Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 20: Thiên bất dung gian, Xích Hoa viện bị hỏa thiêu Đến Mã Thạch cương, Hán Thọ Đình Hầu báo mộng




Sẽ không phải là ra ngoài tìm nam nhân chứ? Ừ, cái này cũng có thể lắm, bằng không làm thế nào giải thích được tại sao nàng ta về trễ như vậy? Chậc chậc, thật đúng là không nhìn ra, mặt ngoài thì là một cô nương trong sạch thuần khiết, lại không thể ngờ được hóa ra bên trong lại là dạng nữ nhân lẳng lơ thế này. (mấy tên này chả biết j mà đòi phán xét vớ vẩn, thần kinh!)

"Nếu không động thủ nữa thì ta sẽ trở về phòng." Huyết Đại đi đến trước cửa khách điếm, lạnh lùng nhìn đám người đang trốn trong góc mà nói, lúc trước bọn hắn lén lút theo dõi nàng đã biết nên cố ý thả chậm cước bộ chờ bọn họ hành động, kết quả lại không nghĩ rằng bọn hắn vẫn bảo trì im lặng không ra tay.

Ặc, đây là tình huống gì vậy? Mấy tên lưu manh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều bị tình huống trước mắt làm cho há hốc mồm.

"Lão đại, chúng ta bị phát hiện rồi, cứ lên đi." Sau khi bọn hắn mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, một tên đưa ra kết luận. (amen lại có thêm một lũ đầu đất k biết quý mạng sống ==)

"Cô nương can đảm thật đấy, nếu đã bị ngươi phát hiện vậy thì cũng đừng trách bọn ta không nương tay." Lão bản của khách điếm, cũng chính là lão đại của bọn chúng, đứng ra nói.

Một tên khác cũng lao ra bổ sung: "Tiểu nương tử, nếu ngươi ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, chúng ta sẽ không làm khó ngươi mà ngươi cũng có thể theo chúng ta hưởng phúc, bọn ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, không cần phải đi tìm kiếm nam nhân khác."

"Các ngươi không cần nhiều lời, cùng lên đi." Không để ý tới bọn hắn hồ ngôn loạn ngữ, nàng chỉ thầm nghĩ mau chóng giải quyết xong còn về phòng nghỉ ngơi.

"Lão đại, nàng đây là đáp ứng rồi sao? Chúng ta cùng tiến lên thì nàng chịu nổi sao?" Một tên dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn dung nhan yêu mị của Huyết Đại, nuốt nuốt nước miếng, quay sang hỏi tên nam nhân đứng bên cạnh.

"Mỗi ngày ngươi ngoại trừ đùa giỡn nữ nhân ra thì biết làm gì hả? Cẩn thận có ngày chết ở trên giường nữ nhân cũng không biết tại sao đâu." Lão đại kia khinh thường nhổ một ngụm nước bọt vào người hắn, khinh bỉ nói.

Huyết Đại thật sự không thể chịu được nữa, vươn tay kết một cái ấn, trong lòng niệm một câu chú ngữ liền phất tay về hướng mấy người đó, giống như có một luồng khí kình vô hình bao vây bọn chúng bên trong, trong nháy mắt tất cả bọn chúng đều biến mất theo luồng khí kình như chưa từng có người xuất hiện ở đó, đây chính là kết quả của bọn chúng không có mắt dám chọc vào nàng.

Thoáng một cái mấy ngày đã qua, đám người bị nàng bỏ rơi phía sau đều lục tục chạy tới, ngày mai mới là ngày hoa nở cho nên tất cả mọi người sẽ ở trấn Mạc Bắc nghỉ ngơi một đêm.

Vốn là một trấn nhỏ vắng ngắt nhưng bởi vì gần đến ngày hoa nở mà trở nên phi thường náo nhiệt, những người có quyền thế của các quốc gia đều tề tựu đông đủ, trong lúc nhất thời, trên đường cái người người qua lại đông đúc, có người vội vàng kết giao bằng hữu, có người vì leo cao mà làm loạn lấy lòng, có người thì đi theo sau lưng vương công quý tộc nịnh hót, tóm lại là đủ loại màu sắc hình dạng gì cũng có.

Huyết Đại ôm Tiểu Mao Cầu đi ở trên đường cái, đối với phi thường náo nhiệt trên đường không thèm ngó tới, nàng ra đây vì cho là trong khách điếm có quá nhiều người, mà nàng lại là người thích yên tĩnh nhưng lại không thể bắt từng người một im lặng được, không nghĩ tới bên ngoài còn nhiều người hơn.

"Ta nói Cửu đệ à, không nghĩ tới ngươi cũng tới nơi này, không phải là cũng muốn tới giành thất sắc chi liên chứ, ai, đừng trách đại ca không nhắc nhở ngươi, bằng công phu mèo quào của ngươi vẫn là nên sớm quay về phủ đi, chờ đại ca đoạt được rồi không chừng nể tình huynh đệ sẽ cho ngươi nhìn qua một cái, để cho ngươi nhìn đã mắt." Người nói chuyện chính là Lan quốc Đại hoàng tử Mặc Tử Hằng, cũng là thái tử một nước, đứng bên cạnh hắn là một cô gái mặc cung trang kiều diễm.

Mặc Thanh Vân cúi đầu không dám nhìn thẳng nam tử quý phái trước mặt, hai bàn tay thon dài trắng nõn xoắn xuýt một chỗ, ngập ngừng nói: "Đại, đại ca, ngươi không nên xem thường Thanh Vân, ngày mai Thanh Vân nhất định sẽ hái được tuyết liên, tặng nó cho Huyết Đại tỷ tỷ."

Nghe hắn vừa nói thế, Mặc Tử Hằng nhất thời đứng lên cười ha ha, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn nói: "Thật là buồn cười, hôm nay nhân tài tam quốc đều tụ tập ở chỗ này, sao có thể để cho một kẻ ngu ngốc như ngươi đoạt được hoa? Ngươi là xem thường người khác không để mắt ngươi? Cũng không đi soi mình vào nước tiểu mà nhìn, toàn thân cao thấp không có lấy một điểm nào dễ coi, ngươi còn có thể làm được cái gì?" Ý tứ khinh bỉ đặc biệt rõ ràng, mà hắn vừa dứt lời thì người chung quanh cũng phá ra cười. (ta phi thằng cha này, thái tử mà ăn nói thế à, mong Vân ca sớm cho nó 1 trận đi =_=)

Mặc Thanh Vân nghe thấy hắn nói lời cay nghiệt với mình như vậy cũng không khỏi không tức giận, nắm chặt quả đấm hướng Mặc Tử Hằng quát: "Các ngươi không được xem thường ta, ta nhất định sẽ hái được Tuyết Liên!" Người chung quanh càng lớn tiếng cười, mặt Mặc Thanh Vân giờ phút này lúc trắng lúc xanh, Đông Phương Ngưng thấy vậy cũng liền lôi kéo cánh tay hắn kéo hắn ra khỏi vòng xoáy cười nhạo và nước miếng thô tục.

Huyết Đại ẩn lẫn trong đám người cũng nhìn thấy cảnh này, nghe được tên ngốc kia nói muốn hái được hoa rồi tặng cho mình, trong lòng có xúc động nho nhỏ, không nghĩ tới tiểu tử ngốc này lại rất nghĩa khí, lúc Mặc Thanh Vân bị Đông Phương Ngưng kéo đi thì nàng cũng rời đi, một mình tìm chỗ yên tĩnh đi tới, giờ phút này chỉ có chỗ đó mới anh tĩnh nhất đi.

Ngày thứ hai, Huyết Đại dậy rất sớm, vừa đi trên đường vừa nhìn, đã có rất nhiều người đã dậy từ sớm, tất cả đều kéo về đỉnh núi Tuyết Sơn. Đỉnh Tuyết Sơn, được đồn đãi là một chốn hư vô, ảo mà lại thật, thật mà lại ảo, có thể thuận lợi đến Tuyết Sơn có rất nhiều người, nhưng có thể chân chính lên được tới đỉnh Tuyết Sơn lại không có mấy người, nhìn thấy được thất sắc chi liên lại càng ít hơn, thử hỏi người nào sẽ nguyện ý đem tất cả công sức mình vất vả mới đạt được đưa cho người khác nhìn? Nói ra chỉ mang đến họa sát thân, cũng không phải là ngại mệnh dài.

Huyết Đại một thân bạch y đi lẫn vào trong đám người, giống như lúc trước, đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm, nhưng duy nhất lần này là ngoại lệ, lần này không có bao nhiêu người chú ý tới nàng, trong lòng mọi người bây giờ hái được Tuyết Liên mới là quan trọng.

Sau gần hai canh giờ cuốc bộ, đoàn người rốt cuộc đã đến dưới chân núi, rối rít lấy hành lý của mình xuống, lấy ra áo bông đã chuẩn bị từ sớm mặc chỉnh tề rồi mới hướng trên núi bò đi.

Trên tay Huyết Đại không có bất kì vật gì, ngay cả tên tiểu tử kia cũng bị nàng để lại khách điếm, lần này nàng mang theo mục đích nên phải tới trước mọi người, mang theo nó thật sự có chút bất tiện, hơn nữa lấy tu vi cường hãn của nó, nó không đi hại người khác đã là may lắm rồi, còn ai có thể tổn thương nó đây?

Nàng chỉ khoác một chiếc áo đơn, phi thân lên đỉnh núi, trong chốc lát liền xuất hiện ở đỉnh núi, bỏ xa những người phía sau.

Trên đỉnh núi, hàn khí tập kích, bốn phía đều giống như những hầm chứa đá bên trong có sương mù trắng xóa, nhìn qua vô cùng lạnh, nhưng Huyết Đại chỉ mặc một chiếc áo đơn đứng ở nơi đó, dường như không biết lạnh là gì, thậm chí một chút lạnh lẽo nàng cũng không cảm giác được, không chỉ như thế, ngược lại nàng lại cảm thấy rất thích thú, nhiệt độ nơi này giống như đặc biệt vì nàng mà có, ôn hòa vừa vặn. (ặc, tỷ quá bt r ==)

Gọi nơi này là Tuyết Sơn, không chỉ vì toàn bộ núi đều phủ tuyết trắng mà còn vì màu trắng mênh mông không bờ bến, những bông tuyết bay lả tả rơi xuống, một mảnh bông tuyết bay trên không trung tạo thành rất nhiều loại tư thế, hoặc bay lượn, hoặc quanh quẩn, hoặc thẳng tắp rơi xuống mặt đất, một tầng lại một tầng, bởi vì quanh năm tuyết đọng mà sâu vài thước, người đi ở phái trên không cẩn thận thì sẽ bị chôn nửa người.

Mà có chỗ còn có thể chôn được cả người xuống, nếu không có công phu tốt thì nhất định sẽ rất khó đi, vì vậy dựa vào độ lún của bước chân trên mặt tuyết có thể đoán được tu vi của một người.

Huyết Đại lẳng lặng liếc nhìn cảnh sắc xung quanh, không biết là nguyên nhân gì, nơi này đem lại cho nàng cảm giác quen thuộc, cùng với Ma Vực sâm lâm rất giống nhau, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

"Ai, rốt cuộc cũng lên tới nơi, Yên Nhiên, tới, ca ca kéo muội lên." Thái tử Lan quốc Mặc Tử Hằng đi lên trước rồi quay lại vươn tay đỡ cô gái sau lưng, cô gái mặc một thân cung trang, bên ngoài khoác áo lông cừu, nghe lời vươn tay tới trong tay nam tử, mượn lực của hắn trèo lên.

Sau đó cũng có người lục tục kéo đến, Huyết Đại không muốn chậm trễ thời gian nữa, xoay người hướng ngược lại bắt đầu đi, nàng nhất định phải tìm được thất sắc chi liên trước bọn họ mới có thể trị được bệnh cho Mân Côi.

Bước chân nhẹ nhành linh hoạt đạp trên nền tuyết trắng, đám người mới vừa lên tới nơi nhìn thấy nàng cũng không khỏi cảm thấy kì quái, mới vừa rồi lúc ở dưới chân núi bọn họ rời đi hết rồi nàng vẫn còn đứng yên không nhúc nhích, nhưng bây giờ nàng lại trở thành người đầu tiên đến đỉnh núi, thật là không thể nghĩ ra nàng làm điều đó bằng cách nào.

"Các ngươi mau nhìn!" Trong đám người, có người chỉ vào bóng lưng đang đi xa dần của Huyết Đại mà la lớn.

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của người kia, cũng chính là mặt đất nơi Huyết Đại vừa đi qua, trên mặt tuyết trắng sạch sẽ không hề có một dấu chân nào lưu lại, mọi người không tin được dụi dụi mắt, nhìn lại vẫn là cảnh kia.

Trời ạ, cô gái kia có phải là người không vậy? Bọn họ cũng không phải là không nghĩ đến trên đời này không có tuyệt thế cao thủ tồn tại, nhưng mà cũng sẽ không có cao thủ nào đi trên mặt tuyết dày vài thước mà không để lại một chút dấu vết nào chứ? Hơn nữa còn là một cô gái còn trẻ như vậy, nghe thôi đã khiến người người sợ hãi.

"Nàng nhất định không phải là người..." Thái tử Lan quốc liếc nhìn dấu chân hãm sâu dưới tuyết của mình, coi lại người đã đi xa kia, không hề có một dấu bước chân nào lưu lại, không thể tin được lẩm bẩm một mình.

Cứ như vậy một đoàn người kết hợp thành một đội ngũ đông đảo hướng nơi xa bước đi, tìm kiếm khắp đỉnh Tuyết Sơn, muốn nhanh chóng tìm được Tuyết Liên mà người người mơ ước đầu tiên.

Bọn người Thượng Quan Cẩn Nam cũng lẫn ở trong đám người, chẳng qua là hôm nay nhìn hắn có chút không cao hứng, cũng không để ý cô gái phía sau đang nói chuyện với hắn, cũng không thèm quay đầu liếc nàng ta lấy một cái.

Nội tâm Thượng Quan Cẩn Du như đưa đám, kể từ khi đi khỏi Ma Vực sâm lâm ca ca cũng chưa từng để ý mình, dọc theo đường đi càng không thèm nói với mình một câu, hại nàng phải câm nín một đường, mà tất cả chuyện này đều do cô gái áo trắng che mặt kia ban tặng, nghĩ đến đây càng thấy không thoải mái, nàng âm thầm thề, chờ khi tìm được cơ hội nhất định sẽ xử lí nàng ta thật tốt, nhất định là thế. (mơ đi cưng, cho mi tu luyện thêm mấy trăm năm cx k đánh nổi Huyết tỷ nhá, hừ hừ)

Mạc Bắc Tuyết Sơn, tinh anh tam quốc đều tề tựu, mọi người đều tâm tâm niệm niệm muốn tìm đến đỉnh Tuyết Sơn, đoạt được thất thải chi liên, lời đồn về tuyết liên này, có người nói nó có thể khiến ngươi cải lão hoàn đồng, có người nói nó có thể khiến ngươi trường sinh bất lão, còn có người nói nó còn có thể chế thành thuốc giải bách độc, chỉ cần một cánh hoa mà có thể cứu được nhiều người, thậm chí còn nói đóa Tuyết Liên kia là thần vật, ăn vào có thể thành tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.