Kinh Thuế

Chương 14-1: Sư phụ, người cực khổ rồi! (1)




Mùa đông cứ thế đến, tập kích những con người thành thị bận rộn.

Tan tầm, Giản Lộ về nhà một cái lập tức vọt đến cái điều khiển điều hòa trước mặt, vừa định nhấn nút khởi động, lại nhớ đến người nào đó hé ra khuôn mặt nghiêm túc, cô không thể không chạy nhanh vào toilet. Mùa đông tới khốc liệt hơn, virus đủ loại luẩn quẩn, bên ngoài là dòng người hoảng loạn. Nếu là ngày xưa, Giản Lộ sẽ không bao giờ để ý. Nhưng mà từ khi bắt đầu có dịch cúm, người nào đó nhà cô đã dùng thái độ rất thận trọng để phòng bị. Đối với chính anh mà nói, bởi vì anh đãn chuẩn bị kỹ càng nên nếu cô có bị bệnh cũng chỉ bị nhẹ mà thôi. Điều này khiến Giản Lộ có cảm giác mỗi khi ra đường thì sẽ mang bệnh về nhà. Ban đầu Giản Lộ cũng có ý định trốn, nhưng có thông minh thế nào cũng không thoát được sự quản lý của anh.

Vì Lâm An Thâm phải gửi xe, nên về nhà chậm hơn Giản Lộ một chút. Mở cửa nhà ra, liền thấy cô đang bước ra từ nhà vệ sinh, xoa xoa hai tay, anh liền mở máy sưởi. Giản Lộ rửa tay nước lạnh xong thì tay cũng đỏ hồng lên, làm người ta nhìn thấy cũng đau lòng. Lâm An Thâm đi đến trước mặt Giản Lộ, nắm chặt tay cô ở trong tay mình: “Lấy túi chườm ở trong túi xách ra đi, trước khi đi về anh đã làm ấm rồi, ôm nó một chút.”

Giản Lộ trừng mắt lớn Lâm An Thâm, mặt anh như ấm ức lắm vậy, nhang mà cô muốn hét lớn: “Lâm — an — thâm –! Em liều mạng với anh!”

Lâm An Thâm bị giọng cô làm giật mình.

“Anh còn chưa rửa tay!” Lại chạm vào tay cô, không phải hại cô lại phải rửa lại một lần nữa à…!!

Bây giờ Lâm An Thâm mới hiểu ra, buông tay cô ra, bày ra một vẻ mặt vô hại cười: “Cái này rửa, cái này rửa…” Dứt lời, lại nhanh nhẹn tránh qua một bên, rồi sau đó vọt ngay vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Lúc mà cô nổi bão thì thông minh nhất là không đả động gì đến cô, bao gồm cả ánh mắt.

Giản Lộ vô cùng buồn bực, lại phải rửa tội bằng nước lạnh một lần nữa. Tê ~~

Buổi tối, Lâm An Thâm tắm nước nóng xong đi ra liền nghe thấy tiếng cười của Giản Lộ truyền đến. Đi đến phòng khách, ánh đèn vàng nhu hòa chiếu lên người Giản Lộ đang rất chăm chú xem ti vi, trong ti vi có rất nhiều tạp âm nhưng cũng không át đi được hết tiếng cười của cô. Nhưng mà thu vào trong mắt anh, hình ảnh này thật hài hòa, trong lòng anh như có một làn gió ấm áp thổi qua. Ngồi bên cạnh Giản Lộ, hai tay ôm lấy cô.

Vừa vặn ti vi chuyển xang chương trình quảng cáo, bây giờ Giản Lộ mới để ý đến người đàn ông của cô. Vòng tay của anh rất ấm áp, dễ chịu, Giản Lộ thoải mái dựa vào lòng anh, cọ cọ, hơi thở vẫn còn mùi sữa tắm: “Uhm… Thơm quá…”

Lâm An Thâm nở nụ cười, hôn lên đỉnh đầu cô, mùi hương trên người cô cũng làm cho anh say mê: “Vợ à, em cũng rất thơm…”

Giản Lộ vừa lòng vì người nào đó đã trúng chiêu: “Anh hiểu lầm rồi, em nói là mùi sữa tắm rất thơm, anh tưởng bở à, chồng yêu…”

Lâm An Thâm khép chặt cánh tay.

Giản Lộ cười khanh khách, cái miệng nhỏ cắn anh một cái.

Mắt Lâm An Thâm thâm trầm, rất muốn nâng mặt cô lên, nhưng Giản Lộ cũng không chịu ngẩng lên, ôm chặt lưng Lâm An Thâm mà cười. Như thế lặp lại vài lần, Lâm An Thâm vẫn không thể âu yếm được cô. Anh buồn rầu phát hiện ra, trong lòng người này luôn có đủ phương pháp lớn nhỏ để tra tấn anh.

Chỉ một lúc sau, quảng cáo xong rồi, Giản Lộ tiếp tục xem phim, cô lướt qua môi anh một cái, rồi sau đó đẩy anh ra: “Tốt rồi, tốt rồi, không chơi nữa, em muốn xem ti vi.”

Lâm An Thâm nhìn vẻ mặt chăm chú nhìn màn hình của cô, mặt liền lộ ra một vẻ bất đắc dĩ. Giống như cô coi anh là con chó con, rảnh rỗi thì ôm vào lòng, nựng nựng vài cái, có việc thì lại ném cho anh một khúc xương để anh tự chơi một mình… Anh bật cười, thấy mình đúng là giống con chó nhỏ, bản năng khiến anh vâng lời không quấy rầy cô nữa.

Sờ sờ tay cô, có chút lạnh, lấy túi chườm bên cạnh để cô, lúc người này xem ti vi thì quên hết mọi chuyện trên đời. Hôn lên má cô một cái, đứng dậy đi vào nhà bếp kiểm tra các thiết bị điện. Đi qua tủ giày, lại nhớ ra hôm nay quên chưa giặt tất, mở tủ ra lấy tất của mình, lại kiểm tra cả giày của cô. Quả nhiên, một đôi tất màu hồng nhạt vẫn cuộn bên trong. Anh cầm cả hai đôi tất đi vào phòng tắm để giặt. Từ phòng khách vẫn vọng lại tiếng cười của cô, anh vò hai đôi tất, khóe miệng không khỏi cong lên một độ cong hạnh phúc…

Bỗng nhiên, cả hai người đều nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, không hẹn mà cùng giật mình. Cái chuông cửa ngàn năm không rung một lần, vậy mà lại rung, hơn nữa lại muộn thế này rồi, ai lại đến tìm bọn họ?

Lúc Giản Lộ đi ra cũng thấy Lâm An Thâm đang bước ra cửa: “Tôi đến đây.”

Lâm An Thâm xoay người nhìn nhìn Giản Lộ, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào hai đôi tất trên tay anh, anh gật đầu một cái.

Giản Lộ nhìn qua mắt mèo một chút rồi mới mở cửa ra, vừa định nói “Xin hỏi tìm ai”, ai ngờ còn chưa mở miệng thì đã bị khí thế của người kia bịt miệng. Chỉ thấy người kia là một ông già, rất già, phía dưới hàng tóc bạc là một khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt tóe lửa khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Đây là một ông già rất nghiêm khắc.

Giản Lộ giật mình đứng tại chỗ.

Lâm An Thâm cảm thấy kỳ lạ, chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy người ngoài cửa cũng dừng lại: “… Ông nội.”

Ông già hứ một tiếng: “Tôi còn tưởng anh không nhận ra cái mặt già của tôi nữa.” Dứt lời, ánh mặt liền dừng trên người Giản Lộ, từ trên xuống dưới, đánh giá cô một lượt.

Lập tức, sau lưng Giản Lộ đổ một tầng mồ hôi.

Lâm An Thâm tiến lên từng bước, kéo Giản Lộ ra phía sau mình, sắc mặt cũng trầm xuống, nói vói ông nội: “Vào nhà trước đã.”

Ông già nhìn đứa cháu trai của mình lại hứ một tiếng nữa, đi thẳng vào trong nhà. Giản Lộ phát hiện đi đằng sau ông già còn có vài người đàn ông, tây trang thẳng tắp, đứng rất khí thế. Cô đứng cạnh cửa định chờ họ đi vào rồi mới đóng cửa. Nhưng mà, vẻ mặt của nhưng người bên ngoài chỉ là nghiêm túc mà cung kính đứng canh ở ngoài cửa. Lâm An Thâm ôm lấy bả vai Giản Lộ, trực tiếp đóng cửa vào, không để ý chút nào đến người ở bên ngoài.

Lâm An Thâm lại biến thành Lâm An Thâm lãnh cảm trước kia…

Ông già đi vào phòng khách, đảo mắt qua gian phòng một chút rồi lại dừng trên người Giản Lộ.

Giản Lộ đứng thẳng lưng: “Ông nội… Cháu là Giản Lộ…”

Ông già như có như không ừ một tiếng.

Chuyển tầm mắt qua cháu trai mà mình nhớ nhung đã lâu: “An Thâm, vài năm nay sao không về nhà? Đã quên quy tắc rồi phải không?” Tuy ngoài miệng là giọng nghiêm túc, nhưng nhìn đến sắc mặt cháu trai tốt lên không ít, cũng bớt giận một chút, nhưng mà đáo mắt nhìn thấy vật Lâm An Thâm đang cầm trên tay, thì một luồng tức khí lại vọt lên: “Trong lòng anh còn có bộ xương già này không?! Chẳng lẽ anh quên anh mang họ Lâm!”

Nhìn vẻ mặt tức giận của ông nội, Giản Lộ phẩn trương liếc Lâm An Thâm, ai ngờ anh chỉ thản nhiên đáp: “Bận.”

Một chữ này khiến ông già hoàn toàn nổi giận, chỉ vào đôi tất trên tay Lâm An Thâm nói: “Anh rảnh rỗi mà đi giặt tất cho người khác mà không có thời gian về nhà một chuyến?! Có phải muốn tôi tức mà chết trước đại thọ không hả?!”

Vừa nghe thấy ông nội muốn tự tử, tim Giản Lộ bị dọa nhảy lên từng nhịp, lại nhìn ông vì tức mà thở phì phò, cô lại càng lo đến tay cũng chảy một tầng mồ hôi. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, Giản Lộ cũng không có nhiều thời gian sống với người lớn, trắng ra mà nói, cô không hiểu nên sống với người già thế nào, phải nói như thế nào mới đúng. Cô càng không biết phải nói thế nào thì ông mới bớt tức giận, hơn nữa rất rõ ràng là ông nội không thích cô, cô lại càng không biết làm sao, chỉ đứng tại chỗ lo lắng suông.

Còn Lâm An Thâm vẫn vô cảm như vậy, thái đỗ cũng không bị ông già làm cho sứt mẻ gì: “Nếu không có chuyện gì khác, đêm nay ông cứ về trước đi, ngày mai cháu đến gặp ông.” Nói xong, anh đưa đôi tất cho Giản Lộ, bảo cô đem phơi ra ban công.

Giản Lộ biết Lâm An Thâm chỉ muốn giải vây cho cô, sợ cô ở trong này chịu cơn thịch nộ của ông nội anh. Giản Lộ cầm đôi tất, chạy nhanh ra ban công. Cô cũng có biết một chút chuyện gia đình nhà Lâm An Thâm, nhưng mà từ trước đến giờ cô vẫn nghĩ, cho dù đã xảy ra chuyện gì, thì người một nhà chảy chung một dòng máu, cũng sẽ không cứng rắn đến như vậy.

Trở lại phòng khách, hai người vẫn đứng như vậy, Giản Lộ kiên trì: “Ông nội, ông ngồi xuống đi, đợi cháu đi pha trà!” Dứt lời, lại im lặng ném cho Lâm An Thâm một ánh mắt, ý bảo anh nói chuyện chú ý giọng một chút.

Ông già hứ một tiếng, ngồi xuống, lại tiếp tục nhìn Giản Lộ xoay người đi pha trà. Cái này gọi là cháu dâu, đứng không có dáng, đi không ra dáng, vừa thấy đã biết không phải tiểu thư khuê các, ngay cả cô gái nhỏ cũng không hơn được, ông không hiểu đường đường là người thừa kế của nhà họ Lâm lại thích gì ở cô! Hơn nữa, lại khiến cho cháu trai của ông si tình nhiều năm như vậy, thật sự càng nghĩ càng khó hiểu, càng nhìn càng không vừa mắt…!

Giản Lộ pha trà xong liền bưng ra, thật cẩn thận đặt chén trà trước mặt ông già: “Ông nội, ông uống trà.”

Ai ngờ ông già không để ý gì đến cô: “Đặt bên cạnh.” Vẻ mặt không hài lòng.

Giản Lộ quẫn. Đặt chén trà trước mặt ông.

Lâm An Thâm chịu làm sao được khi có người khác đối xử với Giản Lộ như vậy, đang muốn lên tiếng, nhưng bị Giản Lộ ném cho anh một ánh mắt.

Nhất thời trầm mặc.

Giản Lộ bổ đầu ra cũng không biết nói gì cho phải, cuối cùng cũng nói: “Ông nội, ông cũng mệt rồi, nếu không hôm nay ông nghỉ lại đây, dù sao ở bên ngoài dù có cao cấp đến đâu cũng không thoải mái bằng trong nhà.” Nói xong, thấp thỏm chờ ông già trả lời.

Ông già nghe đến đây cũng thoải mái lên, thản nhiên ừ một tiếng coi như đồng ý.

Thần kinh Giản Lộ căng thẳng từ nãy đến giờ bây giờ mới được nghỉ ngơi, lớn mật thử cùng ông già nói chuyện phiếm: “Ông nội, trên máy bay ông đã ăn đầy đủ rồi chứ? Muốn cháu làm cho ông cái gì để ăn không?”

Vẻ mặt của ông già lại có chút hờn giận: “Cô cho Lâm gia là gia đình như thế nào? Còn có thể ăn uống không đầy đủ sao? Không hiểu biết gì cả!”

Giản Lộ thấy hai má mình hơi nóng nóng, lần đầu tiên bị người lớn nói nặng, trong lòng cũng có chút khó chịu. Tuy nói rằng từ nhỏ đã không còn bố mẹ, bạn tốt của bố là bác Đỗ đã chăm sóc cô, nhưng cũng chưa bao giờ nặng lời với cô, nhưng thật ra cũng rất hay quát Đỗ Trung. Nói đến lúc đi học, cô cũng từng học rất nhiều giáo viên nghiêm khắc, nhưng vì cô rất ngoan, chăm chỉ học hành, cũng không có ai thực sự nặng lời với cô. Mà bây giờ, trước mắt, trưởng bối lần đầu tiên gặp cô lại không khách khí mà phê bình, quan trọng hơn, đây là ông nội Lâm An Thâm, cũng là người nhà của cô. Cô không phải bị câu nói nặng kia làm khó chịu, mà là sợ mình để lại cho ông ấn tượng không tốt…

Lâm An Thâm biết rõ cô đang cố gượng cười, bây giờ cô cứ thấp thỏm, nhưng anh chỉ biết cô bị những lời nói của ông nội làm tổn thương. Lông mày anh lại nhăn lại, sắc mặt đều đen.

Giản Lộ lén lút kéo kéo Lâm An Thâm đang tức giận chỉ chực phát tác.

Ông già làm như không thấy hành động này của hai người, chỉ tiếp tục không vui mà nói: “Giản Lộ, con gả cho Lâm An Thâm đã được một thời gian, ông cũng không nói chuyện trước con không về nhà gặp mặt trưởng bối, nhưng mà con cũng nên biết chuyện của một người vợ đi, công việc Lâm An Thâm bận rộn, con đồng ý quản chuyện nhà cho nó?”

Giản Lộ bị ông nội chất vấn liền sửng sốt, biết ông đau lòng cháu trai phải giặt tất cho người khác, nhưng mà cả cô cũng không được à, bình thường cơm nước xong cô cũng rửa bát, quét tước gì cũng cố gắng tranh phần với anh, thậm chí cả việc giặt đồ lót cô cũng cướp lấy… Nhưng mà nhưng việc này sao có thấy lấy ra để phản bác ông nội bây giờ, chỉ có thể ngoan ngoãn theo lời ông nội: “Con xin lỗi, con biết rồi ạ.”

Ông già bây giờ mới hứ một tiếng: “Ta mệt rồi, chuẩn bị giường với áo ngủ cho ta.”

Lâm An Thâm đang định đứng lên để lấy áo ngủ, lại bị Giản Lộ kéo lại: “Để em, ông nội vất vả như vậy cũng vì muốn gặp anh, anh ở lại nói chuyện với ông.”

Lâm An Thâm muốn từ chối, anh không quen nhìn ông nội bên kia ỷ mình là trưởng bối mà sai bảo Giản Lộ. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của cô, Lâm An Thâm đành ngoan ngoãn ngồi xuống, cùng ông nội mắt to trừng mắt nhỏ.

Lâm An Thâm nói: Khiến em lo lắng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.