King Of Death

Chương 2: Màn Thứ Nhất Búp Bê Bằng Bông




Tiếng nói lớn phối hợp với cảm xúc kích động cùng tràn ngập lửa giận, Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên bỏ tay Đường Diệc Sâm ra, hơn nữa, lông mày còn nhướng cao.

Đường Diệc Sâm trừng mắt chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt rõ ràng giận dữ của Thuỷ Tâm Nhu. Nhất thời, anh hiểu rõ, anh bị cô đùa giỡn rồi.

Mới bước ra quán bar, trong miệng cô anh đã là tên hèn hạ, kẻ bạc tình. Anh làm bụng người phụ nữ khác to ra. Nháy mắt anh đã trở thành Trần Thế Mỹ, tên đàn ông ti tiện khiến người phỉ nhổ nhiều thế kỷ qua.

Tốt lắm, cô gái nhỏ cũng dám đùa giỡn anh như vậy.

Mắt đen chớp loé, ánh mắt sắc bén như báo săn của Đường Diệc Sâm hiện lên một tia tức giận.

Người vây xem nhao nhao nghị luận, toàn bộ chỉ trích Đường Diệc Sâm tên đàn ông ti tiện bắt cá hai tay, đồng thời người qua đường cũng ném cho anh những ánh nhìn khinh bỉ.

Anh chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường liền giả vờ trước mặt cô, “Thuỷ Tâm Nhu…”

Trong phút chốc, Thuỷ Tâm Nhu cắt ngang lời anh. Cô không cho anh có cơ hội giải thích.

“Đừng có gọi tên tôi, từ giờ trở đi, tôi và anh cắt đứt quan hệ. Anh đừng tới dây dưa với tôi nữa. Đồ ti tiện, không biết xấu hổ. Đi tìm người mà anh gian dâm đi….. anh buông tay! Nếu tôi tha thứ cho anh, đầu óc tôi khẳng định là bị cửa kẹp hư, tôi khinh bỉ anh.” Thuỷ Tâm Nhu cao ngạo hất cằm lên. Cô ở trong lòng cười trộm, ánh mắt lấp lánh phát sáng.

Giang tay, Đường Diệc Sâm nghiêng đầu, vô cùng hưng trí nhìn xem Thuỷ Tâm Nhu diễn tiếp như thế nào.

“Bỏ được là tốt, loại đàn ông ti tiện này, đáng lắm!”

“Phải không? Nhìn anh ta vẫn là bộ dạng con người, bên dưới lớp quần áo lại là một tên cầm thú. Đàn ông tồi bắt cá hai tay tuyệt đối không thể tha thứ.”

“Này, bắt cá hai tay bị vạch trần còn có mặt mũi cầu xin người ta tha thứ, mau buông người ta ra đi, anh không thấy người ta không muốn sao? Mẹ của anh có biết anh là hạng không biết xấu hổ không?”

……….

Sau khi tiếng nói của Thuỷ Tâm Nhu vừa ngừng, những người vây xem bọn họ bắt đầu thay phiên chỉ trích Đường Diệc Sâm không có đạo đức, lại vây xung quanh anh.

Nhân cơ hội, Thuỷ Tâm Nhu lui về sau, cô chuồn ra khỏi đám đông.

Mi tâm Đường Diệc Sâm nhíu chặt, ánh mắt âm lệ thâm trầm liếc Thuỷ Tâm Nhu. Cô gái nhỏ này diễn xuất quá tuyệt vời, có thể thấy được, phí không ít tiền bạc mà….

Đường Diệc Sâm bị người vây xem ngăn chặn, quở trách một hồi. Thuỷ Tâm Nhu tinh tường nhìn thấy hai đốm lửa giận trong mắt anh, nhưng mà, cô vẫn như cũ không chút nào giấu diếm để lộ nụ cười mỉm mê người với anh.

Cô còn ngoắc ngoắc anh, đá nheo một mắt, cũng cười khẽ quăng cho anh một nụ hôn tạm biệt.

——————–

“Ê, diễn viên tạm thời anh mời tới ok không?” Chỉ diễn có mấy phút thôi, một ngàn một người, chỉ có mấy phút đã mất mười mấy vạn rồi.

Phí Lạc lái xe đặc biệt liếc Thuỷ Tâm Nhu một cái.

“Wow, thật sự là quá tuyệt vời, anh thấy không, Đường Diệc Sâm bị chỉnh đến gương mặt tuấn tú cũng đen thui. Đối phó em, chị đây cũng không phải dễ chọc.” Hàng lông mày của Thuỷ Tâm Nhu cũng đã cười đến cong rồi.

“Em không sợ anh ta trả thù em sao?” Anh đương nhiên thấy được khuôn mặt đen kia của Đường Diệc Sâm, thậm chí mắt anh ta thật sự là doạ người.

“Anh ta biết khó mà lui thì tốt rồi, em lại không bảo anh ta quấn em. Ui a… lạnh quá!”

Thuỷ Tâm Nhu rùng mình một cái, cô khẩn trương cầm lấy áo khoác ở ghế sau mặc vào.

Cánh môi Phí Lạc mím chặt, anh cũng không cho rằng Đường Diệc Sâm cứ như vậy bỏ qua.

“Nhu Nhu, để thoát khỏi anh ta, em hà tất gì phí nhiều tâm tư như vậy, dứt khoát gả cho anh đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.