King And Angel

Chương 6: Chương 6




Edit: Sahara

"Nhị thúc, chuyện này nói ra rất dài. À phải, trong phủ châu chủ, người nào vừa mất vậy?"

Vân Thanh Nhã hơi cúi thấp đầu, đáp: "Là Hồng Loan, Hồng Loan cô nương..... Chết rồi!"

Ầm!

Lời Vân Thanh Nhã nói ra như ngũ lôi oanh đỉnh, khiến Vân Lạc Phong sững sờ ngây ngốc tại chỗ.

"Nhị thúc, chuyện cười này không vui chút nào, thúc đừng đùa như thế chứ."

"Phong Nhi, lời nhị thúc là thật! Hồng Loan cô nương chết thật rồi, chết vì bảo vệ Vân gia chúng ta, chết trong tay lũ người Tần gia của Linh Thần Đại Lục."

Vân Lạc Phong muốn chạy ào vào trong, nhưng không hiểu vì sao hai chân cứ run rẩy không nhấc nổi một bước, còn suýt ngã quỵ, may nhờ có Vân Tiêu bên cạnh kịp thời đỡ nàng.

"Phong Nhi...." Vân Tiêu đau lòng ôm lấy Vân Lạc Phong, mặt đầy lo lắng.

Vân Lạc Phong siết chặt hai nắm đấm: "Ta không tin! Ta không tin! Vân Tiêu, chàng đỡ ta đến linh đường, ta phải tận mắt nhìn thấy, bằng không, ta tuyệt đối không tin Hồng Loan đã chết."

Lúc này, nàng thật sự không có cách nào tự mình đi đến linh đường được....

"Ừm!"

Vân Tiêu bế ngang Vân Lạc Phong, cất bước đi đến linh đường trong phủ.

Thần sắc Bạch Linh cũng không được dễ coi cho lắm, bà trầm giọng nói: "Nhị đệ, đệ đem đầu đuôi mọi chuyện kể rõ một lần cho tẩu."

Xem phản ứng của con gái, cô nương tên Hồng Loan này e là có quan hệ rất tốt với Phong Nhi, cho nên nó mới bị đả kích đến như vậy. Một khi đã như vậy, Tần gia ở Linh Thần Đại Lục kia... Không cần tồn tại nữa!

"Đại tẩu, chúng ta vào trong trước đã, rồi đệ sẽ kể đầu đuôi cho tẩu nghe...."

Toàn bộ phủ đệ châu chủ đều đang bị nhấn chím trong đau thương, ngay cả Vân Lạc Phong đi vào cũng không có người nào phát hiện....

Vân lão gia tử là người đầu tiên nhìn thấy Vân Lạc Phong, ông vừa định bước tới thì bất ngờ nhìn thấy Bạch Linh đang theo sát phía sau đi vào, ngay lập tức, Vân lão gia tử trợn mắt há to mồm.

Lúc sau, Vân Thanh Nhã bước tới, nói cho Vân lão gia tử biết, người này đúng là Bạch Linh.

Nếu là trước kia, Vân lão gia tử nhất định sẽ kích động đến mức nhảy dựng lên, nhưng mà bây giờ, trước cái chết của Hồng Loan, bất kể là người Vân gia hay là người của phủ châu chủ đều khó thoát đau buồn. Nên dù nhìn thấy Bạch Linh, thần sắc Vân lão gia tử vẫn bi thương như cũ.

Vân Lạc Phong thoát khỏi vòng tay Vân Tiêu, đi tới cạnh quan tài, tay run rẩy vịn vào thành áo quan, nhìn vào bên trong....

Một gương mặt diễm lệ tuyệt luân trắng bệch xuất hiện ngay trước mắt Vân Lạc Phong.

Nữ tử nằm trong quan tài nhắm hai mắt, vẻ mặt bình thản an nhiên như đang say giấc, nhưng lại khiến tim Vân Lạc Phong co thắt từng cơn....

Vân Lạc Phong giơ tay ôm chặt lấy vị trí trái tim nơi lòng ngực, hai mắt nhắm chặt, giống như làm vậy sẽ giảm bớt được cảm giác đau đớn.

Thế nhưng, cái cảm giác đau đớn ấy lại không hề vơi đi, ngược lại còn ngày một đau hơn, hai mắt dù nhắm chặt nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuôi, thoáng chốc đã ướt đẫm gương mặt nàng.

"Hồng Loan..." Vân Lạc Phong mở mắt ra, cánh tay run run, mấy lần muốn nắm lấy bàn tay Hồng Loan nhưng lại không tài nào nhấc tay lên được: "Xin lỗi, ta về trễ!"

Xin lỗi, lúc cô cần ta nhất, ta lại không ở cạnh hiệp trợ cho cô, còn để cô bỏ mạng vì Vân gia ta....

"Hồng Loan, cô có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tao ngộ không? Khi đó, cô một hai muốn đánh với ta một trận, kết quả chúng ta lại ngang tài, có lẽ bắt đầu từ giây phút ấy đã kết chặt tình bằng hữu của chúng ta sau này."

Trong đầu dường như hiện lên hình ảnh nữ tử một thân hồng y đỏ rực chói lòa, khí phách hiên ngang của ngày đó, nên thần sắc Vân Lạc Phong hơi dịu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.