầu.

Tiểu huyệt được lưỡi thương yêu thập phần mềm mại, nam nhân dùng một ngón tay tiến vào, tiểu huyệt tham lam ngậm lấy nhưng Phong Trần Nhi vẫn cảm thấy đau đớn.

Không dám thở mạnh, tròn mắt nhìn bóng đêm, những ngón tay túm lấy rêu xanh, cảm nhận ngón tay kia từng chút từng chút xâm nhập.

“Thích không?” Nam nhân hỏi.

Nó rơi lệ, không đáp.

Ngón tay không có vào hết, tiếp đó từ từ co lại, Phong Trần Nhi kêu một tiếng. Nam nhân khẽ cười, Phong Trần Nhi xấu hổ lắc đầu: “Chán ghét… chán ghét…”

Nam nhân xấu xa rướn người lên, nó giật thắt lưng một chút. Nam nhân ghé sát vào bên tai nó hỏi: “Thật sự chán ghét?”

“Ân… ngô…”

Ngón tay rút ra, tiểu huyệt vì trống rỗng mà thu hẹp lại.

Hai chân gấp khúc kề sát vào ngực, nơi riêng tư giữa đùi hoàn toàn bại lộ trước mắt nam nhân. Thân thể không có thỏa mãn, đói khát, đói khát…

‘Phiêu vũ kiếm’ trên tay phải Phong Lãnh Tà hóa thành sợi mảnh, ở trên ngón tay hắn vẽ ra một vệt huyết ngân, huyết phá da mà chảy ra. Hai mắt lóe sáng, đem huyết tích (giọt máu) ướt át tiến vào trong bí huyệt của Phong Trần Nhi.

Phong Trần Nhi cảm thấy ấm áp ở giữa đùi, đồng thời, có cái gì tiến vào trong cơ thể?

Huyết chảy không ngừng, ngón tay Phong Lãnh Tà căng cúc môn của Phong Trần Nhi ra. Huyết dễ dàng chảy vào trong tiểu huyệt. Có huyết làm dịu, tiểu huyệt kia tựa hồ càng mê người, thổ huyết, mời chào…

Có đủ huyết để bôi trơn, Phong Lãnh Tà thêm một ngón tay thứ hai để dò xét, Phong Trần Nhi khàn khàn rên. Nó không biết phụ thân đưa cái gì tiến vào cơ thể nó, nhưng… thân thể nó rất ấm áp a!

Hai ngón tay thực dễ dàng ở trong cơ thể nó tàn phá bừa bãi, nó cúi đầu khóc. Khi nam nhân thay thế hai ngón tay bằng phân thân thật lớn lại nóng rực của hắn, nó đã quên khóc.

Thân thể bị mở rộng cực độ, căn bản vẫn không thể thừa nhận dục vọng thật lớn của nam nhân. Nó trừng lớn mắt, cắn răng. Nam nhân chầm chậm tiến vào làm nó đau đớn đến phát run.

“Không… không được…” Nó kêu khóc.

Đau quá! Thật sự đau quá! Thân thể sắp bị xé toạc ra.

Phong Lãnh Tà không chú ý đến lời cầu xin của nó, cường ngạnh căng thân thể nó ra, tiến vào từng tấc từng tấc một. Cơ thể non nớt này, hắn đã khao khát rất lâu, rất lâu rồi…

“A… Phụ thân… đừng…” Phong Trần Nhi khàn giọng hét lên.

Phong Lãnh Tà cười lạnh một tiếng, dục vọng tiến vào một nửa tạm ngừng một chút. Thiếu niên dưới thân khóc thực sự thảm thương. Trên gương mặt xinh đẹp của hài tử kia đầy nước mắt, tựa như một đóa hoa đang chiết dịch. Thế nhưng, thiếu niên như vậy, càng làm hắn khao khát thân cận.

Tách hai chân thiếu niên ra đến cực hạn, nhục bổng thật lớn tiến sâu vào một nửa bị rút ra một chút, hít một hơi thật sâu, như kiếm sắc nhanh chóng xuyên vào. Cho đến khi hoàn toàn vào hết, đồng thời, thiếu niên thét một tiếng chói tai.

Nam nhân không thể khống chế được dục vọng của mình nữa. Hắn đã nhẫn rất lâu rất lâu rồi. Khi thiếu niên lên tới đỉnh điểm trong cơ thể hắn, nam nhân cũng không có được giải phóng. Xâm nhập trong cơ thể mềm mại, ấm áp, chật chội của thiếu niên, hắn không cách nào ức chế, gầm nhẹ một tiếng, chế trụ thắt lưng thiếu niên, hung hăng va chạm.

“A… a…” Phong Trần Nhi đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, nhục bổng xâm nhập trong cơ thể phong duệ như kiếm, thô dài tiến đến chỗ sâu nhất trong cơ thể nó, nó cực kỳ sợ hãi.

Phong Lãnh Tà gầm lên một tiếng, tạm dừng một chút, nhìn đến thần sắc sợ hãi của Phong Trần Nhi, hắn cố gắng cư xử ôn nhu hết mức. Nhưng dục vọng sớm bộc phát, mạnh như vũ bão, tâm dằn lại. Hắn lại thuận theo dục vọng như bài sơn đảo hải của mình.

Phong Trần Nhi đau đến nhăn nhó ngũ quan, nó vươn tay, kéo tóc phụ thân, phụ thân lại mãnh liệt ra vào trong cơ thể nó.

“A… a…” Thân thể như bị xé ra, nó khóc lóc, nam nhân trên người không chút nào thương tiếc tiến đến gần nó, dùng phương thức thô bạo tiến vào tiểu huyệt non mềm của nó, trực tràng cơ hồ cũng bị giày phá. Nó nức nở: “Phụ thân, cứu ta… cứu Trần Nhi… Ô, phụ thân…”

Phong Lãnh Tà đè lại dục vọng càng sâu càng trầm, tiếng cầu cứu của hài tử dưới thân không phải là không nghe thấy. Nhưng hắn lại là kẻ hành hung, không thể khống chế hết thảy, chỉ có thể mỗi lần ra vào là mỗi lần hôn lên mi tâm của nó.

Nam nhân ôn nhu hôn cùng thô bạo va chạm, tạo thành sự đối lập rõ ràng. Phong Trần Nhi thở dốc, khóc lóc la hét từng hồi.

Lần đầu tiên, hoàn toàn không có khoái cảm, chỉ có sự kết hợp đầy đau đớn. Khi sự thô bạo của nam nhân chấm dứt, khi mật dịch của nam nhân bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nó, thân thể không ngừng chấn động. Nam nhân gầm nhẹ mấy tiếng, ôm nó, mãnh liệt va chạm ở phía sau, đến khi dừng lại.

Thở, không ngừng thở, Phong Trần Nhi cảm thấy mình sắp ngất đi rồi. Nam nhân ôm lấy nó, để cho nó ngồi vào lòng hắn, dục vọng tráng kiện vẫn chôn sâu trong cơ thể Phong Trần Nhi.

Chợt đổi tư thế, ngồi trong lòng nam nhân, cảm thấy thứ đó càng vào sâu trong cơ thể, nó rưng rưng, ngả vào ngực phụ thân.

Phong Lãnh Tà vuốt ve tóc nó, Phong Trần Nhi khóc thực thảm thương, khóc đến mệt mỏi liền bất động. Cơ thể trong đau đớn, nó khàn khàn cầu xin: “Phụ thân… đi ra được không? Trần Nhi đau quá…”

Phong Lãnh Tà chỉ yêu thương hôn lên chu sa chí ở mi tâm nó, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lẫn với dục vọng thâm trầm: “Không vui sao?”

“Đau quá…” Phong Trần Nhi không dám nhúc nhích.

“Trần Nhi… ngươi thích ta không?” Nam nhân hỏi.

Phong Trần Nhi nhăn mi tâm.

“…Thích…” Nó nhỏ giọng đáp: “Người là phụ thân Trần Nhi mà.”

Phong Lãnh Tà cắn đôi môi nó một chút, nó khẽ rên một tiếng, vật nọ trong cơ thể nó chậm rãi biến hóa. Nó kêu đau, vật nọ trở nên cứng và phồng trướng. Mồ hôi lạnh của nó ứa ra, vội gọi: “Phụ thân… đừng…”

“Gọi ta Tà.” Nam nhân nói.

Phong Trần Nhi thấp ánh mắt nhìn hắn, không hiểu được sự cương quyết của nam nhân. Có phải hay không gọi hắn “Tà”, hắn sẽ đi ra khỏi nó? Day day môi, nó nhẹ nhàng, khàn giọng kêu một tiếng: “Tà…”

Phong Lãnh Tà nhắm mắt, ôn chặt hài tử trong lòng.

“Gọi lại một lần.” Thanh âm của nam nhân cơ hồ phát ra từ chỗ sâu nhất trong yết hầu.

“…Tà…” Sợ hãi gọi lại một lần.

Nó nghĩ nam nhân sẽ bỏ qua cho nó, nhưng chẳng ngờ, nam nhân mạnh mẽ ôm chặt lấy nó, ngồi thẳng lên.

“A…” Nó nghẹn ngào thét lên.

Hạ thể truyền đến đau đớn vô cùng, mấy lần ham muốn làm nó ngất đi, móng tay bấm vào lưng nam nhân.

Vì sao? Nó đã gọi hắn Tà rồi…Ô…

“Phụ thân, phụ thân…” Nó khóc: “Buông tha Trần Nhi… Buông tha Trần Nhi…”

“Ngươi là của ta!” Nam nhân kịch liệt muốn nó.

“Ô… ô…” Trong đau đớn, mơ hồ pha lẫn một chút khác thường, Phong Trần Nhi bắt đầu nức nở, giống như đau đớn chuyển thành một loại khoái cảm có thể chết người, tiếng khóc dần dần biến thành tiếng rên rỉ.

“Hài tử ngoan.” Phong Lãnh Tà hôn lên môi nó, lần ra vào này ôn nhu rất nhiều, nhưng vẫn làm cho hài tử trong lòng không chịu nổi.

“A…” Thân thể bị va chạm, khoái cảm khác thường nào đó áp đảo đi đau đớn, thiếu niên được nếm thử vị ngọt bắt đầu phối hợp với động tác của nam nhân.

Vươn đầu lưỡi cùng quấn lấy lưỡi của nam nhân, gương mặt tràn đầy nước mắt phiếm hồng, thân thể dường như không biết mệt mỏi, cựa quậy. Nó thở dài, dường như yêu thích cùng nam nhân giao triền.

“Tà…” Nó vô thức gọi tên phụ thân.

Phong Lãnh Tà thỏa mãn nhìn nó, trở mình đè lên nó, tiến vào thật sâu, ghé bên tai thiếu niên, khẽ thì thầm: “Trần Nhi… Trần Nhi…”

“Ân… Tà…” Ánh mắt phủ sương mờ, thân thể đã vô pháp thừa nhận nhiều thêm. Hai chân nó gắt gao cuốn lấy thắt lưng nam nhân.

A…

Nếu như chết trong giờ khắc này thì tốt đẹp biết bao? Nó nghĩ muốn ở trong sự yêu thương của nam nhân này… mà chết đi…

Rất cam tâm na…..

Nó thì thào không phát ra tiếng: “Thích…rất thích…”

Khi bước đến đỉnh điểm của dục vọng, nó khàn khàn gọi, cùng với nam nhân đến cực hạn, trong nụ hôn sâu của nam nhân, nó hôn mê đi……

— o0o —

Phong Trần Nhi bừng tỉnh trong đau đớn. Khi nó mở mắt ra, trời đã sáng, ánh nắng tràn vào chiếu sáng nửa động.

Nó nằm trên một đống quấn áo, cơ thể vẫn xích lõa, trên người khoác một tấm áo choàng. Hạ thể đau đớn làm nó rên rỉ không ngừng.

Nó cứ tưởng rằng mình sẽ chết đi, chẳng ngờ vẫn có thể sống.

Hạ thể lại truyền đến đau đớn nhắc nhở tất cả mọi thứ nó làm đêm qua. Cả người nó đỏ bừng, không biết nên như thế nào cho phải. Đêm qua nó cùng với thân sinh phụ thân của mình…

Da thịt tương thiếp, gắn bó tương triền, thân thể giao hợp…

Hai tay che mặt, xấu hổ cực kỳ.

Một bóng đen quét tới, nó buông tay ra, giương mắt nhìn nam nhân tóc tai rối loạn, thân thể cũng xích lõa ngồi bên người nó. Ánh mắt nó dễ dàng có thể nhìn thấy hai chân săn chắc, thứ tráng kiện tra tấn nó đau đớn không thôi kia, vẫn còn vết máu trên đó.

Nó đỏ bừng mặt, xen lẫn một chút sợ hãi, dời mắt đi.

Nam nhân cúi đầu, hôn lên đôi mắt run rẩy của nó.

“Phụ thân…” Nó khẽ nói.

Nam nhân đỡ nó dậy, để nó tựa vào lòng hắn, nâng cằm nó lên hỏi: “Đói không?”

Nó gật gật đầu, rồi lại nhíu mi. Thân thể vừa cử động, mỗi bắp thịt, mỗi đầu xương khớp, mỗi dây thần kinh đều rất đau nhức.

Gương mặt tuấn mỹ của Phong Lãnh Tà thực nhu hòa. Trong tay có khá nhiều hồng quả như trân châu, để một quả vào trong miệng mình. Phong Trần Nhi nghi hoặc, ngay sau đó, phụ thân hắn đưa môi chạm lên môi nó, đem hồng quả trong miệng đẩy vào trong miệng nó.

Nó ngậm hồng quả, khẩn trương cắn rồi nuốt vào.

“Ăn ngon không?” Phong Lãnh Tà vuốt tóc nó hỏi.

Hồng quả vào miệng tan ra, rất thơm lại ngọt, nó gật gật đầu.

Phong Lãnh Tà lại xấu xa cười, dưới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của Phong Trần Nhi, lại ném một quả vào trong miệng mình: “Muốn ăn, thì tự mình đến lấy.”

“A?” Phong Trần Nhi nhất thời ngây ngốc. Phụ thân lúc này giống như là đã thay đổi, không băng lãnh như trước kia. Gương mặt tuấn mỹ của hắn, đường nét nhu hòa, càng thêm mị lực.

“Không cần sao?” Phụ thân lại ném một quả vào miệng.

Phong Trần Nhi nhìn trên quần áo bên cạnh phụ thân có rất nhiều tiểu hồng quả. Nó vươn tay muốn lấy, lại bị Phong Lãnh Tà ngăn lại. Phong Lãnh Tà nghếch hàm, nheo mắt, ngạo nghễ nói: “Chỉ có thể dùng cái miệng nhỏ nhắn của ngươi.”

“Di?” Chẳng lẽ… chẳng lẽ phải đoạt từ trong miệng hắn sao?

Phong Trần Nhi liếm đôi môi khô ráo, thấy phụ thân ngậm rất nhiều viên hồng quả mà nó thật sự rất đói bụng, đành phải gạt rụt rè sang một bên, dâng môi lên nhận hồng quả trong miệng phụ thân.

Nam nhân rất xấu tâm, có lúc sẽ đẩy cho nó, có lúc lại không cho nó ăn, ngậm lấy lưỡi nó, không cho rút về.

Hai đôi môi phân phân hợp hợp. Một lúc sau, Phong Trần Nhi yếu ớt nằm trong ngực nam nhân, thần tình đỏ bừng, thở hổn hển.

Trái cây ăn được hơn phân nửa, Phong Lãnh Tà vân vê một quả, xem xét kỹ.

Phong Trần Nhi nằm trong người hắn, hai chân tách ra. Nam nhân phát hiện hôn ngân trên người nó đã phai nhạt hầu như không nhìn thấy nữa, hơi kinh ngạc, hỏi: “Trần Nhi, còn đau không?”

“A?” Phong Trần Nhi đang nhắm mắt liền khó hiểu mở mắt ra.

Phong Lãnh Tà tách hai chân nó ra, nó khẽ kêu một tiếng. Vẫn đau, nhưng tựa hồ không đau như lúc trước.

Đột nhiên, nó nhìn đến phụ thân đem một tiểu hồng quả nhét vào trong tiểu huyệt giữa hai chân nó, nó kinh sợ kêu lớn: “Không… Đừng…”

Nhưng ngón tay của nam nhân khư khư cố chấp, đẩy tiểu hồng quả vào. Nó đau xót, co lại một chút, hồng quả kia nhanh chóng vỡ thành nước, tràn vào nội bích.

Mắt Phong Trần Nhi đỏ lên. Không biết phải làm sao. Nhưng kỳ lạ là thân thể dường như không còn đau như trước? Vẻ mặt nó nói lên tất cả, Phong Lãnh Tà nhanh chóng nhét thêm tiểu hồng quả vào. Phong Trần Nhi lắc lắc đầu, mắng: “Chán ghét…”

Đó là để ăn đấy, hắn lại…nhét vào nơi đó…

Tiểu huyệt thu hẹp lại, hồng quả lần lượt vỡ tan, chảy ra rất nhiều nước. Phong Lãnh Tà xuyên một ngón tay vào, cúi đầu hỏi: “Khó chịu không?”

Phong Trần Nhi thở hổn hển vài hơi, một lát sau mới đáp: “Hình như… không khó chịu…”

Phong Lãnh Tà nhíu mày, rút ngón tay ra, lại nhét thêm trái cây vào nơi đó của nó. Phong Trần Nhi thấy vậy, kêu nhỏ: “Phụ thân, đừng…”

Hôn lên đôi môi đỏ mọng, Phong Lãnh Tà khàn khàn nói: “Trái cây này, hình như có tác dụng chữa thương.”

Phong Trần Nhi chớp chớp mắt, vậy sao?

Hậu huyệt lại co rút, trái cây kia ngay cả vỏ cũng biến thành nước, có chút dinh dính, chảy trong cơ thể phi thường thoải mái, rất mát. Chỗ sâu nhất trong cơ thể dần dần không đau nữa.

Không nhìn được, nó híp mắt hừ hai tiếng, vẻ mặt thư sướng.

Đôi mắt Phong Lãnh Tà trở nên u ám, hắn lại nhét không ít trái cây vào, tách hai chân nó ra, đem dục vọng của mình đã sớm bừng tỉnh tiến vào.

Phong Trần Nhi còn đang hưởng thụ đột nhiên cứng người, tiểu huyệt đã hàm lấy dục vọng của nam nhân. Lần kết hợp này hoàn toàn không có đau đớn, nó cong thân thể, thở nhẹ.

Nam nhân dựa vào nước trái cây rất nhiều, ở trong cơ thể nó tàn sát bừa bãi, hoàn toàn do khoái cảm chi phối khiến Phong Trần Nhi sung sướng kêu lên.

“A, phụ thân… nhanh… A, không…” Nó nói năng lộn xộn, đưa đẩy mông.

Nam nhân tốc độ nhanh hơn, thở dốc nói: “Gọi ta Tà…”

“Ân, Tà… A…” Thật thoải mái, từ trước tới giờ không biết nam nhân có thể gây cho hắn cảm giác thoải mái như thế.

Nam nhân ghé vào bên tai nó, nhẹ giọng nỉ non: “Ta, Phong Lãnh Tà, chưa bao giờ đem người, Phong Trần Nhi, đối đãi như con…”

Phong Trần Nhi tròn to mắt.

“Ngươi là của ta!” Nam nhân cắn vành tai nó.

Phong Trần Nhi run lên, lệ trào ra. Nó không thể lý giải được lời nói của nam nhân. Phụ thân không xem nó là con, vậy bọn họ… bọn họ là quan hệ gì?

“Không được…” Nó ôm lấy nam nhân, vừa thở gấp vừa khóc.

Nam nhân không chút lưu tình lại tiếp tục đả kích trái tim yếu đuối của nó: “Cũng biết chúng ta đang làm cái gì?”

Phong Trần Nhi lắc lắc đầu.

Nam nhân tàn nhẫn nói: “Chúng ta đang ‘chu công chi lễ’!”

“A…” Toàn thân mạnh mẽ chấn động, hậu huyệt không ngừng co rút, phần thân phía trước ở trong bàn tay nam nhân trong hoảng sợ lên tới cao trào.

Khi Phong và Lôi theo dây thừng đi xuống động, nhìn thấy nam nhân đang đè lên thiếu niên làm chuyện toàn luật từ xưa, đều cả kinh.

Hai mắt dại ra nhìn thiếu niên ở dưới thân nam nhân đạt đến đỉnh điểm, tai nghe thiếu niên phát ra những tiếng rên thỏa mãn, mà nam nhân cường ngạnh cướp đoạt, cơ hồ muốn cắn nuốt thiếu niên vào bụng.

Khi hai người dừng lại, ánh mắt lạnh băng của nam nhân bắn về phía họ. Bọn họ như kẻ trong mộng tỉnh lại bèn xoay người đi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Ngày hôm qua, hai bạch hổ vội vàng hấp tấp chạy về, cũng không thấy Trang chủ và Thiếu chủ, đoàn người bọn họ theo bạch hổ lên núi, đi đến nơi xảy ra chuyện, nhìn thấy túi da đựng nước cùng lụa trắng bị xé ở y phục Thiếu chủ, liền đoán Trang chủ và Thiếu chủ bị rơi xuống vách núi. Nhưng bọn họ tin tưởng Trang chủ võ công cái thế, chắc chắn có thể an toàn đi lên. Đợi một đêm, không thấy có động tĩnh gì, bọn họ lúc này mới cảm thấy bất thường. Cho đến sáng, nhìn thấy khói hiệu dưới vách núi bay lên, bọn họ mới nhẹ nhàng thở phào, lập tức tìm dây thừng, hai người đi xuống. Quả nhiên phát hiện động trên vách đá, ai ngờ, lại thấy một màn kinh thế hãi tục này?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.