Kinh Thuế

Chương 11: Đệ đệ ngốc nghếch của ta ..... Không đúng chỗ nào!




Sáng sớm ngày thứ Hai, Lâm An Thâm đưa Giản Lộ quay trở lại công ty. Hôm nay tổ chức họp bàn về những lỗ hổng về công trình ở Thái Lan. Giản Lộ vô tình ghé vào bàn làm việc, nhìn dáng người Lâm An Thâm nhanh nhẹn, cứ chốc chốc lại đi ra khỏi văn phòng đến thăm bàn làm việc của cô, một lúc rồi lại trở vào phòng chuẩn bị tài liệu cho buổi họp. Ánh mắt Giản Lộ vô cùng u oán… Tất cả tâm trí của Hồ Ly này đều để trên người cô ép…

Đến giờ họp, Lâm An Thâm cầm mấy tập tài liệu từ trong phòng đi ra, sờ sờ thử trán Giản Lộ đo nhiệt độ, sau đó lại vào phòng, lấy cho cô một chiếc khăn quàng cổ, quàng vào cổ cô.

“Anh họp xong rồi mang em về nhà nghỉ ngơi.”

“Hả? Không cần, em không muốn trốn việc…”

“Anh cho phép em về.” Dứt lời, mỗ lão hồ ly lấy việc công làm việc tư bước vào thang máy chuyên dụng lên lầu họp.

Lâm An Thâm đi chưa được bao lâu, Giản Lộ đang buồn ngủ thì tiếng di động truyền đến.

Giản Lộ lấy điện thoại ra nhìn nhìn.

Khuôn mặt lập tức thay đổi thành một bộ dạng lâm trận nghênh chiến.

“Giản Lộ.” Điện thoại truyền đến giọng nghiêm túc của Lâm mẹ.

“Mẹ, mẹ khỏe chứ!” Giản Lộ ngồi thẳng lưng.

“Lâm An Thâm quay về Trung Quốc rồi đúng không? Sao con lại để cho nó dính như vậy?! Thái Lan đang rất loạn biết không? Muộn vài ngày rồi mới về không được à? Vạn nhất máy bay có phần tử khủng bố thì sẽ xảy ra chuyện gì không biết? Mẹ nghe xong đều phát hoảng, đổ mồ hôi hội, con nên quản nó chặt hơn!”

“… Đúng vậy, mẹ…” Trán Giản Lộ cũng đổ mồ hôi… Lão Hồ Ly kia cũng gạt cô mà về nước….

“Mẹ cũng không có ý trách con, nhưng vừa nghe được tin đó thì cũng không bình tĩnh được. Từ nhỏ nó đã như vậy rồi, mẹ hy vọng con quan tâm đến nó nhiều một chút! Nó chỉ nghe lời con thôi!”

“Con sẽ cố gắng quan tâm đến anh, mẹ yên tâm, phải chú ý sức khỏe, trời lạnh.” Vừa mới nói xong, Giản Lộ mới nhớ đến chỗ Lâm mẹ đang ở kém vài múi giờ so với Trung Quốc, bên kia đang bắt đầu vào mùa hè… “Trời nóng cũng phải chú ý sức khỏe… Tia tử ngoại rất mạnh…rất dễ đen da…” A, cô đang nói lung tung cái gì vậy…

Lâm mẹ bật cười, giọng vẫn nhẹ nhàng như trước: “Đứa nhỏ này… Hai con ở Trung Quốc phải chăm sóc lẫn nhau, biết không? Nghe giọng của con hơi lạ, có phải cảm lạnh hay không?”

“Ack… Không phải, sức khỏe con tốt lắm…” Chỉ là bị con mẹ ép buộc mệt quá… “Mẹ cũng không phải lo cho Lâm An Thâm, anh ấy rất khỏe…” Thân thể vô cùng nặng, tinh thần cũng rất khoái…

“Mẹ yên tâm…” Tựa hộ Lâm mẹ còn muốn nói cái gì, nhưng mà muốn nói lại thôi.

Giản Lộ nắm chặt cơ hội muốn thể hiện mình là con dâu tri kỷ: “Mẹ, mẹ có cái gì cứ nói thẳng.”

Lâm mẹ thở dài: “Tiểu Lộ… Mẹ biết con là đứa nhỏ ngoan. Sắp xếp công việc về nhà một chuyến đi, hai đứa cũng kết hôn được một thời gian rồi, cũng nên về nhà gặp mặt trưởng bối rồi. Ông với bố nó đều chưa gặp mặt con. Mặc kệ nó có mâu thuẫn gì với nhau, nhưng tất cả cũng là người một nhà…”

Giản Lộ khó xử: “Cái này…” Muốn buộc hay dùng cái gì trói anh về… “Kỳ thật, trước con cũng từng nói với anh ấy rồi… nhưng vừa nói đến thì mặt anh ấy liền đen lại…”

“Mẹ biết là làm khó cho con. Nhưng mà ông với bố nó đều rất nhớ nó… Nhất là ông nội nó, sức khỏe gần đây không được tốt, miệng vẫn nhắc tới Lâm An Thâm… Hơn nữa sắp đến đại thọ của ông rồi.”

Nghe đến đó, Giản Lộ liền có nghĩa khí hẳn lên: “Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ giao cho con, con sẽ mau chóng đưa Lâm An Thâm về nhà!”

Lâm mẹ nhẹ nhàng thở ra: “Tiểu Lộ, có con ở bên cạnh Lâm An Thâm là mẹ an tâm rồi. Mẹ tin ông nội với bố nó mà nhìn thấy con cũng sẽ an tâm như mẹ.”

Giản Lộ cười nói vài câu, lại cùng Lâm mẹ hàn huyên vài chuyện gia đình, sau đó liền cúp máy.

Buông di động, tim Giản Lộ bắt đầu đập thình thịch. Trời ạ… đã biết Lâm An Thâm là người rất mạnh mẽ, nhưng mà không ngờ anh cũng có thể mạnh mẽ như vậy với người nhà của mình, như vậy mới có ngày con dâu phải giục chồng về nhà gặp ông nội… Có cần cường hãn như vậy hay không… Giản Lộ ở trong lòng mà ngửa mặt lên trời mà thở dài…

Cả buổi sáng trôi qua, đến giữa trưa thì hội nghị của Lâm An Thâm mới kết thúc. Vừa ra khỏi thang máy liền phát hiện ra ai đó đang ngồi tại chỗ làm mà ngây ngốc, tay vô thức đang vẽ cái gì đó. Ánh dương mùa đông chiếu lên đỉnh đầu cô, chiếu sáng cả mái tóc rối, khuôn mặt cô nhỏ nhắn, nằm gọn trong chiếc khăn quàng cổ dày sụ.

Lâm An Thâm tiến về phía Giản Lộ mà cô không hề phát hiện ra. Nhìn tròng trọc vào mảnh giấy, trên giấy cô vẽ vài con mèo với những biểu hiện khác nhau.

“Sao lại vẽ nhiều mèo vậy?”

Vừa nghe thấy, Giản Lộ giật mình. Vừa rồi chỉ lo nghĩ làm thế nào để dẫn anh trở về gặp người nhà, ngay cả việc anh đứng trước mặt cũng không biết.

“Sao anh không biết là em thích mèo?”

“…”

Lâm An Thâm cầm lấy tờ giấy vẽ lên nghiên cứu. Anh cũng biết cô có thói quen này, khi nào có phiền não gì đều ngồi vẽ linh tinh. Bởi vậy có thể thấy được, vừa rồi cô đang suy nghĩ gì đó về mèo.

“Em muốn nuôi mèo?”

“Gần đây em lại thích phim nào à?”

Giản Lộ vạn bất đắc dĩ: “… Đây là hồ ly…”

Lâm An Thâm buông tờ giấy, bị người nào đó trừng mắt, anh cũng không dám hé ra nụ cười. “Vẽ cũng không tệ, tỉ lệ không sai biệt lắm. Về nhà có thể đem mấy con mèo này… hay là hồ ly treo trong phòng tranh.” Nói xong liền kẹp tờ giấy vẽ vào cặp tài liệu. “Đi thôi, tan làm.”

Giản Lộ kêu: “Đồng hồ của anh hỏng rồi à? Bây giờ mới là giữa trưa!”

“Giữa trưa, 12 giờ 28 phút.”

“Còn chưa tới giờ về!”

“Nhưng mà anh muốn về.”

“Em không đi với anh, em chỉ là tiểu viên chức, muốn theo quy tắc của công ty, không thể tùy tiện trốn việc.”

“Xin phép nghỉ đi, anh ký.”

“Không được, em còn muốn nhận tiền thưởng. Đã lâu rồi em không được nhận…” Cô mới không ngốc như vậy, Lão Hồ Ly rất đáng nghi ngờ, như vậy về sớm, không biết anh lại dùng quỷ kế gì để đối phó với cô…

“Em thật sự không muốn về?”

Giản Lộ gật đầu kiên quyết: “Không.”

“Vậy được rồi. Một người về nhà ăn lẩu cũng được.”

Lẩu?! Hai chữ đánh thẳng vào đầu Giản Lộ, bụng cũng thì thầm to nhỏ: “…”

“Vừa mới họp xong, vô ý nghe được thư ký bên ngoài nói siêu thị ở gần công ty có thịt bò viên Triều Châu* rất ngon.”

Giản Lộ kỳ thị Lão Hồ Ly, khinh bỉ Thuận Phong Nhĩ của anh… còn vô ý…?

Nghĩ lại đến thịt bò viên Triều Châu, lại thích loại thịt bò viên này, Giản Lộ đảo mắt, nuốt nước miếng: “Em cũng muốn về nhà!”

“Em không muốn lấy tiền thưởng nữa.”

“Em không xin phép, em trốn việc.”

“Tiểu viên chức tùy tiện trốn việc là không tốt, quy định của công ty rất nghiêm.”

“Ai dám nói Lâm phu nhân nửa câu.”

Lâm An Thâm nghe được ba chữ Lâm phu nhân, vừa lòng nở nụ cười. Không nói hai lời, dẫn Lâm phu nhân quang mình chính đại trốn việc…

Ở nhà.

Cả cơm trưa lẫn cơm tối của Giản Lộ đều là hai nồi lẩu, thịt bò viên Triều Châu quả là danh bất hư truyền, hơn nữa hương vị canh của Lâm An Thâm phi thường ngon, Giản Lộ mĩ mĩ ăn thật sự rất no.

Buổi chiều là giờ hoàng kim của phim truyền hình, Giản Lộ phưỡn bụng ngồi trên sô pha xem ti vi. Là một danh hài có tiếng thủ vai chính, Giản Lộ xem phim mà cười ra nước mắt.

Nhưng mà Lâm An Thâm một bên đang có vẻ rất bất an.

Lúc quảng cáo, Giản Lộ vừa xoa xoa hai mà vừa lén nhìn anh… Khối đầu gỗ này…

Lâm An Thâm quay đầu nói với cô: “Anh đi tắm.”

“Đầu gỗ ngấm nhiều nước quá là hỏng.” Giản Lộ nhắc nhở: “Nó mục đi đấy.” Nói xong, Giản Lộ lại cảm thấy hơi run run. Truyện đùa này, hơi lạnh.

Lâm An Thâm còn tự ngẫm lại lời cô nói, sau đón nghiêm trang trả lời: “Nhưng mà inox thì không.”

“…”

Lâm An Thâm cử động cái cổ inox của anh, sau đó đi vào phòng tắm.

Mặt Giản Lộ đen lại từng mảng.

Thì ra vừa nãy lạnh không phải do mùa đông… mà là Lão Hồ Ly cười…

Hô ~~~ gió lạnh thổi bên người ~~~

Giờ vàng của phim truyền hình cũng qua, Giản Lộ vào phòng bếp rót cốc nước trái cây, bước qua phòng tắm, tiển thể ghé lỗ tai vào cánh cửa nghe ngóng chuyện bên trong. Inox nhà cô còn chưa tắm sạch à…. Trời ạ… Cọ dầu mỡ trong nhà bếp cũng không lâu như vậy… Anh còn bẩn hơn cả dầu mỡ sao…

Lấy xong nước trái cây trở lại trước TV, Giản Lộ vừa uống nước trái cây, vừa xem TV. Chuyển tới kênh phim hoạt hình, vừa vặn có một bộ phim hoạt hình Nhật Bản, nhân vật chính là mèo. Giản Lộ nhìn kỹ, màn hình chiếu ở rất nhiều góc độ, từng sắc mặt của con mèo rất phong phú, hơn nữa rất buồn cười, đáng yêu, vừa xem Giản Lộ vừa thấy rất thích thú!

Đây mới là mèo….! Vậy Lão Hồ Ly lại vọng tưởng hồ ly cô vẽ là mèo!

Giản Lộ lại nhớ tới tờ giấy vẽ nhem nhuốc của mình hồi sáng, cô muốn phá hỏng quỷ kế của hồ ly, hẳn là anh định đứng trong phòng mình mà ngắm lại. Nói xong, liền đi đến chỗ làm việc của Lâm An Thâm tìm tập văn kiện.

Tờ giấy nhanh chóng tìm được. Trên giấy có mấy con tiểu hồ ly với đủ mọi sắc mặt, vui vẻ, tức giận, nháy mắt… Hồ ly cô vẽ thật sự rất đáng yêu, quả thật có giống con mèo… Đây chỉ là vô tình mà vẽ, ha ha… Lão Hồ Ly ở trong suy nghĩ của cô cũng vừa xảo quyệt, vừa đáng yêu…

Nhưng mà, đang muốn cất tập tài liệu đi, một tập tài liệu bên trong làm Giản Lộ sững lại, cô khó có thể tin nội dung bên trong.

Sẽ không…

Không có khả năng…

Lâm An Thâm tắm xong đi ra, phát hiện người vừa rồi còn rất vui vẻ xem ti vi đã vào phòng ngủ. Vào phòng, anh thấy cô đang sợ lạnh, cuộn tròn lại một đống. Tắt đèn, Lâm An Thâm cũng chui vào chăn. Tắm sạch sẽ xong, cả người lâm ân tham đều rất ấm áp, dễ chịu. Ở trong ổ chăn, anh ôm lấy cô từ phía sau.

Nhưng mà, cô không giống mọi khi co vào người anh sưởi ấm.

“Giản Lộ…?” Đang ngủ sao…?

Giản Lộ quay lưng về phía anh, trước mắt thật tối, nhưng mà cô cũng không biết nên nói với anh cái gì.

Lâm An Thâm chạm vào tay cô, nắm lấy, lạnh. Vừa đến mùa đông, tay chân cô cũng không dễ ấm, anh bắt đầu tự tính toán xem nên bổ sung đồ ăn bổ dưỡng như thế nào.

Nhưng mà, cô cũng rất nhanh rút tay mình ra khỏi tay anh.

Lâm An Thâm lập tức cảm thấy không ổn. Anh lại nắm lấy tay cô, nhưng đôi tay ấy đã nắm lại thành quyền không cho anh chạm vào. Lâm An Thâm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Giản Lộ, có chuyện gì vậy?”

Giản Lộ không trả lời.

“Nói cho anh biết làm sao vậy?”

Giản Lộ vẫn không nói lời nào.

Lâm An Thâm vẫn nắm chặt đôi tay lạnh của cô, trong lòng cũng lo lắng không nguôi, rất ít khi cô như vậy với anh. Lâm An Thâm xoay người cô lại, có chút khẩn trương hỏi cô: “Anh làm gì khiến em không vui, nói cho anh nghe.”

Rốt cục, Giản Lộ trừng mắt nhìn anh.

Dưới ánh trăng, Lâm An Thâm bị ánh mắt của cô làm hoảng hốt.

Lâm An Thâm nói: Không thể…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.