Kinh Đô Đào Hoa Nguyên

Chương 2




Sau tiệc sinh thần, Địch Vũ Liễn cứ thường xuyên nghĩ tới một điều, chính là làm sao thu người nào đó về cất như trân phẩm trong hậu viện Vương Gia Phủ nhà mình, để tiện nàng giờ giờ ngắm, ngày ngày trông.

Đương nhiên, với một người ngây ngô về mặt tình cảm mà nói, đây là chuyện rất khó, tạm thời đành vô phương. Cũng bởi vì thế mà mấy ngày này, khi mà người nào đó còn chưa chuyển tới phủ đệ mới, và nam nhân khờ nào đó vẫn chưa tới ngày vào tùy thân hộ đội, Liễn Vương lại càng thêm lên xuống thất thường.

Mới có năm ngày không gặp hắn, vì sao nàng cứ thấy thiêu thiếu thứ gì, nhìn cái gì cũng không thuận mắt nhỉ? Địch Vũ Liễn rất hối hận trong lòng vì đã bảo Vũ Văn Dật Thần mười lăm tháng giêng hãy vào thân hộ đội, lẽ ra nên bảo hắn lập tức nhậm chức mới đúng! Thôi, mai đã là mồng bốn rồi, cuối cùng cũng có thể dọn nhà rồi. Ân…, nhắc tới dọn nhà, đầu Địch Vũ Liễn bỗng lóe lên một ý nghĩ, nàng có phải nên qua hảo nghị với láng giềng một chút không nhỉ, nhân đó bảo Vũ Văn Dật Thần vào thân hộ đội trước hạn luôn? Ngẫm lại thấy phương thức này được, tâm trạng nàng rốt cuộc cũng lắng xuống.

Cũng trong lúc này, hai phụ tử Vũ Văn không hẹn đều thấy rợn sống lưng, run run, trong lòng chợt hiện lên dự cảm không tốt. Bất quá, không lâu sau hai người lại lơ đi, tiếp tục nhàn đàm với bọn đệ đệ đang hết sức hưng phấn của mình. Mà hai huynh đệ Vũ Văn Hạo Kỳ, Hạo Chính cùng với Vũ Văn Dật Tân và Dật Luân bọn hắn sở dĩ vô cùng cao hứng là có lý do.

Lại nói về hôm tiệc sinh thần ấy, cùng dự tiệc, ba huynh đệ Vũ Văn Hạo Nhiên cứ nhấp nhỏm không yên để ý đến tình hình bé khờ nhà mình, rất sợ Liễn Vương một cú xoay người, tuốt kiếm của đái đao thị vệ nào đó huơ một cái, đầu bé khờ nhà hắn liền lăn lốc một hồi, vậy là thôi xong.

Nhưng hồi hộp nữa ngày trời, Vũ Văn Dật Thần chẳng những vô sự, Liễn Vương lại còn đối xử với hắn có vẻ như hơi đặc biệt tốt. Ba huynh đệ cùng lúc nhớ tới lời kết đoán của Kỳ Toán Tử: Vinh hoa phú quý trọn một đời! Bé khờ nhà bọn hắn cả trước mặt Liễn Vương cũng có thể êm xuôi thế, chẳng nhẽ là ngốc nhân có ngốc phúc trong truyền thuyết?

Ba người điều biết bình thường người bên ngoài đối xử sao với Vũ Văn Dật Thần nhà bọn hắn, tuy rằng nó tư chất ngu đần là thực, nhưng người trong nhà nói là một lẽ, kẻ bên ngoài vẫn cứ luôn mồm A Đấu, thằng ngốc này nọ, lại là lẽ khác. Nhất là Vũ Văn Hạo Nhiên, loại ngôn luận ấy, luôn làm y rất bực bội trong lòng.

Do đó, nhìn thấy Liễn Vương đối đãi thế với Vũ Văn Dật Thần, không chỉ khiến Vũ Văn Hạo Nhiên bình tâm, còn làm y rất khoan khoái trong lòng, dẫu sao làm cha có ai thấy kẻ khác đối xử tốt với nhi tử mình mà không cao hứng cơ? Đặc biệt là nhi tử y thương nhất nữa.

Vũ Văn Hạo Nhiên bụng đã đánh giá lại Địch Vũ Liễn, Vương gia này thực tế cũng không quá lạnh, tâm cũng nghiêng về nàng hơn một tí so với các hoàng tử khác, trước kia thấy nàng y tránh nhanh nhất thì nay nhìn nàng lại thuận mắt hơn rất nhiều.

Khi pháo hoa bắn, vì không quy định ai phải đứng đâu nữa, ba huynh đệ Vũ Văn bèn tụ tập tại một góc vắng không người chú ý tới, nhỏ giọng xì xào.

Thành ra, không chỉ Địch Vũ Liễn không có tâm ngắm pháo hoa, tâm tư ba huynh đệ này cũng không đặt trên pháo hoa. Bọn họ chủ yếu là thương nghị chuyện Vũ Văn Dật Thần. Vũ Văn Hạo Nhiên, Hạo Chính hai người đem sự tình trước mình gặp phải kể lại một lần, tổng kết lại Liễn Vương hẳn là muốn lôi kéo Vũ Văn Gia bọn họ. Ngẫm lại đã quá rõ, tiểu vương gia ngay cả ái ưng cũng tặng cho bé khờ nhà hắn, lại còn nói dối giúp Vũ Văn Hạo Chính bọn hắn giải vây, kẻ mù cũng biết!

Do đó, Vũ Văn Hạo Nhiên mới có ý nghĩ mới, sau khi pháo hoa bắn xong, tiệc sinh thần chính thức kết thúc, y bèn thông qua Tiểu Phúc Tử cầu kiến Địch Vũ Liễn.

Cuối buổi, Địch Vũ Liễn còn tặng tiểu đao cho Vũ Văn Dật Thần, đương lúc nàng si mê ngắm nét mặt hắn tươi cười, bỗng nghe Tiểu Phúc Tử khẽ bẫm nàng Vũ Văn đại nhân muốn thỉnh nàng nhính chút thời gian sau tiệc gặp y. Phỏng chừng là yêu ai yêu cả đường đi, Địch Vũ Liễn không cần suy nghĩ liền đáp ứng.

Sau khi gặp mặt, Vũ Văn Hạo Nhiên muốn tiến cử cháu trai nhỏ Vũ Văn Dật Tân của mình vào thân hộ đội. Y vốn định dùng Vũ Văn Dật Tân thay Vũ Văn Dật Thần, nhưng hiện tại đã đổi ý. Việc nhi tử nhà mình vào thân hộ đội là việc đã gõ phiến định án rồi, đã vậy, nếu có thể cho thêm Dật Tân vào, nhiều ít cũng có thể có chiếu cố, cùng với kế hoạch ban đầu cũng không sai biệt lắm, chỉ là trước Ngự Lâm Quân nay chuyển thành vào thân hộ đội của Liễn Vương mà thôi, vả chăng, nếu được Liễn Vương thưởng thức, xác suất tấn chức cũng cao hơn rất nhiều.

Địch Vũ Liễn không biết Vũ Văn Dật Tân nên nghiêng đầu nhìn Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử bèn bước tới, ghé tai nàng nói nhỏ vài câu về Vũ Văn Dật Tân, bất quá đều là trong lúc thu thập thông tin về Vũ Văn Dật Thần tiện thể, nên cũng không quá tường tận, cuối cùng Tiểu Phúc Tử bổ sung một câu: “Vũ Văn Dật Tân và Vũ Văn Dật Luân giống nhau, đều là hai người có quan hệ tốt nhất với Vũ Văn Dật Thần trong lứa Dật tự ở Vũ Văn tộc.“

“Vũ Văn Dật Luân dưới trướng Vũ Văn tướng quân thì phải?” Địch Vũ Liễn nhớ được Vũ Văn Dật Luân, nàng từng gặp người này, “Bản vương còn nhớ hắn là Dực Huy Giáo Úy đúng không?”

“Dạ.” Tiểu vương gia này tâm tư thật khó dò, mắc chứng gì lại kéo tới nhị nhi tử nhà y rồi?

Địch Vũ Liễn nhìn Vũ Văn Hạo Nhiên chằm chằm, ánh mắt khiến y phát khiếp trong lòng, trầm ngâm mãi mới như tha y, lạnh lùng nói: “Vũ Văn Dật Luân tòng quân đã mấy năm, công tích cũng không nhỏ, quay về bản vương sẽ nhớ đề cử hắn với phụ hoàng…” Nàng ngừng lại một hồi, dán mắt thâm trầm nhìn Vũ Văn Hạo Nhiên chốc nữa rồi nói tiếp, “Nhậm chức Kinh Đô Vệ Hữu Phong Doanh Phó Hữu Phong Tham Lĩnh được chứ!”

Có thể khiến người ta nhoáng cái từ Dực Huy Giáo Úy dưới thất phẩm thăng thành tứ phẩm Phó Hữu Phong Tham Lĩnh, cũng chỉ có Địch Vũ Liễn mới làm nổi. Vũ Văn Hạo Nhiên nghe xong, đứng như ngây một lúc, tức thì khụy gối tạ ân, trong lòng ấy vậy mà xúc động tràn trề a, vô phương diễn đạt bằng lời rồi.

“Còn Vũ Văn Dật Tân…, bảo hắn mười lăm tháng giêng đi cùng Vũ Văn Dật Thần tới đi.” Nói xong, Địch Vũ Liễn lại dặn dò Tiểu Phúc Tử, “Nhớ chuyện này.”

“Dạ!”

Xem này, Vũ Văn Hạo Nhiên không chỉ như nguyện toại ý, ông trời lại còn giáng thêm cho một đại hỷ sự không ngờ nổi nữa, nhị nhi tử hắn cứ vậy mà tiến chức rồi, chức còn không thấp nữa. Hắn về lập tức nói với hai đệ đệ, ba huynh đệ cao hứng đến xém chút tối hôm đó khỏi ngủ, thật sự là quá xá hưng phấn.

Liễn Vương trước nay làm việc hiệu suất rất cao, không tới vài ngày, mồng ba tết này, thánh chỉ đã hạ xuống. Vũ Văn Dật Luân nhận đạo thánh chỉ bất ngờ này xong, trong lòng kích động vì, thứ nhất vô cùng hãnh diện thay mẫu thân cứ luôn bị người khinh thường của hắn, do trong lứa Dật tự chỉ có hắn chức vị cao nhất, thứ nhì hắn đã không cần rời Yến Đô quay về vùng biên cảnh cát vàng cuồn cuộn kia nữa, đã có thể rời khỏi cảnh sống binh nhung đao quang huyết ảnh, lưu lại bên cạnh đa nương hảo hảo hiếu kính hai lão rồi.

Trừ mấy người lão tam Vũ Văn Dật Phàm ra, Vũ Văn Gia ai nấy đều cao hứng vô cùng, đương nhiên, mọi người đều không biết đây kỳ thực là hưởng lây vinh quanh gia hỏa khờ vô dụng nhất của nhà bọn hắn mà thôi.

Đấy cũng chính là nguyên nhân khiến cho mấy người, sau buổi cơm tối mồng ba tết ngày hôm nay, thần tình phấn khích.

Thánh chỉ là do Hoàng công công tuyên, Tiểu Phúc Tử cũng cùng theo, đưa y phục cho hai người Vũ Văn Dật Thần và Dật Tân. Nhận lấy bộ y phục màu đen, Vũ Văn Dật Tân vui đến suýt chút nữa nhảy tưng tưng, nhưng Vũ Văn Dật Thần lại sầu não không thôi, thực nhịn không nổi đã hỏi Tiểu Phúc Tử: “Phúc công công, Vương gia hắn có từng nghĩ tới đổi đồng phục sang màu khác chưa, ví dụ như nói màu trắng, màu xanh, nhạt…” Dưới cái nhìn lom lom của Tiểu Phúc Tử, Vũ Văn Dật Thần câm bật, xem ra là không nghĩ rồi, ô ô, hắn vậy mà phải mặc bộ y phục khó coi như vầy!

Mỗi người đều có thứ mình không thích, Vũ Văn Dật Thần cũng vậy, màu đen là một trong số hắn ghét nhất. Bị ép vào thân hộ đội đã đủ khiến hắn không vui, giờ lại phải mặc bộ y phục đen sì này vào, khác gì mời vận xui bám lên thân nữa.

“Vũ Văn thiếu tông chủ, người phải nhớ kỹ, Vương gia nhà ta chỉ thích màu đen, vô luận cái gì đều đen mới tốt!” Tiểu Phúc Tử thắm thiết hoài nghi thằng ôn này không sống nổi ba ngày sau khi nhậm chức. Y sau khi bỏ lại một câu căn dặn thế, nâng theo thanh kiếm của Liễn Vương đã được Vũ Văn Dật Thần lau sạch, cùng Hoàng công công hồi cung.

Nhìn theo bóng lưng y, Vũ Văn Dật Thần rất muốn thét to nói, cái gì kêu là thứ gì cũng phải đen mới tốt, hôm này ấy dọn cơm nước đen thùi lên bàn cho Liễn Vương dùng bữa thử xem tiểu vương gia còn tốt nổi không! Đáng tiếc người nào đó không có can đảm, chỉ có thể gào thét trong lòng thôi.

Ba huynh đệ Vũ Văn Hạo Nhiên hưng trí kéo nhau đi bàn bạc việc sau này, Vũ Văn Dật Thần thì bắt đầu bị tiểu đường đệ dùng giọng âm vang háo hức của hắn độc hại.

“Trời ạ, ta vậy mà sắp vào thân hộ đội của Liễn Vương! Ta có thể mặc bộ y phục này!” Liễn Vương trừ bỏ điểm lãnh khốc vô tình là không nói, được làm việc cạnh nàng, chính là tượng trưng cho năng lực đã được khẳng định. Vả lại, Vũ Văn Dật Tân mặc dù sợ Liễn Vương, nhưng cũng phi thường sùng bái nàng, hắn vì biểu đạt niềm hân hoan khó nén của mình, kích động ào ạt nắm lấy đại đường ca hắn không ngừng lay, ra sức lay, lay đến người nào đó choáng đầu hoa mắt.

Chim nhỏ như đương lượn vòng trên đầu, Vũ Văn Dật Thần ai oán nghĩ, hay là hắn hôn mê luôn cho xong? Cái tên Liễn Vương dạo gần đây hắn nghe đến muốn gần nôn rồi, ngày ngày nghe, giờ giờ nghe, quả là âm hồn bất tán, ác mộng a!

Vũ Văn Dật Luân đứng cạnh nhìn tiểu đường đệ hắn vừa nhún vừa nhảy, còn đại ca hắn bộ dáng đáng thương hề hề, trông thấy thật buồn cười, lúc này tâm tình hắn cũng rất tốt, không nhịn nổi bật cười thành tiếng.

Tết vốn là việc vui, tối hôm nay, hảo sự tới cửa Vũ Văn Gia, tiếng cười lại càng liên thanh, nhưng mà, qua ngày thứ nhì, khi tin đồn kia lan tới tai từng người bọn họ, đã không ai còn cười nổi nữa rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.