Kim Nhật Kim Sinh

Chương 8




“Hiện giờ chuyện nạn lụt Trẫm đã giao cho Nhị hoàng nhi xử lý hoàn tất rồi, căn cứ vào đề nghị của Lam hàn lâm, chuyện nạn lụt đã xong, Nhị hoàng nhi cũng nên đến lúc chính thức nạp phi rồi.” A, Bạch Nguyệt Diệu chẳng phải đang buồn khổ chuyện này sao, đã đến lúc phải đối mặt, nhưng tại sao nghe xong lời của hoàng thượng, trái tim ta đau đớn thế?

“Lam hàn lâm!”

“Lam hàn lâm!”

Nếu không nhờ Hoàng Thượng Thư khẽ kéo ống tay áo ta, kéo ta ra khỏi mớ cảm xúc đau lòng này, ta căn bản đã không nghe thấy hoàng thượng đang gọi ta.

“Có vi thần.”

“Chuyện hôn lễ của Nhị hoàng nhi, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”

Giọng Hoàng thượng tràn đầy vui vẻ hỏi ta, ta len lén quay lại liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, ánh mắt của hắn không hề có một tia sáng, không biết hắn đang chăm chú nhìn vào nơi nào, giống như hồn của hắn không có ở đây vậy.

“Bẩm hoàng thượng, hôn lễ của nhị hoàng tử, thần đã chuẩn bị xong rồi.”

“Tốt, tốt, vậy ngày mai lập tức cử hành hôn sự cho hoàng nhi đi!!”

“Nhanh vậy ư?”

“Nhanh vậy ư?” Ta và Bạch Nguyệt Diệu đồng thời nói ra, sau đó lúng túng nhìn nhau, ánh mắt ta nhanh chóng dời đi nơi khác.

“Thần quan viện có báo ngày mai là ngày đại cát, cho nên việc đính hôn ngày mai không thể trì hoãn được!!”

Hoàng thượng nói xong, ta và Bạch Nguyệt Diệu không phản bác được một từ. Thật ra thì ta đang lo nghĩ chuyện gì chứ? Ta lo lắng cái gì đây, rốt cuộc ta đang làm gì vậy nè?

Sau khi Hoàng thượng rời đi, bá quan văn võ trong triều lập tức nịnh bợ chúc mừng Bạch Nguyệt Diệu. Hiện giờ hắn được thế, những quan viên kia mới vội tới nịnh bợ, điều này cũng đơn giản chứng minh rằng Bạch Nguyệt Diệu đang tiến gần tới ghế rồng.

Chúc mừng, Bạch Nguyệt Diệu.

Đúng lúc ta nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, ánh mắt của hắn đang chăm chú vào ta, ta nhìn hắn trong ba giây đồng hồ ngắn ngủi, rồi xoay người bước đi.

Trong hoàng cung, cung nữ, thái giám, binh lính cũng hạnh phúc mỉm cười, vui mừng chúc phúc cho hôn sự của Bạch Nguyệt Diệu.

Khắp nơi trong hoàng cung đã dán đầy chữ hỷ, cùng với tơ lụa đỏ, trang phục ăn mừng Bạch Nguyệt Diệu. Người người trong cung bàn về hôn sự của hắn.

Hoàng thượng không hiểu gì về tình yêu cả, một thánh chỉ ban ra cho Bạch Nguyệt Diệu, đã cho rằng đó là ban hạnh phúc cho Bạch Nguyệt Diệu rồi. Không phải vậy, không phải vậy đâu, hạnh phúc vốn không phải như vậy, mà chỉ là gông xiềng!!!

“Lam đệ.” Ta quay đầu lại, hóa ra là Bạch Tinh Ngân gọi.

Ta miễn cưỡng mỉm cười với Bạch Tinh Ngân: “Tam hoàng tử.”

“Haiz, chúng ta đi xem Nhị Hoàng huynh một chút đi.”

“Hắn làm sao vậy?!” Ta hơi kích động khiến Bạch Tinh Ngân có chút ngẩn người. Lúc này ta mới phát hiện, hiện giờ thái độ của ta quả thật có chút khác thường rồi, ta lúng túng cười nói: “Ha ha, nhị hoàng tử không phải là vì chuyện hôn sự mà rầu rĩ đấy chứ?”

“Ừ.”

“Ta thật sự không thể hiểu nổi, Hồng tiểu thư dung nhan xuất chúng, có lẽ sẽ là một hoàng phi tốt mà. Ta còn cần phải kiểm tra tiệc cưới ngày mai chuẩn bị như thế nào, nên không thể đến chỗ nhị hoàng tử được.” Ta nói xong không đợi Bạch Tinh Ngân đáp lại, xoay người rời đi.

Thật sự rất miễn cưỡng, ta rõ ràng không hề muốn nói như thế này...

Ngày đại hôn của Nhị Hoàng tử, Kim Loan điện, giờ Tuất.

Khắp nơi mừng vui, triều đình hạ lệnh cho dân chúng nghỉ ba ngày để ăn mừng hôn lễ của nhị hoàng tử, hiện giờ ta cũng tụ tập cùng quan lại trong triều tại Kim Loan điện, chờ đợi người của Bạch gia xuất hiện.

Theo tiếng hô của thái giám, xuất hiện đầu tiên chính là hoàng thượng, bên cạnh hoàng thượng là hoàng hậu. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hoàng hậu, tuổi của bà khoảng chừng bốn mươi, nhưng bên ngoài nhìn vào vẫn như nữ tử ba mươi tuổi dáng điệu thướt tha, vẻ ngoài y hệt Bạch Nhật Uyên, thậm chí hơi giống với Bạch Tinh Ngân. Thì ra mẫu thân của Bạch Nhật Uyên và Bạch Tinh Ngân là hoàng hậu, không trách văn võ bá quan trong triều phần lớn đều ủng hộ Bạch Nhật Uyên.

Ta cảm thấy từ trên người bậc mẫu nghi thiên hạ này tỏa một vẻ uy phong khiếp người, nét mặt của bà rất nghiêm túc, nếu so sánh giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu, ta cho là, hoàng hậu thích hợp làm hoàng đế hơn!

Đi theo phía sau hoàng thượng cùng hoàng hậu là Bạch Nhật Uyên và Bạch Tinh Ngân, bốn người bọn họ đang từ ngoài đại điện chậm rãi bước vào bên trong.

Khi họ vào đến đại điện, quan lại có mặt đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, nhị vị hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Quần thần hô xong, hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi vào ghế chính trong Kim Loan điện, Bạch Tinh Ngân và Bạch Nhật Uyên ngồi ở hai bên.

“Các vị ái khanh bình thân.”

“Nhị hoàng tử điện hạ giá lâm!” Có tiếng hô lên, Bạch Nguyệt Diệu cũng bước vào Kim Loan điện, hắn mặc Long bào trắng thêu hình đóa hoa hồng lớn. Nhưng vẻ mặt hắn không có chút vui sướng nào.

“Chúc mừng nhị hoàng tử.” Câu chúc phúc này, ta hô lên thế nhưng trong lòng thì lại khác, triều đình văn võ bá quan đều mỉm cười, có người là chúc phúc thực sự còn lại thì cười gian, còn ta thì chỉ miễn cưỡng cười, ta không dám nhìn Bạch Nguyệt Diệu lấy một lần, vì ta không biết phải dùng loại biểu tình gì đối mặt với hắn.

“Nhị hoàng nhi, chuyện hôn sự của con rốt cuộc trẫm cũng đã đạt được tâm nguyện rồi.” Ở cổ đại, nam tử đã hai mươi mà chưa thành gia thất chính là kết hôn muộn rồi, hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu cũng đã hai mươi hai, bậc làm cha làm mẹ nóng ruột cũng là hợp tình hợp lý thôi. Nhưng hoàng thượng không hề biết rằng, không yêu mà cưới sẽ đau khổ biết nhường nào.

Người cổ đại coi trọng lời cha mẹ, lời của mối mai. Cũng vì thế, mới có những đôi vợ chồng từ lúc cưới nhau cùng sống cho đến già mà không hề trải nghiệm qua tình yêu.

“Ha ha, nhi thần bất hiếu đã để phụ hoàng vì nhi thần mà bận tâm.”

“Thôi, thôi, nếu muốn tận hiếu, mau sớm học hoàng huynh con, vì trẫm mà sinh hạ quý tử.” Tâm nguyện của Hoàng thượng không khác gì tạo cho Bạch Nguyệt Diệu một áp lực, Bạch Nguyệt Diệu đã cùng với vô số nữ tử, có lẽ với Tân phi cũng thế, nhưng nếu sinh con, đứa bé kia sẽ vì tình yêu mà sinh ra ư?

Bạch Nguyệt Diệu không trả lời hoàng thượng, hắn không kháng cự sao? Có lẽ hắn cũng biết, không yêu mà sinh con thì buồn đau đến thế nào. Hắn vốn sinh ra trong Hoàng tộc, bên cạnh hắn chẳng phải có vô số ví dụ đó sao!

“Nhị hoàng phi giá lâm.”

Thiên kim tiểu thư của Hồng gia, Hồng Uyển Nghi tới, người mang mũ phượng lại được khăn hỉ che đi diện mạo, nếu không phải do vậy, lấy tư chất của Hồng Uyển Nghi mà nói, sẽ làm kinh ngạc cả Kim Loan điện.

Hồng Uyển Nghi được một vị tổng quản chừng năm mươi tuổi đỡ đến trước mặt hoàng thượng, nàng ấy tao nhã nhẹ nhàng quỳ gối xuống đất: “Hồng Uyển Nghi tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Từ bên trong khăn hỉ truyền ra một tiếng rất mê người, chỉ nghe tiếng kia thôi cũng có thể đoán biết nàng ấy là một mỹ nhân tuyệt thế.

“Uyển Nghi, bình thân.” Hoàng thượng nói xong, Hồng Uyển Nghi lập tức được tổng quản kia đỡ dậy.

“Con là con dâu của trẫm, là Nhị hoàng phi, giờ trẫm ban cho con danh xưng Nghi phi!”

“Uyển Nghi tạ ơn hoàng thượng.”

“Chúc mừng nhị hoàng tử, chúc mừng nhị hoàng phi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.