Kinh Đô Đào Hoa Nguyên

Chương 7




Nhiều năm trước kia cũng vì Địch Vũ Liễn ngẫu nhiên nói dối một phen, Vũ Văn Hạo Nhiên đã bắt đầu cảnh giác với Ổ Gia, tuy rằng chưa làm thẳng thừng ra mặt, nhưng cũng đã thôi không gần gũi nữa, triệt để vạch rõ ranh giới với nhóm Thôi Thị kia.

Mấy năm nay, hắn ở chốn triều đình vẫn bảo trì sự trung lập, cẩn thận dè chừng sao cho không quá thân cận với những hoàng tử khác, với Liễn Vương lại càng tránh được bao xa thì tránh bấy xa, đấy là vì kẻ khôn phải giữ lấy mình. Hắn nhìn ra được, những người này tuy rằng ngoài mặt huynh hữu đệ cung, kỳ thực sau lưng không ngừng làm chuyện mờ ám, thế lực ngầm cũng không đồng đều.

Chuyện tranh đoạt phát sinh không sớm thì muộn, mặc kệ là vị hoàng tử nào gặp chuyện không hay, tai họa vô luận thế nào cũng sẽ không ảnh hướng tới bộ tộc Vũ Văn. Thêm nữa, hắn là đang đợi thời cơ, đầu quân người mà hoàng thượng thật sự quyết định lựa chọn, đến lúc ấy, Vũ Văn tộc là đại tộc, có ảnh hưởng vô cùng to lớn, chắc chắn sẽ được đối phương trọng dụng. Dĩ nhiên, theo như tiên đoán của Kỳ Toán Tử, hắn tự nhiên là để tâm tới thập nhị hoàng tử nhiều hơn một chút, nhưng bởi vì hoàng thượng đối với Liễn Vương yêu thích có thể sánh bằng hắn đối đãi với Dật Thần nhà hắn, thành ra hắn chưa bao giờ xem thường Liễn Vương. Có lẽ là giống như lời Kỳ Toán Tử nói vậy, Liễn Vương sống không quá mười chín tuổi, bởi thế hoàng thượng mới giảm yêu cầu xuống mà lựa chọn nhân tuyển thứ nhì là thập nhị hoàng tử cũng không chừng.

Đợi hồi lâu, cũng chưa thấy Liễn Vương đến, Vũ Văn Hạo Nhiên trước khi đến còn thăm dò qua ý tứ Tiểu Phúc Tử, nhưng người bên cạnh Liễn Vương trước giờ miệng kín như vỏ trai, không dò xét được gì, lợi hại nhất là Tiểu Phúc Tử này đây, đến cả ánh mắt cũng không tiết lộ nữa lời, tiếc là tâm phúc đắc lực nhất bên người Liễn Vương đây lại là một gã thái giám.

Vũ Văn Hạo Nhiên đang lúc vì Tiểu Phúc Tử tuổi xấp xỉ với trưởng tử mình mà cảm thấy đáng tiếc, thì nhìn thấy Địch Vũ Liễn cùng hai cung nữ của nàng đi đến.

Địch Vũ Liễn tới nơi, phất tay lên, ngăn Vũ Văn Hạo Nhiên và Tiểu Phúc Tử hành lễ, lạnh lùng, nói: “Miễn lễ đi, trái lại bản vương khiến Vũ Văn đại nhân đợi lâu rồi!”

Thực là hài tử không đáng yêu, xin lỗi người có kiểu lạnh tanh như vậy ư? Vũ Văn Hạo Nhiên oán thầm nàng trong lòng, nhưng vẫn cung kính chắp tay, hơi gập người, đáp trả: “Hạ quan không dám. Cung chúc Vương gia sinh thần vui vẻ, không biết Vương gia khi nào dọn đến Vương Gia Phủ, mai sau là hàng xóm, hạ quan còn phải kính thỉnh Vương gia lượng thứ nhiều hơn.” Không biết vị tiểu vương gia này suy cho cùng muốn cái gì, hắn nên gợi chuyện trước mới được.

“Kia,” Địch Vũ Liễn nhíu mày, ngừng một chốc, “Định sau đông thú mới dọn vào,” Nàng lại nghĩ đến Vũ Văn Dật Thần, không khỏi muốn đến ở cạnh Vũ Văn Phủ sớm hơn, “Vũ Văn đại nhân thấy bản vương chuyển tới sớm chút thì tốt hơn à? Ý ngươi đã nói như vậy, thế cứ vậy cũng được. Tiểu Phúc Tử, nhớ đấy, mồng bốn liền chuyển đến tân Vương Gia Phủ!”

“Dạ.”

Gì? Hắn là triệt để không có ý kia có được không! Tiểu vương gia này vì sao mỗi lúc mỗi xuyên tạc lời hắn nói? Còn nữa, lần nào cũng là bộ dạng đương nhiên như đang thi ân vậy! Vũ Văn Hạo Nhiên nghe xong câu này, tức thời há hốc mõ. Nhớ tới cái dinh thự màu đen u ám hệt như điện Diêm La cạnh nhà kia, mặt hắn cũng muốn đen theo. Hắn làm sao có thể cảm thấy tiểu vương gia dọn đến sớm một chút mới tốt cơ? Tiểu vương gia chớ có dọn tới mới là tiếng lòng chung của tất cả mọi người ở Vũ Văn phủ bọn họ! Hắn thật là, nhắc đến cái gì không nhắc lại nhắc đến cái này, lại còn vì thế khiến cho tiểu vương gia dọn đến sớm hơn nữa! Vũ Văn Hạo Nhiên hối hận đến xanh ruột, nỗ lực dồn xuống cảm giác muốn ói máu trong lòng, đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng một đau, quyết định tốc chiến tốc thắng, trực tiếp hỏi: “Không biết Vương gia tìm hạ quan đến là có chuyện gì?”

“Nghe nói Vũ Văn Dật Thần nhà ngươi hôm nay vào Ngự Lâm Quân.” Địch Vũ Liễn nhìn thạch kiều, tựa như vô tình thăm hỏi.

“Bẩm đúng là có chuyện như thế.” Nghe thấy Liễn Vương nhắc đến trưởng tử, trái tim Vũ Văn Hạo Nhiên rất khó mà không run lẩy bẩy, chớp mắt run lên tới cổ họng.

“Có thể vào Ngự Lâm Quân, hiển nhiên võ công không kém, sau đông thú, không, trước đông thú một ngày, mười lăm tháng giêng kêu hắn đến báo danh vào hộ đội tùy thân của bản vương đi!” Địch Vũ Liễn diện vô biểu tình nhìn Vũ Văn Hạo Nhiên, tiếp đó lại căn dặn Tiểu Phúc Tử, “Ngươi nhớ kỹ việc này, bảo Tử Diệu thu xếp một chút.”

“Dạ.”

“…” Quá mức kinh hoàng, Vũ Văn Hạo Nhiên căm nín, Dật Thần nhà hắn võ công như có như không, mà Liễn Vương lại hỉ nộ vô thường, đối với người dưới trướng yêu cầu cực cao, một khi mắc phải sai lầm, bị ăn gậy là chuyện nhỏ, bỏ mệnh mới là chuyện lớn, lại càng không cần nói, trong tất cả hoàng tử, Liễn Vương là vị bị ám sát nhiều nhất, để Dật Thần nhà hắn vào hộ đội tùy thân của Liễn Vương, không phải là tuyên bố không thích sống lâu, muốn tự tìm đường chết vô ích ư?

Địch Vũ Liễn gọi Vũ Văn Hạo Nhiên đến, vốn nguyên bản là vì hành động to gan lớn mật của Vũ Văn Dật Thần nên tìm tới cha của hắn mắng, bởi vì dọc đường chủ ý đã thay đổi, thành ra lúc này khi nàng cảm thấy mình đã đem sự tình giao phó tốt rồi, liền động thân chuẩn bị đi đến Phúc Thọ Viên, nhưng mới đi được hai bước, đã nghe Vũ Văn Hạo Nhiên thỉnh tội.

“Thỉnh Vương gia thứ tội! Được Vương gia ưu ái, đặc biệt chuẩn cho khuyển tử vào hộ đội tùy thân của người. Thế nhưng, khuyển tử học võ nhiều năm, tựa như không học, vả lại, khuyển tử hắn…, chắc hẳn Vương gia cũng đã biết đến biệt hiệu A Đấu của khuyển tử, hắn thật sự là người cũng như tên ôi! Với lại, hắn kỳ thực không hề muốn vào Ngự Lâm Quân, đều là lỗi của hạ quan, định rằng đêm nay là tiệc sinh thần của Vương gia người, bảo hắn tiến cung nhìn thử, để có thể hưởng lây một chút hỉ khí của Vương gia người, bởi vậy, hạ quan mới đánh bạo bảo hắn hôm nay mạo nhận thân phận Ngự Lâm Quân nhập cung! Thỉnh Vương gia tha thứ tội của thần.” Nóng lòng vì con, Vũ Văn Hạo Nhiên bất chấp hậu quả của lời nói, quỳ xuống nhận tội, nghĩ thầm bận này hắn và ngũ đệ đều thảm rồi, kế hoạch để trưởng tử vào Ngự Lâm Quân cũng bị hụt luôn! Bất quá, thà bọn họ hứng chịu cơn thịnh nộ của Liễn Vương, còn tốt hơn là nhi tử bỏ mệnh.

“A Đấu? Tiểu Phúc Tử!” Địch Vũ Liễn không hiểu, nên hỏi Tiểu Phúc Tử.

Mấy năm nay nàng để có thể tiếp tục sinh tồn trong cung, nào có tâm tư đi để ý đến những chuyện bát quái, tự nhiên không biết được Vũ Văn A Đấu đỉnh đỉnh đại danh.

Tiểu Phúc Tử bước tới một bước, bẩm cáo hết những điều mình biết, mỗi lần hắn thuật lại một sự tích của A Đấu, sắc mặt Địch Vũ Liễn lại sạm thêm một phần.

Vũ Văn Hạo Nhiên đương quỳ gối lén lút nhìn trộm nàng một chốc, cảm thấy khinh khủng, lại càng cảm thấy số xui, nhi tử vừa mới tiến cung không lâu, đã có thể chọc tới trùm sát tinh rồi!

“Hừ!” Một đám ngu ngốc! Chỉ bằng nàng khi nãy mới phác giác được Vũ Văn Dật Thần biết thượng huyền thiên âm, đã có thể đoán được tất cả mọi người đều bị hắn đùa bỡn, thế nên, đối với chủng chủng chuyện kể A Đấu về hắn, Địch Vũ Liễn một chữ cũng không tin, trái lại nghe thấy mọi người lúc đánh giá hắn cứ kèm theo các loại danh hiệu như: A Đấu, đồ ngốc, đồ đần, không biết vì sao, trong bụng nổi lữa, bất tự giác ngầm quyết định, lần sau ai còn dám nói xấu hắn, nhìn xem nàng có băm nát đối phương hay không! “Đứng lên mà nói!” Ngữ khí như phun lữa mà bản thân cũng không tự biết, báo hại Vũ Văn Hạo Nhiên nơm nớp lo sợ.

Hắn đứng dậy xong, lại trông thấy Địch Vũ Liễn nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi rốt cuộc làm sao lên được chức binh bộ thượng thư vậy?” Ngốc như thế!

Chủ ý của nàng là khinh bỉ Vũ Văn Hạo Nhiên bị lừa, nhưng hắn lại hiểu sai, trong lòng thấp thỏm lo âu, lại không dám lên tiếng, lúc này càng nói càng sai, bình tĩnh mà đợi xử trí của tiểu vương gia.

“Bản vương không mang kẻ vô dụng bên người.”

Vậy là được, Dật Thần nhà hắn rốt cuộc thoát được một kiếp rồi.

“Vũ Văn đại nhân sẽ không cho rằng tùy thân hộ đội của bản vương tùy tiện đệ tử sĩ tộc nào cũng có thể nhờ vào gia thế mà vào chứ nhỉ?”

Đương nhiên không phải, kẻ bên người Liễn Vương đều là cao thủ ngàn chọn vạn tuyển, nếu Dật Thần nhà hắn có năng lực đó, hắn hôm nay đã sớm về nhà đốt pháo ăn mừng rồi, đáng tiếc nhi tử mình tự mình hiểu rõ.

“Nếu bản vương bảo Vũ Văn Dật Thần vào tùy thân hộ đội, nghĩa là năng lực của hắn đã đáp ứng yêu cầu của bản vương!”

Cái gì? Vũ Văn Hạo Nhiên vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, cảm thấy chuyện ly kì nhất đang xảy ra, năng lực Dật Thần nhà hắn có thể đáp ứng yêu cầu của Liễn Vương? Đừng đùa nha!

“Có thể người Vương gia tìm chính là nhi tử khác của hạ quan, Vũ Văn Dật Luân hoặc Vũ Văn Dật Phàm, nếu không thì chính là Vũ Văn Dật Tân nhà ngũ đệ hạ quan?” Nói tóm lại, tuyệt đối không thể là Dật Thần nhà hắn!

Kiên nhẫn của Địch Vũ Liễn không nhiều, lười giải thích thêm nữa, rất cương định chốt lại một câu sau cùng: “Bảo Vũ Văn thiếu tông chủ Vũ Văn Dật Thần! Mười lăm tháng giêng đến tùy thân hộ đội của bản vương!” Nói xong, nàng rời đi trước, ba người Tiểu Phúc Tử lập tức đuổi theo, bỏ lại một mình Vũ Văn Hạo Nhiên tưởng là mình đang nằm mơ, đứng ở đó hứng gió mát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.