Kim Đồng

Chương 24: Chương 24 : Mạo hiểm tấn cấp.




Vong ưu tán.

Tưởng Ly chưa từng nhìn thấy Vong ưu tán. Khi trước, đã từng có thời mọi nhiệt tình và mong chờ của cô đều dồn cả vào việc chuyên tâm cải thiện công thức của Tả Thời. Cô chưa bao giờ hỏi Tả Thời tờ công thức tàn tạ khiếm khuyết ấy từ đâu mà ra. Bởi vì ở trong mắt cô, một Tả Thời thường xuyên xông pha Nam Bắc, gặp quá nhiều trải nghiệm trên đời, có được một vài bí kíp cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Tả Thời mời cô cùng anh ấy cải tiến công thức đồng thời đặt tên cho công thức là Phong thống tán. Họ dựa vào những nguyên liệu mùi hương hiện có của công thức, bù đắp cho những nguyên liệu mùi hương còn khiếm khuyết, đồng thời nhắm vào một trong số các nguyên liệu mùi hương ấy, tiến hành thay thế tổ hợp lại...

Tưởng Ly chạm tay lên miếng da dê, cảm thấy khó chịu trong lòng, không nói rõ ra được là cảm giác gì, giống như có một thứ cảm xúc nào đó đang muốn len lỏi ra ngoài nhưng không thể. Một bản công thức, sau cùng cải tiến tới tận giai đoạn lâm sàng, cuối cùng cô vẫn xảy ra xung đột với Tả Thời. Cô mơ hồ cảm thấy Phong thống tán không phải là một phương thuốc tốt lành, giống như có dự cảm sẽ xảy ra chuyện vậy, nhưng Tả Thời lại biểu hiện một sự kiên trì thậm chí là ương ngạnh chưa từng có. Đó là lần đầu tiên họ cãi nhau vì công việc, thậm chí cãi tới không thể giảng hòa.

Bây giờ, công thức gốc của Phong thống tán đang ở ngay trước mắt cô, thứ cô đang nắm trong tay chính là Vong ưu tán có lịch sử ngàn năm tuổi, bên trong khắc một vài cái tên nguyên liệu cô từng thấy, một vài nguyên liệu không có trong Phong thống tán. Nhưng theo phân tích của cô và Tả Thời, nguyên liệu mùi hương cuối cùng bù vào có công dụng khá tương đương với công thức gốc, duy chỉ có...

Tần nhị nương nghe Tưởng Ly nói như vậy, sự lạnh lùng trên gương mặt tan đi ít nhiều. Khi lên tiếng lần nữa, giọng bà ta cũng bớt đi sự kỳ quái khó hiểu: "Tôi không muốn giao ra bí kíp, một là vì nó là tài sản của Tần Xuyên, là thứ của tổ tiên đời trước lưu truyền lại; Thứ hai là vì cho dù có đưa cho cô, cô cũng không dùng nổi bí kíp này. Huyền thạch trong bí kíp đã sớm mất tích từ hàng trăm năm trước, đây cũng là nguyên nhân bí kíp giữ đến ngày nay nhưng không thể sử dụng lại."

Tưởng Ly im lặng.

Lục Đông Thâm lên tiếng, hướng về phía tộc trưởng Tần: "Chuyện bí kíp đã vô tác dụng này, tộc trưởng biết phải không?"

Một câu nói buông ra khiến sắc mặt tộc trưởng Tần gượng gạo vô cùng. Nhiêu Tôn thấy vậy đã hiểu hết mọi chuyện, cười khẩy một tiếng: "Chẳng trách, nếu bí kíp có thể sử dụng được, tôi nghĩ ông cũng đã chẳng đồng ý thoải mái như vậy. Tộc trưởng Tần, chiêu này của ông thâm thật đấy."

Biết rõ tình hình của bí kíp nhưng không báo trước một tiếng, đồng ý một cách thoải mái chẳng qua là muốn lừa Tưởng Ly chữa khỏi bệnh cho Tần Thiên Bảo trước. Lão hồ ly này cũng đã đánh một ván cờ như ý. Một là nghĩ Tần nhị nương rất coi trọng món đồ tổ tiên để lại, sẽ không dễ dàng dâng không cho hai. Hai là cho dù thật sự đưa ra thì cũng coi như một bí kíp phế, là một món quà ân tình để đuổi họ đi. Tần Xuyên cũng chẳng tổn thất gì.

Có điều trăm tính ngàn tính, tộc trưởng Tần có lẽ vẫn không tính được chuyện Tần nhị nương lại nói quá rõ ràng về bí kíp cho Tưởng Ly biết, nhất thời khiến ông ta không còn đường lùi. Thông qua một loạt chuyện, Tần nhị nương vẫn ít nhiều khiến Nhiêu Tôn nhìn bằng ánh mắt khác. Không cần biết chuyện bà ta nói rõ về nguyên liệu là để giải hận hay muốn Tưởng Ly biết khó mà lui, chí ít cũng giúp họ có tâm thế chuẩn bị.

Tần Thiên Bảo ngồi nghe rất rõ ràng, quay sang nhìn tộc trưởng Tần bằng ánh mắt sửng sốt, rõ ràng thằng bé không thể chấp nhận sự thật này. Dưới bao nhiêu con mắt dày đặc này, tộc trưởng Tần bị dồn ép tới mất hết thể diện, vội vớt vát: "Nếu người đi trước đã liệt kê ra nguyên liệu thì nhất định là tồn tại. Chỉ cần tồn tại thì chắc chắn có thể tìm được..."

"Không tìm được." Tần nhị nương tạt cho tộc trưởng Tần một gáo nước lạnh.

Tộc trưởng Tần nghẹn lời: "Vậy thì..." Ông ta vậy thì một lúc cũng không biết nói lời nào cho thích hợp.

Không ai lên tiếng nữa, cả căn phòng trong giây lát chìm vào tịch mịch.

Tưởng Ly không quan tâm những tranh cãi trước đó, chỉ tỉ mỉ mân mê miếng da dê trong tay. Huyền thạch, cuối cùng thật sự đã mắc vào Huyền thạch. Lúc trước trong bí kíp khiếm khuyết của Tả Thời, một trong số các nguyên liệu chính là Huyền thạch, mà nguyên liệu khi đó được Tả Thời thay thế cũng là Huyền thạch. Loại nguyên liệu gần như mất tích này quả thực quá khó tìm, cho dù có cũng là số lượng ít.

Tìm được công thức gốc là hy vọng cuối cùng của Tưởng Ly. Cô muốn xem xem Huyền thạch có thật sự là nguyên liệu chính của công thức gốc hay không, bây giờ xem ra quả thực như vậy. Một chút kỳ vọng mong manh trong lòng cô cũng đã tan biến hoàn toàn.

Trước mắt nguyên liệu Huyền thạch duy nhất được biết đang nằm trong tay Quý Phi, nhưng trong Giang sơn đồ liệu có thể giấu bao nhiêu Huyền thạch? Chẳng qua cũng là một trận tử chiến.

"Sâu trong sa mạc..." Tưởng Ly lẩm bẩm: "Muốn tìm được chỉ có thể tới nơi tận sâu trong sa mạc để xem mình có may mắn không..."

Tần nhị nương thấy cô quả thật là người hiểu ngành, bèn thở dài: "Nghe nói Huyền thạch chỉ tồn tại nơi sâu thẳm của đại mạc. Tưởng cô nương, không phải tôi đả kích gì cô. Tạm thời không nói tới việc nơi sâu thẳm của đại mạc nguy hiểm trùng trùng, cứ cho là cô có thể đi vào tận bụng đại mạc, muốn tìm Huyền thạch cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu Huyền thạch thật sự tồn tại trên đời này, vậy thì trên thị trường cũng đã có người bán kẻ mua rồi."

Đây cũng được coi là câu chân thành nhất mà Tần nhị nương nói với cô từ trước đến nay rồi, sao Tưởng Ly không hiểu rõ sự vất vả của việc tìm kiếm Huyền thạch? Có khi mất mạng cũng chưa chắc đã tìm được.

Tần nhị nương để lại bí kíp rồi ra về.

Tộc trưởng Tần cũng không còn mặt mũi ngồi thêm, trước khi đi ông ta còn giải thích thêm với họ: "Xin mọi người tin tưởng tôi, tôi thật sự không ngờ lại có loại nguyên liệu khó kiếm đến thế..."

Sau khi hai người họ đi khỏi, Tưởng Ly cầm miếng da rồi ngồi cuộn tròn người trên chiếc ghế lớn dựa vào cạnh cửa sổ như trầm tư suy nghĩ. Lục Đông Thâm hiểu tâm tư của cô, anh tiến lên dựa vào bên kia cửa sổ, xoa đầu cô: "Bé con, đừng tự làm khó mình."

Không làm khó mình thì phải làm khó Lục Đông Thâm và cả những người vô tội đã bị tổn hại sâu sắc từ bốn năm trước. Quan trọng hơn là, tuy rằng Lục Đông Thâm luôn nhẫn nhịn không nói nhưng cô cũng có thể nhìn ra được, tình trạng cơ thể anh mỗi ngày một nghiêm trọng hơn. Anh thi thoảng lại xoa xoa cánh tay, hơn nữa tần suất ngày càng nhiều. Khoảng thời gian này, cô nghĩ đủ mọi cách để thay đổi đồ ăn và thức uống của anh, cố gắng giúp anh kéo dài thời gian. Nhưng cô hiểu rõ, cách mà cô dùng chỉ trị được bề ngoại, không trị được tận gốc.

Nguyễn Kỳ nãy giờ vẫn im lặng lúc này lên tiếng, nét mặt áy náy: "Thành thật xin lỗi, lúc trước tôi thật sự không biết..."

"Chuyện tương lai làm sao cô dự liệu được?" Tưởng Ly hiểu cô ấy xin lỗi vấn đề gì, bèn gấp miếng da trong tay lại: "Cô là người bán nguyên liệu, phải kiếm tiền mới sống được." Cô cũng từng oán trách Nguyễn Kỳ, cảm thấy cô ấy hiểm ác khó lường. Nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, dĩ nhiên cô hiểu Nguyễn Kỳ là một cô gái bụng dạ trong sáng.

"Thế nên..." Nguyễn Kỳ nói tiếp lời cô, thái độ kiên quyết: "Nếu cô nhất định phải tìm Huyền thạch, tôi sẽ giúp cô. Tôi sẽ thăm dò thông tin trong giới, nếu thật sự không được, cho dù phải tới sa mạc, tôi cũng đi cùng cô."

Tưởng Ly không ngờ cô ấy lại nói như vậy, hơi sững người một chút, lát sau nói một tiếng "Cảm ơn".

Nhiêu Tôn không đồng ý: "Đùa giỡn gì vậy. Hai cô gái lại chạy tới sa mạc? Không được đi, chỉ là Huyền thạch thôi mà? Anh sai người lục tung trời đất lên cũng phải tìm cho ra, không được sao?"

Thái độ của Lục Đông Thâm cũng là không thể cãi lại: "Sẽ còn cách khác, thế nên bỏ ngay suy nghĩ đi tìm Huyền thạch đi."

Tưởng Ly nắm chặt miếng da, cô không tỏ thái độ gì, nhưng hiểu rõ trong lòng, không còn cách nào khác.

Tần Thiên Bảo ngồi trong góc phòng, không đi theo tộc trưởng Tần, nghe họ bàn bạc về Huyền thạch và sa mạc xong, sắc mặt no hơi khó coi. Thấy cuối cùng Tưởng Ly trầm mặc không nói như có vẻ thỏa hiệp, nó mới ấp úng lên tiếng: "Tưởng cô nương, chị... chị không được đi đại mạc đâu... Sẽ chết đấy, chị nhất định sẽ chết đấy."

~Hết chương 558~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.