Konoha Nơi Bắt Đầu

Quyển 2 - Chương 15: Tốt nghiệp




Bách Thế đứng trước hàng ngàn ánh mắt sỉ nhổ, bị chê bai là kẻ không biết xấu hổ, lớn đầu mà còn chơi bẩn. Hắn không quan tâm, chỉ là đưa tay nhẹ đẩy kính, nhàn nhạt nói.

- Thực lực ta có giấu hay không thì cũng không phải bọn tiểu bối không đủ năng lực như các ngươi có quyền nhận xét.

Sau đó hắn chuyển ánh mắt đến trên người của Thanh Minh, bình đạm nói.

- Ngay từ đầu ta đã nói rồi. Thủy bị Hỏa khắc, đó chính là lý do khiến Thủy linh lực của ngươi yếu hơn Hỏa linh lực của ta. Ngươi thua là không oan.

- Với lại ngươi hẳn là không biết, ta ngay từ đầu đều đã luôn nhường nhịn ngươi cho đến bây giờ để ngươi có được cơ hội dây dưa, chứ nếu không thì… à mà thôi, ngươi cũng đã đến lúc phải đi gặp ông bà của ngươi rồi.

Nói đến đây, Bách Thế bất ngờ khẽ hé cặp kính để làm lộ ra một con mắt nhìn mạnh mẽ vào người của Thanh Minh.

- Hỏa thuật, Thiên Hỏa Thiêu Thân!

- Phừng.

Ngay lập tức trên người của Thanh Minh, bắt nguồn từ vùng eo của hắn bất chợt xuất hiện một ngọn lửa xanh lục kì dị, nó bùng cháy lên dữ dội, lan tỏa khắp cơ thể Thanh Minh, thiêu đốt tất cả mọi thứ trên người của hắn một cách không hề thương tiếc.

- AAAAA aaaa…

Tiếng kêu thảm thiết của Thanh Minh vang lên cũng là lúc mọi người phải lâm vào một tràng hoảng sợ không nói nên lời đối với Bách Thế trưởng lão.

Có lẽ đối với các vị đệ tử tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, năng lực cũng không đủ. Cái cách mà Bách Thế vừa dùng để thiêu đốt Thanh Minh chắc chắn sẽ khiến họ sợ hãi còn hơn cả việc gặp ma, quỷ đội mồ sống dậy.

Một ánh mắt nhìn người đã khiến người bốc cháy, đây… đây là sức mạnh quái quỷ gì? Thật khủng khiếp.

Còn đối với các vị cường giả ẩn nấp xung quanh, điều Bách Thế vừa làm quả thật cũng có khiến họ kinh sợ, nhưng phần lớn lại là khó tin cùng sự ngờ vực vô cùng lớn.

- Vừa rồi hắn không hề tỏa linh lực ám lên người Thanh Minh nhưng lại có thể thiêu cháy Thanh Minh?

- Trước khi thiêu cháy Thanh Minh, hắn đã gỡ cái món trang sức đeo trên mắt xuống. Vậy phải chăng bí mật nằm ở món trang sức kia?

- Hừm, có thể là mắt hắn có vấn đề. Bách Thế nói không chừng khi sinh ra đã có sức mạnh ở mắt.

- Tuyệt đối không thể bỏ qua nghi vấn hắn có tu luyện một loại công pháp đặc dị liên quan đến mắt.

- Tên tiểu tử Bách Thế này không phải kẻ đơn giản. Thanh Minh và đám đệ tử đều nói hắn gian lận, sử dụng thực lực ẩn giấu. Nhưng mà ta theo dõi từ đầu đến cuối đều không thấy hắn gia tăng sức mạnh. Chẳng lẽ một tông cảnh đỉnh phong như ta đã cảm ứng sai sao?

- Nếu như Bách Thế trẻ lại thêm 50 tuổi, từ 200 tuổi xuống 150 tuổi thì xem ở biểu hiện của hắn nãy giờ, hắn phải là đệ tử nổi danh của một tông môn tầm cỡ lớn chứ không nên ở Bát Huyền Tông chúng ta.

Thông thường, một trận chiến giữa hai vị Tông cảnh cấp thấp (chưa phân tầng đến tầng 3) sẽ không hề dễ có được một vị cường giả Tông cảnh cấp cao đến quan chiến. Trận chiến giữa Bách Thế và Thanh Minh đáng lẽ cũng như vậy nếu không phải Bách Thế trở thành trưởng lão một cách kỳ bí dưới sự thông qua của Tông chủ mà không hề trải qua bất cứ một thử thách thực lực nào.

Điều đó đã khiến rất nhiều cường giả trong Bát Huyền Tông chú ý, ẩn nấp đâu đó theo dõi trận đấu ngày hôm nay và xuất hiện vô số câu hỏi vượt ngoài tầm kiến thức như bây giờ khi thấy những gì Bách Thế làm được.

Nếu không phải kiêng kỵ vài lão quái chính trực và Tông chủ đang có mặt ở nơi đây, có lẽ Bách Thế đã được họ tóm cổ rồi đưa đem lên bàn mổ sẻ thịt từ lâu.

- Aaa… cứu ta….sư huynh cứu ta!

- Hơi Sương!

Bấy giờ, ngay khi Thanh Minh đau đớn thảm thiết dưới ngọn lửa xanh lục đến nỗi phải cầu cứu một ai đó được gọi là “sư huynh” thì cũng rất đồng lúc, một làn sương băng giá lạnh bỗng xuất hiện ở trên Chiến Vân Đài.

Làn sương này chỉ trong chớp mắt liền bao bọc vào ngọn lửa trên người Thanh Minh, tinh tế phá tan sức mạnh Hỏa linh lực của Bách Thế, cứu lấy Thanh Minh một mạng ngay trước mặt mọi người.

Bất quá thì dù cứu được mạng nhưng Thanh Minh dẫu sao cũng đã bị lửa đốt gần 2 giây nên cơ thể hắn hoàn toàn đã trở thành một miếng thịt màu nâu đen bốc khói nửa chín, nửa tái trông rất ngon lành.

- Tà ma ngoại đạo dám sử dụng tà thuật ám hại trưởng lão của bản tông. Chết đi!

- Hàn Băng Chưởng!

Lớp sương băng chỉ vừa cứu xong Thanh Minh thì tại Chiến Vân Đàn cũng bỗng chốc xuất hiện một nam tử trông khoảng 30 tuổi, ngoại hình tuấn tú, đẹp trai, hào hoa, phong nhã, nếu đem so sánh với Bách Thế thì bỏ xa Bách Thế chín tỷ dặm đường.

Người này vừa xuất hiện liền chưởng ra một chưởng băng đá cực nhanh, cực mạnh, một Tông cảnh nho nhỏ như Bách Thế là hoàn toàn không thể chạy thoát hay chống đỡ.

- Á đù, chơi kỳ thế!

- Ai đó làm ơn cứu mạng!

Nhìn một chưởng to lớn bay đến, Bách Thế giật mình sợ hãi bật thét lên. Nhưng mà lời văn hình như có điều gì đó sai sai. Một kẻ sắp chết lại có thể kêu ra được những từ ngữ như vậy ư?

Dĩ nhiên là không, những từ đó chỉ thích hợp để đem đi giỡn mặt, cà chớn với người khác chứ chẳng ai la toáng lên như vậy khi bản thân gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Bất quá thì trong tình huống này chẳng ai để ý đến điều đó, nhìn vẻ mặt như sắp đái ra quần của hắn cũng đã đủ thuyết phục mọi người tin tưởng là hắn đang rất sợ.

- Dừng tay!

Hàn Băng Chưởng vừa xuất ra, vị trung niên uy nghiêm đang đứng bên cạnh thiếu nữ mặc đồ trắng tức thì hô. Một tay trung niên ngay sau đó cũng đồng thời vung lên, đánh ra một đòn linh lực trông rất nhẹ nhõm nhưng vì sự chênh lệch cấp độ tu vi nên nhanh hơn, mạnh hơn và xuyên qua phòng ngự Chiến Vân Đài để trong chớp mắt xóa tan Hàn Băng Chưởng.

- Vụt.

Hàn Băng Chương vừa tan biến, trung niên cũng lập tức xuất hiện bên cạnh Bách Thế.

Trung niên này một bên đứng che chắn cho Bách Thế, một bên nhìn toàn trưởng nói lớn.

- Trận chiến giữa Bách Thế trưởng lão và Thanh Minh trưởng lão đến đây kết thúc. Mọi người giải tán.

Tất cả các vị đệ tử, trưởng lão nhìn thấy rõ người vừa nói đều tuân lệnh, ôm trong đầu một đống hình ảnh khó tin mà rời đi.

Trong khi đó, vị nam tử tuấn tú nhìn trung niên nói.

- Tông chủ, Bách Thế chắc chắn chính là kẻ thuộc ma đạo, chúng ta tuyệt không thể dung thân hắn. Hắn đáng phải bị diệt.

- Trung Huân trưởng lão bình tĩnh. Ngươi vì cái gì mà nói Bách Thế trưởng lão là người của ma đạo?

Tông chủ Bát Huyền Tông – Lâm Chấn Hải, cũng chính là người trung niên đứng trước mặt Bách Thế nhíu mày nói. Trong lòng Lâm Chấn Hải cũng bỗng chợt tự hỏi vì sao tiểu tử Trung Huân này lại căm ghét Bách Thế như vậy, chẳng lẽ chúng có thù oán từ trước?

Hay là vì Thanh Minh trưởng lão?

Không đúng. Thanh Minh trưởng lão trước giờ vốn không có quan hệ gì tốt đẹp với Trung Huân, hắn sắp chết ở bên kia Trung Huân nào có quan tâm đến, nên điều này chắc chắn không phải? Vậy thì vì cái gì?

- Phải đó. Vu khống người quá đi hà. Thấy người ta đẹp trai, phong độ nên ghét chứ gì?

- Hừ, bộ tưởng ngươi có tu vi cao hơn liền ngon. Nói cho ngươi biết, ta có Tông chủ đại nhân tốt bụng, thiện lương, trong sáng, là một minh quân bênh vực, bảo vệ đấy. Ta trước giờ đều trong sạch.

Ở phía sau, Bách Thế chẳng khác gì “chó cậy hơi người” lên mặt. Ánh mắt lúc nào cũng nhìn Trung Huân với hàm nghĩa “ờ, ờ ờ, giỏi đến đây cắn bố. Bố lại sợ mày quá cơ. Ngon nhào dô”, cực kì trêu tức người, cực kỳ muốn bị người cho ăn đập.

Trung Huân nhìn Bách Thế biểu hiện mà không khỏi có một hồi ứa gán, nóng máu, tay chân ngứa lên ngứa xuống nhưng vì có Tông chủ đang đứng, hắn không thể làm được gì. Hắn nói với trung niên.

- Tông chủ, người rõ ràng cũng đã thấy hắn đã dùng những thuật pháp tà dị khi chiến đấu với Thanh Minh trưởng lão. Không chỉ thế, hắn còn cố tình khai báo giả thực lực của bản thân, nói mình là Tông cảnh tầng 1 nhưng thật chất lại mạnh hơn rất nhiều, nếu không thì Thanh Minh trưởng lão không thể bị thua, Thủy thuộc tính không thể bị Hỏa thuộc tính chiếm ưu thế. Hắn nếu không phải người của bọn tà giáo bên ngoài thì cần gì phải làm điều đó?

Lâm Chấn Hải điềm tỉnh nói.

- Ta hiểu điều ngươi đang muốn nhắc đến. Tuy nhiên vẫn chưa có bằng chứng thuyết phục nào nói rõ Bách Thế là gian tế, người ma đạo. Hắn đúng là có gây bất ngờ khi dùng Hỏa thắng Thủy với sức mạnh linh lực yếu hơn, nhưng trong suốt thời gian chiến đấu, không phảu chúng ta đứng bên ngoài quan sát đều không hề cảm nhận sức mạnh linh lực của hắn thay đổi cường độ sao? Bách Thế hẳn là không hề giấu thực lực.

- Ta lúc này đứng đây cũng là đang muốn mang Bách Thế đi tra hỏi để cùng với rất nhiều vị trưởng lão khác làm rõ sự tình. Và ngươi cũng có thể tham gia chung đấy Trung Huân.

Nghe vậy, Bách Thế lập tức trợn tròn mắt nói.

- Á đệck, vậy ra Tông chủ đến đây là tính mang ta đi lấy cung chứ không phải thật lòng đến cứu ta ư?

- Thế không phải ta đã cứu ngươi rồi sao? Bách Thế, những gì ngươi làm, các chiêu thức của người khi chiến đấu với Thanh Minh đã khiến rất nhiều cao tầng trưởng lão có mặt đều cho là ngươi dùng tà thuật. Ngươi nếu không giải thích được thì cách cái “chết” cũng không còn xa.

- Hí, tiểu đệ sẽ giải thích, sẽ giải thích tất cả. Xin đừng giết tiểu đệ, u hu hu.

Bách Thế ôm mình ôm mẩy sợ hãi kêu than, nhìn trông là muốn đạp cho vài phát vào cái mặt lờ đã xấu mà còn dị hợm của hắn.

Lâm Chấn Hải xem như cũng biết tính cảnh bẩn bựa của Bách Thế nên không phản ứng lạ lẫm gì, hắn nhìn Trung Huân nói.

- Ngươi cùng đi chứ?

- Vâng, phiền Tông chủ.

Lườm Bách Thế một cái rất sâu với sát ý nhàn nhạt, Trung Huân đồng ý đi đến chỗ tra khảo Bách Thế, chờ xem hắn sẽ giải thích những thứ vô lý kia như thế nào.

Lâm Chấn Hải gọi Bạch Thế.

- Bách Thế, chúng ta đi thôi.

- Có ngay, có ngay.

Ba người rời khỏi Chiến Vân Đài.

Để lại vị trưởng lão trọng tài đang trợ giúp một khối thịt người nướng Thanh Minh trưởng lão tạm thời trị thương rồi vác đến cho các trưởng lão cao cấp trong tông cứu chữa.



Ở một căn phòng rộng lớn, nơi thường xuyên tu tập các vị “tai to mặt lớn” trong tông để bàn chuyện đại sự. Bách Thế tựa như một con cừu non đang ở trước mắt mười hai con sói già, ai nấy cũng đều thuộc hàng ngũ trưởng lão cấp cao trong Bát Huyền Tông. Dĩ nhiên là không có tính đến Trung Huân.

Ngồi ở chiếc ghế là trung tâm, Lâm Chấn Hải nói.

- Bách Thế đang ở trước mặt, các vị có nghi vấn gì hãy trực tiếp hỏi hắn, hắn chắc chắn sẽ thành thật giải đáp cho các vị.

- Vậy để ta hỏi trước.

Ngay lập tức, một lão giả trông không hề đơn giản với tu vi Tướng cảnh nhìn Bách Thế, nói.

- Ngươi có thật là Tông cảnh tầng 1 không?

Nghe vậy, Bách Thế vội đi đến lão giả này, đưa cái đầu đến ngay trước mặt lão mà đáp.

- Sư huynh tự kiểm tra sẽ biết.

- Được thôi.

Cũng không nhiều lời, lão giả đặt tay lên đầu Bách Thế, cẩn thận cảm ứng sức mạnh linh lực trong cơ thể của hắn.

Vài giây sau, lão nhíu mày buông tay ra.

- Ừm, đúng là Tông cảnh tầng 1 không sai.

- Không cần vòng vo nữa, để ta hỏi thẳng vấn đề mọi người cần quan tâm.

Một lão giả khác cũng có tu vi Tướng cảnh bất chợt lên tiếng xen vào. Lão nghiêm mặt nhìn Bách Thế nói.

- Ngươi hãy trả lời thành thật cho ta biết. Ngươi làm cách nào có thể thắng được Thanh Minh trong khi rõ rành rành là ngươi yếu hơn hắn, Hỏa thuộc tính của ngươi cũng bị Thủy thuộc tính của hắn khắc chế toàn diện?

- Dám ngụy biện dù chỉ một câu, ngươi, chết!

Lúc này, mọi người cũng đều tập trung ánh mắt truyền đến trên người Bách Thế, chuẩn bị nghe từng câu hắn nói, trong đầu suy nghĩ từng lý đúng, lý sai trong lời Bách Thế để kết luận hắn là nói xàm hay nói thật.

Xàm thì hắn chết.

Thật thì hắn còn được vu vi, cho thoát nạn.

“Nhìn chúng mày xem, chúng mày bây giờ đã có số tuổi 600, 700 tuổi, thằng nào thằng nấy đều đã gần xuống lỗ mà chỉ đạt được tu vi Tướng cảnh với thiên phú 70 đến 80 sợi xích. Vậy chúng mày nghĩ những điều cao thâm tao được tao nói ra, liệu chúng mày có hiểu được không khi mà những kẻ thông minh có cùng thiên phú như chúng mày, họ chỉ bằng độ tuổi ấy đã là Tôn cảnh, Đế cảnh?”

“Haizzz, giấu thì mệt giải thích, không giấu thì mệt rắc rối. Đời chó đừng hỏi”.

Bách Thế mắng thầm trong lòng một câu như vậy, sau đó hắn khẽ đảo mắt một vòng các vị cao tầng trong phòng, gồm cả Tông chủ và Trung Huân. Chốc lát sau hắn chợt nhìn lão giả vừa đặt câu hỏi, miệng bỗng cười nhạt nói.

- Được, tiểu đệ sẽ giải đáp nguyên nhân cho tất cả các vị sư huynh rõ. Nhưng mà trước đó đệ muốn được sư huynh đây giải đáp một điều, không biết có được không?

Lão giả không ngẫm lâu, nói.

- Ngươi nói đi.

Bách Thế thản nhiên nói.

- Mong sư huynh hãy cho đệ biết cách thức để tu luyện đạt đến Tướng cảnh, đồng thời chia sẻ công pháp sư huynh đang tu luyện cho đệ được biết.

Lời này của hắn vừa ra, tất cả cường giả có mặt trong phòng, bất kể là Tông chủ hay Trung Huân cũng đều lập tức trở nên đen mặt, sắc khí tốt đẹp đều bỗng nhiên chìm xuống.

- Hỗn xược!

Trung Huân tức giận đứng bật người khỏi ghế, trừng mắt quát lên với Bách Thế.

- Đó đều là những đại bí mật không thể tiết lộ của các sư huynh. Ngươi vậy mà dám đòi các sư huynh chia sẻ những thông tin tối mật đó cho ngươi?

- Mộng tưởng viễn vông!

Không sai, Bách Thế với yêu cầu này thì hoàn toàn đáng bị chửi, thậm chí là bị người hiếp đến chết cũng không có gì là quá đáng.

Bởi lẽ dù bất kể là ở đâu, ở thế giới nào, ở chỗ khỉ gió khui măng nào đi chăng nữa. Kiến thức vẫn luôn là thứ quan trọng và đắt đỏ nhất trên cõi đời. Đặc biệt là đối với tu luyện giả.

Một thằng nhóc có Tâm Đan, có thiên phú nghịch thiên nhưng nó không có kiến thức, chẳng biết tu luyện, vậy thì nó cũng chỉ là một người bình thường, vĩnh viễn là người bình thường. Còn nếu thằng nhóc có kiến thức, thông tin, nó tất nhiên sẽ trở thành một con quái vật tu luyện thật sự.

Đó là tầm quan trọng của kiến thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.