Kình Thiên Kiếm Đế

Chương 42




Tiên Phỉ điều khiển xe ngựa đồng thau, trong xe còn nhiều cô gái yếu ớt như vậy, tốc độ đi đường so sánh với ngựkiếm thì thực là không thể so sánh nổi. May mắn trên xe đồng thau đều là đặc chế, sáu chân cự mã trời sinh dị bẩm, gặp nước không chìm, bước trên tuyết không dấu vết, nếu không đi ở nơi tuyết dày một cước bước trong đống tuyết, tốc độ sẽ chậm gấp 10 lần bình thường.

Phó Vân Trường và Tiên Phỉ đối với Ninh Tiểu Nhàn người trong Ẩn Lưu, coi như là quen biết lâu, nàng lập tức đem thành viên Ẩn Lưu gia nhập trong đội ngũ, rồi bắt chuyện cùng đầu lĩnh thổ phỉ. Thanh Nhi cùng Hòa Lão tứ có việc, lần này không có theo tới, hơn nữa Tiên Phỉ số lượng rất nhiều, trong đó có rất nhiều gương mặt mới chưa bao giờ thấy qua. Hàn huyên hai câu, nàng mới biết được Tiên Phỉ cùng người khác hợp tác làm một vụ mua bán.

“Ta thật không biết Tiên Phỉ còn làm loại chuyện mua bán cướp người này ?” nàng trêu ghẹo nói.

“Nàng mướn chúng ta, giá tiền rất cao. ” Phó Vân Trường chỉ chỉ thân ảnh Hồ Hỏa Nhi phía trước. Hắn không muốn nói nhiều về chủ đề này, ngược lại giật ra chủ đề cói : “ Ninh cô nương, dược vật ngươi cho Lăng Phượng Nam quả nhiên hữu hiệu.  Dến lúc này còn chưa qua bốn tháng, thê tử Lăng Phượng Nam đã có thai. ” Nàng khẽ giật mình, tranh thủ thời gian chúc mừng, nào biết người này nói thêm một câu khiến nàng như bị sét đánh, “Thanh Nhi, khục, Thanh Nhi cũng có tin vui. ”

“Cái gì ? ” nàng dừng một chút mới kịp phản ứng, “ Nàng cũng uống  theo đơn thuốc của ta sao? ” Khó trách một đôi đạo tặc gấu hôm nay chỉ thấy gấu đực, hóa ra là con cái muốn ấp rồi. Nhưng mà tỉ lệ trúng thưởng phải chăng qúa cao rồi ? Đạo hạnh của hai người bọn họ đều có chút cao thâm, theo lý thuyết cho dù hắn ngày đêm cày cấy,  Thanh Nhi muốn mang thai cũng không dễ dàng.

Với bộ mặt dày qua nhiều năm vào nhà cướp của của Phó Vân Trường, giờ phút này cũng có chút đỏ lên, trong ánh mắt lộ ra chút kích động : “Đúng, sau khi con dâu lăng gia thuận lợi man thai, đoạn Lôi Kích mộc ngâm chế thành rượu thuốc còn thừa lại không ít, Thanh Nhi lấy đi uống, nào biết nàng rất nhanh… ”

Ninh Tiểu Nhàn cười khúc khích. Lại hướng hắn chúc mừng iên tục, lại từ trong ngực móc ra mấy hạt đan đưa đến cho hắn. Mấy viên thuốc này một khi lấy ra liền có hương thơm nhàn nhạt truyền ra. Gió lớn thổi mãi không tan, trong lòng muốn dâng lên một lượng hơi ấm, vô cùng thoải mái. “ Đây là dược mới vài ngày trước đó luyện ra được, ngoại trừ bổ dưỡng bên ngoài, còn  có hiệu quả an thai, đối với phụ nữ có thai đặc biệt có lợi, ngươi cầm lấy cho Thanh nhi và thê tử của Lăng Phượng Nam dùng. ”

Mấy viên dược này thành phẩm khá cao,  linh thảo ngược lại không được coi vào đâu, Tức Nhưỡng có thể thúc đẩy sinh trưởng, chỉ là bên trong có mấy vị dược thuốc hơi máu me. Như báo thai, nhau thai Bạo Vượn …, đều là trên người yêu quái đạo hạnh thâm hậu lấy được, rất không dễ dàng. Nhưng mà  nhân tình đã bán đi rồi, không ngại bán lớn thêm một chút để người ta cảm kích.

Phó Vân Trường cũng là người biết hàng, biết rõ cái này do đại đan sư ra tay, tất nhiên là thuộc hàng tinh phẩm, lập tức hai mắt sáng lên mà nhận lấy, trịnh trọng nói vài tiếng đa tạ.

Nàng cùng Phó Vân Trường hàn huyên vài câu, lúc này mới quay người đi tìm Hồ Hỏa Nhi.

Nàng gặp đầu tiên là Đàm Đại Dực cưỡi một con ngựa cao lớn, lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì, ngay cả nàng đến gần cũng không có phát hiện. Ninh Tiểu Nhàn ho một tiếng, hắn mới hoàn hồn.

“Hỏa Nhi ở đâu ? ” Đại tửu tiên đang suy nghĩ gì đây ?

Hắn chỉ vào xe ngựa đồng thau cách đó không xa : “Ở lại bên trong đó. ”

Ồ đây không phải cái xe mà nàng cùng Hô Liên Mẫn Mẫn từng ở sao ? Nàng tiện tay vứt cho Đạm Đài Dực một cái túi nước. Hắn tiếp tới, quơ quơ, nghe được bên trong có tiếng nước liền hỏi : “Dây là cái gì ? ”

“Linh tửu. ” nàng lách mình tiến vào xe ngựa, “Ta tự mình ủ đấy. ”

Trong xe, Hồ Hỏa Nhi cùng Hô Liên Mẫn Mẫn trò chuyện câu được câu không. Nàng thuần túy xem cô nương này lớn lên giống Ninh Tiểu Nhàn, nên mới cùng người ta đáp lời. Mà Hô Liên Mẫn Mẫn quay ngoắt về phía tiên cô đi tới đi lui. Lại không dám làm càn, hai người đều có chút xấu hổ. Chứng kiến Ninh Tiểu Nhàn tiến đến, không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.

Tối nay biến cố rất lớn. Ninh Tiểu Nhàn trấn an Hô Liên Mẫn Mẫn, nói cho nàng biết ít ngày nữa sẽ để thủ hạ đưa nàng trở về Hồ Liên bộ lạc gặp ca ca, sau đó đem nàng an trí nàng trên một xe ngựa khác để chính mình cùng Hồ Hỏa Nhi nói chuyện phiếm.

Thời điểm nàng còn là phàm nhân, Hồ Hỏa Nhi cứu nàng từ trong tay của Mịch La, rồi hộ tống nàng tìm được thương đội Vân Hổ. Cô gái này sáng sủa hào phóng, là người tính tình tốt, hai người ở chung mấy ngày có chút hợp ý, cảm tình đã tốt vô cùng. Suốt một đường này nàng đi tới bây giờ, không có mấy người bằng hữu tri tâm, càng không nói đến khuê mật, hiện tại vô tình gặp được Hồ Hỏa Nhi, chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng.

Nàng vừa vén rèm trở về, đôi mắt đẹp của Hồ Hỏa Nhi quét mấy lần trên thân thể nàng, đột nhiên thò tay ngắt mạnh một cái trên bộ ngực đẫy đà của nàng, nhăn nhăn cười nói : “Thực mềm, ghê gớm thật, cô gái nhỏ, hồi lâu không thấy, ở chỗ đó của ngươi ngược lại lớn lên rồi. ” Ninh Tiểu Nhàn không đề phòng chiêu ấy của nàng, bị dọa đến hét lên một tiếng, hai tay che ngực, đợi đến khi phản ứng kịp liền tắt đi ma nhãn trên cổ, lúc này nàng mới thò tay cù nách trả thù. Nàng không muốn hai cái giống đực bên trong Thần Ma Ngục chứng kiến nữ tử quyến rũ. Hồ Hỏa Nhi liên tục né tránh không ngừng, Ninh Tiểu Nhàn sử dụng thân pháp, lấn thân lên xuống.

Hai nữ tử dáng người mĩ lệ cùng nhau chơi đùa, lăn một đoàn, dựng lên một phòng xuân quang.

Cách hơn mấy trượng, Đạm Đài Dực nghiêng tai trong gió tuyết, nghe được trong xe ẩn hiện âm thanh nữ tử đùa giưỡn vui cười. Hắn nhận ra âm thanh mềm mại trầm thấp đặc biệt của Hồ Hỏa Nhi, nghe nàng cười đến tùy ý, trong nội tâm bỗng nhiên ấm áp, hắn cởi hồ lô bên hông xuống, rót  vào miệng một miếng lớn rượu.  Tửu thủy hóa thành nhiệt khí đi xuống bụng, trong bụng một mảng ấm áp, xoáy lại rồi tiêu tán,  trong lòng hắn chính là tình cảm ấm áp từng chút, từng chút giảm xuống, hắn nhìn qua trời đầy gió tuyết, trong nội tâm cũng không biết là mùi vị gì ?

Trong xe lại ôn hòa như xuân. Hai nữ tử cùng nhau đùa giỡn trong chốc lát, Hồ Hỏa Nhi thở hồng hộc, lại nhìn xem sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn tuy đỏ nhưng khí định thần nhàn hơn xa mình, nhớ lại tình cảnh mới vừa rồi khi Thanh Giáp Vệ đang bao vây mà nàng ấy dẫn tập kích Khánh Kị, nàng nhịn không được giật mình nói : “Tu vi của ngươi đã tiến bộ đến dạng này rồi. Lần trước gặp ngươi, ngươi còn là một người thường đúng không ? ”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói : “Là ta có kì ngộ. Sao lại cùng Đạm Đài tửu tiên đồng hành, đem hắn nắm vào tay rồi sao? ”nhưng nhìn lại cũng không giống, nếu đúng thì hai người này đã sớm đi cùng xe rồi, sao có thể giống như bây giờ, một người cưỡi ngựa một người ngồi trong xe ? Nhưng Đạm Đài Dực lại thời khắc ở bên người nàng một tấc không rời.

Quả nhiên lời này vừa hỏi ra, bộ dáng tươi cười trên mặt Hồ Hỏa NHi liền phai nhạt đi, thẫn thờ thở dài nói : “Hắn đồng hành với ta, đó là do yêu cầu của Triều Vân Tông, là hắn bất đắc dĩ. Hắn… chính hắn chưa hẳn đã nguyện ý. ”

Ninh Tiểu Nhàn truy hỏi tiếp mới biết  được,  sau sự kiện ở Trà Thành Thanh Hư Môn chưa gượng dậy nổi, may mắn có phái lớn như Triều Vân tông ủng hộ, lúc này mới dần dần hồi phục nguyên khí. Như vậy tính ra, Thanh Hư môn thiếu Triều Vân tông một cái nhân tình, kết quả trưởng môn Bạch Kình nói ra yêu cầu, lại là muốn Đạm Đài Dực hộ tống Hồ Hỏa Nhi ra ngoài một chuyến.

Bạch Kình làm người tuy lãnh ngạo, lại không phải không hiểu rõ nhân tình, lại nói sau này chuyện sư điệt theo đuổi ngược lại Đam Đài Dực toàn bộ cao thấp trong tông môn ai không hiểu ? Nếu có thể mượn cơ hội này làm cho nàng tu thành chính quả, sau này bên tai lão cũng thanh tịnh rất nhiều. Lại thêm sư phó khuyến khích, phải thừa dịp này cho ái đồ được như ý, cho nên Bạch Kình thất đức vô lương đã lấy nhân tình áp chế, quyết đoán đem Đạm Đài Dực đẩy đi ra.

Đạm Đài Dực cũng không còn cách nào, đành phải một đường theo nàng từ Trung bộ tới Tây Bắc. Thế nhưng hắn rất thủ lễ, tuy nói là thực hiện hứa hẹn, một tấc cũng không rời khỏi Hồ Hỏa Nhi, nhưng mà đối với sự mảnh mai,  hay làm nũng của nàng vẫn nhàn nhạt, dầu muối không ăn. Hồ hỏa Nhi chưa bao giờ ở cùng hắn thời gian dài như  vậy, nguyên là lòng tung tăng như chim sẻ, nhưng mà dây dưa hơn mấy tháng không có kết quả, nàng có  chút nản lòng khoái chí.

Một cặp này cũng thật là.. Ninh Tiểu Nhàn nhìn thần sắc trên mặt nàng đần độn,  cũng có chút đồng tình sự khởi đầu không đễ dàng của nàng. Nàng dọc theo phiến đại lục này đi từ đầu Đông đến đầu tây, đi mấy trăm ngàn dặm lộ trình cũng không biết đã gặp bao nhiêu giai lệ tuyệt sắc, lại không có ai thắng được Hồ Hỏa Nhi. Hết lần này đến lần khác một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như vậy, mà hắn có thể tiếp tục làm Liễu Hạ Huệ, nam nhân này chẳng lẽ làm bằng sắt hay sao ?

Nàng thầm thở dài, nói sang chuyện khác : “Trước tiên hãy nói, ngươi chạy về phương bắc làm gì ?

Hồ Hỏa Nhi cười lạnh một tiếng : “ Còn không phải là vì chuyện bắt nô. Đám súc sinh này bắt tộc nhân của ta đi nô doanh điều huấn, lại mang đến hội đấu giá bán ra,  đem con người giống như hàng hóa mà mua bán. Năm đó ta cũng từng chịu đau khổ của bọn hắn, phàm là khi có năng lực làm sao lại để cho  tộc nhân lại  bị dẫn vào hố lửa chứ? ”

Ninh Tiểu Nhàn lúc này mới thật sự chấn động.

Hóa ra xuất thân của Hồ Hỏa Nhi là từ bộ lạc Hô Liên, chỉ là về sau vào Triều Vân Tông, muốn từ bỏ đoạn chuyện cũ bi thương, mới lấy họ cho mình đưa làm hài âm đổi thành “Hồ ”, lại bỏ chữ liên, từ nay về sau trên đời không còn Hô Liên Hỏa Nhi nữa, chỉ có Hồ Hỏa Nhi.

Tây bắc là địa phận hoạt động bắt nô, đã có lịch sử lâu rồi. Câu chuyện của Hồ Hỏa Nhì phát sinh từ hơn một trăm năm trước, lúc ấy Thái Diễm sứ còn không có danh tự hương diễm như vậy, mọi người đều gọi là bắt nô đoàn.

Bắt nô đoàn hành động cực kỳ dã man, xa không có “Năm năm trước tương tươi đẹp, năm năm sau mua đi” và rất nhiều chú ý như hôm nay, nhìn trúng nữ tử nhà ai ngày thường tốt, liền trực tiếp bắt bớ đi. Lúc ấy Hồ Hỏa Nhi cùng tỷ tỷ sinh đôi bị bắt nô đoàn nhìn trúng, người nhà ôm hai nữ oa không chịu buông tay, vì vậy toàn gia bị diệt sạch sẽ. Một cặp tỷ muội này năm đó mới chỉ mười hai tuổi, tỷ tỷ Hồ Hoa nhi tuổi còn nhỏ nhưng tính tình cương liệt, thừa dịp kẻ xấu không chú ý,  liền đụng vào cột chết.

Song bào thai như hoa như ngọc chỉ còn một người, người còn lại kia liền bị hạ giá. May mắn diện mạo Hồ Hỏa nhi dù chưa trưởng thành cũng đã có thể nhìn ra mười phần là mỹ nhân, bắt nô đoàn vẫn có ý muốn mang nàng đem về.

“Ta ôm thi thể cha mẹ cùng tỷ tỷ, chết cũng không chịu buông tay.. Mấy tên bắt nô rõ ràng kéo ta không nhúc nhích, đành phải lấy dao găm chặt tay mẫn thân ta ra, lúc này mới kéo  được ta đi ra ngoài. ” Hồ Hỏa Nhi nói đến chuyện cũ trên mặt vẫn nhàn nhạt, tựa  như mọi chyện không dính dáng một xu đến mình : “Ngươi biết vì sao nữ tử bộ lạc Hô Liên rất được nam nhân trên phiến đại lục này hoan nghênh không? ”

“Nguyên nhân phân nửa là do sinh được sinh đôi đúng không? ” Ninh Tiểu Nhàn dò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.