Kinh Thuế

Chương 26: Ta cũng muốn xoát quái




Ba ngày sau, Lâm An Thâm nói cho Giản Lộ, chuyện công ty Triệu Nhật đã bình thường. Khẩu khí của anh thật bình thản, giống như đang nói với cô là hôm nay trời nắng đẹp.

Giản Lộ lặng lẽ trợn trắng mắt, hai tập đoàn lớn của Mỹ tranh đấu, rốt cục cũng lắng xuống?

Giản Lộ hỏi: “Triệu Lãng quyết định thu tay?”

Lâm An Thâm lập tức nhíu mày.

Giản Lộ nhanh nhanh giải thích: “Em không có ý gì khác, sợ anh ta không dễ dàng thu tay lại như vậy!”

Lâm An Thâm lạnh lùng nói: “Thu hay không thu không tới phiên anh ta làm chủ.”

Vì sao Triệu Lãng lại quyết định thu tay lại? Làm thế nào để anh ta thu tay? Quá trình là như thế nào? Kết cục như thế nào… Cả tỉ vần đề mà cô muốn biết, nhưng mà Giản Lộ không dám hỏi. Chỉ cần cô nói ra hai chữ Triệu Lãng, anh liền dễ dàng mẫn cảm.

Lúc ăn cơm chiều, Giản Lộ nghĩ rằng việc Triệu Nhật đã ổn, rốt cục cũng có thể vui vẻ ăn cơm…

Lâm mẹ đưa đĩa ra cho Giản Lộ, nói: “Tiểu Lộ, con tới đây nhiều ngày như vậy rồi, mẹ cũng chưa đưa con đi chơi đâu, ngày kia mẹ rảnh rồi, chúng ta đi ra ngoài dạo vài nơi thế nào?”

Giản Lộ cảm động nhìn Lâm mẹ, đang muốn vui vẻ đáp ứng, nhưng mà Lâm An Thâm ở bên cạnh đã mở miệng từ chối: “Không cần. Ngày mai con sẽ làm xong hết chuyện với Triệu Nhật, buổi chiều mang Giản Lộ ra ngoài một chút. Buổi sáng ngày kia bọn con bay về nước.”

Mọi người không hẹn mà cùng dừng đũa.

Im lặng.

Giản Lộ quay đầu nhìn Lâm An Thâm, anh có thể không cần im lặng không một tiếng động rồi lại nổ đùng một tiếng như vậy hay không.

Đang muốn mở miệng bày tỏ ý kiến của mình, anh đã nói: “Ăn no?”

Ánh mắt anh tuy bình tĩnh nhưng lại kiên quyết.

Giản Lộ không thể nề hà, quay đầu lại nói: “Còn chưa no…”

Bàn cơm lại một lần nữa im lặng.

Ăn được một nửa bữa cơm, nhưng bình thường không nói nhiều – Lâm bố lên tiếng: “An Thâm, không cần đuổi tận giết tuyệt với Triệu Nhật.”

Lâm An Thâm ngừng đũa, nhưng không lập tức trả lời.

Lâm mẹ tỏ vẻ đồng ý: “Mẹ cũng cho là như vậy. Làm như vậy cũng không có lợi với chúng ta, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Trọng Mộc trên thị trường.”

Lâm An Thâm buông đũa nói: “Con không cho rằng dung túng cho họ là một chuyện tốt.”

Lâm bố nói: “Không phải nuông chiều, Triệu Nhật tồn tại mới có lợi cho chúng ta, dù sao trước kia về vấn đề vật liệu xây dựng chúng ta vẫn hợp tác tốt. Còn nữa, nếu nhổ tận gốc mà làm không tốt sẽ lãng phí rất nhiều nhân lực và vật lực của Trọng Mộc, ảnh hưởng tới kế hoạch chung trong thời gian tới.”

Lâm An Thâm nâng mày, đối diện với Lâm bố: “Vấn đề chuyển dịch cơ cấu với chuẩn bị con sẽ chuẩn bị thật tốt. Với lại, hôm nay con đã trao đổi ổn thỏa với bên vật tư rồi, ngày mai kí hợp đồng. Hơn nữa, cam đoan chất lượng với điều kiện đều tốt, giá còn ưu đã 5%. Giản tán Triệu nhất đối với Trọng Mộc trăm lợi chứ không có hại.”

Lâm lão gia lên tiếng: “An Thâm, đối với chúng ta mà nói, quan trọng nhất không phải là lợi ích. Triệu gia với chúng ta nói chung vẫn có giao tình.”

Lâm An Thâm lạnh lùng mở miệng: “Nói đến tình cảm, lúc ấy là Triệu Nhật khơi mào trước, tình cảm để ở đâu? Hay là nói mọi người đã quen với thứ tình cảm bạc như cánh ve này rồi?”

Lâm lão gia nghe xong, bang một tiếng, tức giận đập đôi đũa xuống bàn cơm: “Lâm An Thâm, anh nói chuyện kiểu gì vậy!”

“An Thâm, chú ý cách dùng từ của con. Ông nội còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, đừng để ông kích động thêm.” Lâm mẹ dùng ánh mắt nhắc nhở Lâm An Thâm nên kiềm chế một chút.

Lâm bố cũng nhăn mày: “Chúng ta cũng là vì lo lắng cho con, làm người quản lý cả một công ty lớn, con cần lấy đại cục làm trọng mà không phải nhất thời hành động theo cảm tính.”

Lâm An Thâm đứng lên: “Nếu để con là chủ quản lý cả công ty này thì con sẽ tôn trọng quyết định của người chủ. Diệt sạch Triệu Nhật là quyết định của con, sẽ không thay đổi.” Nói xong, anh kiên quyết rời nhà ăn.

Sau khi Lâm An Thâm rời đi, không khí trên bàn cơm lập tức trở nên nặng nề.

Giản Lộ cảm giác bản thân còn không phản ứng được gì. Phát triển quá nhanh, chẳng phải là vừa mới ăn cơm rất tốt, khó có được buổi cả nhà không ai bận công việc, có thể thoải mái cùng nhau ăn cơm, như thế nào không khí lại thay đổi bất thường như vậy được.

Lúc ngẩng đầu lên liền phát hiện Lâm mẹ đang nhìn cô.

Giản Lộ khó khăn. Cô hiểu được ý của Lâm mẹ là bảo cô đi khuyên Lâm An Thâm một chút, nhưng là không phải là cô không nghĩ đến… Mà là sợ nếu lại nhắc lại chuyện Triệu Lãng với Lâm An Thâm… đã lâu rồi cô không có được ngày bình yên mà…

Hiển nhiên, Lâm gia gia vừa mới nháo một hồi với Lâm An Thâm cũng không có tâm tình, hạ đũa trở về phòng nghỉ.

Lâm bố thở dài, buông bát đũa nói: “Mọi người tiếp tục ăn.” Sau đó cũng trở lại thư phòng.

Chỉ còn lại Lâm mẹ cùng Giản Lộ bốn mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt Lâm mẹ lo lắng hỏi, gọi dì Hồng chuẩn bị cho bà ít cháo, tiếp theo nói với Giản Lộ: “Tiểu Lộ, Lâm An Thâm bên kia giao cho con. Ta đi xem ông nội nó, ông vừa mới ra viện, không nên để cảm xúc ảnh hưởng tới sức khỏe.” Nói xong, bà cũng buông đũa rồi đi.

Giản Lộ cảm giác mình hít vào một hơi cũng không phải mà thở ra cũng không đúng. Xem ra công tác tâm lý với Lâm An Thâm ở bên kia cô cũng phải đi, không được cũng phải đi…

Trong phòng ngủ, Lâm An Thâm đứng ở trước giá vẽ, đối mặt với trang giấy trắng nghĩ lại mọi chuyện.

Giản Lộ đi qua, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau: “Đang suy nghĩ cái gì?”

“Bố cục.” Lâm An Thâm ôm lấy vòng tay trên bụng mình.

“Hả?” Giản Lộ vươn đầu lên, nhìn nhìn tời giấy trắng trên giá vẽ, “Bố cục của cái gì?”

Lâm An Thâm vuốt ve mu bàn tay cô, cũng không giản thích gì nhiều, cầm lấy cây bút chì bắt đầu phác những đường cong lên tờ giấy.

Không quá vài nét, một khuôn mặt đang được chia tỉ lệ hiện lên.

Giản Lộ đến gàn xem: “Anh muốn vẽ ai?”

Lâm An Thâm cười cười: “Em đoán xem anh vẽ ai?” Lại thêm vài nét nữa.

Giản Lộ bĩu môi, lại làm nhưng rất tò mò: “Ôi chao, chỉ có vài nét như vậy làm thế nào em đoán được! Bất quá, khả năng, ước chừng, đại khái cũng là vẽ em à…?”

Lâm An Thâm vô cùng thân thiết xoa nhẹ hai tay cô, buông bút không vẽ nữa. Anh đi đến bên giường, tháo caravat với áo khoác, nằm ngửa trên giường nhằm mắt dưỡng thần.

Giản Lộ cũng đi qua, nhìn mặt anh mà suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn thấy dùng mỹ nhân kế là tốt nhất.

Ngồi xổm bên giường, thay anh cởi giày, cởi tất, đắt chân anh ngay ngắn lên giường. Cô cảm thấy động tác của chính mình thật là ngốc, lần đầu tiên cô thay anh làm nhưng loại chuyện này, trong lòng cảm giác vừa hư vừa thực, giống như bây giờ mới cảm nhận được cảm giác của người vợ. Cuộc sống trước kia, thật sự cô được anh chiều chuộng nhiều quá.

Lúc Giản Lộ ngẩng đầu nhìn thấy anh, phát hiện anh đã mở mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Tuy rằng không phải lần đầu sử dụng mỹ nhân kế, nhưng mà anh nhìn cô như vậy, hai má Giản Lộ vẫn nóng lên. Cô ra lệnh cho anh: “Lâm An Thâm, nhắm mắt lại!”

Lâm An Thâm không tiếp lời, cũng không nhắm đôi mắt rất thu hút của anh lại.

Đơn giản, Giản Lộ lấy gối ngăn lại ánh mắt của anh.

Sau đó nằm úp lên thân thể anh, hai tay ngăn lại tay anh muốn ném chiếc gối ra.

Tim đập thình thịch, có cảm giác làm chuyện xấu. Quả nhiên cô không phải là chuyên nghiệp, một chút cũng không bình tĩnh được…!

Động tác tay dừng lại một chút, Giản Lộ tự hỏi bước tiếp theo phải làm cái gì. Nhưng mà, chỉ vẻn vẹn có một hai giây, rõ ràng Giản Lộ phát hiện cơ thể anh có phản ứng.

Giản Lộ mộng, cô còn không giống như bắt đầu quyến rũ anh…

Ném được chiếc gối đi, quả nhiên tròng mắt Lâm An Thâm đã có chút hồng: “Lâm… Lâm An Thâm, không bằng anh nhắm mắt lại được không…” Không phải nói cô không tiếp tiếp tục đi.

Bởi vì ánh mắt anh đang rất nồng cháy.

Nhưng mà ánh mắt kia vẫn như vậy, nhìn thằng vào mắt cô giống như muốn nhìn thẳng vào nơi sâu nhất của tâm hồn cô.

Anh không chịu nhắm mắt… cô đành phải nắm… Giản Lộ run rẩy nhắm hai mắt lại, sau đó hôn lên anh. Nhưng mà không nên nhắm mắt ngay, cô chỉ hôn lên cằm anh.

Này Bá Vương cứng rắn thượng cung… thật sự là kỹ thật sống…

Giản Lộ đành phải di chuyển một chút, hôn lên môi anh.

Đang muốn thử đưa đầu lưỡi của mình tiến vào miệng anh, anh liền há miệng, bắt được chiếc lưỡi của cô. Lâm An Thâm xoay người, đặt cô dưới thân, hơi thở đã hỗn loạn, theo đầu lưỡi của cô, hút vào hơi thở của cô.

Tới khi Giản Lộ suy nghĩ lại được, phát hiện đầu lưỡi hai người họ đã thực sự giao triền.

Cảm thán, chẳng lẽ ngay cả muốn làm “Bá Vương” cũng phải có năng khiếu hay sao…

Nhưng mà không có cơ hội suy nghĩ sâu xa, cuối cùng thần trí Giản Lộ đã bị Lâm An Thâm hôn đến không còn suy nghĩ được gì. Đồng thời, hai tay của anh đã tiến vào quần áo.

Hai người thở dốc không ngừng, động tình không thôi.

Nhưng mà, động tác của Lâm An Thâm bỗng dừng lại. Đầu của anh còn đặt trên hõm vai cô, nặng nề thở phì phò, cực lực bình tĩnh lại.

Hai mắt Giản Lộ vẫn còn sương mù, anh cử động, xoay người nằm ở bên cạnh cô.

Lâm An Thâm thở dài một hơi, ôm Giản Lộ vào tay: “Giản Lộ, ông trời phái em đến để tra tấn anh sao…”

Giản Lộ ngơ ngác không theo kịp suy nghĩ của anh: “… cái gì…”

Vẻ mặt Lâm An Thâm có chút khổ: “Bác sĩ Lương nói chúng ta không nên quan hệ trong một tuần… Em còn quyến rũ anh…”

“A…!” Hai má Giản Lộ nóng lên, “Em quên… thật xin lỗi…”

Lâm An Thâm nhìn đến khuôn mặt hồng hồng của cô, thân thể lại khó chịu lên vài phần, đành ôm cô càng chặt.

Một lúc lâu sau, hơi thở của anh mới bình ổn lại được.

Giản Lộ nằm ở trong lòng Lâm An Thâm, bi ai nghĩ mỹ nhân kế của cô đành ngâm nước nóng… Đàm phán không có lợi thế, đành phải nói thẳng… “Chồng à…”

“Ừ.”

“Anh có thể nghe suy nghĩ của em một chút không…”

Lâm An Thâm nhìn trần nhà, một lúc sau mới noi: “Em nói đi.”

“Trong lòng em không thoải mái…” Giản Lộ úp mặt vào lòng Lâm An Thâm, “Em không muốn anh với mọi người cãi nhau.”

Đêm, ngọn đèn vàng ngạt nhuộn màu lên trần nhà trắng tuyết.

Lâm An Thâm nói: “Xin lỗi.”

“Câu này hẳn là nên nói với ông nội. Chồng à, người nhà của anh cũng là người nhà của em, vừa rồi anh làm như vậy khiến sắc mặt của ông nội không tốt lắm, lòng em đau…” Giản Lộ nắm lấy tay Lâm An Thâm.

Lâm An Thâm vẫn tiếp tục nhìn trần nhà: “Giản Lộ, nhưng mà anh không có cách nào mà đồng ý với bọn họ.”

“Vì sao…?”

Lâm An Thâm lại nhắm mắt lại: “Không vì cái gì cả.”

“Em không hiểu quy tắc trên thương trường của các anh là gì, nhưng em hiểu được có câu nói như vậy: Hôm nay lưu lại một con đường, sau này có vui vẻ gặp nhau.” Giản Lộ ngửa đầu nhìn anh.

Lâm An Thâm vẫn im lặng nhắm hai mắt: “Giản Lộ, lời của cổ nhân không phải lúc nào cũng đúng với hiện đại. Hơn nữa, Trọng Mộc với Triệu Nhật không cần nhất thiết phải gặp lại.”

Giản Lộ lắc lắc tay anh: “Không gặp Triệu Nhật, nhưng mà còn Triệu gia?”

“Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu đã phạm đến ta,” Lâm An Thâm rút tay mình trong tay Giản Lộ ra, “Ta tất phạm đến người.”

“Nhưng chẳng phải anh đã báo thù được rồi, anh đã làm Triệu Nhật gần sụp rồi. Chồng à, không cần đuổi tận giết tuyệt họ được không?”

“Không làm được.” Lâm An Thâm một mực từ chối.

Giản Lộ nhíu mày: “Anh làm được!”

Lâm An Thâm vẫn từ chối: “Không làm được.”

Giản Lộ hơi giận: “Vì sao? Rõ ràng anh có thể thu tay lại! Chẳng lẽ hàng ngàn bát cơm của nhân viên Triệu Nhật anh cũng không để ý sao, bọn họ mất việc thì dựa vào đâu mà nuôi sống gia đình, bọn họ không có tội gì mà?!”

Lâm An Thâm vẫn không suy chuyển: “Anh không muốn mình là ân nhân của đối thủ.” Nói xong, anh xoay người quay lưng về phía Giản Lộ, tỏ vẻ không muốn bàn luận về vấn đề này nữa.

Giản Lộ tức giận: “Em không thích dáng vẻ lạnh lùng này của anh!”

Lâm An Thâm không lên tiếng đáp lại.

Giản Lộ ngồi dậy: “Lâm An Thâm, sao anh lại trở nên không có đạo lý như vậy. Em không thích anh như thế!”

Lâm An Thâm vẫn không đáp lời, nhưng mà tay anh đã nắm lại.

Giản Lộ trừng mắt nhìn tấm lưng anh: “Nói đến vậy, anh làm thế là vì Triệu Lãng không nói đến nhân tình ở thọ yến đúng hay không? Anh là con người lý trí như vậy, biết rõ anh ta là loại hoa hoa công tử lúc nào cũng cuồng ngôn loạn ngữ, anh cùng anh ta tính toán chi li làm gì!”

Phút chốc, Lâm An Thâm ngồi dậy, xoay mặt lại nhìn chăm chằm vào Giản Lộ: “Em để ý hắn ta làm gì! Vì sao em lại nói thay hắn!”

Giản Lộ bị anh dọa cho sợ: “… làm sao anh lại hung dữ như vậy…!”

Lâm An Thâm cảnh cáo: “Giản Lộ, anh không muốn nghe thấy em nói tên hắn ta một lần nữa!”

Trong lòng Giản Lộ đã đầy một bụng tức, nhưng mà cô cố gắng nói với bản thân, sở dĩ Lâm An Thâm mẫn cảm như vậy là do anh thiếu cảm giác an toàn, cô muốn bao dung với anh một chút, nhẫn nại với anh một chút, đem lại cảm giác an toàn nhiều hơn cho anh.

“Không phải em cố ý, cũng sẽ không vì anh ta mà nói đỡ. Căn bản em không cần anh ta, em chỉ để ý đến anh. Lâm An Thâm, anh với mọi người ầm ỹ, đuổi tận Triệu Nhật, em biết trong lòng anh cũng không vui. Cho nên bây giờ làm như vậy thì có sao đâu?”

“Giản Lộ, không cần nhiều lời, anh đã quyết rồi. Ngày mai anh sẽ chấm dứt chuyện này, ngày kia chúng ta về Trung Quốc, không cần để ý gì đến chuyện ở đây nữa.” Dứt lời, Lâm An Thâm lại quay đầu.

Giản Lộ tiếp tục trừng mắt với cái lưng của anh, không còn lời nào để nói. Trong lòng cô cũng tức, rất muốn tiếp tục tranh luận với anh, nhưng mà với thái độ của anh như vậy, cô có tức cũng không hề hấn gì.

Nói thêm gì đi nữa, hai người sẽ lại cãi nhau. Mấy ngày này vì chút sự tình nhỏ họ đều cãi nhau, cô không muốn lại ầm ỹ…

Ầm ỹ một lần, lòng lại đau một lần. Cô biết Lâm An Thâm cũng như vậy, chỉ là không biểu lộ ra ngoài.

Hơn nữa, anh so với cô lại càng đau hơn.

Tâm tư anh luôn rất sâu. Bởi vì chấp nhận bi thương cũng là một loại sâu…

Lâm An Thâm không nói gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.