Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 39: Nhận giúp Thiết Xích, Tam hiệp qua đất Trường Sa Giòng sông Lăng Lý, Cửu quái lộng hành Hoang Địa




Khao phong, đều là lễ nghi phiền phức của triều đình, Khanh Trần lười xem liền hướng Mạc Vẫn Bình cáo từ rời khỏi.

Vân Sính thấy Khanh Trần, tiến lên cọ cọ, có chút xao động bất an lúc lắc đầu bên người nàng, Khanh Trần đưa tay vuốt ve nó, cười nhẹ nói:“Nghe nói ngựa của hắn chính là Phong Trì. Ngươi cảm giác được Phong Trì sao?” Dứt lời vỗ vỗ Vân Sính, muốn an ủi. Vân Sính thấp giọng hí nhẹ, mới để Khanh Trần xoay người lên ngựa.

Khanh Trần ghìm ngựa, quay đầu, khắp nơi là đầu người, đã không thể nhìn tới uy túc đại quân, chỉ có cờ xí phiêu táp minh hoàng trên đài cao, như ẩn như hiện. Nàng mặt hướng đài cao, giống như xuyên thấu qua đám người, có thể cảm giác được Dạ Thiên Lăng một thân chiến bào, bộ dáng của hắn trong trí nhớ giống như càng ngày càng gần, cặp con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường rõ ràng.

Khanh Trần không khỏi mỉm cười, trong lòng có loại cảm giác thực yên ổn, giục ngựa rời đi.

Hai người cùng cưỡi ngựa đi, Khanh Trần cố nhiên lại thần du thiên ngoại, Tạ Vệ tựa hồ cũng có tâm sự, hai người đều không nói gì, một đường yên lặng.

Đợi cho đến hậu viện, hai người đem ngựa giao cho gã sai vặt, Khanh Trần tùy tay sờ trong người, đột nhiên ngây người một chút:“Ai nha!”

Tạ Vệ nghe nàng kinh hô, xoay người hỏi:“Chuyện gì?”

Khanh Trần nhíu mày:“Thứ đó không thấy .”

Tạ Vệ đi tới:“Cái gì vậy?”

Khanh Trần nói:“Cái hòm vừa chuộc đồ về.” Cây trâm kia tuy rằng bình thường, Khanh Trần trong ý thức lại cảm thấy có vẻ trọng yếu, lúc ấy không có vật khác, không thể nề hà mà gán nợ nó, hiện tại rốt cục chuộc được đồ, cư nhiên không cánh mà bay.

“Vậy sao? Có phải quên ở Thanh Vân các không, hoặc là, trên đường có ai chạm qua ngươi?” Tạ Vệ nhắc nhở nàng.

“Là hắn.” Khanh Trần đột nhiên nhớ tới:“Từ Thanh Vân các đi ra, có một đứa nhỏ đụng phải ta một cái, nhất định là hắn mượn gió bẻ măng. Lấy cái gì không lấy, cố tình lại lấy thứ này!”

“Có nhớ rõ bộ dáng?” Tạ Vệ hỏi.

Khanh Trần nghĩ nghĩ, tinh tế miêu tả kia bộ dáng đứa nhỏ kia, Tạ Vệ cười nói:“A, nguyên lai là vài tiểu tử kia, hòm đựng cái gì, ta đi lấy về cho ngươi.”

Khanh Trần mừng rỡ, hỏi:“Là một cây trâm, có thể tìm trở về?”

Tạ Vệ trở lại cởi bỏ cương ngựa:“Địa bàn này người nào kiếm cơm ăn bao nhiêu ta còn biết, cũng có chút giao tình. Ngươi chỉ nói cho ta bộ dáng cây trâm kia.”

Khanh Trần nói:“Là một ngọc trâm thiển bích sắc, đầu trâm điêu khắc đóa mây bay, kỳ thật bộ dáng thực ngắn gọn, vân của cây trâm vừa thấy giống như ngọc kiếm tinh xảo, ngọc chất chạm trổ cũng không tệ lắm.”

“Mây bay?” Tạ Vệ dừng một chút hỏi:“Còn có chỗ nào khác biệt nữa không?”

Khanh Trần thấy hắn hỏi, liền đáp:“Lại nói cây trâm này cũng có chỗ đặc biệt, mây bay kia trời nắng thì thiển bích sắc, ngày mưa lại biến thành màu tím mênh mông, nếu là đặt lên tay cũng sẽ hiện ra màu tím nhạt như ẩn như hiện, lấy cái này phân biệt thật giả.”

“Cái gì?” Tạ Vệ đột nhiên mày kiếm giương lên, trên mặt hiện lên nỗi kinh ngạc.

Khanh Trần khó hiểu nhìn hắn:“Sao vậy, có cái gì không ổn?”

Kinh ngạc trên mặt Tạ Vệ tạm biến mất, lập tức khôi phục bình thường:“Không có gì, ngươi chờ, ta rất nhanh sẽ trở về.”

Khanh Trần nhìn Tạ Vệ quất ngựa mà đi, cảm thấy hôm nay hắn có chút là lạ, cũng không nghĩ nhiều gì, nhún nhún vai xoay người trở về phòng.

Chỉ chốc lát, có người nhẹ nhàng gõ cửa, Khanh Trần mở cửa, cũng không phải Tạ Vệ trở về, là Tố nương. Tố nương gần ba mươi, xuất thân thanh lâu, là một tay hảo tỳ bà. Tạ Kinh cùng nàng quen biết trong chốn phong trần có chút đầu cơ, vì nàng chuộc thân thu làm thiếp thất, nay liền ở Tứ Phương lâu hỗ trợ quản lý sự vụ trong ngoài.

Tố nương vào cửa quay qua Khanh Trần làm lễ, nói:“Ninh công tử, đêm nay có khách nhân bao nhã tòa lầu 3, muốn nghe cầm của Văn Yên cô nương, ta tới hỏi Văn Yên cô nương có rảnh rỗi hay không ?”

Khanh Trần thuận miệng hỏi:“Là loại người nào?”

Tố nương đáp:“Sai người truyền lời là Thập Nhị hoàng tử, nói là có sáu bảy vị khách nhân, gọi hai loại rượu ‘Bích la’ cùng ‘Thanh trúc’, chỉ cần chuẩn bị mấy thứ đồ ăn tinh xảo, trà là trà tốt, muốn thanh tĩnh, cho nên đem toàn bộ lầu 3 đều bao hết.”

DẠ Thiên Li? Khanh Trần mi tâm khẽ nhếch, hắn làm sao lại đến Tứ Phương lâu bao nhã tòa, còn chỉ ra muốn nghe cầm của Văn Yên? Nếu nói đi, có chút lo lắng hắn nhận ra mình, lúc trước rời đi phủ Thất hoàng tử sợ hắn giữ lại, có thể nói là đi không từ giã, hiện tại nhớ tới còn có điểm áy náy. Nếu để cho hắn gặp được, nói không chừng còn bị hắn mắng té tát. Huống chi, nếu bị hắn nhân ra thân phận, toàn bộ Tứ Phương lâu đều biết mình là nữ tử, đây chẳng phải là phiền toái sao?

Liền nói với Tố nương:“Văn Yên đêm nay có việc, sợ là không thể đi qua, ngươi nghĩ cách chối đi.”

“Như thế......” Tố nương nói:“Không biết Văn Yên cô nương ngày nào rảnh rỗi, người tới nói Thập Nhị hoàng tử tới là vì nghe cô nương chơi cầm, nếu là hôm nay không được, liền để ngày khác, muốn chúng ta cho một cái hẹn.”

“Vậy sao?” Khanh Trần nhịn không được nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ, nói với Tố nương: “Quên đi, như thế cũng phải gặp người, ta đi gặp Văn Yên nói với nó, để hôm nay đi.”

Tố nương đáp ứng đi xuống an bài, Khanh Trần một người đứng ở trước bàn, gió thu ào ào dẫn theo hàn ý, xuyên qua cửa sổ mà đến, thổi quần áo nàng phiêu diêu, không thể trốn hai người bọn họ cả đời, cũng chỉ đành “binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn” .

Đang lúc suy tư làm thế nào để không bị nhận ra, nghe được Tạ Vệ gõ cửa:“Văn Thanh, là ta.”

Khanh Trần trong lòng vui vẻ, vội vàng mở cửa, thấy hắn liền hỏi:“Tìm được rồi?”

Tạ Vệ từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ:“Ngươi xem có phải là thứ này?”

Khanh Trần mở ra, vừa thấy, đúng là cây vân văn trâm kia, cười nói:“Đúng rồi, may mắn tìm trở về , bị người đánh cắp đi ngươi đều có thể đòi lại, bội phục bội phục.”

Tạ Vệ không trả cây trâm lại nhìn nàng, hỏi:“Đây là của ngươi?”

Khanh Trần thuận miệng nói:“Đúng vậy.”

Tạ Vệ nói tiếp:“Đây là vật của nữ tử.”

“Ách......” Khanh Trần chỉ lo vui sướng, thình lình bị hắn hỏi lại, vội vàng thu liễm tâm tư:“Này...... Kỳ thật là của xá muội Văn Yên .”

Tạ Vệ nhìn thẳng ánh mắt của nàng:“Lâu như vậy ta còn chưa thấy qua Văn Yên, chỉ nghe qua cầm của nàng, khi nào thì giúp ta dẫn kiến một chút đây?”

Khanh Trần trong lòng thầm mắng mình đắc ý vênh váo, lẳng lặng cười nói:“Tốt, đến lúc đó còn muốn nàng giáp mặt hướng ngươi nói lời cảm tạ đấy.”

Tạ Vệ có chút đăm chiêu, chỉ chỉ ngọc trâm trong hòm:“Văn Thanh, thứ ta mạo muội hỏi, có cây trâm này đến từ chỗ nào?”

Khanh Trần ngẩn người, cây trâm này là ở trúc ốc trước kia, bởi vì không có cái gì vấn tóc dài, cho nên nàng vẫn tùy thân mang theo. Nàng cúi đầu không nói, hết sức ở trong trí nhớ “Phượng Khanh Trần” tìm tòi lai lịch cây trâm, chỉ có cảm giác là có người tặng cho, nhưng người đó chỉ là một mảnh mơ hồ.“Không nhớ được.” Nàng âm thầm nói thầm một tiếng.

“Cái gì?” Tạ Vệ hỏi.

“Không có gì.” Khanh Trần ngẩng đầu cười nói:“Cây trâm này là có người tặng cho.”

“Người nào?” Tạ Vệ lập tức hỏi.

Khanh Trần đáp không được, ra vẻ mê hoặc:“Này...... Thứ cho Văn Thanh không tiện nói rõ.”

“Đây là vì sao?” Tạ Vệ lại hỏi.

Khanh Trần hơi nhếch mi, cũng bị hỏi á khẩu không trả lời được, chống chế: “Tạ huynh giống như đối với cây trâm này cảm thấy thực hứng thú, lại là vì sao?” Không bằng đảo khách thành chủ, tự mình tới hỏi, để cho hắn đáp.

Tạ Vệ sửng sốt, lập tức cười nói:“Không có gì, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút.” Đứng dậy nói:“Nếu thứ này tìm trở về , ta cũng sẽ không ở lại.”

Tạ Vệ cáo từ đi ra ngoài, Khanh Trần đem cây trâm trong tay nhìn nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra nguyên cớ, liền bỏ qua mặc kệ. Chuyện tình không rõ ràng, hao tâm tốn sức làm gì, nên biết đến lúc sẽ biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.