Kinh Thuế

Chương 21: Vật phẩm thưởng! Ôi vật phẩm thưởng!




Giản Lộ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn.

Trước mắt là một người đàn ông môi hồng răng trắng, cao lớn đẹp trai, là một người đàn ông tài tuấn chói lọi. Nhưng mà… anh ta là ai vậy…?

Giản Lộ đang muốn mở miệng đặt câu hỏi, mắt Lâm An Thâm bên cạnh đã sắc lên, đặt tay lên vai Giản Lộ, vẻ mặt bắt đầu hờn giận: “Xin gọi cô ấy là Lâm phu nhân.”

Tiệc rượu cũng đã được hơn một nửa, phần lớn mọi người đã dùng xong cơm, hơn nữa Lâm An Thâm lại là tiêu điểm của tất cả mọi người, bây giờ anh lên tiếng như vậy, mọi người không hẹn mà cùng buông bát đũa nhìn về bên này.

Vừa rồi một vị tổng giám đốc da trắng đang muốn cùng Lâm An Thâm kính rượu, nhưng đột nhiên xảy ra một màn như vậy, khiến cho ông phải xấu hổ đứng một bên, trên tay vẫn còn cầm chén rượu.

Lâm An Thâm cũng không thèm để tâm đến chuyện khác, anh chỉ nghiêm trang, nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.

Nhưng mà hiển nhiên thanh niên tài tuấn kia không ngại sắc mặt của Lâm An Thâm, ngoài miệng lại tươi cười: “Tôi nghĩ, một người con gái sau khi kết hôn cũng có nhân quyền. Mà có được tên họ của chính mình cũng là quyền lợi, hẳn là Giản tiểu thư muốn có được quyền cơ bản nhất của mình. Phải không Lâm tiên sinh?”

Giản Lộ âm thầm hít vào một hơi, này… đây gọi là khiêu khích…!

Lâm An Thâm lạnh tới cực điểm, không đáp một chữ!

“Ha ha…” Anh ta nở nụ cười, nghiền ngẫm một chút: “Vị trí của Lâm tiên sinh trong giới kiến trúc nghệ thuật là rất cao, nhưng có vẻ phương diện giao tiếp cũng rất thú vị…” Sau đó thì thầm gì đó vào tai Lâm An Thâm.

Giọng nói của anh ta rất nhỏ, nhưng mà Giản Lộ đứng ở ngay cạnh bọn họ nên vẫn nghe được, hoặc là anh ta cố ý nói để cô nghe thấy.

Anh nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Lâm An Thâm, đạo lý này hẳn là anh biết?”

Vừa nói xong, mặt Lâm An Thâm lập tức như sương giá. Mắt anh phát ra hàn ý như muốn nuốt trọn anh chàng này.

Giản Lộ cũng phẫn nộ, anh ta thật là mạc danh kỳ diệu: “Anh là ai? Tôi không biết anh!”

Anh ta lập tức quay người lại, kèm theo một nụ cười rất dịu dàng: “Giản Lộ, tên tôi là Triệu Lãng. Nhớ kỹ tên của tôi! Bây giờ em biết tôi rồi.”

Té xỉu! Giản Lộ khinh bỉ cách tán gái này của đám công tử, còn chọn người phụ nữ đã có chồng! Hơn nữa, chọn ai không chọn mà sao lại chọn cô?! Trời biết là Lâm An Thâm rất nhạy cảm với phương diện này!

Nhưng mà… nhìn lại anh chàng Triệu Lãng này vài lần, quả thật có chút quen mắt… Hơn nữa, khi anh cười dịu dàng… chẳng lẽ thực sự trước kia cô từng gặp anh rồi…?

Tay bị nắm đau, đơn giản là cô đang nhìn mắt Triệu Lãng. Giản Lộ ngoan ngoãn thu lại ánh mắt.

Nhưng mà động tác nhỏ này của cô đều bị Triệu Lãng nhìn ra, anh cười nhìn thẳng vào mắt Giản Lộ: “Giản Lộ, em thật dáng yêu! Tôi thật thích em!” Nói xong còn ám muội nháy mắt với cô.

Giản Lộ kêu oan trong lòng, Triệu Lãng này là yêu nghiệt phương nào, là trời phái anh ta đến hại cô sao…!

Quả nhiên, Lâm An Thâm siết chặt tay đang nắm tay Giản Lộ hơn nữa, mặt lạnh lại lộ ra hắc quang: “Triệu tiên sinh, lời tiên sinh nói mang đến phiền phức cho vợ chồng chúng tôi, xin anh chú ý cho. Nếu không, phương diện giao tiếp của tôi vốn không tốt, đến lúc đó xin thứ lỗi cho tay tôi cũng giao tiếp vụng về.”

Nhưng mà Triệu Lãng cứng rắn, muốn chặn lại lời cuối của Lâm An Thâm: “Như vậy sao? Tôi rất muốn biết Lâm tiên sinh giao tiếp bằng tay như thế nào. Cắt đứt quan hệ hợp tác của chúng ta? Làm giá? Cướp thị trường? A… vẫn nói, giữ lại Giản Lộ sau đó khóa chặt cô ấy ở bên người –”

Triệu Lãng chưa nói xong lời cuối cùng đã bị Lâm An Thâm túm áo.

Triệu Lãng không sợ chết tiếp tục nói: “Đương nhiên, Lâm gia tài đại thế đại, muốn nói chuyện bằng tay thế nào cũng được? Nhưng mà –” Nắm lấy hai tay Lâm An Thâm, không chút hoang mang sửa lại cổ áo chính mình, “Triệu gia chúng tôi cũng không phải dễ chọc, Trọng Mộc muốn chơi kiểu gì, Triệu Nhật đều phụng bồi!” Dứt lời, nhìn Lâm An Thâm một cái rồi xoay người.

Trước khi đi, lại khôi phục cái bộ mặt cười dịu dàng với Giản Lộ, nhưng mà lời tiếp theo của anh lại dọa Giản Lộ đổ một thân mồ hôi: “Giản Lộ, tôi nhất định cướp được em về!” Nói xong, tiêu sái bước khỏi Lâm gia.

Jumbo said: Hắn là cái rễ hành từ đâu ra vậy?!

Giản Lộ hóa đá tại hiện trường. Không cần nhìn, Giản Lộ cũng có thể đoán được có rất nhiều ánh mắt đang đặt trên người cô.

Bất đắc dĩ, buồn rầu, trống rỗng…

Cô không biết anh chàng Triệu Lãng này… đang êm đẹp vì sao lại muốn cuốn cô vào chuyên tình không hay ho này…

Vì thế, yến tiệc Lâm gia còn chưa kết thúc, cả trị trường tài chính lẫn kinh tế đều đã sôi sùng sục.

Báo chí đều viết: Trọng Mộc cùng Triệu Nhật quyết chiến, trước kia là bằng hữu nay là địch thủ, lộc tử nhà ai?

Ngay buổi sáng ngày hôm sau, từ sớm Lâm An Thâm đã gọi Giản Lộ từ trong ổ chăn dậy. Trong khi Giản Lộ còn đang nhập nhèm không biết gì, Lâm An Thâm đã đẩy cô vào phòng tắm tắm rửa, đồng thời tuyên bố 7 giờ hai người sẽ lên máy bay về Trung Quốc.

Bây giờ là 6 giờ 5 phút.

Giản Lộ vẫn mơ màng như cũ, đối diện với chiếc gương mờ mịt ở phía trước.

Sau đó lại nghe được tiếng chuông di động vang lên ở bên ngoài — tiếng Lâm An Thâm nghe điện thoại ­ — cửa phòng tắm bị gõ hai lần – Lâm An Thâm nói anh phải ra ngoài xửa lý chút chuyện – tiếng cửa phòng đóng lại xoạch một tiếng.

Lâm An Thâm vội vã rời đi.

Tay trái Giản Lộ đặt cốc nước mới rót xuống, tay phải ném bàn chải đánh răng vừa mới quệt kem đánh răng đi.

Sau đó vội vàng chui trở lại ổ chăn.

Chẳng được bao lâu, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.

Giản Lộ lại càng rụt đầu vào sâu trong ổ chăn.

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn bám riết không tha.

Giản Lộ bắt đầu tức giận.

Mà ngoài cửa truyền đên một giọng nói già nua: “Giản Lộ, mở cửa.”

Giản Lộ quả thực vùng dậy từ trong ổ chăn. Dép lê cũng không đi, chạy đến cửa: “Ông nội…”

Lâm lão gia trừng khuôn mặt kinh hồn của Giản Lộ sau đó đi vào phòng ngủ.

Giản Lộ ngây ngốc theo sau.

Lâm lão gia nhìn xung quanh phòng, không nói được lời nào, cuối cùng ngồi lên ghế mây trong phòng.

Ông nhìn Giản Lộ đang đứng bất an ở một bên, đánh giá cô từ đầu đến chân.

Giản Lộ không tự giác đứng thẳng lưng lên, nhưng mà như thế nào thì mắt cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của ông già.

“Ta đáng sợ như vậy sao?” Bỗng nhiên nghe được câu hỏi của ông.

Giản Lộ trả lời như máy: “Không, không đáng sợ…” Không có khả năng không đáng sợ…

Lâm lão gia nở nụ cười.

Giản Lộ choáng vàng.

Mà mặt trời mọc đằng tây đi lên.

Lâm lão gia đứng lên, nhìn ra bầu trời sáng trong ngoài cửa sổ: “Ở lại đây thêm vài ngày đi…”

Giản Lộ đứng tại chỗ giật mình, không biết đáp lại thế nào.

“Ông nội các ngươi tuổi cũng lớn rồi, vất vả lắm hai đứa mới về được một lần, đề cho ta nhìn hai đứa thêm được vài lần. Nếu không, không biết lần sau là khi nào hai đưa mới trở về, ta còn có thể đợi được đến lần sau đó hay không.” Nói xong, trong mắt Lâm lão gia lộ ra một vẻ ảm đạm.

Đó là sự cô đơn của người già…

Giản Lộ luống cuống: “Không phải đâu ông nội! Người tuyệt đối không già, tinh thần ông còn phấn chấn mà!”

“Ha ha.” Lâm lão gia nhìn vẻ mặt của Giản Lộ mà bật cười.

Giản Lộ quẫn, cảm giác trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Lâm lão gia uống rượu vào buổi sáng sao… Ông lại cười với cô những hai lần lận… Hay là cô uống rượu… mới sáng ra đã hoa mắt…

Lâm lão gia nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Giản Lộ, vỗ vỗ bả vai cô. Ông cũng hiểu tâm tình của cháu dâu, là do trước ông rất nghiêm khắc với cô. Mà trên thực tế, ông với Lâm An Thâm cũng rất nghiêm khắc.

Lâm lão gia xoay người, khoanh tay hướng ra cửa sổ: “Giản Lộ, là ông nội không tốt, trước đây có thái độ như vậy với con.”

Giản Lộ lại không biết làm sao, bất an chờ Lâm lão gia nói tiếp. Đột nhiên Lâm lão gia nói như vậy, không phải là do hôm qua Triệu Lãng nói như vậy khiến tức khí công lên đầu rồi chứ… Nhưng mà cô thật sự oan uổng mà…

“Nói thật ra, ta đều cho rằng chỉ có đứa nhỏ ấm áp như Nhiễm Nhiễm mới có thể cảm hóa được Lâm An Thâm.”

Giản Lộ đổ mồ hôi lạnh. Cô chỉ biết từ đầu Lâm lão gia đã muốn Vương Nhiễm là cháu dâu thay cô, nhưng mà bây giờ ông mở miệng sẽ không phải là muốn bảo cô tặng vị trí cháu dâu này cho Vương Nhiễm chứ…

Cô… cô liền xỉu cho ông xem…

“Đừng lo lắng,” Lâm lão gia giải thích cho Giản Lộ, “Con đừng có hiểu lầm, ta không có ý muốn làm gì cả.” Lâm lão gia dừng một chút, “Ý của ta là, cho đến tôi hôm qua ta mới hiểu được, đứa nhỏ có ấm áp như thế nào cũng không thể mở được cánh cửa trái tim Lâm An Thâm. Chỉ có con, trên thực tế thật sự chỉ có con mới có thể đi vào trái tim của nó.”

Giản Lộ nhẹ nhàng thở ra. Theo ý thức cũng biết Lâm lão gia đang nhìn chằm chằm vào mình, mặt cũng tự nhiên đỏ lên một chút.

“Giản Lộ, kỳ thật chúng ta với con cũng không thấy xa lạ. Nói thế nào nhỉ, cũng coi như chúng ta đã nhìn con lớn lên. Lần đầu tiên ta thấy con chính là trong những bức họa của Lâm An Thâm. Khi đó vóc dáng con nho nhỏ, cùng những đứa nhỏ bình thường cũng không khác biệt lắm, tóc đen, mặc váy, cũng không nhìn ra tính cách gì đặc việt, cùng những đứa trẻ khác giống nhau, cười không biết trời cao đất dày là gì. Nhưng mà từ khi đó, Lâm An Thâm tuy rằng cũng là tiểu tử, nhưng mà nó,”

Nói đến đây, Lâm lão gia không khỏi thở ra mà thán, “tâm đã trưởng thành, hơn nữa lại lạnh lùng. Nó từ chối mọi thứ, cũng cự tuyệt mọi loại cảm tình. Ta không thể phủ nhận, tạo thành nó như thế cũng vì chuyện trong nhà. Nhiều năm như vậy rồi, ta cũng rất áy náy. Nhưng mà ta cũng không thể làm gì để cứu vãn lại, bởi vì tất cả đều là sự thật. Sự việc chính là tàn khốc như vậy, sinh ra tại một thế giới như thế, chúng ta nhất định phải tàn khốc vô tình. Phát sinh ra sự kiện của anh trai nó là do chúng ta không liệu được. Mà con lại đi vào lòng nó như vậy, cũng là do chúng ta không liệu được. Sau đó, chúng ta quyết định ngăn cản ảnh hưởng của con với nó. Có thể ảnh hưởng tới tình cảm của nó thì không nên là một cô gái giống như con!”

Giản Lộ chống lại ánh mắt của Lâm lão gia.

Lâm lão gia tiếp tục nói: “Thật xin lỗi, lúc ấy chúng ta cho rằng bởi vì Lâm An Thâm sống chết kiên trì muốn học ở trường học bình dân kia, qua mấy học kỳ, con đều không nhìn thằng bé lấy một lần. Chúng ta đều thấy lo sợ, nếu phát triển đi xuống như vậy, cuối cùng sẽ làm bị thương Lâm An Thâm. Bác sĩ tâm lý từng nhắc nhở chúng ta, càng là đứa nhỏ lạnh lùng thì nội tâm lại càng yếu ớt. Chúng ta thật không thể để bất kì ai xâm phạm đến Lâm An Thâm, cho nên chỉ có thể cưỡng ép nó ra nước ngoài. Rời xa con, có thể tránh để nó bị thương tổn. Ai ngờ, cuối cùng hai con vẫn đến với nhau…”

Lâm lão gia như lo sợ một cái gì đó, như nhẹ nhàng thở ra, “Qua tối hôm qua, ta đã hiểu được cục diện gì không thể thay đổi được, Lâm An Thâm đã lún quá sâu. Sau khi anh trai nó rời đi, ta không thấy nó kích động như vậy bao giờ.”

Sau đó, giọng ông trở nên nghiêm nghị hơn: “Giản Lộ, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, con nhất định phải bảo vệ Lâm An Thâm cho thật tốt! Kỳ thật… nội tâm nó rất yếu ớt… Nó không chịu nổi thương tổn…” Nói xong lời cuối cùng, giọng Lâm lão gia không không chế được run rẩy.

Giản Lộ cũng kích động, nắm lấy tay Lâm lão gia: “Con sẽ, con sẽ bảo vệ anh ấy thật tốt! Tin tưởng con!”

Lâm lão gia mỉm cười gật đầu, cố kìm lại nước mắt: “Được… Ta tin con! Sau này giao nó cho con quan tâm.”

Giản Lộ cảm động… Chồng à… Thực ra người nhà anh vẫn rất yêu anh…

Lâm lão gia xoay tay, nắm lấy tay Giản Lộ: “Hai đưa ở lại thêm vài ngày với ta được không?”

Giản Lộ nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Được!”

Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, viên mãn sáng lạn.

Kỳ thật phòng của Lâm An Thâm vẫn là phòng nhận nhiều ánh sáng mặt trời nhất…

Lâm An Thâm nói: Anh cũng tin tưởng em…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.