Kim Bài Trợ Lý

Chương 14




Bắp lưng nổi cuồn cuộn, kêu răng rắc, khi Roran nâng tảng đá khỏi mặt đất.

Anh chỉ đặt tảng đá lên đùi một thoáng giây, rồi đẩy khỏi đầu, hai tay giữ thẳng. Trọn một phút, anh giữ trọng lượng đáng nể đó trên không. Khi hai vai rung lên, sắp đuối, anh ném tảng đá xuống trước mặt. Bật lên một tiếng “thịch” nặng nề, tảng đá ngập sâu vào đất mấy phân.

Hai bên Roran, hai mươi chiến binh Varden cũng đang nỗ lực nâng những tảng đá tương tự. Chỉ hai người thành công, số còn lại trở lại với những tảng đá nhẹ hơn mà họ đã thường nâng. Roran mừng vì mấy tháng làm việc trong lò rèn của chú Horst và những năm quần quật với ruộng đồng trước kia đã cho anh sức lực, để có một vị thế giữa những người từng rèn luyện vũ khí hàng ngày từ khi họ mới mười hai tuổi.

Roran vung vẩy hai tay, hít mấy hơi thật sâu. Không khí mát mẻ vuốt ve lồng ngực trần của anh. Đưa tay lên, Roran nắn bóp tay phải. Mấy ngón tay thăm dò bắp thịt tròn lẳn, để xác nhận chắc chắn vết thẹo bị Ra'zac cắn không còn nữa, Roran mỉm cười sung sướng vì cơ thể mạnh khỏe và lành lặn.

Một tiếng kêu đau đớn làm Roran quay lại nhìn: Albriech và Baldor đang đấu với Lang – một cựu chiến binh da ngăm đen, dày dặn chiến trường. Ông dạy chiến thuật cho họ. Dù hai chống một, lang vẫn nắm thế thượng phong. Chỉ với một cây kiếm gỗ, ông ta đã đoạt vũ khí của Baldor, đập trúng sườn anh ta, và thúc một cú rất mạnh lên đùi Albriech, làm anh chàng này ngã sóng soài, nằm thẳng cẳng trên mặt đất mấy giây. Roran rất thông cảm với họ, vì chính anh mới vừa kết thúc một hiệp với Lang, trên người còn những vết bầm dập mới, cộng thêm những vết thâm tím bị ở Helgrind đang mờ dần. Trên một phương diện nào đó, Roran vẫn thích cây búa của anh hơn là một thanh gươm, nhưng anh nghĩ, vẫn cần phải có khả năng sử dụng gươm kiếm khi cần thiết. Kiếm đòi hỏi sự tinh tế, xảo diệu hơn: nhắm cổ tay một kiếm sĩ mà đập, anh ta phòng thủ ngay vì sợ gãy xương.

Sau trận chiến trên Cánh Đồng Cháy, Nasuada đã mời dân làng Carvahall gia nhập Varden. Tất cả đều đồng ý. Vì những người từ chối đã ở lại Surda, khi dân làng dừng tại Dauth, trên đường tới Cánh Đồng Cháy. Những dân làng khỏe mạnh đã từ bỏ những tấm khiên, gậy giáo tự tạo của họ, để nhận lấy những vũ khí thích hợp và tập luyện để trở thành chiến binh như bất cứ chiến binh nào tại Alagaesia. Người dân trong thung lũng Palancar đã quen với đời sống vất vả, vung một thanh gươm chẳng khó khăn gì hơn bổ củi, và có vẻ còn dễ dàng hơn là vỡ đất, dẫy cỏ mấy mẫu củ cải dưới sức nóng mùa hè. Còn những ai đã quen nghề buôn bán thì vẫn tiếp tục ra sức hành nghề để phục vụ Varden, nhưng khi rảnh rỗi họ cũng cố gắng rèn luyện vũ khí, vì tất cả đều háo hức được chiến đấu khi chiến trường lên tiếng gọi.

Sau khi trở lại từ Helgrind, Roran miệt mài luyện tập. Giúp Varden đánh bại triều đình và Galbatorix là việc anh phải làm để bảo vệ dân làng và Katrina. Không kiêu căng đến có thể tin là một mình anh có thể làm thay đổi cuộc chiến, nhưng Roran tin vào khả năng định hướng hành động, và biết là nếu áp dụng, anh sẽ có thể làm tăng cơ hội chiến thắng của Varden. Muốn thế, anh phải sống, và điều đó có nghĩa phải tùy thuộc vào tình trạng cơ thể và phải tinh thông mọi vũ khí, mọi phương pháp chiến đấu, mới khỏi bị gục ngã trước những đối thủ dày dặn kinh nghiệm hơn.

Trên đường bước qua bãi tập để trở về lều chung với Baldor, Roran đi qua một dải đất nhỏ phủ cỏ, dài gần hai mươi mét. Trên mặt cỏ là một khúc cây dài hơn năm mét đã được lột hết vỏ, và nhẵn bóng vì hàng ngàn bàn tay của những người đi qua mài mòn.

Không giảm bước, Roran tiến lại, lùa tay xuống dưới đầu lớn của khúc cây, nâng lên, rồi ráng sức đẩy khúc cây dựng đứng. Anh đẩy mạnh, khúc cây lộn ngược đầu trên đất. Nắm đầu nhỏ hơn, Roran lập lại quy trình đó lần thứ hai.

Không đủ sức lật khúc cây thêm lần nữa, Roran vừa chạy qua những dãy lều màu xám, vừa vẫy tay với Loring, Firk và một số người quen cũng như lạ mặt đang thân mật kêu lên:

Hoan hô Cây Búa Dũng Mãnh.

Hoan hô.

Roran trả lời họ. Anh nghĩ: “Thật kỳ lạ khi được những người xa lạ biết tới mình.” Một phút sau, Roran vào căn lều bây giờ là mái nhà của anh, cất cung tên và cây đoản kiếm Varden đã cấp cho.

Cầm bình da đựng nước để kế bên giường, Roran hấp tấp chạy trở ra ngoài nắng, mở nắp bình, tưới nước lên lưng và hai vai. Tắm rửa không là chuyện thường xuyên của Roran, nhưng hôm nay là ngày trọng đại, anh muốn được tươi tỉnh sạch sẽ, để đón mừng những gì sắp đến. Với một cái que sắc cạnh, Roran cạo hết những bụi ghét trên tay chân, cạy sạch đất cát trong móng tay, rồi chải đầu, tỉa tót hàm râu.

Hài lòng với bộ vó bảnh bao, Roran mặc thêm cái áo trấn thủ mới giặt, gài cậy búa lên thắt lưng. Vừa định tiến qua doanh trại, Roran bỗng nhận ra Birgit đang đứng nhìn anh từ một góc lều. Hai tay chị ghì chặt một con dao găm còn trong vỏ.

Roran sững người, sẵn sàng rút búa nếu thoáng thấy sự gây hấn. Tuy nhiên dù dũng cảm, anh không tin tưởng đẩy lui được Birgit, nếu chị ta tấn công. Vì cũng như Roran, Birgit quyết tâm truy đuổi địch thủ đến cùng.

Birgit lên tiếng:

- Có lần cậu đã yêu cầu tôi giúp đỡ, và tôi đã đồng ý, vì tôi muốn truy lùng Ra'zac để giết chúng vì tội đã ăn thịt chồng tôi. Tôi có giữ lời hứa không?

- Có.

- Cậu còn nhớ lời hứa đền bù cho tôi vì vai trò của cậu trong cái chết của anh Quimby chứ?

- Tôi nhớ.

Birgit xoay đầu dao, gân trên lưng bàn tay chị ta căng phồng. Mũi dao thép sáng loáng ló ra một chút, rồi từ từ rút lại vào bao.

- Tốt. Tôi không muốn ký ức làm cậu thất bại. Nhưng con trai của Garrow, cậu sẽ không bao giờ biết là khi nào tôi đòi món nợ này đâu.

Nói xong, Birgit quay quắt người, bước đi, dao găm giấu dưới áo.

Roran thở phào, ngồi xuống ghế đẩu, tay xoa cổ họng. Rõ ràng vừa thoát khỏi bị Birgit cứa cổ. Sự xuất hiện của chị ta làm Roran lo sợ, nhưng không hề ngạc nhiên, anh đã biết ý định của Birgit nhiều tháng rồi, từ trước khi họ rời khỏi làng Carvahall, và anh cũng biết sẽ có một ngày phải thanh toán món nợ này với chị ta.

Nhìn theo con quạ vút bay qua đầu, Roran cảm thấy tâm hồn thư thái, mỉm cười nghĩ:”Con người khó lòng biết được ngày giờ nào sẽ chết. Mình có thể bị ghết bất cứ lúc nào, và chẳng thể làm gì để ngăn cản điều đó xảy ra. Chuyện gì tới sẽ tới, đừng phí thì giờ lo lắng. Bất hạnh luôn xảy ra với những kẻ luôn chờ đợi nó. Kẻ khôn ngoan phải biết tìm hạnh phúc trong những thoáng giây có được giữa những bất hạnh lớn. Birgit sẽ làm những gì lương tâm chị ấy cho là đúng, còn mình sẽ đương đầu với chuyện đó khi cần phải làm.”

Chú ý tới một viên sỏi nằm kế bên chân trái, Roran nhặt lên, vân vê giữa hai ngón tay. Hết sức tập trung vào viên sỏi, anh lẩm bẩm:

- Sternr risa.

Viên sỏi không theo lệnh anh, vẫn bất động giữa hai ngón tay. Roran khịt mũi búng viên sỏi ra xa.

Đứng dậy, anh sải chân qua những dãy lều, tiến về phía bắc. Vừa đi, anh vừa cố gỡ một mối rối trên sợi dây buộc cổ áo, nhưng không được.

Tới trước lều của chú Horst, lớn gấp đôi những lều khác, Roran gõ vào cây cột giữa hai vạt cửa lều, lên tiếng:

- Chào. Có ai trong đó không?

Katrina nhào ra khỏi lều, mái tóc màu đồng tung bay. Cô choàng tay ôm anh. Cười ha hả, Roran nâng cô lên, xoay một vòng – cả thế giới mờ đi, trừ khuôn mặt cô – rồi anh nhẹ nhàng đặt xuống. Cô hôn lên môi anh một lần, hai lần, ba lần. Roran chỉ lẳng lặng nhìn cô, hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Katrina nói:

- Anh thơm quá.

- Em khoẻ không?

Chỉ một vết gợn trong niềm vui vủa anh: những ngày tù tội làm cô vẫn còn gầy guộc, xanh xao quá. Điều đó làm anh muốn bắt tụi Ra’zac sống lại, trải qua sự đau khổ như những gì chúng đã bắt cha con Katrina chịu đựng.

- Ngày nào anh cũng hỏi, và ngày nào em cũng trả lời là đã “khá hơn”. Hãy kiên nhẫn, em sẽ hồi phục mà, nhưng phải có thời gian… Liều thuốc điều trị tốt nhất cho căn bệnh của em, là được đứng bên anh tại đây, dưới mặt trời. Điều này làm em khoẻ mạnh hơn những gì khác.

- Cùng nhau đứng trong nắng không là tất cả những gì anh muốn.

Hai má Katrina đỏ bừng. Cô ngửa cổ, hai môi nhếch nụ cười tinh quái.

- Trời đất, anh thân yêu, anh trơ trẽn thật. Chắc em không dám ở một mình với anh đâu, sợ anh sẽ quá đà mất.

- Quá đà? Được, tại em coi anh như một gã cà chớn rồi nhé, vậy thì anh sẵn lòng quá đà thử xem sao.

Roran hôn Katrina cho đến khi cô phải quay đầu đi, dù vẫn ở yên trong vòng tay anh. Cô hổn hển nói:

- Ôi, Cây Búa Dũng Mãnh, cãi với anh mệt quá.

- Anh là vậy đó.

Hất đầu vào trong lều, Roran hỏi:

- Thím Elain biết không?

- Nếu không quá bận tâm vì cái bụng bầu thì chắc thím ấy biết. Em e là chuyến đi căng thẳng có thể làm thím ấy sẽ bị mất đứa con. Thím ấy bệnh rề rề, có những cơn đau vì… hoàn cảnh không may.

Gertruda săn sóc, nhưng không làm thím ấy bớt lo âu. Theo em, Eragon sớm trở về chừng nào, tốt chừng ấy. Em không biết có thể giữ được bí mật này bao lâu nữa.

- Anh tin là em sẽ làm được mà.

Buông cô ra, Roran vuốt áo cho thẳng thớm, hỏi:

- Trông anh thế nào?

Katrina ngắm nghía, rồi nhúng nước mấy đầu ngón tay, vuốt ngược tóc Roran ra sau. Thấy nút rối trên cổ áo, cô vừa gỡ vằ nói:

- Anh phải quan tâm hơn đến cách ăn mặc chứ.

- Quần áo có làm anh chết được đâu.

-Biết. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đổi thay rồi. Anh là anh của một kỵ sĩ rồng, phải tươm tất, vì mọi người nhìn vào anh.

Roran để Katrina vừa càm ràm vừa sửa soạn cho anh, đến khi cô hài lòng với ngoại hình của người yêu. Hôn tạm biệt cô, anh đi nửa dặm, tới trung tâm doanh trại to lớn của Varden, nơi có nhà bạt chỉ huy màu đỏ của Nasuada. Trên nóc lều, lá cờ đuôi nheo – với hình một cái khiên màu đen và hai thanh kiếm song song nằm nghiêng bên dưới – phất phơ bay theo ngọn gió đông ấm áp.

Sáu vệ sĩ đứng trước nhà bạt – hai người thường, hai người lùn và hai Urgal – hạ ngang vũ khí khi Roran tới gần. Một Urgal cao lớn, hung dữ, răng vàng khè, hạch hỏi với giọng líu ríu rất khó nghe:

- Ai đó?

- Roran Cây Búa Dũng Mãnh, con của Garrow. Nasuada đã mời tôi tới.

Đấm mạnh vào giáp ngực làm vang lên tiếng kêu loảng xoảng, hắn thông báo:

- Thưa Công nương Thợ Săn Đêm, Roran Cây Búa Dũng Mãnh xin yết kiến.

Tiếng nói trong lều vọng ra:

- Cho vào.

Các vệ sĩ nâng vũ khí lên, Roran thận trọng vừa nhìn họ vừa tiến qua.

Vào trong, Roran lo lắng thấy hầu hết đồ đạc đều đổ vỡ. Vật duy nhất còn nguyên vẹn là tấm gương gắn trên một cây trụ và cái ghế Nasuada đang ngồi. Bỏ qua những gì thấy chung quanh, Roran quì gối cúi đầu chào cô.

Vẻ mặt và phong cách của Nasuada khác hẳn những phụ nữ mà Roran từng biết, nên anh không biết phải cư xử ra sao. Cô có vẻ kỳ lạ và vương giả với áo thêu, những chuỗi dây bằng vàng trên mái tóc và màu da đen sậm, trong lúc này màu da đen nhuốm đỏ của màu vải lều. Hoàn toàn tương phản với trang phục, là màu băng trắng cuốn quanh cánh tay cô, bằng chứng của lòng dũng cảm đáng kinh ngạc trong cuộc Thách Đấu Trường Đao. Chiến công của cô là đề tài luôn được nói tới trong lực lượng Varden từ khi Roran và katrina trở lại. Một điều Roran cảm thấy dường như có thể hiểu được hành động đó của Nasuada, vì chính anh cũng sẽ hy sinh tất cả để bảo vệ những người anh chăm sóc. Nhưng cô chăm sóc cho hàng mấy ngàn người, Roran chỉ tận tình với gia đình và người làng của anh.

Nasuada lên tiếng:

- Xin hãy đứng dậy.

Roran đứng dậy, tay đặt trên đầu cây búa. Nasuada nói tiếp:

- Địa vị của tôi hiếm khi cho phép được nói một cách minh bạch, thẳng thắn. Nhưng hôm nay tôi sẽ nói thẳng với anh, Roran. Dường như anh là người thích sự bộc trực, và chúng ta lại có quá nhiều chuyện phải bàn trong một thời gian hạn hẹp.

- Đa tạ Công nương. Quả là tôi không bao giờ thích lối nói loanh quanh chơi chữ.

- Rất tốt. Vậy thì tôi nói thẳng, anh đã đặt ra cho tôi hai điều nan giải, cả hai tôi đều không thể giải quyết một cách dễ dàng.

Roran nhíu mày:

- Đó là những khó khăn gì?

- Tiếng tăm và chính trị. Những việc làm của anh tại thung lũng Palancar và cuộc di tản của anh với dân làng gần như không thể nào tin nổi. Tôi nghe nói, anh dũng cảm, tài năng trong chiến trận, khôn ngoan trong binh pháp và đã tạo niềm tin để dân làng theo anh một cách tuyệt đối trung thành.

- Họ đi theo tôi, nhưng chắc chắn họ vẫn không ngừng nghi ngờ mục đích của tôi.

Nasuada thoàng mỉm cười:

- Có thể. Nhưng anh vẫn đưa họ đến được đây, đúng không? Anh là người có những tài năng quý giá, Roran. Varden có thể trong dụng anh. Tôi đoán anh cũng muốn được phục vụ?

- Đúng vậy.

- Như anh đã biết, Galbatorix đã chia lực lượng, đưa quân tới miền Nam, để tăng viện binh cho thành phố Aroughs, tới Feinster ở miền tây, và Balatona ở miền bắc. Lão hy vọng kéo dài cuộc chiến này, để chúng ta đổ máu đến cạn kiệt vì tiêu hao dần lực lượng. Jormundur và tôi không thể có mặt tại hàng chục vị trí cùng một lúc. Chúng tôi cần có những cấp chỉ huy, mà chúng tôi có thể tin tưởng đủ khả năng đối đầu được với những xung đột nổi lên quanh chúng tôi. Về chuyện này, anh đã chứng tỏ khả năng đó. Nhưng…

- Nhưng công nương chưa biết có thể trông mong vào tôi được không?

- Quả có thế. Bảo vệ gia đình, bạn bè là một việc rất cam go; nhưng tôi thắc mắc: anh sẽ sống ra sao nếu không có họ? Liệu tinh thần anh có tỉnh táo không? Và nếu là một chỉ huy, liệu anh có tuân lệnh cấp trên không? Roran, tôi không có ý làm anh tổn thương đâu, nhưng vận mạng của Alagaesia đang cực kỳ nguy khốn, nên tôi không thể liều lĩnh để một người thiếu năng lực chỉ huy người của chúng tôi. Cuộc chiến này không tha thứ cho những sai lầm như thế. Và cũng không công bằng đối với những người đã từng phục vụ Varden từ lâu, nếu đặt anh vào vị trí cao hơn họ một cách không chính đáng. Anh phải tự tìm ra trách nhiệm với chúng tôi.

- Tôi hiểu. Vậy công nương muốn tôi phải làm gì?

- A, nhưng không dễ đâu Roran, vì anh và Eragon gần như anh em ruột, điều này làm mọi chuyện phức tạp không lường trước được. Tôi tin là anh đã biết, Eragon là giải pháp hàng đầu đầy hy vọng của chúng tôi. Tránh cho anh ta mọi xao lãng, để chỉ tập trung vào công việc phía trước, là điều quan trọng nhất. Nếu đưa anh ra trận, và chẳng may anh chết, Eragon sẽ đau buồn phẫn nộ đến có thể hoá điên rồ. Trước đây tôi đã từng thấy điều này xảy ra. Hơn nữa, tôi phải rất thận trọng với người mà anh sẽ phục vụ. Vì có những người sẽ tìm cách gây ảnh hưởng với anh, chỉ vì mối quan hệ của anh và Eragon. Bây giờ anh đã biết ý nghĩ của tôi, anh sẽ nói gì?

- Nếu đất nước lâm nguy và cuộc chiến này đã tới hồi nóng bỏng như lời công nương, thì tôi xin nói ngay: công nương không thể để tôi ăn không ngồi rồi nữa. Thuê tôi làm một kiếm sĩ tầm thường sẽ là một sự uổng phí rất lớn. Nhưng tôi nghĩ, công nương đã biết điều đó rồi.Còn về chính trị…

Roran nhún vai:

- Tôi không quan tâm cô nương sẽ đặt tôi dưới quyền ai. Vì không ai có thể lợi dụng tôi để gây ảnh hưởng với Eragon được. Mối quan tâm duy nhất của tôi là lật đổ đế chế, để bạn bè, họ hàng tôi có thể trở về làng sống yên bình.

- Anh đã quyết định thế?

- Rất quyết định. Công nương không thể để tôi phụ trách dân làng Carvahall sao? Chúng tôi gần gũi và sát cánh bên nhau như một gia đình. Cứ thử bằng cách đó, nếu tôi thất bại thì Varden cũng sẽ không thiệt hại gì.

Nasuada lắc đầu:

- Không. Có thể là trong tương lai, chưa phải lúc này. Họ cần có những chỉ dẫn chính xác. Tôi cũng không thể đánh giá việc làm của anh, trong khi anh luôn được vây quanh bởi những người trung thành đến nỗi đã nghe theo lời anh mà bỏ làng quê của họ, đi xuyên suốt bề ngang đất nước Alagaseia.

Roran thầm nghĩ: “Cô ta coi mình như một mối hiểm họa. Ảnh hưởng của mình với dân làng làm cho cô ta lo ngại.”

Để đánh tan mối nghi ngờ trong cô, anh nói:

- Họ có đủ nhận thức để tự quyết định. Họ biết là ở lại thung lũng là hành động điên rồ.

- Anh không thể biện giải thái độ của họ được đâu, Roran.

- Công nương muốn gì ở tôi? Cho tôi phục vụ hay không? Nếu phục vụ, thì như thế nào?

- Đây là đề nghị của tôi. Sáng nay, các pháp sư của tôi đã phát hiện một toán tuần tra gồm hai mươi ba tên lính của Galbatorix ở phía đông. Tôi sắp gửi tới đó một đạo quân, dưới quyền chỉ huy của Martland Râu-đỏ, bá tước của Thun, để tiêu diệt chúng, đồng thời dọ thám quanh vùng. Nếu đồng ý, anh sẽ phục vụ dưới quyền Martland. Nghe lệnh và phục tùng ông ta. Hy vọng anh sẽ học hỏi được nhiều. Phần Martland sẽ quan sát và báo cáo cho tôi biết, ông ta có tin là anh thích hợp với sự đề bạt hay không. Martland rất giàu kinh nghiệm và tôi hoàn toàn tin tưởng vào ý kiến của ông ta. Anh thấy như thế có được không?

-Được. Khi nào tôi đi, và đi trong bao lâu?

- Hôm nay và sẽ trở về trong vòng hai tuần.

- Xin được hỏi, công nương có thể cho phép tôi hoãn lại vài ngày, và sẽ lên đường trong một chuyến công tác khác được không? Tôi muốn có mặt khi Eragon trở lại đây.

- Sự quan tâm của anh đối với người em họ thật đáng khâm phục, nhưng sự việc diễn biến rất nhanh, chúng ta không trì hoãn được. Ngay khi biết được số phận của Eragon, tôi sẽ cho một thành viên trong Con Đường Lãng Du báo tin cho anh, dù là tin tốt hay tin xấu.

Ngón tay cái Roran vuốt ve lưỡi búa sắc, Roran cố tìm cách thuyết phục Nasuada đổi ý mà không phải tiết lộ bí mật của riêng anh. Sau cùng Roran quyết định nói ra sự thật:

- Công nương nói đúng. Tôi lo lắng về Eragon, nhưng nó có thể tự lo liệu được. Thấy nó được an toàn, mạnh khoẻ không phải lý do làm tôi muốn ở lại.

- Vậy thì vì chuyện gì?

- Vì Katrina. Tôi muốn làm đám cưới, và mong được Eragon tổ chức buổi lễ này.

Mấy ngón tay Nasuada lách tách gõ liên tục lên tay ghế:

- Nếu anh tin tôi sẽ cho phép anh loanh quanh ở đây, trong khi có thể giúp Varden, chỉ để vui vầy mấy đêm tân hôn sớm hơn, thì anh đã sai lầm nghiêm trọng.

- Đây là một vấn đề rất khẩn trương, thưa Công nương Thợ Săn Đêm.

Nasuada ngừng gõ, lim dim mắt, hỏi:

- Khẩn trương thế nào?

- Chúng tôi cưới nhau càng sớm thì càng tốt cho danh dự của Katrina. Nếu công nương hiểu rõ tôi, hẳn công nương biết tôi không bao giờ xin đặc ân cho riêng mình.

Ánh sáng chuyển dịch trên mặt Nasuada khi cô ngửa đầu ra sau:

- Tôi hiểu rồi… Nhưng sao cứ phải là Eragon? Sao anh muốn anh ta đứng lên tổ chức buổi lễ cưới này? Sao không thể là một người nào khác, một người lớn tuổi trong làng anh chẳng hạn?

- Vì Eragon là em tôi, vì tôi thương yêu nó, và vì nó là một kỵ sĩ rồng. Vì tôi, Katrina dường như đã mất tất cả - nhà cửa, người cha, của hồi môn. Tôi không thể thay thế những điều đó, nhưng ít nhất tôi muốn cho cô ấy một đám cưới đáng nhớ. Không vàng bạc, không gia súc, tôi không có tiền để chi tiêu cho một đám cưới xa hoa, vì vậy tôi phải tìm cách khác, để làm cho đám cưới của chúng tôi trở thành một kỷ niệm không thể nào quên. Tôi nghĩ, không gì đáng quí hơn là có một kỵ sĩ rồng tham dự.

Nasuada im lặng lâu tới nỗi làm Roran tự hỏi, có phải cô ta muốn anh ra khỏi lều không. Sau cùng cô lên tiếng:

- Có một kỵ sĩ rồng tham dự đám cưới quả thật là một vinh dự, nhưng trong cái ngày Katrina chấp thuận làm vợ, mà không có của hồi môn thì thật đáng buồn. Khi còn ở Tronjheim, người lùn đã cấp cho tôi nhiều món quà bằng vàng và nữ trang. Tôi đã bán một số để gây quỹ cho Varden, nhưng số còn lại vẫn đủ để một phụ nữ trang phục gấm vóc lụa là nhiều năm nữa. Nếu anh chịu phục tùng, số tài sản đó sẽ thuộc về Katrina.

Sững sờ, Roran cúi đầu nói:

- Xin đa tạ. Công nương thật quá rộng lượng. Không biết bao giờ tôi mới đền đáp được.

- Hãy trả ơn tôi bằng cách chiến đấu cho Varden, như anh đã từng thề chiến đấu vì dân làng.

- Tôi thề sẽ chiến đấu hết mình. Galbatorix sẽ phải nguyền rủa cái ngày mà lão cho Ra'zac truy lùng tôi.

- Tôi tin là lão đã thấm thía rồi. Bây giờ hãy lui ra. Anh được phép ở lại doanh trại cho đến khi Eragon trở về, làm đám cưới cho anh và Katrina. Nhưng sau đó, tôi mong anh sẽ lên yên ngựa vào sáng hôm sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.