Kul Boy Đẹp Gái

Chương 14




“Ngài Macaulay?”

Vừa nghe thấy có người gọi mình thì băng bịt mắt cũng được gỡ xuống, ánh sáng nhu hòa lập tức tràn tới làm thị giác hắn mờ đi mất mấy giây mới khôi phục lại bình thường. Nơi này tựa hồ là một tầng ngầm gì đó, xung quanh ngồi rất nhiều người, ước chừng phải đến hơn trăm. Khi băng bịt mắt được bỏ ra, mấy kẻ ở gần đều quay đầu lại nhìn hắn.

Macaulay nhất thời còn chưa rõ những người ấy là ai, song có một điều chắc chắn là hắn bị bắt cóc. Từ tình trạng dạ dày ‘kêu réo’ mà chưa ‘biểu tình’ rầm rộ lắm thì thời gian vào khoảng tám tiếng. Cả quãng đường mắt hắn đều bị che kín, cho dù muốn bắt chuyện với bọn cướp nhưng cũng chẳng ai trả lời. Chuyện như vậy quả thật không ổn chút nào, bởi nó chứng tỏ đám bắt cóc này hoạt động có tổ chức, thậm chí là điệp viên nước ngoài.

Đến khi nhìn rõ mọi thứ, hắn lại ngây ngốc lần nữa, chẳng nhẽ không như hắn dự đoán, rằng sẽ bị thẩm vấn hay vơ vét tài sản gì đó?

“Ngài Macauley?”

Giọng nói ban đầu lại vang lên lần nữa, chỉ là bên trong rõ ràng hơi bất mãn. Macauley chợt bừng tỉnh nhìn về phía thanh âm phát ra. Đứng nơi đó là một bé trai chừng mười mấy tuổi, tay cầm sổ, ánh mắt tập trung vào hắn.

Macauley theo quán tính nhẹ gật đầu, cậu bé trước mặt liền đưa cho hắn một tấm thẻ làm bằng plastic, đồng thời giơ tay chỉ: “Chỗ ngồi của ngài ở hàng thứ ba, thân phận cùng các thông tin liên quan đều được ghi trên thẻ. Còn như nếu thấy đói bụng thì ở góc phòng có phục vụ đồ ăn. WC, vậy phải xếp hàng trước 5 phút.”

Lời cậu bé vừa nhanh vừa vội, rõ ràng đã nói mấy câu ấy không biết bao nhiêu lần. Macauley thấy cậu bé xoay người rời đi, hắn cuống lên định kéo lại nhưng một cánh tay cường tráng khác đột nhiên chắn trước mặt. Nhìn kỹ thì đây là một gã to cao, cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt lãnh khốc. Hắn không nói một lời mà chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Macauley.

Macauley vội hô lên: “Khoan, khoan đã, tôi không có ác ý, nhưng rốt cuộc có chuyện gì vậy?... Tôi… tôi không phải bị bắt cóc à? Các người là ai?”

Cậu bé vỗ vỗ trán buồn rầu đáp: “Chú bị bắt cóc đến đây thì đúng rồi, nhưng cháu không biết phải giải thích thế nào… Cứ vậy đi, mà cháu còn nhiều việc lắm, cứ trì hoãn thế này, trời ạ, có để người ta sống nữa không, hội nghị một tiếng nữa là bắt đầu rồi mà vẫn còn hơn ba mươi người nữa cần đánh thức. Về phần chú, mời chú vào chỗ của mình đi. “Nói xong, nó không để ý Macauley nữa mà cứ thế đi thẳng.

Macauley dõi mắt nhìn theo, quả nhiên bên đó còn hơn ba mươi người nữa đang bị trói, nam nữ đủ cả, cao tuổi cũng thấy nhưng tuyệt đối không xuất hiện trẻ nhỏ. Hắn nhìn bọn họ thì cảm thấy hơi quen nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp ở đâu. Cơ mà hiện tại quá mót, hắn chẳng quản nhiều như vậy, lập tức cẩn thận tiến về phía toilet, trên đường vẫn không quên ngó nghiêng tìm lối ra cùng những nơi có thể bố trí cảnh vệ…

Khi tới khu vệ sinh, quả nhiên ở đây đã đứng một hàng ‘dài’… mười mấy người, ít nhất cũng phải đợi chục phút. Ngay khi nghĩ tới đây, vai hắn bỗng bị một bàn tay vỗ nhẹ. Theo phản xạ, Macauley đang định túm lấy bẻ quặt lại thì một giọng nói quen thuộc chợt vang khiến hắn ngớ người.

“Macauley? Cậu cũng bị bắt cóc ư?”

Macauley xoay người, trước mặt hắn là một gã trung niên tuổi chừng năm mươi vận âu phục, thần sắc khiếp sợ. Macauley kinh ngạc đáp: “Cục, cục trưởng? Anh cũng bị ‘tóm’ rồi?”

Gã được gọi là cục trưởng sau khi xác định người đối diện đúng là Macauley liền kéo hắn xếp vào hàng, đồng thời liếc nhìn xung quanh: “Không riêng gì tôi, Stewart và 8 gã nghị viên đều bị đưa tới đây. Lúc trước tôi còn thấy tướng Shavire, nhưng bên cạnh hắn lúc có người của bọn bắt cóc nên tôi không tiếp cận.”

Macauley giật mình, thanh âm hạ thấp: “Sao có thể… Đây là loại tổ chức gì vậy, không ngờ lại bắt cóc được nhiều quan chức chính trị của chúng ta như thế? Quân đội của chúng ta đâu? Cùng lắm bắt được hai ba người thôi chứ, sau đó quân đội sẽ lập tức vào cuộc ngay mà…”

Gã cục trưởng thoáng trầm mặc: “Bọn chúng thừa dịp đêm tối để hành động, hơn nữa hiệu suất cực cao, đầu tiên chỉ nhắm vào một số người ít quan trọng, cuối cùng mới tới lượt thành viên cấp cao. Nhưng quả thật bọn chúng có bại lộ hành tung. Tướng Shavire chính là người nhận lệnh đi truy quét, dưới tay ông ta có mấy biệt đội lính đặc nhiệm… song kết quả là thất bại hoàn toàn, tướng Shavire còn bị bắt làm tù binh.”

Macauley có lẽ cả đời chưa hôm nào giật mình nhiều như hôm nay, hắn nuốt nước bọt ngập ngừng hỏi: “… Do Nga, Triều Tiên, Trung Quốc… hay mấy nước châu Âu?”

Gã cục trưởng lại rơi vào trầm mặc. Hàng chờ cuối cùng cũng đến lượt Macauley, cục trưởng khẽ đẩy hắn tới trước: “Cậu đi ‘giải quyết’ trước đi. Tôi ngồi ở ghế 7 hàng 2, lát nữa hãy đến tìm tôi, có một số việc tôi nghĩ có thể bàn với cậu.”

Trong lòng Macauley lúc này rối như tơ vò… Bắt cóc mà có thể làm đến bước này sao? Dù là những tổ chức tình báo nổi danh của Nga, châu Âu, châu Á cũng không tài tình được như vậy. Phải biết rằng lúc bị bắt, hắn đang ở giữa lòng Washington, hơn nữa những ‘nạn nhân’ kia đều là người có máu mặt cả. Đặc biệt là tướng Shavire, quân đội ông ta mang theo hẳn là thành phần tinh nhuệ trong tinh nhuệ, số lượng cũng không ít, ấy vậy mà bọn họ đều bị giải quyết hết sạch. Nhưng đặc biệt ở chỗ, vừa tiêu diệt được quân đội lại vừa giữ cho tướng Shavire không bị thương, sau đó còn ngăn cản truy binh… Quá thần kỳ!!!

Trừ phi mấy cường quốc kia liên hợp lại, cử tàu ngầm hạt nhân lén mang binh sĩ đổ bộ lên đất liền… nhưng chuyện đó hầu như là không tưởng, chứ chẳng nhẽ bọn họ muốn khơi lên chiến tranh thế giới lần ba…

Nghĩ đến đây, lưng áo Macauley ướt đẫm. Đại chiến thế giới lần 3 một khi bộc phát sẽ hủy diệt toàn bộ nền văn minh nhân loại. Sự hiện diện của vũ khí hạt nhân vừa là để duy trù sự bình ổn giữa các nước nhưng cũng có thể là tác nhân khiến nhân loại tiêu vong…

Macauley đến chỗ gã cục trưởng nói lúc trước thì đã thấy ở đây tụ tập hơn mười người. Hắn nhận ra một số khuôn mặt quen thuộc trong đó. Bọn họ là đồng nghiệp cùng làm trong cơ quan tình báo. Những người còn lại thì từ cách ăn mặc có thể nhận ra họ là quân nhân.

Ngồi cạnh gã cục trưởng là một người đứng tuổi nhưng thân hình vẫn còn tráng kiện. Macauley nhận ra, đây chính là vị tướng quân Shavire. Khi hắn đến thì mọi người đang tranh luận gì đó. Vốn thấy có người tới gần, cả đám đã dừng lại, nhưng khi thấy rõ là ai thì đều thở phào một hơi nhẹ nóm. Gã cục trưởng lên tiếng: “Cậu đến rồi sao, bọn tôi đang thảo luận việc câu hỏi lúc trước đây, rốt cuộc thì ai gây ra chuyện này.”

Macauley hiện tại cũng đã bình tĩnh lại, hắn kéo tới một cái ghế rồi ngồi xuống: “Tôi muốn biết đối phương có bao nhiêu lính, quân chủng ra sao, vũ khí hạng nặng có hay không, chúng ta làm sao để phản kích, chính phủ đã tuyên chiến chưa?”

Nghe xong mấy câu hỏi đó, tất cả đều cười khổ khiến Macauley ngạc nhiên, đang định hỏi lại thì tướng Shavire đã lên tiếng: “Tôi có thể xác nhận kẻ địch chỉ có bốn người, còn ai ẩn núp trong bóng tối nữa hay không thì chịu. Về phần vũ khí hạng nặng thì có, nhưng không phải loại tên lửa vác vai hay súng cối.”

Macauley càng mù mờ hơn, gã cục trưởng bên cạnh liền giải thích: “Vũ khí hạng nặng của bọn họ thực ra là người máy”

“Người máy?”

Macauley giật mình hỏi lại, nhưng từ nét mặt gã cục trưởng, hắn biết đối phương không đùa. Gã cục trưởng cười chua xót: “Đúng vậy, là người máy. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói thật đó, đa số người ngồi đây đều trông thấy. Đối phương quả thật có người máy.”

Những người xung quanh đều gật đầu, Macauley khẽ nhíu mày: “Từ đã, tôi vừa mới được bỏ băng bịt mắt nên đầu óc còn chưa tỉnh hẳn… Người máy ư? Chẳng lẽ là loại tay gắn súng 6 nòng, mắt trang bị tia hồng ngoại, điều khiển thông qua hệ thống computer? Nhưng chúng ta vẫn chưa nghiên cứu thành công mà?”

Không ngờ tất cả đều ngẩng đầu lên, một gã sĩ quan trong đó lên tiếng “Không phải loại ấy, nó là một con robot cao ít nhất 6m, có tay có chân đầy đủ, hơn nữa lực phòng ngự rất chắc chắn, dù bị súng ngắm bắn trúng vẫn chả sao cả. Cũng không rõ bên trong có người điều khiển hay không nhưng chất liệu đúng là kim loại, là người máy thực sự.”

Macauley như ngây như dại, hắn thậm chí hoài nghi mấy người kia có lẽ đã đầu hàng hoặc bị thôi miên tẩy não gì đó.

Gã cục trưởng thấy vẻ mặt hắn như vậy thì khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: “Macauley, cậu còn nhớ vụ án mình tiếp nhận đợt trước không, cái vụ mà cậu cho rằng có nhiều điểm đáng nghi ấy?”

Macauley giật mình hỏi lại: “Ý anh là vụ đánh bom sân bay New York hả? Có mấy bức ảnh bị lửa thiêu mất một phần nhưng vẫn cho thấy hình một khung xương kim loại đang di động giữa biển lửa, nhưng về đến cục thì hôm trước hôm sau liền mất luôn?” {*}

Cục trưởng nhẹ gật đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Chính là nó… Mà cậu chẳng phải đã nói với tôi vụ đánh bom kia không thể chết nhiều người như vậy được sao, ít nhất hai mươi người không nằm trong phạm vi vụ nổ, bọn họ…”

“Bọn họ đang ở đâu?”

“Bọn họ chẳng nhẽ không phải vì thấy thứ không nên thấy nên mới bị bắt cóc giống chúng ta, sau đó mất tích?”

Vừa thốt ra mấy lời này, những người xung quanh đều cảm thấy sau lưng phát lạnh…

{*}: Đoạn này không rõ lắm, dịch thoát ý thế thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.