King Of Death

Chương 30: Màn Thứ Ba Thực Nghiệm Trại Trẻ Mùa Xuân 5




Vâng, Tổng giám đốc.” Nhận được chỉ thị của Đường Diệc Sâm, bảo vệ lập tức dẫn Phí Lạc đi về phía văn phòng của bọn họ.

“Đường Diệc Sâm, chỉ cần tôi còn ở Hongkong, tôi sẽ không để cho anh thực hiện được. Nhu Nhu không phải là hàng hóa anh có thể mua bán…” Phí Lạc oán giận cảnh cáo, anh cũng u oán vùng vẫy, đôi mắt anh loé ra lửa giận sáng chói. Anh liều chết trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm càng lúc càng xa.

Giống như không có việc gì, Đường Diệc Sâm không chịu ảnh hưởng chút nào từ Phí Lạc, thậm chí, anh cũng coi như không thấy những ánh mắt kinh ngạc dán trên người mình.

Ngay tại lúc anh chuẩn bị xoay người đi về phía trước, trong lúc vô ý, ánh mắt sắc bén thâm trầm của anh đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh buốt của Đường Dụ.

Mặc dù Đường Dụ không hé răng, hai hàng lông mày nhíu chặt của ông, sắc mặt đen thui âm trầm giống như điềm báo giông bão sắp tới.

Vô cùng không vui mấp máy môi, Đường Dụ dẫn một đám thân tín đi về phía thang máy chuyên dụng.

Ỷ Trí Huân theo sát Đường Dụ liếc mắt nhìn Đường Diệc Sâm một cái. Không giống với ông, ánh mắt Đường Thiên Hào cùng Đặng Hiển Dự đều cất giấu một tia âm trầm, khoé môi bọn họ không hẹn mà cùng nhếch lên, lộ ra biểu tình mỉa mai.

Có lẽ nhìn quen với kiểu châm chọc cùng bỏ đá xuống giếng này, Đường Diệc Sâm cũng không để ý. Anh không chút cảm xúc thăng trầm nào tiếp tục đi về phía thang máy.

“Chậc chậc …. xuống tay thật độc ác mà, xem ra, em vợ của Cung Trạch Hách yêu thảm người phụ nữ của anh rồi. Lão đại, anh có tình địch, hơn nữa lại là dạng chấp nhất nha.”

Thang máy còn chưa tới, Đường Diệc Sâm còn đang đợi, thình lình một giọng nói mang theo cân nhắc trầm thấp vang bên tai anh.

Đường Diệc Sâm liếc xéo một cái, là Đoạn Vô Ngân với nụ cười nhạt trên mặt, trong phút chốc, khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên nghiêm túc, giống như một tầng băng sương. “Khốn kiếp, vừa rồi cậu làm gì mà không đứng ra, để cho tôi phải chịu hai quyền oan uổng này.”

Đoạn Vô Ngân nhún vai, ý cười nơi môi anh cũng không vì khối băng trên mặt Đường Diệc Sâm mà cứng lại, nhíu mày, anh bí hiểm mà nói: “Lão đại, em đây là cho anh cơ hội để anh thấy rõ ràng tình địch của anh có sức nặng thế nào. Dù sao, anh cũng chỉ trúng hai quyền mà thôi, lại không có thương tổn đến gân cốt.

Không cần so sánh, anh thắng cậu ta chắc rồi, thằng nhóc thối kích động kia khẳng định không phải là đối thủ của anh. Hơn nữa, không phải anh đắc thủ sao? Chúng ta sớm hay muộn cũng phải gọi cô ấy là chị dâu. Cậu ta a, nếu bằng một nửa anh rể cậu ta mà nói, phỏng chừng ai thắng ai thua còn chưa rõ.”

Nụ cười quyến rũ tràn đầy vẻ quỷ dị, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi tới nổi da gà. Đường Diệc Sâm chăm chú nhìn chằm chằm Đoạn Vô Ngân. “Theo ý của cậu…. là tôi đê tiện rồi hả?”

Đoạn Vô ngân mấp máy môi, nhẹ thở: “Em cũng không có nói như vậy.”

Theo bản năng, bọn họ có thâm ý khác liếc nhau một cái.

————————-

Đoạn Vô Ngân có đề nghị Đường Diệc Sâm đi chườm lạnh vết sưng trên mặt, nhưng mà, Đường Diệc Sâm cự tuyệt. Anh cảm thấy đối diện với hội đồng quản trị anh không có chuyện gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Ánh mắt khác thường của người khác, anh cũng không cần phải để ý tới.

Đến thời gian đã định, thành viên hội đồng quản trị đã lục tục đi vào phòng họp.

Trước lúc hội nghị sắp bắt đầu, ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót ‘lộc cộc lộc cộc’, càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ ràng.

Thình lình, cửa phòng họp mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.