King And Angel

Chương 44: Chương 44




Edit: Vịt.

Beta: Khía.

__________

Xung quanh toàn là người xa lạ, mùi thuốc lá và mùi mồ hôi quá nặng, Tạ Nhan không thể thích ứng nổi, vẫn luôn rúc trong góc nhỏ ở buồng xe. Nhưng dù sao thì vẫn là một đứa trẻ, Tạ Nhan chỉ cứng rắn chống đỡ được đến nửa đêm, không nhịn nổi díp mắt lại.

Khi Tạ Nhan tỉnh lại thì trời đã sáng, cậu ngẩng đầu lên, mới nhận ra rằng mình được Phó Thanh ôm vào lòng. Cậu có hơi không được tự nhiên, bởi vì chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai.

Nhưng cánh tay Phó Thanh quá rắn chắc, Tạ Nhan không tránh thoát được.

Xe buýt nhỏ chạy suốt một ngày một đêm, mới từ Hải Khê về Tể An. Phó Thanh phải đi tới chỗ ông chủ một chuyến, kêu những người khác về trước, trước khi đi, y suy nghĩ mất một lúc, vẫn dắt theo Tạ Nhan đi cùng, nhưng còn dặn dò người trên xe, đừng nói chuyện y bị thương, sau khi quay về phố cũ thì nói Tạ Nhan là con của thân thích, dẫn về nhà chơi mấy ngày.

Xe lại lái về một hướng khác. Phó Thanh xuống xe tìm ông chủ, Tạ Nhan ở một mình trên xe. Dọc theo đường đi, cậu đã suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra mình làm như vậy có đúng hay không.

Có lẽ đúng hay không đều không quan trọng, dù sao thì cậu cũng không hối hận.

Khi đi ra, Phó Thanh cầm một cái túi màu đen, tâm tình rõ ràng tốt hơn một chút, lái xe đi, cười với Tạ Nhan: "Tiểu Tạ, chúng ta về nhà."

Tạ Nhan không lên tiếng, chỉ nghĩ, cậu không có nhà, đây cũng chỉ là ở tạm, cho nên không thể nói là về nhà.

Nhà của Phó gia là một viện nhỏ, trước cửa có hai gốc hòe cao to, lá cây rậm rạp um tùm. Cửa viện đang khép hờ, Phó Thanh đi trước, đưa tay đẩy cửa ra, bước chân chậm một chút so với bình thường, vì để chờ cậu nhóc đang đi theo sau.

Ông nội Phó đang ngồi trên ghế xích đu trong sân viện chờ Phó Thanh về nhà, ông cụ mù nhiều năm, tai lại bén nhạy, từ khi cửa đẩy ra đã nghe thấy có tiếng bước chân hai người, trong đó có một tiếng rất nhẹ, có lẽ là một đứa bé.

Phó Thanh cười nói: "Con dẫn một cậu nhóc về đây chơi, cũng tiện thể giải sầu với ông."

Biểu hiện y rất thản nhiên, gần như khiến người ta quên mất bên tay trái có một vết thương rất dài, băng vải cũng lỏng lẻo, chỉ bôi chút thuốc bột cầm máu.

Ông nội Phó cười nói: "Vậy thì tốt quá rồi, con suốt ngày chạy đông chạy tây, chẳng nói chuyện với ông bao giờ."

Tạ Nhan mới vừa trở về từ Phùng gia, thấy được thái độ của Phùng Trử và Dung Nguyên Nguyên, lần đầu chứng kiến một trưởng bối điềm đạm như vậy, trong lòng lập tức căng thẳng đôi chút, nói: "Chào ông, cháu là Tạ Nhan."

Ông nội Phó nghe thấy tiếng nói, vẫy tay với cậu: "Ngoan như vậy sao? Ở phố cũ này toàn là mấy thằng nhóc bướng bỉnh, lâu lắm rồi chưa thấy cậu nhóc nào ngoan như vậy."

Phó Thanh biết ông nội Phó là người như thế nào, chắc chắn có thể dỗ dành được Tạ Nhan, cũng không nói thêm gì nữa, để hai người bọn họ nói chuyện, đi vào trong chuẩn bị sắp xếp một gian phòng cho Tạ Nhan ở.

Y quét dọn được hơn một nửa, trước mặt chợt có nhiều hơn một người, là Tạ Nhan.

Cậu nhóc đang nhìn mình, nói đúng hơn là nhìn vết thương trên tay trái mình, song đã nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Y ngừng động tác lại, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy Tạ Nhan nói với mình: "Em không ở đây lâu, không cần phải quét dọn phòng."

Phó Thanh cúi đầu, hơi cụp mắt, không hề phủ nhận lời cậu, hỏi ngược lại: "Vậy nhóc định nghỉ ngơi ở đâu?"

Tạ Nhan chần chừ trong chốc lát, mới nghĩ ra cách đối phó. Giọng nói cậu lạnh nhạt, đáng tiếc thanh âm lại mềm nhũn, là giọng chỉ trẻ con mới có: "Em ngủ ngoài ghế salon là được."

Phó Thanh nhịn không được cười.

Sao lại có một cậu nhóc không được tự nhiên như vậy? Rõ ràng đang lo lắng cho tay trái của y, nhưng lại không nói ra, ngược lại còn dùng lý do khác để lấy lệ. Cho dù tuổi chưa lớn lắm, nhưng đầu óc không đơn giản đâu.

Nhưng vẫn thật đáng yêu.

Y không vạch trần lời nói dối thiện ý và da mặt mỏng của cậu nhóc, thành khẩn nói: "Tiểu Tạ là ân nhân cứu mạng anh, sao để em ngủ trên ghế salon được? Nhưng bây giờ tay anh vẫn còn hơi đau, không quét dọn được. Nếu không thì hôm nay Tiểu Tạ ngủ ở phòng anh trước, được không?"

Tạ Nhan rất khó xử, cậu không muốn nói được, nhưng cũng không thể nói không được.

Cuối cùng chỉ gật đầu.

Phó Thanh nói tiếp: "Còn phải nhờ Tiểu Tạ giúp anh một chuyện."

Tạ Nhan hơi ngờ vực nhìn sang phía Phó Thanh. Con ngươi cậu mang màu đen thuần túy, giống như quả nho đen long lanh vậy.

Một lát sau, cậu mới biết tại sao. Phó Thanh muốn ra ngoài băng bó vết thương thêm lần nữa, lấy cớ đi mua kẹo cho Tạ Nhan.

Trên đường trừ bệnh viện trở về, hai người họ một trước một sau đi dưới ánh đèn đường, hai bóng một lớn một nhỏ.

Vết thương Phó Thanh đã được khâu chỉ và băng bó, khắp người toàn là mùi nước khử trùng, vì để cho ông nội Phó không đoán được, phải đi dạo ở bên ngoài một lúc mới về.

Tạ Nhan cứ như vậy theo sát y không mục đích, mãi đến khi Phó Thanh thực sự đi tới một cửa hàng bán lẻ, mua vài túi kẹo và hai lon nước ngọt ướp lạnh.

Phó Thanh đưa một lon nước lạnh cho cậu, lại mở một túi kẹo ra: "Tiểu Tạ là một cậu nhóc ngoan, nhưng sau này không thể nhẹ dạ cả tin, cũng không được người khác yêu cầu gì cũng đồng ý, cẩn thận bị người khác gạt đấy."

Tạ Nhan mở nắp lon nước, đưa lon nước ngọt ra giữa không trung, cau mày, nhỏ giọng cãi lại: "Em không như thế."

Phó Thanh nhặt vài viên kẹo, đổi lấy lon nước với Tạ Nhan: "Nói không như thế ý là anh không phải người lạ hả?"

Có rất nhiều đứa nhỏ yêu thích Phó Thanh, Phó Thanh lại ít khi ở chung với bọn chúng, cho tới bây giờ mới nhận ra được chút niềm vui khi trêu chọc trẻ con.

Tạ Nhan là một cậu nhóc mới mười tuổi, làm sao nói lại một người hai mươi hai tuổi như Phó Thanh. Cậu mở một lon nước khác, không nói nữa.

Đêm hôm đó, Tạ Nhan ngủ một mình trong phòng Phó Thanh, Phó Thanh ngủ ngoài ghế salon.

Tạ Nhan nằm trên giường, cậu nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng mơ màng một chốc đã ngủ mất.

Từ ngày đó trở đi, Tạ Nhan ở lại0 Phó gia.

Phó Thanh bề bộn nhiều việc, chỉ nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, vết thương còn chưa tốt lắm đã mặc áo ra ngoài nhận việc, bình thường Tạ Nhan sẽ ở nhà, trò chuyện với ông nội Phó, xem TV, cũng không có chuyện gì khác để làm. Cậu có thể đoán được Phó Thanh không làm việc bình thường, mà là việc rất nguy hiểm, sẽ hay bị thương.

Phó Thanh không thường về nhà mỗi ngày, thỉnh thoảng ở bên ngoài vài hôm, song mỗi lần về nhà đều mang theo ít quà vặt cho Tạ Nhan, kẹo, đồ ăn vặt, sách vở, đồ chơi, cái gì cũng có, từng chút một lấp đầy căn phòng nhỏ của Tạ Nhan.

Đôi khi Tạ Nhan theo bản năng quên mất viện mồ côi và Phùng gia, có lỗi giác rằng mình được Phó Thanh nuôi dưỡng, rõ ràng thời gian chung đụng cũng chưa được bao lâu.

Song đây chỉ là ảo tưởng, Tạ Nhan nhanh chóng tỉnh táo lại.

Có lần Phó Thanh lại phải đi xa nhà, một hôm trước khi đi có hỏi: "Tiểu Tạ có muốn quà gì không?"

Tạ Nhan suy nghĩ một lúc lâu, bình thường thì cậu không nói nguyện vọng mình với người khác, vì không cần thiết, cậu sẽ cố gắng thỏa mãn ham muốn của mình mà không nhất định phải dựa vào người khác.

Nhưng khi Phó Thanh hỏi cậu như vậy, thật giống như bất kỳ nguyện vọng nào đều sẽ thành.

Cậu nói: "Em muốn xem phim."

Trước đây khi còn ở viện mồ côi, thời gian Tạ Nhan trông chờ nhất chính là buổi xem phim cuối tuần. Bây giờ cậu có thể xem phim trên TV ở Phó gia, vì vậy mới có một mong muốn khác, cậu muốn đi xem ở rạp chiếu phim một lần.

Phó Thanh nhướng mày cười, y nói: "Đúng lúc bây giờ đang rảnh rỗi, chúng ta đi xem phim được."

Bây giờ đã là bảy giờ tối, Phó Thanh trước khi lái xe đã gửi tin nhắn hỏi mấy anh em bình thường thích chơi bời xem gần đây có phim gì không, sau khi nhận được câu trả lời lập tức đưa điện thoại qua cho Tạ Nhan xem.

Tạ Nhan chọn lựa rất lâu, cuối cùng mới chọn được một bộ phim.

Bọn họ đi tới một rạp chiếu phim nhỏ gần đây, xem một bộ phim chiếu muộn nhất. Thiết bị xung quanh cũ kỹ, bọn họ ngồi ở vị trí chính giữa, Phó Thanh cầm bỏng ngô trong tay, thỉnh thoảng đút cho cậu nhóc đang chuyên tâm nhìn màn ảnh lớn một miếng.

Dù sao Tạ Nhan vẫn là một đứa trẻ, thời gian hăng say quá mức qua đi, khi xem xong đã quá muộn, không có tinh thần, khi trên xe về nhà cũng mơ mơ màng màng, dụi mắt nhịn cơn buồn ngủ xuống.

Phó Thanh vỗ nhẹ đầu cậu, nhẹ giọng dỗ cậu: "Muốn ngủ thì ngủ đi."

Tạ Nhan mơ màng ngủ mất, giấc ngủ này rất ngon, mãi đến khi chuông báo thức ngày hôm sau vang lên mới chợt tỉnh táo lại, nửa đêm hôm qua lúc đi vệ sinh thì trời vẫn còn tối đen.

Cậu chưa kịp rửa mặt đã vội vã đi ra ngoài, đúng lúc thấy Phó Thanh đang mở cửa xe buýt nhỏ ra, ngồi ở vị trí phó lái, châm một điếu thuốc.

Tạ Nhan ngửa đầu nhìn y, tiếng nói rất nhẹ: "Về sớm một chút, ông nội Phó, ông nội Phó..."

Cậu dừng một chút, dường như thật lâu mới hạ quyết tâm: "Ông nội Phó, và em, đều đang chờ anh về."

Phó Thanh ngẩn người, y tiện tay dập tắt tàn thuốc, cười phất tay với Tạ Nhan: "Sẽ về sớm thôi. Tạm biệt Tiểu Tạ."

-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cậu nhóc mười tuổi ngọt ngọt! Mặc dù bây giờ vẫn chưa hoàn toàn mở lòng!

Ngủ ngon! Ngày mai gặp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.