Kinh Đô Đào Hoa Nguyên

Chương 9






Mỗi một người đều khẳng định chắc chắn, tuy rằng Liễn Vương người nhỏ, tuổi tác nhỏ, A Đấu người cao, tuổi tác lớn hơn y, thế nhưng, Vũ Văn A Đấu chắc chắn là kẻ bị đè!



Vũ Văn Dật Thần giữ nguyên một tư thế quá lâu, hắn đang cảm thấy mình hiện giờ đúng là một chú cá nhỏ bất lực nằm trên thớt, và vị tiểu vương gia đây đang đi vòng quanh hắn suy tính xem nên xuống tay từ chổ nào, để mổ bụng moi ruột, chiên rán hầm xào hắn.

Càng nghĩ như vậy, hắn càng không dám nhìn tới Địch Vũ Liễn, thủy chung nhìn thẳng phía trước, tựa như đang nhìn đằng xa, kỳ thực đầu đang hoa hoa, chỉ thiếu mỗi tròng trắng lộn ngược, hoa hoa lệ lệ té xuống bất tỉnh.

Lúc Địch Vũ Liễn lần thứ hai dừng lại trước mặt hắn, hắn từ nơi dư quang khóe mắt lướt thấy vị tiểu vương gia kinh khủng này lại, lại sáp đến gần rồi, a a a! Tiểu vương gia ngươi muốn làm cái gì?

Ba chữ “Ta muốn ngươi” cùng lúc truyền vào tai Vũ Văn Dật Thần, khiến cho trái tim nhỏ bé của hắn vốn đã vì Địch Vũ Liễn tới gần mà phát lạnh, lại càng thêm run rẩy, theo phản xạ quay đầu qua, tính nhìn nàng, kết quả, vì quá mức khẩn trương, biên độ xoay quá lớn, miệng của hắn vô ý, mà lại vừa vặn đụng trúng thứ gì đó lạnh ngắt.

Ân?

Tiếng nói của Địch Vũ Liễn bỗng nhiên dừng lại, mà Vũ Văn Dật Thần thì đầy ắp nghi ngờ, đầu có hơi ngã về sau, tạo nên chút khoảng cách với cái thứ kia, cứ thế nhìn một lát, một cái lỗ tai xinh xắn, đáng yêu ánh vào trong mắt, người nào đó tức thời mắt trợn ngược, miệng há há, không dám tin, cứng nhắc người từ từ hồi đầu lại, tiểu tử khờ hắn trong lòng bỗng ngửa mặt lên trời, hai tay giơ cao, bi thương hét, a~~~! Miệng của hắn cư nhiên đi thân mật tiếp xúc với lỗ tai của một nam nhân! Lão Thiên a!

“Ta muốn ngươi…” thử chân chính cảm thụ sự khinh khủng của bản vương xem! Ta muốn ngươi vì sự tự tung tự tác to gan lớn mật của ngươi mà hảo hảo trả giá! Đấy là lời mà Địch Vũ Liễn nguyên bản dự định nói, nhưng mới nói được ba chữ đã thấy Vũ Văn Dật Thần xoay đầu qua, sau đó thứ gì đó mềm mềm liền dán lên tai mình, còn có hơi thở nong nóng thổi đến bên tai, nàng theo trực giác phán đoán đó là một cái miệng, tên này không những cả gan đem miệng dán tới, mà còn dám dùng mũi thổi vào lỗ tai nàng!?

Địch Vũ Liễn nổi giận, cấp tốc quay đầu lại, chỉ là độ lớn của góc xoay không nắm tốt, tốc độ quá nhanh, và mặt của người nào đó quay đi quá ốc sên, nên môi nàng cực kỳ đúng lúc sượt qua gò má hắn.

Một hồi im lặng, động tác của cả hai đều ngừng lại.

Hai tròng mắt Địch Vũ Liễn ngạc nhiên mở to ra, khởi binh vấn tội không có kết quả, lại gây ra sự ngoài ý muốn. Cùng hắn va chạm như vậy, khiến nàng mơ hồ thấy tim đập loạn nhịp, đầu nàng giựt về sau cực nhanh, tiếp đó cả người đạp đạp về sau hai bước.

Vũ Văn Dật Thần phản ứng được chuyện gì xảy ra, như cũ nhìn thẳng tiền phương, thế nhưng trong lòng tiểu tử khờ đang ngửa mặt lên trời bi thương hét, chốc sau phún lệ, chuyển sang kêu gào, hắn, hắn vậy mà bị một nam nhân hôn mặt! Một nam nhân a! Nương a! Thanh bạch nhiều năm của hắn!

Trời tối, không ai chú ý đến đôi tai của Địch Vũ Liễn đã nhuộm sắc hồng, vì che đi chút lúng túng, nàng định bụng tiếp tục nói những lời vừa rồi, nhưng khẩu khí không kiềm nổi đã trở nên hòa dịu: “Ta muốn ngươi…” Mới rồi nàng dự định nói cái gì? Lần đầu tiên trong đời, Địch Vũ Liễn quên thoại, nàng không chớp mắt nhìn Vũ Văn Dật Thần chòng chọc, ngực có thứ gì đó đương nổi men, miệng lẩm bẫm nói: “Ta muốn ngươi…” A, nàng thật sự không nghĩ ra được lời hồi nãy muốn nói! Một mảnh hỗn loạn trong đầu nàng.

Tránh cho tiếp tục xấu hổ nữa, Địch Vũ Liễn không có tâm trạng truy cứu, nàng nhìn Vũ Văn Dật Thần thật sâu một tý xong, cứ như thế, để lại ba lần “Ta muốn ngươi” khiến người tha hồ suy nghĩ, rất không có trách nhiệm quay người nghênh ngang bỏ đi.

Người chung quanh lặng ngắt như tờ, trong đầu cùng hiện lên một câu hỏi, nãy giờ là cái tình huống quái quỷ gì thế?

Hả? Chỉ như vậy? Tiểu vương gia này rốt cuộc đến để làm gì? Vũ Văn Dật Thần bối rối ném tầm mắt về phía Địch Vũ Liễn, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của nàng. Và khi hắn liên tưởng lại mình chặn ưng của tiểu vương gia, bị tóm tại trận, còn không cẩn thận mà hôn lỗ tai đối phương, vị tiểu vương gia này chẳng những không tức giận, còn hôn trở lại, thoáng chốc, hắn đổ mồ hôi lạnh một trận a! Tiểu tử khờ trong lòng hệt như mèo bị giẫm đuôi, lông mao cả người đều dựng ngược lên, ớn lạnh từ dưới bàn chân ớn lạnh lên, ta muốn ngươi, Liễn Vương muốn hắn, một nam nhân muốn hắn làm cái gì!? Vị tiểu vương gia này hắn, hắn không lẽ bị đoạn tụ chứ!? A~~~!

Đương lúc bị suy nghĩ trong lòng hắn dọa đến thiếu chút nữa ngất đi, lão Thiên dường như thấy hắn còn chưa bị dọa đủ, lại nghe vang lên tiếng nữ tử cười khẽ, phá tan sự yên lặng từ nãy giờ.

Chỉ thấy Tử Địch che miệng cười hì hì thành tiếng, sau đó cười khanh khách hướng Vũ Văn Dật Thần cúi chào lại cúi chào, vừa cười vừa nói: “Chúc mừng, Vũ Văn công tử!”

Bích Tiêu bất đắc dĩ nhìn nhìn đứa muội muội chỉ sợ thiên hạ không loạn, lôi nàng ta đi, định đuổi theo chủ tử đã đi rồi.

Tử Địch bị nàng lôi kéo, nhưng vừa đi vừa quay đầu lại, cố ý bỏ lại một câu cho thêm phiền phức, nói: “Ta đã chuyển lễ vật sinh thần hôm nay ngài tặng cho Vương gia nhà ta cho Vương gia rồi, Vương gia rất là yêu thích, yêu thích không rời tay!”

“…” Nghe vậy, Vũ Văn Dật Thần có hơi há miệng, bảy hồn sáu phách chớp mắt bị thổi ra ngoài.

Lần “Ta muốn ngươi” đầu tiên của Địch Vũ Liễn, ngữ điệu rùng rợn, đầy ấp ý đe dọa, đáng tiếc là nói bên tai Vũ Văn Dật Thần, cho nên người chung quanh không ai nghe thấy, hắn cũng không chú ý, hai lần sau đó, ngữ điệu ấy do nàng tâm tình hỗn loạn, mà thành lẫm bẩm thì thào, mọi người chẳng những nghe được, còn cảm thấy như trong đó chứa một ít khoản khoản thâm tình. Nay, một câu Tử Địch thốt ra, “Ta muốn ngươi” thêm vào “Chúc mừng”, lại thêm Vũ Văn Dật Thần tặng lễ sinh thần cho Liễn Vương, Liễn Vương cũng rất thích.

Ngay tức thì, mọi người đây bừng bừng đại ngộ, ngạc nhiên a!

Ọe a! Không nghĩ tới a! Hóa ra Vũ Văn A Đấu được Liễn Vương coi trọng, hóa ra Liễn Vương này thật có khẩu vị, hóa ra A Đấu hắn vẫn rất tiền đồ nha!

Thế là, tuy rằng chung quanh đều là người quen, nhưng lời đồn từ sau buổi tiệc sinh thần đêm nay, tựa như đốm lữa cháy thành lửa lớn lan ra đồng cỏ, nhanh chóng, cuốn lấy người Vũ Văn Gia truyền khắp thảy Yến Đô.

Sự thực đích thực là sao, không ai đi đào bới, tất cả mọi người đều có thiên tính bà tám, phát huy sức tưởng tượng cao thâm, dẫn đến hết thảy ban nãy, khi bị biến thành lời đồn đãi, đã trở thành phiên bản như sau:

Chuyện kể rằng, vào ngày sinh thần của Liễn Vương hôm đó, Vũ Văn A Đấu thông qua cung nữ Tử Địch dâng lên món lễ vật đã được lựa chọn tỉ mĩ cho Liễn Vương, Liễn Vương thu được xong, đối với phần lễ vật kia yêu thích không rời tay, nhịn không được đi tìm A Đấu đã tiến cung. Đợi tới khi tìm được y, sãi bước về phía y, đặc biệt chuẩn y không cần thi lễ, sau đó chuyên chú, tỉ mỉ, từ trước tới sau quan sát y vài lượt. Sau cùng, Liễn Vương thấy vô cùng hài lòng đứng ở trước mặt Vũ Văn Dật Thần, nhón chân lên, kề sát tai y, thì thầm lời tâm tình, làm cho A Đấu mừng rỡ một trận, kích động muôn phần, quay đầu lại hôn lỗ tai Liễn Vương một cái. Liễn Vương cao hứng, cũng cấp tốc xoay đầu qua, hôn trả một cái bên má A Đấu. Động tác của hai người lúc đó không khác gì là uyên ương giao cảnh, khiến cho người nhìn vào tim đập, đỏ mặt.

Tiếp tục, Liễn Vương thối lui về sau hai bước, tình ý miên mang nhìn chăm chú A Đấu một hồi, vẫn cường thế như trước giờ, bỏ lại hai câu “Ta muốn ngươi”, như lời tuyên cáo quyền sở hữu của hắn đối với Vũ Văn Dật Thần, rồi tiêu sái rời đi.

Lời đồn thực hay không, không ai quan tâm, phàm là người nghe tới tin đồn này đều nhịn không được mà bình luận, nói: A Đấu chuyện “Hỉ” từ trên trời rơi xuống, dựa vào Liễn Vương một tay che trời, quyền khuynh triêu dã, từ nay về sau, tiền đồ tất nhiên là vô lượng.

Chuyện hoàng tộc quyền quý có thể có nam sủng không đáng kinh ngạc, mọi người không hề để tâm đến điểm hai bên đều đồng giới. Mỗi một người đều hết sức khẳng định, Liễn Vương tuy rằng người nhỏ, tuổi tác nhỏ, A Đấu người cao, tuổi tác lớn hơn hắn, thế nhưng, Vũ Văn A Đấu chắc chắn là kẻ bị đè! Bọn họ quan tâm chính là Liễn Vương hẳn tinh lực rất dồi dào, A Đấu y cần ăn nhiều lên một chút, dưỡng mình cho tốt, bằng không mà nói, làm sao có thể thỏa mãn được đại khẩu vị của Liễn Vương nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.