Kinh Đô Đào Hoa Nguyên

Chương 3




….’♥’…. “Tiểu Phúc Tử bỗng nhiên có loại cảm giác, chủ tử nhà hắn nuôi một con A Đấu làm sũng vật, vì cưng chiều nó nên ra sức đút nó ăn, mà con sủng vật này cũng rất ngu, cứ ăn lấy ăn để không sợ mình bị trương bụng chết…” ….’♥’….

“Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Một tiếng hô to của thái giám đã cắt đứt mối lo nghĩ của Vũ Văn Dật Thần.

Mọi người đứng dậy hành lễ, cùng hô to “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!” Hoàng thượng phất phất tay, ý bảo được rồi, đợi y và hoàng hậu lần lượt yên vị xong, mọi người mới ngồi lại chổ mình.

Ngẫm nghĩ lại, hình như đây là lần đầu tiên hắn diện kiến hoàng thượng, Vũ Văn Dật Thần hiếu kỳ mở to mắt nhìn lên chủ vị thì thấy Duyên Lân Đế đang nhìn sang bên này, hắn ngay tức thì nhìn sang hướng khác, như thể là hắn đâu có gan nhìn trộm thánh nhan đâu.

Duyên Lân Đế là nhìn Địch Vũ Liễn. Y dạo gần đây tâm tình rất tốt, thập lục tử vừa xuất mã, đã đoạt về tay trọn vẹn vùng đất mà y khao khát nhiều năm, thật khiến y long tâm đại duyệt, càng thêm khẳng định quyết định năm ấy không sai, nhi tử này trước giờ chưa từng để y thất vọng. Y từng dự định Địch Vũ Liễn tròn mười sáu tuổi sẽ phế truất thái tử, nhưng bị chiến sự làm nhỡ, nên vẫn trì hoãn đến giờ mãi chưa hành động. Bất quá, hiện tại nàng đã về, Duyên Lân Đế quyết định năm sau có lẽ nên thực hiện chuyện này rồi.

Thấy Địch Vũ Liễn vẫn như trước mặt lạnh như tiền, không nói gì, Duyên Lân Đế cũng không để bụng, hài tử này từ lần đầu tiên y gặp, đã là gương mặt lạnh này, nhìn riết cũng sớm quen. Tuy nhiên, đương khi y nhìn lướt qua lại thấy sau lưng nhi tử trước giờ không thích thân cận với ai đang ngồi một người, thật ngạc nhiên, nhấc tay ra hiệu cho Hoàng công công đằng sau tiến lại gần, hỏi xem đấy là người nào.

Thanh danh A Đấu, Duyên Lân Đế đại khái có nghe qua, vừa nghe là hắn, y rất ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ ra bên ngoài, chẳng nhẽ Liễn Nhi định lôi kéo Vũ Văn gia tộc? Ân, cũng là lúc rồi, trợ lực tăng thêm một phần thì tới khi y lập lại thái tử trong triều đình mới ít đi tiếng phản đối. Y nghĩ Địch Vũ Liễn làm việc luôn có lý do riêng, nên cũng không quản thêm việc kẻ không đủ thân phận như Vũ Văn Dật Thần mà cũng tham dự tiệc sinh thần.

“Liễn Nhi, lễ vật trẫm thưởng cho ngươi, ngươi thích không?” Duyên Lân Đế cười lộ ra mặt, hỏi Địch Vũ Liễn với thái độ hòa ái hơn nhiều so với những nhi tử khác của y, điều này làm cho mấy vị hoàng có lòng đố kị khá cao, đặc biệt là thái tử điện hạ, khó chịu vẹt vẹt mũi.

“Nhi thần tạ phụ hoàng ân điển!” Vẫn là gương mặt u ám kia, nhưng thái độ của Địch Vũ Liễn lại hết sức cung kính, đứng dậy bước ra, quỳ gối tạ ân.

Duyên Lân Đế bảo Địch Vũ Liễn miễn lễ, đợi nàng quay lại chổ ngồi, lại hỏi tiếp: “Ngươi còn muốn gì nữa không, nhân đêm nay tiệc sinh thần của ngươi nói luôn một lần đi, chỉ cần hợp lý, trẫm đều chuẩn!”

“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng! Nhi thần cả gan muốn xin phụ hoàng một nữ tử, làm trắc phi của nhi thần!”

“Ha ha!” Duyên Lân Đế nghe vậy, cười sang sảng nói, “Chớ nói trắc phi, cả chính phi cũng hạ sắc dụ cho ngươi luôn, được chưa? Ngươi nhắm trúng tiểu thư nhà nào rồi, nói nghe xem, trẫm làm chủ cho ngươi, ngay đêm nay định hôn sự luôn!” Lời vừa thốt ra, chúng nhân chộn rộn, muốn vịn vào cửa hôn nhân này, muốn thừa cơ hội này cài người bên cạnh Liễn Vương, tâm tư nào cũng có.

“Là con gái út của tội nhân Liễu Chí Thành, hạ đẳng cung nữ ở hậu cung Liễu Tĩnh Như!”

Lời vừa bật ra, chúng nhân ồ lên, ý nghĩ đầu tiên chính là Liễn Vương này đủ bạo nha, ai ngờ lại dám đi xin người của Liễu Gia đã phạm vào tội phản nghịch! Còn các hoàng tử phần lớn lại nảy sinh nghi vấn về giới tính của nàng.

Nụ cười trên mặt Duyên Lân Đế dần tan biến, sở dĩ sau khi Liễu Gia phạm vào tội phản nghịch chỉ bị lưu vong, không bị diệt tộc, cũng là vì cho đến tận nay y vẫn chưa nắm giữ được mạng lưới thông tin mà Liễu Gia cài đặt ở nước khác, với lại việc có kỳ quặc, y vẫn cảm thấy kẻ chủ mưu làm phản thật sự còn chưa bị bắt, Liễn Nhi yêu cầu thế có thái quái hay không! Y đưa mắt nhìn Địch Vũ Liễn chằm chằm, nét mặt rõ ràng không vui, lặng im không nói.

Địch Vũ Liễn không bị nét mặt của Duyên Lân Đế dọa, nàng không hề úy kỵ nhìn trả lại. Sáu năm rồi, vẫn chưa tìm được đôi cẩu nam nữ kia, nàng đoán đối phương đã trốn sang nước khác từ lâu, cho nên nàng cần có mạng thông tin mà Liễu Gia cài đặt ở các nước khác! Đó là lý do nàng đặc biệt đi tới vùng châu thổ Tỉnh Hề đợi Liễu Chí Thành. Hiển nhiên, sau khi gặp người Mạc Gia, xác định lại ý nghĩ này, nàng lại càng gấp rút truy cầu lực lượng Liễu Gia hơn. Liễu Tĩnh Như là một mặt nàng cần một người để che đậy thân phận nữ tử của mình, mặt khác là yêu cầu do Liễu Chí Thành đưa ra, phải đối đãi tử tế với tiểu nữ nhi của hắn, chứng tỏ thành ý của nàng trước, rồi hắn sẽ giao ra danh sách một nhánh người. Ví mà lại có thể giúp cho Liễu Gia rửa sạch cái oan bị người mưu hại thì mạng tin tức của Liễu Gia ở nước ngoài từ nay về sau giao cho nàng toàn quyền, hơn nữa, Liễu Gia sẽ vĩnh viễn trung thành với nàng!

Ở trong triều, mặc dù đi theo chư vị hoàng tử chia bè rẻ cánh nhưng tất cả cơ hồ đều ngấm ngầm đối địch với nàng. Không tính phụ hoàng vào thì thế lực đằng sau thật tâm ủng hộ nàng quá ít, thế nên, việc lần này, nàng, nhất định phải thành!

Duyên Lân Đế thấy thần sắc kiên định của nàng, nghĩ lại Liễu Chí Thành năm đó thanh cao, liêm khiết vậy mà phản nghịch khiến y cứ thấy thật kỳ, nhưng mà không tìm được chứng cứ có thể phản bác nên chỉ có thể nắm chắc phương châm thà giết lầm còn hơn bỏ sót, y vẫn xử lý người của Liễu Gia, lại nghĩ hài tử này trước giờ không làm chuyện vô nghĩa, thành ra không khỏi đắn đo suy xét.

Thôi Hiểu Dân ngồi sau lưng thái tử tỉ mỉ quan sát nét mặt Địch Vũ Liễn, suy nghĩ Liễn Vương không thể lấy một nữ nhân vô dụng cho mình, nàng đặc biệt tới gặp Liễu Chí Thành chuyến này, không rõ giữa hai người đã đạt thành hiệp nghị gì, nhưng chắc chắn sẽ có thay gia tộc hắn lật lại án oan. Cho nên, Thôi Hiểu Dân ho nhẹ vài tiếng, thái tử quay đầu lại, y liền đánh mắt ra hiệu, ngụ ý đừng cho Địch Vũ Liễn thành công.

Thái tử chỉ suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng, nói: “Phụ hoàng, nữ nhi của nghịch tặc sao có thể làm trắc phi của thập lục đệ, thập lục đệ còn nhỏ, suy nghĩ không chu toàn, vẫn mong phụ hoàng suy xét lại.”

Thấy vậy, bát hoàng tử bên kia cũng lại đánh mắt ra hiệu cho hộ bộ thượng thư Ổ Ngân, việc Địch Vũ Liễn muốn làm, bất luận nàng có mục đích gì, nói chung, cứ phản đối sẽ không sai.

Ổ Ngân Lam lên tiếng, sau khi được hoàng thượng cho phép, thưa bẩm: “Hoàng thượng, chuyện này trái với lễ pháp a! Liễu Tĩnh Như lúc tiến cung, là dùng thân phận nhân tuyển tần phi để nhập cung, tuy rằng cùng ngày nàng ta tiến cung, Liễu Gia bị tra ra cử động phản nghịch, nàng ta cũng bị biếm thẳng xuống làm cung nữ hạ đẳng, tuy nhiên, nếu cho làm trắc phi của Liễn Vương, vẫn là rối loạn luân thường.” Hắn phản ứng rất nhanh, tức thì đưa ra sự thật miễn cưỡng mà lại hùng hồn để phản đối.

Tiếp theo lời hắn, làm sóng phản đối vang dền, trong đó mãnh liệt nhất là thế lực của Thôi Gia. Thôi Gia tuy rằng năm đó đã bị trọng thương, nhưng vào năm năm trước, từ lúc thái hậu liệt giường dưỡng bệnh đến nay, thật là lấy bệnh làm tiền vốn, lấy hiếu làm lý do để Duyên Lân Đế nhượng bộ cho phép Thôi Gia quay trở lại, cha của Thôi Hiểu Phong quay về Yến Đô thậm chí còn trở thành Lễ bộ Thượng Thư.

Thấy tình hình này, Vũ Văn Dật Thần nhìn cái ót của Địch Vũ Liễn thầm than, ai, tiểu vương gia đáng thương, có quyền có thế thì sao, cưới người mình yêu cũng phải bị nhiều người như thế phản đối. Vẫn là hắn tốt hơn, tháng ba năm sau dẫn mẫu thân đi tiêu diêu, trên đường gặp phải người như ý, hắn muốn cưới ai cũng không ai có ý kiến. Đương nhiên, nếu trong vòng ba tháng này hắn gặp phải đối tượng, nếu cũng bị trong nhà phản đối, ân, vậy tới lúc đó hỏi đối phương xem có chịu bỏ trốn với hắn không là được, hết sức đơn giản! Bất quá, nương tử tương lai của hắn hẳn không sinh trưởng ở Yến Đô đâu, Vũ Văn Dật Thần dựa theo linh cảm của mình mà phán định.

“Phụ hoàng, nhi thần đặc biệt vừa ý Liễu Tĩnh Như! Vẫn mong phụ hoàng thành toàn!” Mấy đứa vô lại này, nói là sợ nàng, ngoài mặt không ai dám cùng nàng nghị sự, thế nhưng trước giờ vẫn thế, cứ nàng nói ra cái gì, tất bọn chúng sẽ tìm ý do đường đường chính chính tới phản đối!

“Liễn Nhi, đừng làm càn!” Thôi hoàng hậu đoan chính cao sang đã lên tiếng, “Chưa nói đến việc Liễu Gia mang tội phản nghịch, đường đường nhạc phụ của Vương gia lại là nghịch tặc, loại chuyện không thể xảy ra này, Liễu Tĩnh Như dùng tư cách thi tuyển tần phi của phụ hoàng ngươi nhập cung, cũng coi như trường bối của ngươi, sao còn có thể hứa hôn cho ngươi! Ngươi chẳng lẽ ngại thể diện của hoàng tộc bị mẫu phi phóng đãng bỏ trốn của ngươi ném chưa sạch, nên kiếm thêm loại chuyện này tới để ném cho sạch hay sao!? Sao ngươi có thể giống như mẹ ngươi làm việc không biết nặng nhẹ vậy chứ?” Mụ già lạnh lùng quát trách xong (Xin lỗi, là ta bức xúc, lần sau hứa dùng từ nghiêm chỉnh hơn. >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.