King And Angel

Chương 42: Chương 42




Edit: Vịt.

Beta: Myeong.

__________

Tạ Nhan và Phó Thanh ở bên nhau sau hai năm quen biết, cũng chính thức yêu nhau được một năm.

Sau này còn có rất nhiều năm nữa, nhưng chỉ cần hai người ở bên nhau, không kể qua bao nhiêu lâu đi nữa cũng đều mới mẻ và hạnh phúc.

Sau khi ăn xong bữa tất niên, Tạ Nhan đi tắm trước, mặc chiếc áo phông của Phó Thanh, ngủ trên giường Phó Thanh, gối lên gối đầu Phó Thanh, khắp người đều là hơi thở của đối phương.

Không lâu sau, Phó Thanh cũng ra khỏi phòng tắm, vóc người y quá cao lớn, khi đứng cạnh giường hầu như che đi tất cả ánh sáng, thân hình Tạ Nhan cũng không nhỏ, chẳng qua lại rất gầy, thân thể đang co lại, tựa như được bóng dáng y bao phủ lấy.

Cậu vén chăn lên, ngửa đầu nhìn Phó Thanh, dường như hơi lưỡng lự, nhưng lại nghĩ đến chẳng cần phải giấu diếm trước mặt Phó Thanh, nên vẫn nghiêm túc mở miệng: "Bây giờ em đang đóng bộ phim này, thấy trạng thái không tốt lắm, nếu không thì đợi đến lúc quay xong phim rồi kết hôn, được không?"

Trước đây cậu chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với một ai đó, thậm chí ngay cả ở chung cũng chưa từng. Bây giờ có Phó Thanh, lại muốn dâng lên toàn bộ bản thân mình, giao phó cho đối phương không thiếu một phân. Nhưng bây giờ vẫn chưa được, trong quá trình quay phim, Tạ Nhan khóa mình lại, thay đổi thành Cố Tuyết Văn, chỉ chờ đến khi hoàn toàn quay xong bộ phim này, mới có thể phục hồi lại bản thân một cách hoàn chỉnh.

Phó Thanh cũng không để ý, y cúi người hôn lên trán Tạ Nhan, làm bộ trêu đùa nói: "Cái này cũng không gấp gì, chẳng qua có một chuyện rất muốn hỏi Tạ tiên sinh."

Tạ Nhan chống nửa người lên, ngồi ở trên giường, lộ ra quá nửa cần cổ thon dài, làn da trắng như tuyết, cậu ngẩn người, mới gật đầu.

Phó Thanh hơi khom thắt lưng, ghé sát vào bên người Tạ Nhan, toàn bộ hơi thở ấm áp phả vào bên cạnh tai cậu, tựa như đang đùa giỡn: "Xin hỏi Tạ tiên sinh, ngủ với fan hâm mộ của mình, còn cầu hôn đối phương, làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế, có cảm tưởng như thế nào?"

Tạ Nhan từng trải qua rất nhiều lịch luyện, không dễ đỏ mặt vì những lời nói này, cậu bình tĩnh tự nhiên liếc Phó Thanh, chậm rãi nói: "Không có gì cần suy nghĩ cả. Rất vui vẻ, hôm nay là ngày đầu tiên tôi trở thành hôn phu của Phó ca, chưa tới ba tiếng đồng hồ nữa sẽ là ngày thứ hai."

Phó Thanh lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, da mặt rất dày, nói cái gì cũng không ngượng, trái lại còn tiếp tục đùa giỡn: "Vị hôn phu sao? Vậy tôi nên gọi hạt đậu ngọt Nhan Nhan là chồng nhỉ?"

Chỉ trêu đùa một tiếng "chồng", cũng đủ khiến Tạ Nhan mặt đỏ tía tai, tim đập thình thịch.

Đáng tiếc là không thể làm ra chuyện quá thân mật.

Sau khi nghỉ Tết vài ngày, Tạ Nhan lại quay về đoàn phim tiếp tục công việc. Mà tiến trình quay "Tạm biệt, hoa hồng" gần như bước vào giai đoạn cuối.

Nhưng yêu cầu đối của Ngô Vân với diễn viên cũng không buông lỏng, ngược lại còn càng nghiêm ngặt hơn.

Sau khi Cố Tuyết Văn biến mất, Trần Vân Sinh nhanh chóng tra ra được toàn bộ hồ sơ từ nhỏ đến lớn của cậu ta. Cậu ta cũng không phải là con ruột của vợ chồng Cố gia, bà Cố mắc bệnh vô sinh, gần ba mươi tuổi vẫn chưa có một mụn con, cho nên, bọn họ thông qua một con đường đặc thù, mua được một đứa bé, làm bộ là thông gia gửi tới, đứa bé kia chính là Cố Tuyết Văn.

Trần Vân Sinh phỏng đoán, năm đó có khả năng Cố Tuyết Văn lạc mất cha mẹ trên núi, sau khi trải qua sự kiện kia, không một ai quan tâm đến Cố Tuyết Văn nữa, cậu ta bị bắt cóc, cuối cùng được bán cho Cố gia.

Sau khi nhận nuôi Cố Tuyết Văn, hai vợ chồng yêu cầu nghiêm ngặt với cậu ta, phải làm tốt tất cả mọi chuyện, mà thành thích học tập của Cố Tuyết Văn rất xuất sắc, chẳng qua không hòa hợp với bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng lẻ loi một mình, thậm chí còn có một thời gian mắc bệnh trầm cảm, từng hội chẩn ở bệnh viện trường. Nhưng đây chỉ là một đoạn quá khứ rất ngắn, sau khi Cố tiên sinh biết được, ngay tức khắc chuyển Cố Tuyết Văn đến một trường học mới.

Tiếp đó, một phần cuộc sống Cố Tuyết Văn chuyển ngoặt. Năm lớp mười một, Cố Tuyết Văn tham dự trại hè, Cố tiên sinh và bà Cố đã bị giết hại ngay tại nhà.

Trần Vân Sinh cẩn thận xem lại hồ sơ vụ án khi đó, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Đến khi đêm khuya vắng người, hắn giở lại hồ sơ vụ án giết người hàng loạt này, cuối cùng nhận ra được điểm kỳ lạ.

Rất giống, thủ đoạn của hai vụ án đầu tiên, cái chết của vợ chồng Cố gia giống như một loại phát tiết và thử nghiệm, mà thủ đoạn hung thủ dùng ở vụ án đầu tiên trong chuỗi án giết người này rất thành thục.

Trần Vân Sinh không nói chuyện này với bất kỳ kẻ nào, một mình đi tới chỗ ở của Cố Tuyết Văn, không tìm được manh mối nào, lại tìm đến lão lãnh đạo xin chìa khóa nhà ở của hai vợ chồng khi còn sống, tìm được nhật ký của Cố Tuyết Văn trong phòng của cậu ta.

Cố Tuyết Văn chỉ có một quyển nhật ký, ghi chép lại toàn bộ chuyện xảy ra từ lúc chín tuổi đến năm học lớp mười một.

Tự thuật bên trong đứt quãng, thậm chí còn không phải là một cuốn nhật ký hoàn chỉnh, chỉ có nhiều tờ giấy nhỏ được vò nát rồi chắp vá lại. Trần Vân Sinh đại khái có thể suy đoán chuyện xảy ra lúc đó từ cuốn nhật ký này. Năm đó, Cố Tuyết Văn được người trong thôn trang dưới chân núi cưu mang, nhưng sau đó không lâu, người vợ nhà kia có bầu rồi sinh con, nên không muốn nuôi Cố Tuyết Văn nữa, theo tình thế bán cậu ta cho vợ chồng Cố gia.

Cố Tuyết Văn đúng là có một quãng thời gian sống rất tốt, hầu như khiến cậu ta quên đi bóng ma lúc nhỏ.

Mặt ngoài Cố tiên sinh như thể là một người bình thường, thực tế lại có hứng thú với cậu nhóc bé nhỏ như Cố Tuyết Văn, lúc nào cũng động chân động tay với cậu ta. Tuy rằng bà Cố phát hiện từ lâu, nhưng lại ngại vì bà vô sinh, không hề lo lắng trước mặt chồng mình, trái lại còn nghĩ rằng nhận nuôi Cố Tuyết Văn đúng là dẫn sói về nhà, đôi khi sẽ cố ý ngược đãi cậu ta.

Cố Tuyết Văn từng bước từng bước rơi xuống vực thẳm.

Trần Vân Sinh nhìn những nét chữ kia, không nhịn được phát run. Hắn làm cảnh sát nhiều năm, biết rõ ác tâm của con người sẽ có thể đạt tới mức độ nào, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra trên người Cố Tuyết Văn.

Cố Tuyết Văn không có cách nào thoát khỏi, cậu ta chỉ có nhẫn nại, duy chỉ có nhẫn nại, nhưng vẫn muốn chờ tới khi trưởng thành, nhất định có thể rời khỏi nơi này, mọi thứ nhất định sẽ tốt hơn. Khi đó Cố Tuyết Văn vẫn còn rất ngây thơ, bởi vì áp lực quá lớn, lại nghe chủ nhiệm lớp nói bác sĩ ở trường học chắc chắn sẽ khuyên giải học sinh, không biết giữ ở đâu nên mới thổ lộ một chút sự tình, gần như chỉ đề cập đến sự trách móc và yêu cầu quá nghiêm khắc của bà Cố.

Vị bác sĩ kia thực sự rất điềm đạm, cũng rất giỏi khuyên bảo người khác, song ông ta cũng không giữ bí mật này, thẳng thừng nói cho chủ nhiệm lớp tâm sự của Cố Tuyết Văn, chủ nhiệm lớp lại truyền lời cho cha nuôi cậu.

Lần đó Cố Tuyết Văn bị đánh đến thừa sống thiếu chết, hóa ra bọn họ đều không dự định cho cậu ta đi học, sau này lại ngại vì thể diện, vẫn chuyển trường cho Cố Tuyết Văn, nhưng trông chừng càng thêm nghiêm khắc.

Khi lớn hơn chút nữa, Cố Tuyết Văn từng chạy trốn một lần, bị cha nuôi bắt về.

Ông ta nói với Cố Tuyết Văn, cả đời này đừng hòng chạy thoát khỏi tay tao.

Nhật ký đến đây thì ngừng lại, đại khái là do Cố Tuyết Văn không cần viết và ghi chép để trút lòng nữa.

Cậu ta có biện pháp hữu dụng hơn.

Trần Vân Sinh tìm được Cố Tuyết Văn ở chỗ cha ruột cậu ta.

Lúc này đây lại khác, lá gan Cố Tuyết Văn lớn hơn ngày trước rất nhiều, cửa phòng khép hờ, thậm chí còn không thèm khép lại.

Trần Vân Sinh vừa đẩy cửa ra, một mùi hôi thối nồng đậm xông vào mặt, có phần giống như vừa đưa thân vào lò sát sinh.

Hắn nâng mắt nhìn qua, Cố Tuyết Văn đang đứng trong một đống thịt vụn, quanh thân tràn đầy máu bắn tung tóe, ngay cả trên mặt trắng như tuyết cũng dính vài giọt máu, nhưng cậu ta lại không thèm đoái hoài đến, hơi bĩu môi, nhìn về phía Trần Vân Sinh cười, dường như không ngờ rằng đối phương sẽ xuất hiện ở đây: "Đội trưởng tới chậm, tôi giết ông ta rồi."

Xác chết kia, hoặc có thể nói là những gì còn sót lại của cái xác thuộc về cha ruột của Cố Tuyết Văn.

Trần Vân Sinh không biết nên nói gì, trên thực tế, hắn không có lời nào để nói.

Cố Tuyết Văn ném lưỡi dao sắc bén xuống, một tiếng rơi thanh thúy vang lên, cậu ta duỗi người, khoan khoái nói: "Cuối cùng cũng làm xong. Người tôi luôn muốn giết chính là ông ta, chẳng qua với tôi thì chuyện muốn nhất, thích nhất, phải làm sau cùng mới vui vẻ nhất."

Trần Vân Sinh đại khái có thể đoán được nguyên nhân vì sao Cố Tuyết Văn lại làm như vậy, hắn tìm được một xấp hình cũ được niêm phong lâu trong két sắt của người bị hại ở vụ án giết người thứ ba. Năm đó, trên núi Kỳ Linh, có một tên phú nhị đại nhìn trúng mẹ của Cố Tuyết Văn, bà rất xinh đẹp, dường như đây chính là sai lầm lớn nhất, khiến cho phía tên kia phạm tội. Tên phú nhị đại kia mang Cố Tuyết Văn đi, quăng ở trên núi, thừa dịp bà đi tìm con thì cưỡng hiếp. Ông ta không hề muốn ngồi tù, cũng nghĩ xong phương pháp đối phó, dùng tiền thu mua tất cả người có mặt khi đó, để bọn họ dùng dao cắt xẻ thịt của mẹ Cố Tuyết Văn, chụp lại một tấm hình. Mà một dao kia kết thúc sinh mạng của bà, là do chồng bà đâm xuống.

Hắn ta là một người chồng hèn nhát, mới đầu cũng không muốn như vậy, chỉ biết khóc lóc cầu xin tên phú nhị đại buông tha cho gia đình mình, nhưng không còn cách nào khác, tên kia nói cho hắn biết, nếu như hắn ta không muốn đâm chết vợ mình, sẽ khiến hắn xuống mồ cùng bà. Nhưng nếu như hắn bằng lòng đâm dao, chẳng những sẽ không chết, còn nhận được một số tiền lớn, có thể cưới một người vợ xinh đẹp khác, sinh một đứa nhỏ dễ thương khác, cuộc sống sau này chỉ có tốt hơn.

Hắn ta đồng ý.

Thế nhưng từ đầu tới đuôi chẳng có ai biết rằng, bà đã tìm được con mình, giấu Cố Tuyết Văn trong đống cây cỏ.

Trong nhật ký, Cố Tuyết Văn từng miêu tả đống cây cỏ kia rất giống với ôm ấp của mẹ.

Trần Vân Sinh cũng không sợ một Cố Tuyết Văn như vậy, cho dù cậu giết rất nhiều người, trên tay dính đầy máu, nhưng vẫn đi tới trước mặt Cố Tuyết Văn, nhẹ giọng hỏi cậu: "Không sao, vậy bây giờ cậu không sợ nữa chứ?"

Cha ruột Cố Tuyết Văn không chỉ làm chuyện ác tày trời này, còn có một chuyện nữa. Lần Cố Tuyết Văn chạy trốn kia, cậu vốn muốn tìm hắn ta, nhưng tên đàn ông hèn yếu này lại vừa lấy vợ sinh con, cuộc sống của hắn ta lúc bấy giờ rất khấm khá, không muốn, cũng không dám nhắc lại chuyện đáng sợ ngày trước, đuổi Cố Tuyết Văn đi suốt đêm.

Cố Tuyết Văn nghiêng đầu, tựa như rất ngây thơ: "Đội trưởng thấy nhật ký của tôi rồi à? Tôi cũng biết, anh sẽ nhìn thấy lễ vật tôi đưa cho anh."

Cậu ta giống như một đứa trẻ, lại vội vã hỏi: "Đội trưởng rất xót tôi sao? Tôi cũng cảm thấy mình đáng thương lắm."

Trần Vân Sinh lắc đầu, hắn dường như muốn ôm lấy một Cố Tuyết Văn như vậy, lại do dự, chỉ nói: "Không, Tiểu Cố rất giỏi."

Cố Tuyết Văn đột nhiên không cười nữa: "Từ khi bắt đầu giết người đầu tiên, tôi vì thú vui của mình mà thôi."

Cậu ta không nghĩ tới làm như thế nào mới tiếp tục tồn tại nữa, chỉ nghĩ trước khi xuống địa ngục sẽ vui sướng bao nhiêu.

Cố Tuyết Văn đưa tay ôm lấy Trần Vân Sinh, thân thể cậu rất lạnh, đối phương lại thật ấm áp, cậu ta thỏa mãn thở dài, nói tiếp: "Bọn họ chết hết rồi, sau này sẽ không còn vui vẻ nữa, tôi cũng nên chấm dứt cuộc sống này thôi."

Cậu rất luyến tiếc Trần Vân Sinh, vừa nghĩ tới phải rời khỏi đối phương, ngay cả cái chết dường như cũng không vui như vậy nữa. Có lẽ vì cả đời này cậu ta chưa từng gặp được người tốt, chuyện tốt nào nên sau khi gặp được Trần Vân Sinh, mới tham mến đối phương.

Đáng tiếc cái này chẳng phải của cậu.

Trong nháy mắt, Trần Vân Sinh gần như tưởng rằng Cố Tuyết Văn đã buông quá khứ xuống.

Mãi đến khi tiếng súng vang lên bên tai, máu bắn tung toé, nhiễm đỏ nửa bên mặt hắn.

Trần Vân Sinh nghe thấy Cố Tuyết Văn nói câu cuối cùng: "Rõ ràng là rất thích đội trưởng... Thế nhưng, vẫn phải chờ tới kiếp sau rồi."

Trước khi chết, Cố Tuyết Văn cũng nghĩ tới cậu ta và mẹ mình làm sai điều gì để rồi từng bước từng bước trở thành bộ dạng như bây giờ.

Dường như chẳng hề có lỗi lầm nào cả, nhưng dường như cũng đã sai cả rồi.

Cậu nghĩ ra rồi, lỗi lầm của bọn họ chính là vì hoa hồng.

Song, bây giờ có thể nói tạm biệt.

"Tạm biệt, hoa hồng" chính thức đóng máy, Tạ Nhan đại khái mất ba ngày vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, sau này vẫn phải do Phó Thanh ôm cậu, hôn cậu, mới khiến cậu xuất diễn.

Sau khi quay xong bộ phim này, Tạ Nhan nghỉ ngơi hơn nửa tháng, thời gian công chiếu của "Bạch Kình" cũng sắp tới. Tôn Hoài Quân gọi điện cho cậu, nói với cậu lần chiếu phim này rất được coi trọng, lần roadshow này không thể không đến.

Tạ Nhan cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Phó Thanh.

Cậu nói: "Phó ca, ngày mai chúng ta kết hôn đi."

Thời gian quá vội vàng, chắc chắn không kịp cử hành hôn lễ, song có thể đi đăng ký kết hôn trước.

Hai người Tạ Nhan và Phó Thanh còn chưa gấp, nhưng ông nội Phó đã gấp đến độ cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau đã gọi bọn họ dậy đi đến cục dân chính xếp hàng.

Hai người thanh niên dính nhau như mật ngọt, vô cùng thắm thiết kì kèo gần giữa trưa mới tới nơi.

Hôm nay dường như là ngày lành tháng tốt, có rất nhiều người kết hôn, gần trưa rồi nhưng vẫn còn có người đang xếp hàng, song đại đa số đều là những cặp vợ chồng khác giới, những đôi đồng tính như Tạ Nhan và Phó Thanh rất giống như hạc giữa bầy gà.

Bọn họ không tính chú ý đến ánh mắt của người khác, cho dù biết có người đang len lén quan sát cũng phớt lờ đi, hơn nữa tướng mạo Phó Thanh quá dữ tợn, trên thái dương còn có sẹo, cho dù có người cằn nhằn cũng không dám nói ra miệng.

Cuối cùng cũng đến lượt hai người. Nhân viên công tác không ngẩng đầu lên, lịch sự yêu cầu bọn họ đưa các giấy tờ liên quan, lấy ra một cuốn sổ đỏ thẫm.

Phó Thanh quay đầu đi, giúp Tạ Nhan tháo khẩu trang xuống, tiện tay vuốt lại tóc nơi thái dương cậu, nhẹ giọng nói: "Hôm nay Tiểu Tạ đẹp lắm."

Nhân viên công tác nhìn tên họ trên giấy tờ chứng nhận, trong lòng suy nghĩ người này đúng lúc trùng tên với idol nhà mình, lại ngẩng đầu nhìn thấy mặt Tạ Nhan.

Cô thực sự kiềm chế lắm mới có thể không kêu thành tiếng.

Dường như Tạ Nhan nhận thấy được sự khác thường, cúi đầu hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Nhân viên công tác kia che miệng lại, nhẹ giọng nói, lại tràn đầy vui mừng và phấn khởi không che giấu được: "Không ngờ tới thực sự là Nhan Nhan, tôi rất vui đó, cậu đã yêu đương kết hôn rồi. Nhan Nhan đừng lo lắng, tôi sẽ không nói cho người khác biết, không nói cho bất kỳ ai cả, cũng sẽ không để người khác nói ra ngoài."

Cô hâm mộ Tạ Nhan từ rất lâu, chưa từng làm fan bạn gái, chỉ hy vọng idol có muối hay bị bôi đen nhà mình có thể suôn sẻ thuận lợi, sống vui vẻ, không nghĩ tới lại tận mắt chứng kiến ngày hôm nay.

Tạ Nhan lấy hai chiếc kẹo mừng từ trong túi ra, buổi sáng ông nội Phó bỏ vào cho cậu, nói là phải dính tí không khí vui mừng, bây giờ đưa cho người chúc phúc bọn họ, cười: "Cảm ơn."

Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình chết không hối tiếc.

Có hào quang idol thúc giục, thủ tục lần này làm rất nhanh chóng, không bao lâu, bọn họ cầm trên tay hai cuốn sổ màu đỏ.

Trang thứ nhất là ảnh vừa chụp xong, hai người họ thân thiết dựa vào nhau, sáng trên nền màu đỏ, cũng cười đến mức rất ngu, nhưng Tạ Nhan lại cảm thấy đây là tấm hình đẹp nhất mình từng chụp.

Hai người nhìn giấy hôn thú của cả hai, không mục đích đi trên đường, hai tay vẫn nắm thật chặt, mười ngón đan vào nhau, Tạ Nhan có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của Phó Thanh, rất bình thường ngẩng đầu lên, hôn lên quai hàm Phó Thanh.

Phó Thanh nhìn về phía cậu, trong con ngươi màu hổ phách tràn đầy dịu dàng: "Hử?"

Tạ Nhan rất nghiêm túc nói: "Năm nay em hai mươi mốt tuổi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, còn có thể sống thêm vài chục năm nữa. Không biết sau này sẽ gặp phải chuyện gì, đụng phải ai, cuộc sống ra sao, tất cả đều không nói chính xác được. Nhưng có một việc có thể xác định rồi."

Phó Thanh dừng ở trước mặt Tạ Nhan, chờ đợi câu nói kế tiếp của cậu.

Tạ Nhan mím môi, im lặng không nói, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Phó Thanh, áp sát lên vị trí trái tim trên ngực trái của mình.

Tim cậu đập nhanh hơn bình thường nửa nhịp, có lẽ do dựa quá gần Phó Thanh, dễ dàng tăng nhanh quá trình tự bùng cháy của mình.

Tạ Nhan cắn môi, ghé sát lại bên tai Phó Thanh, không đầu không đuôi nói một câu: "Phó ca cảm thấy không? Giống như em yêu anh đó."

Phó Thanh hiểu rõ câu nói cậu không nói ra khỏi miệng.

"Em chắc chắn từ bây giờ cho đến khi xuống suối vàng, sẽ thương anh một khắc cũng không ngừng nghỉ."

_HOÀN CHÍNH VĂN_

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cuối cùng cũng hoàn chính văn rồi! Sau này nếu như có tin tức liên quan đến "Làm Nũng" sẽ nói trên @Hồ Hồ Hồ Hồ Ly Bất Quy! Tui vừa mới đào một hố mới "Ánh trăng bạc trong kim phòng", thể loại xuyên thư, thần kinh hung ác nham hiểm trọng sinh công x xinh đẹp thích ngắt câu linh tinh giả nữa đại lão xuyên thư thụ, ngọt, chỉ có yêu đương, ngọt là xong chuyện ~ nếu như mọi người yêu thích thì ghé tới ủng hộ tui tí!

Kế tiếp chính là cảm nghĩ dài dòng khi kết thúc của tui =V=

Đầu tiên, văn án của "Làm Nũng" thực sự để rất lâu mới bắt đầu viết, trước khi viết đã thay đổi ý tưởng rất nhiều, gần như là thay đổi toàn bộ hình tượng của Tiểu Tạ, song viết thành hình tượng như vậy tui vẫn rất hài lòng! Cảm thấy đây đúng là cậu nhóc ngoan nhất đáng yêu nhất của chúng ta! Ba tháng viết truyện thực sự rất cảm kích những độc giả làm bạn chung, lưu truyện, đặt mua, bình luận, bình chọn và góp ý, tất cả đều rất quan trọng đối với tôi! Thực sự vô cùng vô cùng cảm ơn mấy bạn dễ thương QAQ ước nguyện ban đầu khi viết truyện là vì vui vẻ, nếu như độc giả đọc truyện này cũng cảm thấy vui vẻ, tui cũng vui gấp ngàn lần đó! Còn về phần phiên ngoại, hẳn là vẫn rất dài, một phiên ngoại sau khi kết hôn, một tình cảnh xuất hiện trong văn án, một cái khác là phiên ngoại giả tưởng về thế giới song song, đại khái là Phó ca nhận nuôi Tiểu Tạ, cốt truyện nuôi lớn rất vui vẻ, điều cuối cùng thì quyết định sau, hiện giờ không biết viết cái gì, đến lúc đó rồi hãy nói! Về tựa truyện này, còn phải cảm ơn ba cục cưng đã giúp tui sửa lỗi chính tả, tui thực sự là một tác giả tay tàn, hết sức cảm ơn mọi người đã bao dung và sự nỗ lực của các bạn sửa lỗi chính tả!

Cuối cùng, đọc truyện vui vẻ! Hy vọng còn có thể gặp lại trong tựa truyện tiếp theo!

* Lời của editor: Hello mọi người, mình là Vịt, chủ thầu edit bộ đam mỹ Làm Nũng.

Mình thực sự cảm ơn mọi người đã đồng hành với Khổng Vương Hội trong suốt hành trình update và hoàn thiện bộ truyện này. Và hơn hết, cảm ơn chính mình đã đủ kiên nhẫn để làm hết bộ truyện.

Tạ Nhan, hay còn được Hội gọi thân mật là cu Nhan, đã gây cho mình một ấn tượng rất mạnh từ lần xuất hiện đầu tiên. Tính cách Tạ Nhan được liệt vào đúng hàng mà mình cực kì thích luôn ấy, vừa cường, vừa không quá mạnh mẽ, có một chút ngốc manh, cứng nhắc, vô tình tạo nên một chút dễ thương. Phó Thanh thì đúng kiểu thê nô điển hình rồi nên mình không nói, nhưng anh vẫn rất mẫu mực, vẫn rất yêu cu Nhan, một liek cho anh Phó.

Nhưng có điều, càng edit đến cuối truyện mình càng muốn drop, bởi vì văn phong của tác giả, tính logic và liên kết trong truyện càng ngày càng rời rạc, vậy nên với mình, bộ Làm Nũng chỉ đáng để đọc chơi, chứ không nên tham vọng gì nhiều về những cú twist và tình tiết kinh điển gì trong này. Mặc dù đây là bộ đam đầu tay mình hoàn thành edit, cũng khá tâm huyết, nhưng lại không quá kỳ vọng. Mình kiên nhẫn đến cuối cùng cũng vì cu Nhan mà thôi. Tác giả kết truyện làm mình khá là thất vọng, bởi vì cu Nhan có nhắc tới rằng sẽ công khai tình yêu của hai người Thanh Nhan khi cầm được giải ảnh đế đầu tiên, nhưng cuối cùng lại là hai người lẳng lặng dắt nhau đi đăng kí hôn thú, suy cho cùng, mình thấy đau lòng thay cho cả hai người, hơn hết là đau lòng cho anh Phó, lẳng lặng, ngấm ngầm, cả bộ truyện, anh Phó như một phông nền, trầm tĩnh đến đáng sợ.

Cuối cùng, câu nói kia của Tạ Nhan chẳng thể thực hiện được, đó là một cái kết khá tệ, và không viên mãn theo một góc nhìn nào đó của chính mình.

Dù gì thì, đây cũng là cảm nhận của mình sau một chặng đường dài với Làm Nũng. Một lần nữa, cảm ơn các bạn, những độc giả đã đồng hành cùng với Khổng Vương Hội. Yêu các bạn rất nhiều, và chúc một năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng!

* Và sau cùng là lời của cả team: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc bình an, niềm vui dồi dào, cả năm may mắn nha 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.