Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 3




Đêm nay, Từ Lỗi chưa thả tôi về, mặc kệ tôi yêu cầu thế nào anh cũng không chịu buông tôi ra, ôm thật chặt, thân thể cũng dán thật chặt tôi.

Anh nói: "Em đã đồng ý với anh phải chăm sóc anh, làm sao lại lật lọng? Buổi tối đừng đi, lưu lại, anh bảo đảm mình sẽ không làm ẩu."

Trong lúc đó, mẹ gọi điện thoại tới, tôi giùng giằng muốn xuống giường nhận điện thoại, Từ Lỗi lại nói: "Túi xách của em đang ở trên tủ đầu giường, đưa tay là có thể tới, tại sao phải xuống giường?" Anh không chịu buông tôira, tôi không có cách nào,chỉ có thể ở trong ngực của anh nhận điện thoại. Mẹ hỏi tôi tại sao vẫn chưa về nhà, tôi ấp úng không nói ra nguyên nhân, chỉ đành phải nói: "Con ở nhà Từ Nhan, Nha Đầu, cô ấy. . . Dạ. . . bệnh . . ." Tôi rất muốn nói anh trai Nha Đầu bị bệnh, nhưng tôi nói không ra được, bởi vì sợ mẹ hiểu lầm.

"Nếu Từ Nhan ngã bệnh, con ở đó chăm sóc đi." Nói xong thì mẹ cúp điện thoại.

Tôi trợn mắt há mồm nhìn điện thoại, sao mẹ lại hiểu lầm? Không để cho tôi trở về, nói là để cho tôi ở chỗ đây sao? Tôi nhìn Từ Lỗi lại thấy anh đang cười, cười như tên trộm.

"Mẹ em cũng nói em ở lại, em còn muốn đi?"

Tôi á khẩu, không biết làm sao phản bác anh. Anh nói không sai, mẹ nói tôi ở lại, nhưng đó là bởi vì mẹ hiểu sai, cho là Nha Đầu ngã bệnh, tôi lại không thể nói rõ với bà.

"Ở lại có được hay không? Em xem anh cũng ngã bệnh, là bởi vì em mà bị bệnh, lỡ như em không ở đây, nửa đêm anh lại sốt cao, không ai chăm sóc, sau này đầu óc bị sốt ngốc thì làm thế nào? Anh đồng ý với em, anh tuyệt đối không đụng em, có được hay không?" Ánh mắt anh đang nhấp nháy.

Bị anh ôm như vậy, tôi cũng không đi được, mặc kệ là tôi mắng hay là đánh anh thì anh đều kiên quyết không buông tay. Anh cười hì hì nói: "Thân thể em trần truồng, em có thể đi đâu sao?"

Nhìn nét mặt hài hước, tôi vừa giận vừa tức vừa xấu hổ, mắng: "Sao càng ngày anh càng không đứng đắn như vậy hả? Anh buông tay, tôi có thể đi được rồi."

"Đối với vợ mình, phải nghiêm chỉnh làm gì?" Đầu tựa vào cổ của tôi, giọng anh buồn buồn truyền tới: "Không buông tay, cả đời này anh cũng sẽ không buông tay, em là của vợ anh, là người con gái cả đời này anh trân quý nhất."

Giãy dụa mãi, tôi cũng dần dần mệt mỏi, cuối cùng bất đắc dĩ bỏ qua tất cả tray nghĩ thoát ra. Từ Lỗi cũng thực hiện lời hứa của anh, quả thật không tiếp tục chạm vào tôi, hôn một cái cũng không có, chỉ là hai tay ôm thật chặt lấy tôi mà thôi.

Mừng sinh nhật Dien da nle quyd on lần thứ 13

DaTiếp xúc thân mật như song triều nóng hổi, ôm nhau qua cả đêm.

Nha Đầu nói đi lấy nhiệt kế lại không thấy cô ấy lên tới, cứ biến mất như vậy, không biết là cố ý hay là vô tình.

Ánh nắng sáng sớm từ từ trải vào phòng.

Tôi có cảm giác mơ màng, có một vật thể ẩm ướt âm ấm đang khẽ vuốt bộ ngực của tôi, có cảm giác ngứa ngáy. Tôi phất phất tay, muốn phủi thứ đang làm phiền ra, nhưng vật thể ướt át bắt đầu dời xuống, dừng ở nụ hoa của tôi.

Cảm giác ấm áp từ nụ hoa xông lên đầu của tôi, làm đầu óc tôi tỉnh táo. Tôi mở mắt, lại thấy đến một cái đầu nằm ở phía dưới tôi, khẽ chầm chậm liếm.

Thân thể nhạy cảm sao chịu được giày vò như vậy, thân thể của tôi co lại.

Hận phản ứng tự nhiên của mình, cũng cực hận người lật lọng, tôi đấnh một đánh vào cái đầu, mắng: "Cút ngay!"

Anh ngẩng đầu, đôi môi kia rất ướt át, sáng bóng hiện ra một sự mập mờ, cặp mắt kia rất sáng, nụ cười cứ giắt trên mặt của anh.

"Em đã dậy?" Anh nháy mắt với tôi.

"Anh vừa làm gì?" Vừa nghĩ tới hành động lúc nãy của anh thì tôi liền hít vào một ngụm khí lạnh.

"Gọi em dậy." Anh nói rất vô tội.

"Gọi tôi rời giường, anh cũng không cần phải như vậy." Người đàn ông này thật đáng giận.

"Nhưng em ngủ rất ngon, anh tưởng bất tỉnh, nếu không đánh thức em em sẽ bị trễ." Vẻ mặt anh nói chuyện đương nhiên.

Vừa nhắc tới điều này, tôi mới nhớ tới hôm nay còn có một bản thảo phải nộp, ngày hôm qua chỉ lo lắng bệnh của anh, quên vụ này rồi.

"Bây giờ mấy giờ rồi?" Tôi vừa hỏi vừa tìm kiếm quần áo của tôi.

"Gần tám giờ." Anh ôm lấy tôi, lại hôn tôi một cái.

Gần tám giờ? Lại sắp tới trễ rồi! Tôi vội vã muốn mặc quần áo, lại phát hiện anh vẫn ôm chặt tôi.

"Buông ra, tôi phải đi làm." Tôi nhìn anh chằm chằm.

Từ Lỗi lại nhún vai, thờ ơ nói: "Hôm nay xin nghỉ đi, chúng ta lại ngủ một lát."

Đàn ông đều đáng sợ, mặc kệ đàn ông dịu dàng thì đều là động vật ăn thịt. Lúc tôi đá lại trúng, anh buông tôi ra, tôi chạy trối chết thoát khỏi người anh để mặc quần áo vào, lần này anh không chụp tôi vào ngực nữa, chỉ là cười sang sảng làm mặt của tôi đỏ hồng đến cả cổ.

Ở dưới lầu, gặp được Nha Đầu, cô ấy lại chớp một đôi mắt nghi ngờ nhìn chăm chú về phía tôi, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Sao dậy sớm như vậy? Ngủ không ngon sao?"

Nhìn vẻ mặt nghi vấn của cô ấy, tôi nghĩ tới một chuyện — tuyệt đối Nha Đầu cố ý! Cố ý để cho tôi cùng anh cô ấy ở chung một phòng, cố ý nói là đi tìm nhiệt kế để cho tôi buông lỏng cảnh giác đối với tất cả, không phải là cô ấy rất hi vọng tôi và anh trai cô ấy xảy ra chuyện đó chứ?

"Nha Đầu, cậu rất đáng ghét." Đối với cô ấy, tôi cũng thất vọng.

Người này ăn cây táo, rào cây sung, thế nhưng bán tôi cho anh cô ấy.

"Mình rất vui lòng để cậu trở thành chị dâu của mình." Nha Đầu cười càng thêm đáng ghét .

Cuối cùng Nha Đầu lái xe đưa tôi đi, đây là kết quả tôi kiên trì phải về nhà.

Lúc tôi với Nha Đầu nói chuyện, Từ Lỗi đã xuống lầu, tinh thần rất sung mãn, tựa như căn bản chưa từng bệnh. Người đàn ông này khôi phục rất nhanh, đây là kết quả rèn luyện hàng năm sao?

"Anh đưa em đi." Từ Lỗi vừa mặc áo sơ mi vừa nói.

Mắt khẽ nhìn, trong lúc lơ đãng thấy được cơ bụng sáu múi của anh, lập tức đỏ mặt.

"Tự tôi sẽ đi." Anh em hai người này, bây giờ ở trong mắt tôi đều không phải là "người tốt" .

"Đồng Diệp, đừng tùy hứng, một mình em đi anh không yên lòng." Anh lại khôi phục là người đàn ông tỉnh táo bá đạo, cùng dáng vẻ bị bệnh lúc trước tưởng như hai người.

Cuối cùng là Nha Đầu đưa tôi, đây là kết quả tôi cùng Từ Lỗi đều lùi một bước. Trên mặt Từ Lỗi có thất vọng, nhưng che giấu rất nhanh, lập tức liền khôi phục yên tĩnh. Nha Đầu bĩu môi, thật ra thì cô ấy không muốn đưa tôi, tôi hiểu rõ, trong lòng Nha Đầu đang tính toán gì, tôi còn không biết sao?

Trên xe, Nha Đầu ríu ra ríu rít nói không ngừng, đơn giản chính là anh trai cô ấy tốt như thế nào, đáng giá kết giao như thế nào, tôi vẫn duy trì im lặng, không muốn đáp lại cô ấy, nhưng trong đầu lại kìm lòng không được xuất hiện tất cả đêm qua, không biết bao nhiêu lần nhớ lại hành động lớn gan làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, mặt không khỏi nóng lên.

Trước cửa nhà có dừng một chiếc xe Ferrari màu trắng, bóng dáng cường tráng dựa vào cửa xe, nhìn quanh.

Nhìn thấy anh ấy, tôi không khỏi nhíu mày, không phải nói anh ấy không cần đến đón tôi sao?

Két! Hiển nhiên Nha Đầu không nhìn thấy bóng dáng bên chiếc xe, khi phát hiện, cô ấy đạp thắng xe khẩn cấp. Xe đang di chuyển thì ngừng lại, đầu xe đè lên phía sau xe thể thao, còn kém một xen – ti – mét là đụng vào.

Nha Đầu nhảy xuống, gõ sườn xe thể thao, gọi Trịnh Duệ: "Này, anh dừng xe lung tung vậy hả?"

Hiển nhiên Trịnh Duệ thấy tôi, đẩy Nha Đầu ra, muốn đi lên trước, gọi tôi: "Đồng Diệp!"

Tôi rõ ràng thấy Nha Đầu vì tiếng gọi mà híp mắt lại, dùng sức đỡ lại, chắn giữa tôi và Trịnh Duệ.

Tính khí Nha Đầu nóng nảy, tôi sớm biết, nhưng tôi biết Nha Đầu chưa bao giờ cố tình gây sự, cho nên tôi cũng không coi trọng chuyện này. Hiện tại quan trọng là nhanh lên phòng lấy bài viết, nhanh chóng đến tòa soạn, tôi không muốn trễ giống như lần trước.

Mẹ đã sớm rời giường, giống như phải ra khỏi cửa, nhìn thấy tôi mở cửa đi vào cũng sững sờ, hỏi: "Diệp, con về rồi sao?"

"Dạ. Mẹ, mẹ phải đi ra ngoài sao?" Tôi ngẩn ra, sau đó phản ứng hỏi.

"Không có, mẹ nghe bên ngoài có tiếng cãi vả, hình như là giọng của Từ Nhan, cho nên muốn đi ra xem một chút."

Tôi nhớ tới Trịnh Duệ đang ở bên ngoài, nếu để cho mẹ thấy Trịnh Duệ, đoán chừng bà lại không thể thiếu càm ràm nên ngăn cản nói: "Là Nha Đầu, lúc nãy xe cô ấy thiếu chút nữa va quẹt với xe của người khác rồi, cho nên hơi nóng nảy. Không có chuyện gì, mẹ, mẹ mau vào đi thôi, con lấy sẽ lập tức đi ngay."

"Vậy con lại không ăn sáng? Con có bệnh bao tử, không được chịu đói."

"Mẹ, con biết, tôi đã ăn sáng ở nhà Nha Đầu." Sợ mẹ lo lắng, tôi bắt đầu bịa chuyện.

Cầm tài liệu ra ngoài, mẹ vẫn còn đứng ở cửa, không di chuyển, hiển nhiên cũng không có đi ra ngoài nhìn, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ, con đi làm đây."

Mẹ nhìn tôi, dường như đang nghĩ điều gì, muốn nói lại thôi, nỗ lực rất lâu lại thở dài một cái.

Lúc tôi đi ra ngoài, Nha Đầu cùng Trịnh Duệ vẫn còn đang cãi.

Trịnh Duệ dựa vào cửa xe, mắt lạnh lùng nhìn Nha Đầu, không biết nói gì, đột nhiên Nha Đầu nổi trận lôi đình, hình như có khuynh hướng bùng nổ.

"Các người đang ồn ào gì vậy?" Tôi kịp thờingăn cản cuộc chiến tranh bộc phát.

"Người đàn ông này lại mắng mình là phụ nữ điên." Nha Đầu nghĩ tới lời anh ấy mới vừa nói, lửa giận lại nổi lên.

Tôi cười khẽ, trong lòng đang nói: quả thật cậu hơi điên khùng. Nhưng nghĩ thì nghĩ, ngoài miệng lại nói: "Nha Đầu, Trịnh Duệ là bạn tốt của mình, người ta rất tốt, cậu đừng quá chú ý. . ."

"Mình không để yên cho anh ta đâu." Đột nhiên Nha Đầu hung dữ nói.

Tôi hơi ngẩn ra, không hiểu tại sao Nha Đầu nổi giận như vậy, trước đây cũng nghe người khác nói Nha Đầu điên khùng, cô ấy chưa bao giờ tức giận, nhưng hôm nay tại sao lại giận như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.