Kim Tiền Bang

Chương 72: Phò mã và cố nhân




Editor: Xẩm Xẩm

“Đi, đi nhanh lên, hôm nay dùng tiền của người khác để chơi, muốn ăn cái gì thì vẫn cần có lòng một chút!” Tô Mộ không vạch trần lời nói dối sứt sẹo của Tô Song Song, thấy cô không có chuyện gì, lôi kéo cô cười hớ hớ đi đến trước đại sảnh đăng kí.

Chỉ là trong lòng cô hiện giờ đang chửi rủa boss không yên: boss này, tại sao có thể làm như vậy, đây không phải là muốn nghiền nát trái tim Tô Song Song sao!

Mãi cho đến khi hai người ăn no ở đây, Tô Song Song mới trở nên bình thường, nói cười như trước, giống như chưa hề có dù chỉ nửa điểm khó chịu.

Nhưng Tô Song Song càng như vậy, trong lòng Tô Mộ càng không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể cùng cời với cô, người ta không muốn biểu hiện khó chịu ra ngoài, thì sao mình còn phải vạch trần cho người ta thêm khó chịu chứ.

“Song Song, thể chất của cô không tốt, mới có chốc lát, đã choáng váng!” Tô Mộ uống rượu đỏ, nhắc nhở Tô Song Song.

Hai gò má của Tô Song Song có điểm phiếm hồng, lúc này đang rầu rĩ ngâm nga, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Tô Mộ.

Tô Mộ vừa thấy, vội vàng thu hồi lại rượu trong tay, cau mày nhìn Tô Song Song, có điểm hèn mọn: “Cô… coi như xong, về tửu lượng của cô, tôi chỉ sợ cô uống xong rồi sẽ thành người điên!”

Tô Song Song cũng không biết cái gì là thể chất thấp kém, một ly thôi, mà rõ ràng khi say rượu cô cũng không tệ lắm, không náo loạn, rất bình thường nhưng lại máy móc như người chết.

Đợi cho ngày hôm sau hỏi cô xảy ra chuyện gì, chắc chắn cái gì cô cũng không biết! Thế mới biết là do tối hôm qua cô uống rất nhiều.

Từ này về sau, chỉ cần là Tô Mộ, tuyệt đối sẽ không cho Tô Song Song uống rượu, bởi vì thật sự rất nguy hiểm, người khác thu thập cô, có khi sáng hôm sau cô cong cảm ơn người ta đã chăm sóc cô cả đêm.

“Tô Tô, dù sao cũng có cô, cho tôi uống một ngụm đi!” Đối với Tô Song Song mà nói, bây giờ xung quanh rất yên lặng, yên lặng khiến tâm tình của cô lại bắt đầu lẩm nhẩm đau.

Cô nhìn chằm chằm rượu đỏ trong tay Tô Mộ, liền cảm thấy nếu có thể uống say để giải sầu, chấp niệm này ngày càng sâu, cuối cùng chỉ nhìn chằm chằm vào nó.

Tô Mộ đảo mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên như ý thức được điều gì, vội vàng đem rượu đỏ nhét vào tay Tô Song Song.

“Uống đi uống đi! Hôm nay đặc biệt cho phép cô uống, cùng lắm tôi khiêng cô về!” Tô Mộ nói xong hai mắt liền sáng lên, khiến Tô Song Song cảm thấy rất sợ hãi, không biết vì sao, chỉ là có cảm giác không tốt.

Thế nhưng lòng cô hiện giờ đang nghẹn lại, cũng không muốn nghĩ nhiều, trực tiếp ngửa đầu uống cạn lý rượu.

Tô Mộ vừa thấy liền ngây người, vội vàng bắt lấy ly rượu trong tay Tô Song Song, đáng tiếc lại chậm một bước, Tô Song Song đã uống không còn một giọt nào.

Tô Song Song bình thường cũng không uống rượu, lúc này lại uống vội vã như vậy, lại còn là loại mạnh nhất của Ôn Tuyền. Rượu nhanh chóng tác dụng khiến hai gò má cô ửng đỏ, hai mắt mê ly nhìn Tô Mộ, lại thấy có thật nhiều Tô Mộ.

Tô Song Song cau mày, vươn tay bắt lấy Tô Mộ, nhưng không bắt được, nhịn không được rên hừ hừ: “Tô Tô, cô già rồi còn lộn xộn cái gì, đừng động nữa, làm tôi choáng váng quá!”

“…” Tô Mộ thở dài, nhìn Tô Song Song say rượu, nhất thời nghĩ mình làm bậy thì không thể sống, cô đứng dậy, kéo Tô Song Song lên.

Cũng may Tô Song Song rất ngoan, tùy ý để Tô Mộ mang đi, cuối cùng cũng trở về phòng.

Tô Mộ không mở cửa, nhìn người đàn ông đứng ở một góc đến ngây ngẩn cả người.

Tô Song Song và Tô Mộ đặt phòng ở tầng cao nhất, có thể nói là khu khách VIP, cho nên vốn không có người ngoài, vì vậy mà người đàn ông kia không hề sợ người khác có thể thấy anh.

Anh chậm rãi đi qua, khuôn mặt quá mức lạnh lẽo, đôi mắt đảo qua Tô Mộ đang đỡ Tô Song Song, nhíu mày.

“Để tôi.” Anh đi về trước hai bước, đến trước mặt Tô Mộ, thân hình cao lớn, giọng nói lạnh như băng, khiến nói không với tệ nạn coppy truyện k xin phép Tô Mộ cảm thấy rất áp lực.

Cô nuốt nước miếng một cái, sau đó ngoan ngoãn giao Tô Song Song (lqd) cho Tần Mặc, anh chỉ im lặng ôm Tô Song Song, sau đó nhìn lướt qua Tô Mộ, ý bảo cô mở cửa.

Tô Mộ lặng đi một chút, vội vàng lấy ra thẻ phòng, mở cửa ra, Tần Mặc liền ôm Tô Song Song nghiễm nhiên đi vào, để Tô Mộ hỗn độn đứng một mình ở cửa.

Ngay sau đó, Tô Mộ cũng bối rối theo vào, nhìn Tần Mặc đặt Tô Song Song lên giường, cô hít sâu vào một hơi, can đảm nói: “Tần tổng, mong ngài đừng làm tổn thương Tô Song Song, nếu hiện tại anh muốn làm chuyện đó, tôi thề sống chết cũng không đồng ý!”

Tần Mặc vừa nghe, quay đầu lại nhìn Tô Mộ, Tô Mộ lại thấy áp lực rất lớn đánh úp lên người mình, mồ hôi lạnh trên trán không khống chế được chảy xuống.

Cô nuốt nước miếng một cái, lui về phía sau vài bước, nhưng sau đó lại ưỡn ngực, nửa bước cũng không lùi nữa.

Cô nghiêm túc nhìn Tần Mặc, kiên định với lập trường của mình, cô nhất định không bỏ mặc Tô Song Song một mình ở đây, sẽ không bán đứng cô ấy!

Tần Mặc nhìn thấy vậy, trong mắt hiện ra chút tán thưởng, lập tức quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Cô đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ đi ngay.”

Tô Mộ vừa nghe, lại nhẹ nhàng thở ra, cầm chặt thẻ phòng trong tay, nhìn thoáng qua Tô Song Song đang ở trên giường không biết gì cả, sau đó mới đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Tô Mộ dựa vào tường, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, cô sẽ chờ bên ngoài nửa giờ, nếu sau nửa giờ mà Tần Mặc không ra thì cô sẽ đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.