Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 9: Bách lý trường thành




Tô Văn Nhi không quan tâm tới chuyện Tín vương tới quấy rối hôn lễ, nàng còn mong sao càng loạn càng tốt, phá hỏng luôn, khiến cho Tô gia phải mất mặt, Tô Nhu Nhi phải xấu mặt.

Nhưng không như mong muốn, đám người Tề vương lại có mặt ở đó, lại thêm Tô Mạt, một Tín vương căn bản không tạo được sóng gió gì.

Cho nên nàng mới tự mình đến một chuyến, để cho bọn họ thiếu nàng, mặt khác là muốn cứu Tín vương ra, khiến hắn phải cảm kích mình.

Một mũi tên trúng hai con chim.

Tô Trì trừng mắt nhìn Tô Mạt, "Còn không mang thức ăn và rượu lên mở tiệc chiêu đãi điện hạ."

Tô Mạt làm bộ như không nghe tiếng, nói với Tô Văn Nhi: "Trắc phi, Tín vương ở đằng trước, ngươi nên đưa hắn về đi. Nếu làm lớn chuyện, truyền vào trong cung, nếu là có thánh chỉ truyền xuống, ta cũng không dám đảm bảo là hắn còn có cơ hội ra lệnh nữa."

Tô Trì tức giận vỗ bàn, hiện giờ cái nhà này, quả là cái nhà giam của hắn rồi.

Tín vương nắm lấy cánh tay của Tô Trì, thở dài nói: "Là ta làm phiền tới ngươi rồi, lúc trước...."

"Không, không, điện hạ như vậy khiến nô tài giảm thọ." Tô Trì cầm ngược lại tay Tín vương, sắc mặt áy náy nói: "Đều là do nô tài không tốt, là nô tài vô dụng. Không cứu được điện hạ lúc nước sôi lửa bỏng, sớm nên tự sát để tạ tội với người."

Nói xong hắn gào khóc.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giới ở bên cạnh đều sững sờ, không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy.

Xem ra hai người kia không cần giữ lại thể diện rồi.

Nhìn hai đại nam nhân ôm nhau khóc, Tô Mạt cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng xoay người, tránh phải nhìn cảnh này.

Ngược lại Tô Văn Nhi lại rất bình tĩnh, lạnh lùng đứng một bên nhìn.

Tô Trì khóc thương tâm muốn chết, Tín vương ôm hắn, đặt đầu của hắn trên vai của mình, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, "Trì, không phải lỗi của ngươi, mưu sự tại nhân hành sự tại thiên, chúng ta đều không sai, chỉ là do ông trời không để ý đến chúng ta. Nhi Nhi, nàng...nàng, hy vọng nàng sẽ được hạnh phúc."

"Điện hạ, người yên tâm, trong lòng Nhu Nhi người mới là tình yêu đích thực của nàng, đối với tiểu tử Tần Nguyên Quân kia chỉ là áy náy mà thôi." Tô Trì ngả đầu trên vai Tín vương, cảm nhận thấy hắn rất gầy, trong lòng vô cùng đau đớn.

Nghe thấy hai người bọn họ nói hưu nói vượn, Tô Mạt nhíu mày, cảnh cáo nói: "Đừng để ta nghe thấy tên tỷ tỷ từ miệng các ngươi."

Tín vương quay đầu nhìn nàng, hừ nói: "Nếu không phải do ngươi gây khó dễ, Nhu Nhi đã sớm là thê tử của ta. Nếu có nàng ở bên cạnh làm bạn ta đã không đến mức này, có nàng ở bên cạnh, lòng ta đã được thỏa mãn sẽ không làm ra những chuyện đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.