Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!

Chương 44: Tình yêu của tôi




Còn hắn bị đánh rơi xuống vách núi, tưởng rằng chết chắc rồi, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất lại được “nàng” cứu, nàng giống như vật phát sáng, đến bất cứ nơi nào đều không khỏi khiến người khác giật nảy mình, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, xinh đẹp tuyệt trần, phong hoa tuyệt đại, ánh mắt chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, liền cướp đoạt tâm hồn của người khác, câu hồn đoạt phách!

Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành không đủ để hình dung vẻ đẹp kinh tâm động phách của nàng, tuyệt sắc khuynh thành chỉ có thể khinh nhờn phong thái xinh đẹp như tiên của nàng. Lần đầu tiên, hắn biết thế nào gọi là khiếp sợ. Ngày thứ nhất, hắn biết cái gì gọi là kinh ngạc tột độ, hắn lập lời thề trong lòng, nếu hắn không chết, nhất định phải đoạt được người con gái này! Cho dù có phải khiến nàng trở thành tù nhân của hắn, hắn cũng sẽ không hối tiếc!

Sau đó thế sự trêu người, cuối cùng hắn đã bỏ lỡ mất dịp may với nàng. Khi tử sĩ của thuộc hạ tìm thấy hắn, lại mang đến một tin tức khiến hắn chấn động, phụ hoàng của hắn, Hoàng đế Phượng Lân quốc, suốt đêm bị người ám sát, bất lực bỏ mình!

Hắn từ trước đến nay không biết cái gì gọi là tuyệt vọng, cho dù là giây phút bị Hoàng huynh của hắn đánh rơi xuống vách núi kia. Hắn cũng chưa từng tuyệt vọng như thế này. Khi hắn nghe tin phụ hoàng bị người ám sát, hắn cảm giác được bầu trời của hắn đang đổ sập xuống!

Giờ khắc này, hắn biết đây là một âm mưu, một âm mưu mà chỉ đợi hắn nhảy vào trong. Hắn từ trước đến giờ chưa từng nghĩ Đại hoàng huynh luôn không màng thế sự của hắn, lại có thể ẩn chứa ý định giết người như vậy. Là Vũ Bùi Nhiên che giấu quá tốt, hay do Vũ Tiêu Nhiên hắn quá ngu ngốc đây?!! Hắn không biết nữa.

Không! Hắn phải báo thù!!!

Hắn đau khổ tột cùng gào thét, hoàn toàn không để ý thân thể mình bị thương, dứt khoát vác thân thể bị thương đi suốt ngày đêm trở về Hoàng thành Phượng Lân quốc. Trước khi đi, hắn lấy ngọc bội mẫu hậu đã tặng hắn khi còn nhỏ xuống, bá đạo đeo lên cổ nàng, hắn nói với nàng: “Nàng là người của Vũ Tiêu Nhiên ta!”

Trên gương mặt tuyệt sắc của nàng thoáng qua một chút thảng thốt, càng ngạc nhiên hơn, lại có một tia mừng rỡ.

Nhưng mà, khi hắn đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện đi tìm kiếm nàng, nàng lại giống như bốc hơi giữa nhân gian mà biến mất không có dấu vết. H ắn điên cuồng sai người lật tung cả trời đất tìm khắp Phượng Lân quốc thậm chí cả các nước lân cận, nhưng vẫn không có lấy một chút tin tức nào của nàng, hắn hận… hận nàng không nói một tiếng mà đã biến mất như vậy.

“Ai…” Một tiếng than nhẹ từ trong miệng phát ra, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng nghìn dặm, tâm tư rời rạc và mỗi lần nhớ đến nàng lửa giận tràn đầy đều từ từ mà tiêu biến đi hết. Con ngươi sáng như hắc bảo ngược lại càng phát ra những tia lạnh lẽo thấu xương. Ngay cả hơi thở toát ra từ cơ thể cũng là hàn băng muôn đời không thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.