Kình Thiên Kiếm Đế

Chương 12




Bốn người ngồi ở vườn hoa nhỏ trước căn nhà gạch, nơi năm xưa Vân Tranh dạy học, xa nhìn núi xanh, gần ngửi hương hoa, bất kể Trương Phương Bình, Tư Mã Quang hay huynh đệ Vân gia đều là người bác học, kỳ văn dị sự trong đất Thục hay là điển cố dân gian, chỉ thuận miệng nhắc tới là có thể nói đâu ra đó, không khí vui vẻ hòa hợp.

- Vân mỗ xưa nay không thích chiếu thư dông dài, nhưng chiếu thư do Quân Thật tiên sinh soạn thì đọc thôi đã thấy thơm miệng, Tiểu Việt, nên thỉnh giáo tiên sinh nhiều vào.

Tư Mã Quang nhận chén rượu Vân Nhị đưa cho, uống một hớp, cảm thụ hồi lâu mới nói: - Sáng dậy vào cung, cẩn thận xử lý công vụ, xong việc ra phố mua bình rượu nhạt, nửa bát cơm no bụng, tối về thắp nến đọc lời đại nghĩa của thánh nhân, nhàn rỗi tìm lão nông trò chuyện nông điền, đó là cuộc sống ta luôn hướng tới.

Vân Tranh vỗ đùi tiếc nuối: - Thế thì khổ giai nhân trong khuê phòng.

Trương Phương Bình bật cười chỉ mặt Vân Tranh: - Thân là Đại tướng quân vẫn không đổi cái tính vô lại.

Tư Mã Quang xua tay: - Không không, tính cách Vân huynh như thế mới thú vị, giống cá dưới lá sen, như liễu trong mưa gió, như chim giữa trời tuyết, những bức tranh đó mà thiếu đi phần linh động thì khô khan. Người quân tử trong lòng đường hoàng mới là cối lõi, thể hiện ra ngoài chỉ là tùy thời tùy thế mà phải xuôi theo dòng thôi.

Vân Tranh gật gù tán thưởng, đám sĩ đại phu Đại Tống thì khác hẳn bề ngoài đường đường chính nhân quân tử, sau lưng lừa lọc ô uế, trước kia không tiếp xúc với người này, giờ mới thấy thế nào là nho tiểu nhân và nho quân tử.

Trương Phương Bình tinh ý nhận ra lời lẽ có chút chua xót: - Quân Thật mà cũng có điều chưa hài lòng sao, nhân sinh là thế, khi hoa tươi rụng hết để lại tang thương, chẳng có cách nào vẹn toàn được mà. Nếu như tới lúc không thể nhịn được, cứ dùng bút lớn trút hết nỗi lòng ra, với tài hoa của Quân Thật, ắt sẽ là áng văn lưu truyền thiên cổ.

- Là vì nhìn bệ hạ nỗ lực sống vì thần dân Đại Tống mà đau lòng, thân là thần tử lại không thể chịu thay bệ hạ, Tư Mã Quang đứng lên chắp tay về phía hoàng cung một cái, rồi lại nhìn Vân Tranh: - Đại tướng quân dũng mãnh sa trường, khổ cực thủ biên, bao năm qua phải đông chinh bắc thảo vì biên cương ổn định, Quân Thật lâu đã muốn nói một câu vất vả rồi! Vậy mà rốt cuộc Đại tướng quân bị biếm chức về quê, nếu không phải thấy nơi này sơn thủy tươi đẹp, lòng người chất phác, Quân Thật sẽ càng áy náy hơn.

Vân Tranh cũng đứng lên khách khí đáp lễ: - Quân Thật đúng là khác người, thiên hạ có người cảm thông cho mình như thế, Vân mỗ đủ rồi, ta chinh chiến vì bách tính thiên hạ, thiên hạ bình an, đêm có thể kê gối ngủ ngon.

- Quả nhiên là hào khí bậc đại trượng phu. Tư Mã Quang cầm chén rượu lên mời Vân Tranh: - Ta ở hoàng môn xử lý việc vụn vặt, huynh ở biên quan bảo vệ bờ cõi, hai mươi năm sau nếu chúng ta còn mạng, nhất định xin được kết giao!

Trương Phương Bình cảm khái: - Hai mươi năm mới nhìn thấu một người, chỉ là hai mươi năm sau hai ngươi còn tráng niên, mà lão phu e thành tro bụi... Rượu đào uống không say, nhưng Trương Phương Bình lại có chút ngất ngưởng, gọi lão phó tới dìu đi: - Lão phu cáo từ trước, mai Quân Thật đi xa, lão phu không tiễn nữa, già rồi, không thích biệt ly.

Tư Mã Quang thi lễ: - Không dám phiền trưởng giả tiễn chân.

Hai người ngồi xuống rồi, Tư Mã Quang thở dài: - Quân Thật cho dù trải qua hai mươi năm mưa gió phiêu diêu, rồi cũng có ngày rảnh rang đánh một cỗ xe trâu đi dạo thôn quê, còn Vân huynh lúc ấy ắt cực phẩm nhân thần, đố kỵ ghen ghét càng nhiều, không biết huynh đã có tính toán gì chưa?

- Biển khơi còn rộng hơn đất liền, sau khi đất liền yên lành rồi, Vân Tranh ra biển bắt cá kình. Quân Thật về nói với đám tiểu nhân Bàng Tịch, Hàn Kỳ, sau này chớ tùy tiện ra biển, ta đợi đó... Nói xong những lời này, Vân Tranh uống hết chén rượu, đứng lên cáo từ, lúc này trăng lên giữa trời, ánh sao thưa thớt.

Khi trời sáng Tư Mã Quang rời đi không kinh động ai, chỉ có lão tộc trưởng dậy sớm dùng mắt tiễn vị quan lớn kinh thành này, chiến mã chẳng mấy chốc bị sương mù nhấn chìm.

Gió xuân ấm áp đã tràn về khắp nơi, thảo nguyên lại tới mùa cỏ xanh ngút ngàn, băng tuyết trên núi tan chảy, nước áo áo chảy xuống mang theo tảng băng chưa tan hết, đó đây những phụ nhân mặc áo da dê thật dày, dẫn con nhỏ xua đàn dê trắng từ trên sườn núi đi xuống, như một đám mây trắng, tiếng hát véo von lại xuất hiện ở vùng đất tang thương này.

Thấp thoáng giữa bụi cỏ cao vẫn còn thấy những bộ xương trắng, người Thổ Phồn không quá bận tâm, ở thảo nguyên, cái chết luôn ở không quá xa, nhất là mấy năm qua, cho nên tới giờ vẫn thấy hòa bình là không chân thật, chỉ cần biết là còn có dê bò để chăn thả, sẽ kiên cường sống.

Phụ nhân bế con đặt lên lưng ly ngưu, bọn chúng là sinh vật bị động, chỉ biết đi theo đàn dê, đưa tay lên mắt nhìn một đoàn kỵ binh giáp đen đi qua, sự xuất hiện của bọn họ khiến người ta yên lòng.

Chàng trai trẻ hoàng tộc Triệu Hạo nay đã thành một kỵ binh thảo nguyên tiêu chuẩn, gió thổi qua khuôn mặt ngăm đen của hắn, hắn nhắm mắt lại hơi ngửa cổ hít hít, vì trong gió mang tới vô số tin tức.

Lãng Lý Cách nói, một kỵ binh nếu không đọc được lời gió thì chưa phải kỵ binh thực sự, ở thảo nguyên gió có khắp nơi, nó sẽ kể cho người nào biết lắng nghe chuyện từ nơi xa nhất.

Gió hôm nay rất nhu hòa, có điều xen ít mùi máu tanh trong đó.

Triệu Hạo phất tay, năm mươi kỵ binh theo hắn tiến về phía đầu ngọn gió, phía trước có chuyện rồi.

Kỵ binh đi được một tuần trà liền tới sườn núi, theo trí nhớ của hắn thì dưới sườn núi phải có một nông trang mới đúng, nhưng không có tiếng động nào phát ra từ hướng đó.

Tù và vang lên ba hồi, Triệu Hạo dẫn mọi người tản ra, giơ nỏ áp sát nông trang. Không ai đi ra, nhưng ở sân phơi có sáu người Tống bị trói vào cột, ngực mỗi người có một cái cọc gỗ đâm xuyên, máu chạy xuống đã đông cứng.

Một người xuống ngựa kiểm tra máu và thi thể, quay đầu báo: - Đội tướng, đã chết một ngày rồi, người bị chết là quản sự của Hợp Ý Thăng.

Những người khác kiểm tra xung quanh, không phát hiện ra một người Thổ Phồn nào, như vậy đây tám phần là sự kiện nông nô Thổ Phồn tạo phản, từ đầu năm tới giờ, đây đã là vụ thứ sáu.

Triệu Hạo thở dài: - Chuyện này khó mà tránh được, áp bức người ta quá mức thì sẽ nhận lấy hậu quả thôi. Nơi này không có ngựa, bọn chúng chưa đi xa được đâu, chúng ta chia ba nhóm truy đuổi.

An bài của Triêu Hạo có hơi dư thừa, nông nô Thổ Phồn sau khi giết chủ, bọn họ chỉ có con đường duy nhất là Đại Tuyết Sơn, mấy lần trước đều như thế, chỉ cần cưỡi ngựa truy đuổi về phía đó là có thể tìm được, đề phòng vạn nhất, Triệu Hạo vẫn chia quân ba ngả.

Đại Tuyết Sơn sừng sững ở phía tây, gần như có thể nhìn thấy ở mọi nơi trên thảo nguyên, rặng núi quanh năm phủ tuyết trắng đó trông có vẻ gần, nhưng tuấn mã phải chạy ba ngày mới tới được, không biết phía sau Đại Tuyết Sơn là gì, nhưng người Thổ Phổ coi đó là nơi dung thân cuối cùng.

Khu vực này địa thế bằng phẳng, tuyết tan ra tạo thành dòng sông uốn lượn trải khắp thảo nguyên, đất đi màu mở, là nơi tốt để đặt nông trang, cho nên đại bộ phận nông trang ở nơi này.

Chiến mã đi được hai canh giờ Triệu Hạo nhìn thấy một nhóm người thổ phồn đang gian nan chạy trên vùng đất lầy lội tuyết và nước, nếu người Thổ Phông tự do mà không có bò dê bên cạnh, vậy nhất định là đào nô.

Tiếng tù và lại lần nữa vang lên, kỵ binh từ ba phía đồng loạt truy đuổi, người Thổ Phồn phát hiện kỵ binh, kinh hoàng nhảy xuống dòng sông nhỏ lạnh căm, vượt sông bỏ trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.