Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 8: Mất người ngọc, đầu đà trở lại Chiêu Dương lộ Trổ oai hiệp, Nữ hiệp uy hiếp Thiết ác tăng




Lời nói vô xỉ của Tần Huyên đã thành công khơi lên lửa giận của Mộ Phi Sắt. “Yến Minh, mau mời Tần công tử ra khỏi thành.”

Nghe lời mà hành động, băng sơn thị vệ rất nhanh đã đứng chắn ngang trước mặt Tần Huyên, tay phải nhấc lên, bày ra một bộ dáng xin mời. Tần Huyên vẫn khí định thần nhàn liếc nhìn Yến Minh, hờ hững bước thẳng quaYến Minh.

Yến Minh vẫn kiên định đứng đó không cho Tần Hiên đi qua, một lời cũng không có nói, quanh thân Yến Minh cũng đã chậm rãi dâng lên hồng quang hình ngọn lửa. Thấy vậy, hai mắt Tần Huyên khẽ híp lại: “ Đạo đãi khách của Sắt Sắt thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt a!”

Lúc nói chuyện, thì xung quanh Tần Huyên cũng hiện lục ý quang mang bừng bừng sinh cơ. Lục quang nhẹ nhàng vờn quanh người Tần Huyên, càng làm nổi bật lên vẻ yêu mị của hắn. Mộ Phi Sắt để ý thấy cảnh tượng phía sau lưng hắn là một mảnh hỗn độn, cũng đã đại khái đoán được người này chắc chắn là một Thổ hệ hồn sư.

Thấy thiếu chủ nhà mình cùng người khác nổi lên xung đột, hai hắc y nhân cũng vội vàng phi thân tới, nhìn chằm chằm vào Yến Minh đang có thái độ bất kính với thiếu chủ. Quanh thân hai hắc y nhân đang từ từ nổi lên màu vàng của đất cùng hừng hực hỏa đồng, nhưng lại bị Tần Huyên ngăn lại, làm hại hai người lệ nóng lưng tròng, nghi hoặc nhìn thiếu chủ. Từ trước đến giờ thiếu chủ rất ít khi tự mình ra tay, lần này thật sự là trận đại chiến đầu tiên a!

Cuộc đại chiến diễn ra hết sức căng thẳng. Tấm bảng hiệu trước phủ đã bị rơi xuống cách đây không lâu, thì nay gặp phải chấn động mạnh do hồn nguyên lực gây ra, nên không còn nghi ngờ gì mà lảo đảo rơi thẳng xuống đất.

Mộ Phi sắt cũng rất vừa vặn đứng nơi bảng hiệu rơi xuống, khi nàng nhận thấy động tĩnh, còn chưa kịp ngửa mặt lên nhìn, thì cả người đã rơi vào một lồng ngực ấm áp, trong mũi còn truyền đến từng trận mùi hương của hoa cỏ.

“Oanh.....” một tiếng.

Bảng hiệu viết ba chữ Cực Nhạc phủ đã oanh oanh liệt liệt rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, phân tán khắp nơi trên mặt đất.

Mà giờ khắc này, Mộ Phi Sắt còn đang vội vàng nhảy xuống từ ngực người nào đó, hai con mắt dường như còn có chút hàm sương: “Tần Huyên, ngươi...”

Tần Huyên vừa mới diễn xong cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, còn đang thầm tiếc nuối cảm giác được ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng trong vòng tay, nhếch miệng nói: “Phi Sắt, thái độ đối với ân nhân đã cứu mạng của nàng là như vậy sao?”

Mộ Phi Sắt có chút chán nản, vốn lúc nãy nàng chỉ cần dịch chuyển qua hai bước là có thể tránh khỏi cái bảng hiệu, nhưng nàng lại không hề nghĩ tới cái tên họ Tần kia lại nhanh tới như vậy, thậm chí ngay cả Yến Minh cũng chưa có chạy kịp tới bên nàng. Đáng tiếc là nàng hoàn toàn không có ý tứ cảm kích hắn, bởi vậy cho nên kịch bản máu chó trong truyền hình cũng không thể đem ra đây diễn trước mặt nàng. Tần Huyên bị Mộ Phi Sắt quăng cho một ánh mắt tràn đầy hàn ý, làm cho ý nghĩ trong đầu hắn lập tức bị đè xuống.

Nhìn biển hiệu phủ đệ của nàng bị hư tổn triệt để, Mộ Phi Sắt cũng nghĩ đến nếu hai người kia còn tiếp tục đánh nhau nữa, thì phủ đệ của mình sao có thể chịu đựng được sức công phá của hai hồn sư, cho nên nàng đành hừ nhẹ một tiếng, phất tay đi vào trong phủ.

Yến Minh vẫn đứng đó, thầm trách bản thân đã không làm tốt nhiệm vụ của một thị vệ. Thấy Mộ Phi sắt rời đi, lại thấy Tần Huyên đang định đi vào trong, Yến Minh mang theo sự tức giận như có như không ngăn cản nam nhân kia lại.

“Yến Minh, không cần phải ngăn cản hắn. Trong này cũng không có rượu ngon cho hắn, cũng không có ai hầu hạ hắn. Nếu như hắn muốn ở, thì cứ mặc kệ hắn!”

Nhận thấy giọng điệu của Mộ Phi Sắt hàm chứa sự không cam lòng, làm cho Tần Huyên khẽ nhếch miệng, cười cười đánh giá bóng lưng lạnh lùng của nàng, nhưng ánh mắt lại rất nhanh chuyển đến trên người Yến Minh.

Yến Minh trầm mặc vượt qua người Tần Huyên đi vào trong phủ, nhưng khi đi ngang qua hắn, thì hắn lại đột ngột nói: “Rất nhanh, nàng sẽ không còn cần dùng ngươi nữa rồi, Yến lão thất.”

Băng sơn thị vệ khẽ giật mình khi nghe câu nói của Tần Huyên, con ngươi xinh đẹp hiện lên chút lo lắng, nhưng lời nói ngoài miệng vẫn vô cùng lạnh lùng: “Có cần ta hay không, không đến phiên ngươi định đoạt. Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện đánh chủ ý lên nàng.”

Tần Huyên khiêu mi cười, ánh mắt xen lẫn vẻ khinh miệt, thanh âm cũng đè thấp xuống: “Tốt, vậy ta phải mỏi mắt mong chờ a!”

***

Hôm nay, có một nam nhân anh tuấn tiến vào trong phủ của lĩnh chủ đại nhân, đây cũng là chủ đề được mọi người trong thành thảo luận nhiều nhất. Bọn họ còn nghe nói, nam nhân anh tuấn đó còn đánh một trận cùng với thị vệ của Lĩnh chủ đại nhân, hai người khó phân cao thấp với nhau. Nếu không phải Lĩnh chủ đại nhân kịp thời hô ngừng, thì rất có thể tòa thành chủ cũ kỹ này sẽ trở thành một tòa nhà phế tích a!

Trong lúc dân chúng đang nghị luận sôi nổi, thì tâm trạng Mộ Phi Sắt cũng không có tốt đẹp gì, nàng thật sự không nghĩ tới Tần Huyên sẽ thật sự dây dưa với mình như vậy. Nàng đã tận lực không thèm quan tâm tới hắn, không thèm có chút cấp bậc lễ nghĩa, cũng không có cho hắn tí thái độ hòa nhã nào, ngay cả việc sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho hắn nàng cũng không thèm phân phó.

Nhưng khi Hương Liên cùng Phú Quý hiếu kỳ ra xem những xe ngựa chở vật dụng hằng ngày của vị đại gia này, thì ngay lập tức liền bị làm cho chấn kinh không nói ra lời nào!

Mộ phủ cũng coi như là đệ nhất thế gia của Khang Quốc, bình thường không thể nói là tiêu xài lãng phí hay phô trương, nhưng cũng không thể làm mất mặt một thế gia đức cao vọng trọng. Vậy thì theo lý thuyết, hai người hầu của Mộ tam tiểu thư đáng lý ra nhìn những vật dụng hằng ngày này phải rất quen mặt, nhưng là hai người hết lần này đến lần khác đều không thể nhận ra lai lịch của những vật dụng ấy.

Còn Tần Huyên đang ở gian phòng lúc trước của Bộc Dương Mạch, gian phòng đơn giản bị hắn thay đổi hoàn toàn mới, kim quang bắn ra bốn phía. Chỉ còn không có làm mắt của Hương Liên cùng Phú Quý mù đi mà thôi!

Mộ Phi sắt nghe lại những điều hai người báo cáo, thầm suy nghĩ đến lai lịch của Tần Huyên. Người này vẫn chưa từng nói cho nàng biết hắn đến từ thế lực phương nào, tuổi của hắn vẫn còn rất trẻ, như vậy hẳn là không thể gầy dựng một sự nghiệp đồ sộ như vậy bằng hai bàn tay trắng.

Căn bản là nàng không có một cái mạng lưới tình báo nào, cho nên có rất nhiều chuyện rơi vào trạng thái bị động. Dựa theo lời nói của nam nhân này, Thiên Địa hội chắc chắn là sẽ không buông tha cho nàng, vậy khi những thế lực ngầm của bọn họ đều đối phó với nàng, thì nàng phải dựa vào cái gì để có thể bảo vệ cho con dân của nàng đây?

Tối hôm đó, cả đêm Mộ Phi Sắt cũng không hề ngủ được. Nàng ngồi xếp bằng trên giường, lần nữa đánh giá hồn nguyên châu không hề giống với người thường của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Nàng vốn là muốn đi đến điều tra ngọn nguồn nguyên nhân mà nước của Linh Tùng giang không thể sử dụng, không thể nào nghi ngờ là phải để Vân Nhược Lan đi cùng nàng, vậy thì còn lại những người già trẻ ốm yếu trong thành, chẳng lẽ phải để lại Yến Minh ở trong thành sao?

Trong lòng lo lắng không yên, cũng không phải thích hợp cho việc tu luyện, cho nên Mộ Phi Sắt đành đặt mình nằm nghiêng xuống giường, tay khẽ vuốt lên sáo ngọc và Vân Nhược Lan tặng. Trong đầu hiện lên vô số ý niệm mơ hồ, nhưng lại nhất thời không nắm bắt được trọng điểm.

“Phi Nhi, con còn phiền lòng về vị khách nhân kia sao?” Vân Nhược Lan lặng lẽ đi vào gian phòng của tiểu đồ đệ, nhìn thấy sắc mặt của nàng tối tăm, hắn lại mang theo một bộ dáng tươi cười nhợt nhạt, ngồi xuống trước mặt nàng hỏi.

Mí mắt Mộ Phi Sắt khẽ nâng lên, một bộ dáng lười biếng, thờ ơ nói: “Lai lịch người này chắc chắn không nhỏ, ăn hay dùng đều là tinh phẩm. Ta chỉ là nghĩ không ra, trên lãnh địa này lấy đâu ra tài khí đáng giá để cho hắn ta ngàn dặm xa xôi tới đây?”

Nụ cười trên mặt Vân Nhược Lan lại càng sâu: “Con ở đây đã ngẩn người hơn hai mươi ngày, chẳng những không bị dọa cho bỏ chạy, lại còn có thể tiêu diệt được một đám thổ phỉ. Một lĩnh chủ như vậy, chắc chắn sẽ làm cho nơi phồn hoa nhất Huyễn Hồn đại lục một lần nữa trở trên sáng chói. Nam nhân kia cũng coi như là người tinh mắt, biết viện trợ giúp đỡ lúc mà chúng ta đang gặp khó khăn nhất!”

“Viện trợ? Không phải là vì muốn không chế tài nguyên nơi đây sao? Hắn muốn hai thành lợi nhuận thu vào, quả thật là khẩu vị rất lớn a!”

Mộ Phi Sắt hừ nhẹ, đối với những lời nói phân tích của Vân Nhược Lan cũng rất ngoài ý muốn. Hóa ra hắn cũng hiểu biết nhiều như vậy. Một người bí ẩn giống như Vân Nhược Lan, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện nàng không thể nhìn thấu đây?

“Ngay từ đầu hắn đã kêu giá trên trời, cũng là để còn có thể thương lượng. Phi Nhi, Hoàng đế Khang Quốc cố tình ban thưởng mảnh lãnh địa này cho con, nhưng cũng không hề đưa ra bất kỳ giúp đỡ nào, con có từng nghĩ tới vì sao không?” Con ngươi Vân Nhược Lan đột nhiên sáng ngời như những vì sao, lặng yên nhìn tiểu đồ đệ, làm hại cho nàng có chút xấu hổ, có chút không được tự nhiên nói:

“Khác họ mà phong vương là không hợp tổ chế, mà lại là nữ nhân thì càng không. Ta bị đẩy lên đầu sóng, lấy danh hào “Người thiên mệnh”, trên người lại còn phải gánh vác trọng trách sứ mệnh của Kháng Quốc. Có bao nhiêu người đang ngồi không chờ xem kịch vui, có bao nhiêu người chờ xem Dạ Thương cùng với Mộ Thiên Hạc mất mặt, còn có bao nhiêu người chờ xem cái thân phận củi mục của ta thịt nát xương tan. Ta làm sao lại không biết?”

Lời nói của Mộ Phi sắt vô cùng lạnh nhạt, cũng không hề kiêng kị gọi thẳng tục danh của lão hoàng đế trước mặt Vân Nhược Lan. Mộ Phi Sắt nghiêng mắt nhìn vị sư phụ gà mờ, thầm thở dài trong lòng, rốt cuộc là vì sao hắn lại đến bên nàng a?

“Con biết rõ tình cảnh hiện giờ của chúng ta khó khăn như thế nào, sao lại cự tuyệt người đến cửa muốn giúp đỡ? Nam nhân Tần Huyên kia, là người thích hợp nhất để hợp tác a!”

Vân Nhược Lan khẽ vuốt đỉnh đầu của Mộ Phi Sắt, khi nhìn đến cái liếc mắt của nàng, lại nở nụ cười tủm tỉm, không hề có chút cảm giác nào cảm thấy hành động của mình không ổn.

Bị vuốt vuốt giống như chó con, Mộ Phi Sắt có chút bất mãn. Nhưng lại bị ý tứ trong lời nói của Vân Nhược Lan hấp dẫn, nhíu mày hỏi: “Vì sao?”

“Mặc dù Vô Sát là một tổ chức ngầm, nhưng thực lực lại phi phàm, cũng không phải loại thế lực tôm tép như Thiên Địa hội có chống lại. Thiếu chủ của bọn họ tự đưa mình lên, vậy thì chứng minh ở chỗ này có thứ gì đó làm cho hắn thấy hứng thú. Chúng ta chỉ cần bỏ một chút tâm tư đối phó, cũng không phải là việc khó!”

Mộ Phi Sắt nghe được hai từ “Vô sát” từ trong miệng Vân Nhược Lan, cảm thấy vô cùng bất ngờ, làm sao mà nàng có thể chưa nghe được một tổ chức vừa chính vừa tà trong truyền thuyết này. Nghe nói chỉ cần ra giá tiền hợp lý, thì bọn họ có thể vì ngươi làm bất kể chuyện gì. Không nói đến chuyện Vân Nhược Lan làm sao lại biết được Tần Huyên chính là thiếu chủ của Vô Sát, nhưng một tổ chức lớn như vậy, hắn lại nói chính nàng cẩn thận đi ứng phó a!

“Vân Nhược Lan, ta vẫn không có hỏi ngươi. Sư môn của chúng ta cũng coi như là một thế lực bí ẩn sao?”

Rốt cuộc thì nàng cũng nói ra vấn đề phức tạp trong lòng nàng, nhưng lại chỉ nhận được một khóe miệng nhợt nhạt cười vui vẻ của Vân Nhược Lan: “Phi Nhi, một ngày nào đó, con sẽ biết. Vi sư sẽ không bao giờ gây bất lợi cho con. Hay là nói, con cũng chưa từng tín nhiệm vi sư?”

Ngữ điệu nhu hòa lại pha lẫn chút sầu não như có như không. Mộ Phi Sắt cũng chỉ chăm chú nhìn hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn cũng nổi lên nụ cười không rõ hàm xúc: “Vậy được, ta tin ngươi. Ngày mai ta sẽ đi tìm Tần Huyên nói chuyện.”

Vì vậy, sáng sớm ngày thứ hai, đợi cho người kia dùng xong điểm tâm sáng, Mộ Phi Sắt sai người hắn đến thư phòng gặp nàng.

Khi bước vào thư phòng quá mức đơn sơ của tiểu lĩnh chủ, chân mày Tần Huyên khẽ chau lại. Nhưng khi ánh mắt quét qua bảo kiếm treo trên tường, thì ánh mắt đã nhanh chóng trở nên sâu không lường được.

“Tần thiếu chủ, Vô Sát các ngươi muốn vật gì ở Thần Khí Chi Địa này, thỉnh xin cứ nói thẳng.” Lời nói thẳng thừng của Mộ Phi Sắt làm cho đám người trì trệ, chăm chú nhìn vào thiếu nữ không chút sợ hãi, đang ngồi ngăn ngắn trong thư phòng.

Ánh mắt Tần Huyên rời khỏi bảo kiếm, nhẹ nhàng đảo qua Yến Minh cùng Nhan Đông đang đứng bên người Mộ Phi Sắt. Ánh mắt cuối cùng vẫn rơi trên người thiếu nữ không màng danh lợi.

Có vài tia nắng mặt trời xem qua kẽ hở bắn vào, chiếu vào làn da trắng nõn của nàng, phản chiếu ra từng tầng quang quang nhợt nhạt. Trên người nàng mặc xiêm y nhẹ nhàng, tóc dài búi lên đơn giản. Trên mặt sạch sẽ, cả người dịu dàng như búp bê, nhưng ánh mắt sắc bén lại làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Cho thuộc hạ của mình lui xuống, đợi cho trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, khóe miệng Tần Huyên lộ ra nụ cười vô cùng tà mị, nói ra một vấn đề không hề ăn nhập gì: “Không ngờ Thiên Trảm đao của Bộc Dương thiếu tướng lại ở trong tay Sắt Sắt a!”

Mộ Phi Sắt nhìn bảo kiếm mà Bộc Dương Mạch lưu lại cho mình, bây giờ mới nàng biết cây đao này gọi là Thiên Trảm đao. Nhưng nàng cũng rất nhanh chóng quay sang nhìn Tần Huyên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần phải để ý những chuyện liên quan đến hắn. Tuy hiện tại chỉ có hai chúng ta, nói cũng không sao. Bất quá Tần thiếu chủ là người cao quý, hay là sớm đi ra khỏi đây, đỡ phải tốn thời gian ở nơi lãnh địa khô cằn này!”

“Không hổ là nữ nhân mà Tần Huyên ta nhìn trúng, đủ hào khí a! Vậy thì ta liền nói thẳng, ta muốn Hồn nguyên châu của Hàn Giao ngàn năm ở Linh Tùng giang.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.