Kim Kiếm Tàn Cốt Lệnh

Chương 5




Tầng thứ ba đã là tầng cao nhất của lâu đài vong linh rồi!

Cho dù diện tích của nó nhỏ hơn tầng một, tầng hai rất nhiều, nhưng nó lại là nơi thoáng đãng nhất trong toàn lâu đài. Đây là một đại sảnh khổng lồ trống rỗng, đủ để chứa cả ngàn người.

Mà nhân vật chính trong nhiệm vụ lần này, thuật sư vong linh Frand, lúc này đang đứng quay lưng với lối vào. Hắn đứng ở trước cửa sổ, ngạo nghễ nhìn bình nguyên nằm đầy những hài cốt ngoài kia, tựa như đang đắm chìm trong thế giới hài cốt ấy, nên không phát giác ra ba người chơi vừa đến vậy...

Dù là như thế, ba người bọn Tần Nhược vẫn không dám có chút sơ suất nào, ba người cùng dè dặt đứng ở lối vào, quan sát Frand. Khoảng cách giữa hai bên chỉ có 100 mét, với loại khoảng cách này, bất cứ một con BOSS bậc ba nào cũng có thể cảm nhận được bọn họ, càng huống chi chỉ mấy phút trước nơi đây đã phát sinh một vụ nổ mạnh như thế, tên Frand này không có lý do gì không phát giác ra họ được.

Có điều sự thật là bây giờ Frand đang rất ung dung khoanh tay trong tay áo, trên người không có vũ khí, cũng không có bất cứ dao động phép thuật nào. Vẻ tự nhiên bình tĩnh này không có chút gì giống như đang đề phòng cả...

Tần Nhược một bên tiếp tục bố trí đại trận Mười Hai Tường Băng của mình, một bên vẫn cẩn thận quan sát phản ứng của Brand. Vẫn như cũ, vẻ ngạo mạn, tự tin, cùng với tâm cảnh lâm địch bất loạn, thản nhiên tự đắc mà những con BOSS bình thường không có đều hiển hiện một cách rõ ràng trên người của Frand, cực kỳ giống với một thân sĩ quyền quý ở các quốc gia phương Tây.

Dù là người đã quen nhìn thái độ kiêu ngạo ngang ngược của BOSS như MM Thối Tiền, giờ phút này cũng phải nổi giận vì thái độ phớt lờ của Frand, cô bé rất bất mãn hừ một tiếng:

“Cái bộ xương khô chết tiệt... Đợi lát nữa lột bộ da của hắn ra, xem hắn có còn giả vờ giả vịt được nữa không.”

“Lột da?”

Đang ngưng tụ bức tường băng thứ hai, Tần Nhược nghe vậy nhất thời bật cười: “Hắn là vong linh, làm gì có da cho em lột?”

“Vậy thì lột đồ hắn...”

“Rồi rồi rồi. Có điều em cũng phải đáp ứng anh một chuyện, đó là... Đợi lát nữa khi đánh nhau, em với chị của em đều phải đứng ở nơi đây hết.” Tần Nhược có chút lo lắng rằng lát nữa khi mình đánh BOSS, con bé ấy sẽ chạy qua chọt một tay vào. Tuy level của con bé cao nhất trong ba người, nhưng đạo tặc dù sao cũng là nghề nghiệp thấp HP, phòng phép cũng thấp, nếu bị BOSS dạng phép cho ăn một chiêu, sẽ chết khó coi hơn cả khó coi nữa ấy chứ.

“Được!”

MM Thối Tiền vẫn còn tự biết mình, mà vốn cô bé cũng không định sẽ đối phó với con BOSS thuật sư vong linh đáng tởm kia, cho nên dĩ nhiên sẽ đáp ứng ngay,

“Vậy tôi thì sao? Khả năng tấn công xa của tôi hẳn có thể giúp được một chút chứ?”

“Không cần, nếu chị tới, có khả năng sẽ khiến BOSS xuất đòn tấn công tập thể mất, như thế kế hoạch của em sẽ bị chết yểu ngay. Chị cứ đứng ở đây đi. Yên tâm, một mình em có thể ứng phó được mà.”

Vừa dứt lời, Tần Nhược không còn nói gì nữa, chỉ toàn tâm toàn ý ngưng tụ kỹ năng tự nghĩ ra của mình...

Tám... Chín... Mười... Mười một...

Khi bức tường băng cuối cùng xuất hiện, Frand rốt cục cũng quay đầu lại nhìn, đôi mắt ẩn trong chiếc áo choàng đen như mực của hắn lóe qua một vệt màu tím.

Cuối cùng Frand cũng không nhịn được nữa rồi!

Khi vừa nãy đại trận Mười Hai Tường Băng xuất hiện, Tần Nhược không biết Frand đã phản ứng ra sao, nhưng lần này, hắn đã biết rồi! Khi đại trận Mười Hai Tường Băng được Tần Nhược đẩy đi khoảng bảy mét, hơi lạnh mãnh liệt từ trong trận phát ra đã khiến Frand không thể tiếp tục trầm mặc được nữa - đối với một con BOSS, khi một người xuất ra một phép thuật ở trước mặt nó như thế, cũng ngang như một hành vi khiêu khích, khiêu khích một cách trần trùi trụi vậy!

Cho dù Frand có bày bựa hơn, có tự đại hơn, cũng không có khả năng nhìn mà như không thấy, tùy ý để cho Tần Nhược chậm rãi đẩy đại trận Mười Hai Tường Băng đến trước mặt của mình như thế được.

Frand chậm rãi quay người lại.

Không thể không nói, tên thuật sĩ vong linh này không những không có sự dữ tợn của đám quái vật thông thường, mà càng giống một tên thân sĩ tao nhã hơn, ngay cả động tác xoay người cũng ưu nhã như vậy, tràn đầy sự mỹ cảm của nghệ thuật như vậy. Có điều cái chưa hoàn hảo chính là, khi hắn nâng đôi tay từ trong ống tay áo lên, sự mỹ cảm này đã bị triệt để phá hủy hết sạch!

Có lẽ đó không thể gọi là ‘tay’ được nữa, mà là một bộ ‘móng vuốt ác quỷ’ đến từ địa ngục. Một đôi bàn tay màu tím, sắc nhọn dài ngoẵng, gân xanh nổi đầy lên, toát ra một vẻ dữ tợn nói không nên lời...

Lúc này, Tần Nhược không tức khắc khống chế mười hai bức tường băng tăng nhanh tốc độ tiến tới ngay, dựa theo trận hình đã sắp sẵn, nhanh chóng tập kết.

Đại trận Mười Hai Tường Băng, cộng với hai phép thuật phòng ngự, mỗi giây sẽ tiêu hao một lượng MP rất lớn...

Khi đến được phạm vi tấn công, Tần Nhược đã uống vào hai bình thuốc ma lực, MP được hồi phục đến mức tràn đầy. Nhưng, đúng lúc này, đại trận lại bị phá tan!

Frand chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng chỉ một chỉ về phía bức tường băng gần hắn nhất, đã có ba thanh mâu bằng xương ùn ùn bốc hơi tím, tựa như đang bốc cháy xuất hiện gần như đồng thời trước mặt hắn, bắn cho bức tường ấy vỡ nát ra, miểng băng văng tứ tán khắp nơi.

Một bức bị hủy, hơi lạnh từ các bức tường băng khác chợt hạ xuống thật nhiều!

Hiệu quả của đại trận đã bị phá tan...

Nhưng Tần Nhược không hề để tâm một chút nào, tốc độ khống chế tường băng tiến tới của hắn vẫn không giảm!

Đương nhiên...

Hắn tuyệt đối sẽ không buông bỏ cho kiệt tác mà hắn đã phải tốn hai bình thuốc ma lực cùng với nửa phút thời gian mới ngưng tụ được ấy. Đại trận Mười Hai Tường Băng chính là pháp bảo mạnh nhất mà hắn dùng để đối phó với Frand! Nháy mắt khi bức tường băng kia bị vỡ tan, Tần Nhược phản ứng:

“Nước! Ngưng!”

Những miểng băng văng bắn tứ tung từ bức tường kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng hòa tan thành nước, sau đó một lần nữa ngưng tụ thành một bức tường nước trong suốt!

Có điều trước khi bức tường nước này ngưng kết được thành băng, thuộc tính của đại trận Mười Hai Tường Băng sẽ không được kích phát, dĩ nhiên cũng sẽ không khiến cho Frand chú ý bao nhiêu, huống chi...

Đợt tấn công đầu tiên qua đi, Tần Nhược cũng đã chính thức tiến vào trong phạm vi tấn công của Frand. Lúc này cho dù Frand có ngốc hơn cũng không có khả năng mặc kệ địch nhân mà đi tấn công những bức tường băng có vẻ như không có chút lực sát thương kia được.

Lại ba thanh mâu bằng xương khác xuất hiện, tốc độ rất nhanh. Tần Nhược thầm kinh hãi, bèn cấp tốc ngưng tụ chiếc vòng nước trước người thêm dày chắc ngay.

“Vút Vút! Vút!”

Ba tiếng xé gió vang lên, Tần Nhược thầm căng thẳng trong lòng, nhưng chân hắn không chút dừng lại, tiếp tục nhanh chóng đẩy mười một bức tường băng và một bức tường nước tiến tới, sau đó gầm lên:

“Băng!”

Sau khi Tần Nhược bỏ ra 4 MP, nhiệt độ của mười hai bức tường trước mặt Frand và Tần Nhược, cũng như lá chắn nước trong tay hắn đồng thời hạ nhanh xuống...

“Ầm!”

Chiếc vòng băng trước mặt Tần Nhược bị bể tan, thế bay tới của ba thanh mâu kia bị chậm lại đi một chút, nhưng vẫn xuyên thấu qua được lớp màng nước, cuối cùng mới bị chiếc thuẫn băng chặn lại.

Nhưng cũng đồng thời với lúc đó, một luồng khí lạnh khiếp người cũng xuất hiện ở trong tầng ba của lâu đài vong linh.

Đại trận Mười Hai Tường Băng đang bao vây Frand đã được hoàn chỉnh khởi động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.