Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 40: Cứu người lành hiệp khách thám hiểm Vạn Đại Sơn Thăm thiền sư, hào kiệt nhàn du Thiếu Lâm tự




Author: Lakshmi

Mira tìm đến cung điện của Mitamune, hôm nay cô đã trễ hẹn ra ngoài cùng Mitamune. Nhưng cung nữ cũng có báo với cô rằng Mitamune xuất cung từ sớm đến giờ vẫn chưa về.

Mira đi đi lại lại trước cửa cung điện, bất chợt cô nhìn thấy Savi đang dìu Mitamune từ đằng xa. Mira vội vàng tiến lại gần: "Mitamune cậu. . .?!?"

Mitamune lắc đầu với cô, Mira giúp Savi dìu cô vào trong, sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện Mitamune kể cho Mira nghe mọi chuyện. "Mira, giúp mình tìm hiểu một người tên Aisu, hình như cô ấy là một thương nhân."

Mira gật đầu với cô rồi dặn dò Savi chăm sóc Mitamune cẩn thận rồi đi ra ngoài, một cô gái tên Aisu sao? Mitamune có vẻ rất quan tâm đến người này. Vừa đi vừa suy nghĩ khiến cô va phải một người, cô ngước mắt lên: "Hoàng. . . tử Izumin. . .!?!."

Izumin cau mày nhìn cô gái, anh không có ấn tượng gì nhiều với Mira, chẳng qua cô lớn lên từ nhỏ cùng em gái Mitamune và được nuôi dưỡng trong cung nên anh mới biết cô.

"Mira, hình như cô vừa đi ra từ cung điện của Mitamune?" Izumin hỏi, hôm nay Mitamune cáo bệnh không gặp mọi người làm hắn rất lo lắng.

Mira nhìn ánh mắt của Izumin liền biết rằng câu hỏi của anh không chỉ có vậy, hít một hơi sâu đem chuyện của Mitamune kể lại toàn bộ với Izumin. Sau khi nghe xong, anh bảo: "Lui đi! Việc con bé nhờ cô cứ giao lại cho ta!.".

Izumin quay lưng đi vào cung điện bỏ lại đằng sau ánh mắt da diết của Mira, vầng hào quang của người ấy luôn làm cô mê muội. Một mối tình đau đớn lại bắt đầu!.

"Mitamune! Em làm sao vậy?." Izumin tìm thấy em gái mình dưới tán cây lớn trong vườn. Mitamune nhìn anh nở nụ cười gượng gạo: "Mira kể hết cho anh nghe rồi à? Đúng là cậu ấy chẳng bao giờ giấu được anh."

Izumin vuốt mái tóc của cô chỉ hỏi một câu: "Tại sao em lại muốn tìm cô gái tên Aisu?."

Mitamune im lặng hồi lâu: "Em nghe nói Aisu là một thương nhân, là một cô gái và còn rất trẻ Aisu đã nối nghiệp cha mình. Có tự do, ước mơ và khả năng để thực hiện mọi việc mình muốn! Em ngưỡng mộ cuộc sống của cô ấy, ít nhất em cũng muốn giống như cô ấy được tự do quyết định cuộc sống của mình."

Tự do! Cuộc sống tự do! Mattamune! Mattamune của em! Người chị dịu dàng với tiếng ca ngọt ngào vang lên khi đêm trăng bao trùm Hattusa của em, điều đó là điều chị luôn tìm kiếm phải không?

Bàn tay của anh lại vuốt nhẹ mái tóc em gái, làm sao anh lại không hiểu nỗi lòng của em mình kia chứ! Mattamune chính là nỗi lòng của Mitamune và cũng chính là vết thương không thể xóa nhòa trong tim anh. Chị đã đánh đổi hạnh phúc của bản thân mình vì hòa bình của Hittle, đồng ý gả đến nơi xa xôi hẻo lánh của bộ tộc người di cư phía bắc.

Đã nhiều năm rồi, giờ chị có đang khóc không, Mattamune!

Ta vừa được Hassan đắp thuốc làm dịu cơn đau ở chân, vừa nhận được tin báo Ruka đã rời khỏi thành Hattusa và đến Assyria. Tạm thời không cần lo vì đụng mặt hắn mà bại lộ thân phận, ta tự do kiểm tra cơ ngơi của mình. Hassan phát huy vai trò không chỉ là thầy thuốc mà còn một con buôn thành thạo.

Anh ta kiểm tra các khoảng thu chi sổ sách, phân bố lại nguồn nhân lực hợp lý, chọn lựa hàng hóa cũng rất tỉ mỉ đến cả Lita cũng phải trầm trồ: "Tiểu thư, người nhặt được cục vàng rồi!."

Ta trừng mắt nhìn Lita một cái, mười sáu tuổi rồi mà cứ như trẻ con thế, không thể tin là ta đã giao cơ ngơi của mình vào tay cô ấy ba năm qua. Ơn trời chúng ta chưa bị thua lỗ!

Lita lấy lại bộ dạng nghiêm túc báo cáo tình hình dân làng của đứa bé kia, cô đã đem toàn bộ họ về đây. Bổ sung nhân lực còn thiếu cho cửa hàng, phụ nữ trẻ em và người già hay những người khônh thích hợp làm trong cửa hàng, được Lita đưa đến phụ giúp cho các trang trại hay nông trang ngoài thành.

Đảm bảo mọi người đều có việc để làm, nơi ăn chốn ở đầy đủ thuận tiện, riêng việc này Lita làm rất tốt, hoàn toàn không để ta phải lo lắng.

"Aisu! Tôi phải công nhận là gia sản trong tay cô thật sự. . . quá khủng!." Hassan lật sổ sách ngồi đối diện ta, làm sao lại không nhiều cơ chứ. Hầu như ta buôn bán mọi mặt hàng sinh ra lợi nhuận, từ lương thực đến vải vóc hay những nhu yếu phẩm thường ngày, ngoài ra buôn bán và làm trang sức cũng là thế mạnh của ta.

Giới quý tộc Hittle rất thích những trang sức được ta cung cấp, vải vóc trang phục cũng không ngoại lệ. Tiền thu vào không ít mà tin tình báo thu vào cũng vậy, lợi dụng những nơi buôn bán thu thập tin tức từ các nước khác.

Ở Hittle này người chịu trách nhiệm về vấn đề đó chính là Lita, không chỉ ở Hittle ta mới cài người của mình. Ngay cả Babylon, Assyria, Hạ Ai Cập, quốc đảo xa xôi. . . ta đều rải người vào đó, mạng lưới thông tin ngày đêm luân chuyển.

Vỏ bọc thương nhân hoàn hảo giúp ta che đậy mọi thứ, ta không muốn lặp lại lịch sử, trở thành con rối trong tay kẻ khác. Tất cả đều phải chuẩn bị sẵn sàng!

Ta xoa xoa bàn chân của mình: "Cũng không phải của ta, đều là của cha ta. Ta chỉ quản lý giùm ông ấy mà thôi!." Hassan buông sổ sách, nắm lấy chân ta: "Đừng có tự tiện đụng vô thuốc mất tác dụng bây giờ!."

Ta trợn tròn mắt nhìn hắn tự nhiên như không xoa bóp xung quanh chỗ bị sưng tấy: "Anh. . . anh làm gì vậy hả?." Lita hét lên.

"Bốp!." Trên mặt Hassan đã có thêm năm dấu ngón tay đỏ chói. Hassan tức giận quát lên: "Cô làm cái trò gì vậy hả?.". Lita đỏ bừng cả mặt chỉ vào Hassan: "Ngươi . . . tiểu thư của ta. . ."

Ta ngồi chống cằm xem kịch hay: "Lita! Hassan là thầy thuốc!." Một câu nói xen vào làm đóng băng không khí xung quanh. Lita lắp bắp nhìn ta rồi lại nhìn Hassan: "Ta . . . Tiểu thư. . . ngươi. . ." thẹn quá hóa giận cô lao thẳng ra ngoài.

Lâu rồi không thấy bộ dạng đáng yêu của cô ấy, ở trên ghế dài ta cười đến nỗi gập cả người lại. Co đôi chân bị thương đặt lên một chiếc gối: "Hassan thật oan uổng cho anh!.".

Ta vừa cười vừa trêu chọc Hassan, anh ta còn đang giận tím cả mặt thấy ta cười, tức giận hừ một tiếng. Đột nhiên Ari đi vào: "Tiểu thư! Có người từ hoàng cung Hittite đến tìm người."

Nghe thấy có người đến từ hoàng cung ta lập tức thôi cười, cuối cùng cũng đến rồi à, nhanh thật. Hassan cũng sững người nhìn ta: "Người của hoàng cung đến đây làm gì?."

Ta lắc đầu với hắn: "Ta cũng không biết, đi ra ngoài xem sao!.". Hassan nhìn ta đây lo lắng, ta trấn an hắn: "Không sao đâu!." Hắn gật đầu với ta rồi đưa tay ra dìu ta đứng dậy.

Bên ngoài, người đến tìm ta là một hoạn quan, hắn vừa nhìn thấy đã khom người chào ta: "Xin chào, tiểu thư Aisu! Ta là quan cận thần bên cạnh phục vụ cho hoàng tử Izumin phát tới, thay mặt công chúa Mitamune mời tiểu thư vào cung một chuyến. Kiệu đã đợi sẵn bên ngoài thưa cô!."

Ta đáp lời hắn: "Aisu rất vinh dự nhận lời mời của công chúa Mitamune! Không biết ta có thể đem theo Hassan anh trai của mình để giúp đỡ ta hay không? Chân của ta vốn đang bị thương."

Hắn nhìn Hassan đứng bên cạnh ta rồi đáp: "Đương nhiên là được!."

Lita, Ari nhìn ta bất an: "Tiểu thư!." Ta mỉm cười với họ: "An tâm!." Mang theo Hassan rồi theo tên hoạn quan bước lên kiệu tiến vào cung. Mitamune, ta cũng đang chờ cô đây!

Menfuisu đến Assyria nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của Asisu, hắn tức giận vô cùng. "Nàng có thể đi đâu được chứ ASISU!." hắn điên tiết gào tên nàng.

Từ thưở bé, hắn đã biết tương lai mình sẽ là hoàng đế Ai Cập nắm quyền lực tuyệt đối trong tay, mọi thứ hắn muốn có đều phải đạt được. Duy chỉ có Asisu là hết lần này đến lần khác không chịu làm theo ý hắn, hắn cứ để vụt mất nàng trong tay.

Unasu và Minue im lặng gánh lấy cơn giận dữ của hắn, bản thân Minue lại vô cùng lo lắng. Một cô gái yếu ớt như nàng có thể đi đâu được chứ? Vầng thái dương của Ai Cập hiện giờ có đang bình an hay không?.

Lúc này Menfuisu không hề biết, Ruka đã mật báo tin tức mình đến Assyria cho hoàng đế Angol biết. Hắn cười man rợ thè lưỡi liếm con dao trong tay: "Ha ha ha thật thú vị! Hoàng tử Menfuisu à, ta nên tiếp đãi ngươi thế nào đây cánh chim ưng của Ai Cập!.". Một âm mưu được lên kế hoạch hòng đưa Menfuisu vào chỗ chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.