Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 9: Ngụy kế, xảo ngôn




Rất nhiều động vật thấy loài người cõng theo cung tên tới trước mặt cũng đều cảnh giác, cong người lên, làm ra hành động bất cứ lúc nào cũng có thể công kích. Đặc biệt là cọp và sư tử có thân hình lớn, đều đứng vòng ngoài, thỉnh thoảng ngửa đầu rống hai tiếng.

Tịch Tích Chi chỉ sợ bọn chúng khiêu khích gì loài người dẫn tới lộn xộn, kêu chít chít không ngừng.

Từng con rắn phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ rực, uốn người khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy. Có rất nhiều con rắn từ từ leo lên cây, treo ngược người lên, dường như chỉ cần có người hành động thiếu suy nghĩ thì bọn chúng sẽ lập tức chìa răng độc ra.

Tịch Tích Chi thấy cảnh tượng này thì trong lòng vô cùng nóng nảy.

Nàng liếc nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng An Hoằng Hàn. Nếu hắn ở đây thì nàng còn có thể bày tỏ ý của mình, ý bảo hắn dẫn đám quan võ này đi.

Vì hàng năm núi Du Vân đều có hoàng tộc lên đi săn cho nên đàn thú ở đây vẫn ôm mối thù với con người. Thấy con người với dáng vẻ vũ trang đầy đủ thì càng thêm đỏ mắt.

Có mấy con rắn thừa dịp mọi người không chú ý đã tới dưới chân mọi người, luồn qua.

Tích Tích Chi nghe thấy tiếng lột sột loạt soạt thì sợ tới mức lập tức nhìn về phía đó. Một con rắn đen thùi phát sáng, lớn bằng cổ tay đã quấn lấy cổ chân một con ngựa, bò lên. Hai cái răng độc cong cong trong miệng như ẩn như hiện.

Mọi người phát hiện ra sự tồn tại của con rắn này rất nhanh, kêu lên sợ hãi liên tiếp, "Rắn! Lưu Tướng quân, xuống ngựa nhanh."

Tướng quân kia nghe thấy tiếng kêu của mọi người, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy con rắn kia cách bắp chân mình chỉ vài tấc thì sợ tới mức xoay người xuống ngựa.

Có thể là biên độ động tác này của hắn quá lớn khiến con rắn kia cho rằng đối phương định phản kích, thân thể đang cong bỗng duỗi thẳng ra, đầu rắn hình tam giác thình lình táp tới bắp chân đối phương.

Tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ mấy hơi thở, tất cả mọi người nhìn vào chỗ con rắn phun nọc độc.

"Thái y...Nhanh tuyên thái y."

Trong đám người, không biết là ai phản ứng trước, gào lên.

Sắc mặt Lưu tướng quân lập tức trắng bệch, người co giật, sùi bọt mép, té xuống đất không gượng dậy nổi.

Một quan võ đứng gần hắn nhất không suy nghĩ nhiều, giơ kiếm trong tay lên, chém về phía con rắn độc kia. Thân rắn chia làm hai, lúc bị chặt đứt, hai khúc thân rắn còn động đậy vài cái, cuối cùng dừng tất cả hành động lại.

Cảnh tượng máu tanh này khiến hai mắt tất cả dã thú gần như bị máu nhuộm đỏ. Từng đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào loài người không buông tha.

Tịch Tích Chi thầm than lớn, hỏng bét!

Những người này cũng quá không thức thời. Bọn họ chém chết con rắn kia, chẳng phải là khiến đàn thú tức giận à?

Đàn thú vốn an tĩnh, một con tiếp một con dựng thẳng người, do cọp và sư tử dẫn đầu, từ từ di chuyển về phía con người. Thỏ trắng và sóc không có lực công kích thì nấp hết phía sau, không tiến lên.

Tịch Tích Chi đứng trong đàn thỏ trắng, đi qua đi lại đầy lo lắng.

Bầy rắn, mãnh hổ, gấu đen lên một lượt.

Tuy đám võ tướng thân trải trăm trận lại có võ công nhưng đối mặt với đàn thú đông hàng nghìn hàng vạn thì vẫn hơi lực bất tòng tâm.

Móng vuốt dã thú vì quanh năm săn mồi nên vô cùng sắc bén. Một vuốt chụp xuống thì dứt khoát là da tróc thịt bong. Gấu đen dựa vào mình da dày thịt béo, giữ nhiệm vụ tiên phong, không ngừng vung móng vuốt về phía loài người.

Mà cọp và sư tử vốn chính là tay săn mồi mạnh mẽ, hôm nay lại có rất nhiều trợ thủ, lúc cắn xé đều không để lại chút sức lực thừa thãi nào.

Đa số thái giám theo tới lần này không có bản lĩnh tốt như đám quan võ. Dã thú công kích về phía họ không có chút đường sống nào. Lập tức, tiếng kêu thảm vang khắp núi rừng.

Tịch Tích Chi bước bốn chân chạy về phía đàn thú hỗn loạn, định ngăn cản bọn chúng nhưng không biết dùng cách gì.

Đám quan võ giơ kiếm vung đao, chống lại sự tấn công của đàn thú. Bọn họ ra tay vô cùng độc ác, đao kiếm sắc bén không ngừng chém về phía dã thú. Một con sói trong số đó đã bị võ tướng chém đứt một chân.

Tịch Tích Chi thấy cảnh máu me này, suýt chút nữa thì nôn ra.

Trong lòng sinh ra cảm giác tự trách lớn lao. Rốt cuộc nàng triệu tập tất cả dộng vật lại với nhau là đúng hay sai? Vì sao chuyện lại tới mức này?

Tịch Tích Chi như con thoi trong lúc hỗn loạn, cố gắng ở mức lớn nhất để ngăn cản. Tiếc là bây giờ nàng chỉ là một con chồn nào có khả năng ngăn cản những động vật này bạo động?

Viên cầu thịt nho nhỏ màu trắng bạc trong đàn thú không còn sự che chở của thỏ trắng, vô cùng dễ thấy.

Ngô Lăng Dần liếc thấy con chồn kia, nhớ lại hôm nay bị nó phá hỏng nhiều lần,thừa dịp hỗn loạn, định lấy tính mạng của nó. Vì hơi e dè vừa rồi có người khác nói có thể nó là con chồn Phượng Vân nên hắn không dám bắn tên trước mặt mọi người, chỉ có thể ngầm thừa dịp người khác không chú ý để bắn lén.

Tiếng gào của dã thú, tiếng đao kiếm nối nhau, nhiều tiếng động đinh tai nhức óc.

Khi An Hoằng Hàn đi tới cánh rừng này thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Mâu quang âm hàn quét bốn phía liên tục. Hắn biết chỉ cần hắn không có mặt bên cạnh Tịch Tích Chi một khắc thì nhất định con chồn nghịch ngợm này sẽ gây chuyện. Nhìn cảnh tượng hôm nay xem, bảo người ta kết thúc thế nào đây?

Vốn Đông Phương Vưu Dục cũng cưỡi ngựa tìm kiếm con mồi khắp nơi, bỗng nghe thấy từng hồi tiếng gào của dã thú ở phía tây, ngựa không ngừng vó chạy tới.

“Bệ hạ! Bọn động vật này làm sao vậy?” Đông Phương Vưu Dục chưa từng nhìn thấy nhiều loài dã thú tự tập lại với nhau như vậy cho nên hơi trợn mắt há hốc miệng.

An Hoằng Hàn lạnh lùng mà nhìn người quản lý khu rừng, im lặng, không nói gì, dường như không muốn trả lời vấn đề của hắn.

Nguyên Húy đứng bên cạnh chỉ có thể tiếp lời: “Bệ hạ cũng vừa đuổi tới, chuyện cụ thể thế nào cũng không biết.”

Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, tiếng của bọn họ cũng bị chìm trong đó.

“Bệ hạ, ngài đang tìm cái gì à?” Thấy ánh mắt An Hoằng Hàn luôn quanh quẩn trong đàn thú không ngừng, Nguyên Húy ôm theo ba phần nghi ngờ, hỏi.

Mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng, dường như không thích người khác suy đoán ý nghĩ của hắn.

“Con chồn Phượng Vân.” Hắn lạnh lùng mà nói ra ba chữ, bước về phía hỗn loạn.

Ba chữ này khiến Nguyên Húy và Đông Phương Vưu Dục đều sửng sốt.

Điều đáng ngờ thứ nhất chính là dù con chông Phượng Vân mất tích thì sao lại chạy tới núi Du Vân xa ngoài ngàn dặm?

Điều đáng ngờ thứ hai là vậy mà bệ hạ lại lo cho sự an nguy của con chồn Phượng Vân? Kể từ khi nó mất tích, chẳng phải hắn luôn chẳng quan tâm gì tới nó sao?

Cho nên nói, tâm đế vương thiên biến vạn hóa khiến người ta nắm không được đoán không ra.

Nếu An Hoằng Hàn muốn tìm con chồn Phượng Vân thì đương nhiên Nguyên Húy không thể nhàn rỗi. Hắn nhìn thấy An Hoằng Hàn ngay cả an nguy của mình cũng không để ý, đi thẳng vào trong hỗn loạn thì hắn cũng vội vàng đuổi theo.

Lâm Ân tay trói già không chặt, thấy dã thú nhào tới thì tránh cũng tránh không kịp, may nhờ Đông Phương Vưu Dục kéo tay hắn mới tránh khỏi nguy hiểm bị dã thú cắn đứt cánh tay.

“Lâm tổng quản nên ngây ngốc ở xa thì tốt hơn. Ở đây quá mức nguy hiểm.” Đông Phương Vưu Dục nhếch môi cười khiến người ta như tắm trong gió xuân.

Vốn trong lòng Lâm Ân còn cảm kích, nghe thấy hắn nói thế thì càng cảm thấy người này không tệ. Nếu hắn không phải là Thái tử nước khác thì có lẽ hắn có thể có thêm một bằng hữu.

“Đa tạ Thái tử điện hạ cứu mạng.” Lâm Ân vô cùng lễ độ, cúi người với hắn, sau đó lui lại từng bước, kéo dài khoảng cách.

Thân là thuộc hạ của bệ hạ, nếu quá thân cận với hoàng tử nước khác, bị bệ hạ phát hiện ra, cái mạng nhỏ của hắn không còn dài nữa.

Lâm Ân vẫn nhớ bổn phận của mình cho nên không dám vượt qua chút nào.

“Phân phó người tìm xung quanh xem.” Bởi vì có quá nhiều động vật cản trở cho nên tầm mắt An Hoằng Hàn có hạn. Hắn vừa đi vừa phân phó với Nguyên Húy.

Lần đầu tiên Nguyên Húy thấy hắn có lúc nghiêm túc như vậy nên mắt cũng không kiềm được mà quan sát nét mặt biểu hiện ra rất nhỏ của hắn.

Mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng, mắt liếc về phía Nguyên Húy, “Đừng tưởng rằng trẫm trọng dụng ngươi thì ngươi có thể tùy tiện đoán bậy tâm tư của trẫm. Nếu có lần sau thì trẫm quyết không khoan dung.”

Nguyên Húy đối mắt với ánh mắt lạnh như băng của hắn, dù sao thì khí thế vẫn yếu hơn một phần. Đặc biệt là ý lạnh lộ ra trong ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến Nguyên Húy có ảo giác như trong trời đông gió rét. Thảo nào người đời đều nói An Hoằng Hàn khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, chỉ riêng khí thế khiến người ta khiếp đảm này đã đủ để dọa rất nhiều người.

Các loại động vật ồn ào pha lẫn vào nhau.

Tai Tịch Tích Chi vô cùng thính, các tiếng động chui vào tai nàng thì trực tiếp thử thách màng nhĩ của nàng. Nàng hận không thể có thêm hai móng vuốt để bịt tai lại nhưng lại không thể.

Ngô Lăng Dần vẫn quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy không có người chú ý bên này thì từ từ giơ cung tên lên, chậm rãi kéo ra, nhắm ngay hướng Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi quá bận tâm chạy xung quanh nên không chú ý tới động tĩnh của người khác.

Ngô Lăng Dần kéo cung tên tới mức căng nhất, đôi mắt sắc bén đuổi sát theo bóng dáng nho nhỏ của Tịch Tích Chi.

“Để xem hôm nay mi còn có mạng mà chạy không…” Ngô Lăng Dần thầm hung hăng nhếch lên một nụ cười lạnh, nắm chắc thời cơ, buông dây cung ra.

Mũi tên mang theo tiếng xé gió bắn thẳng về phía Tịch Tích Chi.

Bằng vào thích lực hơn người của mình, nàng lập tức quay lại, nhìn về phía Ngô Lăng Dần. Một mũi tên sắc nhọn đang lớn dần trong mắt nàng. Nàng trợn to mắt, cố gắng xoay người bỏ chạy.

Cùng lúc đó, An Hoằng Hàn vừa nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Tịch Tích Chi, còn chưa kịp đi qua đã thấy mũi tên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía nàng. Khí thế toàn thân hắn lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.

Ánh mắt lạnh chuyển sang hướng Ngô Lăng Dần, cái nhìn kia khiến Ngô Lăng Dần nổi da gà toàn thân.

Cung tên hắn cầm suýt chút nữa thì tuột ra khỏi tay, rơi ra.

Không có thời gian nghĩ nhiều, An Hoằng Hàn vận khinh công xông ra ngoài.

Đám võ tướng thấy bóng dáng màu vàng kim xẹt qua, lập tức xông tới, chờ thấy rõ người đó chính là bệ hạ thì tất cả không kiềm được mà lên tiếng hoan hô đầy ngạc nhiên. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là bệ hạ lại xông về phía con chồn kia.

“A… Đó chẳng phải là con chồn Phượng Vân à?” Lâm Ân cũng chạy qua, nhìn bóng dáng trắng tinh, vừa phát ra tiếng than sợ hãi, sau đó thấy mũi tên kia thì bị dọa sợ tới mức cả kinh thất sắc, “Nhanh….Nhanh…. Có tên.”

Tịch Tích Chi đông trốn tây lủi, cố gắng tránh khỏi mũi tên kia.

Thấy An Hoằng Hàn đang chạy về phía này thì nàng lập tức chuyển hướng, chạy về phía hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.