Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 14: Đả Vô Thường Xích Quỷ, Đức Kiệt cứu người hoạn nạn Đôi vòng ngọc Thấu Lục, Lam Y răn kẻ gian tham




Bóng đen cầm trên tay một bình sứ màu trắng, hắn rón rén ngồi xuống mép giường khắc hoa, cẩn thận kéo chăn ra, một tay xoa nhẹ lên cái mông mềm mại của nữ tử, tay còn lại tìm kiếm thắt lưng quần lót của nàng.

Cơ thể Mộc Ly Trong nháy mắt cứng đơ, đầu óc thoáng cái hoàn toàn thanh tỉnh, cả trái tim nhảy vọt lên tới cổ họng, kéo theo sự đau đớn trên mông, nhưng lặp tức nàng lại lật người xem như không có chuyện gì ngủ tiếp, lông mi run rẩy như cánh bướm, nhưng vẫn không hề mở mắt ra.

Từ đầu tiên vang lên trong đầu chính là có người cướp sắc rồi, hơn nữa còn cướp trên người Anh Mộc Ly nàng.

Cho đến khi một đôi tay to sờ lên thắt lưng quần lót của nàng, Mộc Ly không thể nhịn được nữa, mà cũng không muốn nhịn. Lúc này mới sờ soạng lôi một con dao nhỏ từ dưới gối lên, ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt rồi vụt mất, nàng nhanh chóng lật mình chắn ngang cổ họng người tới, quát khẽ: "Người nào?"

"Là ta." Hai chữ đơn giản, giọng nói trầm thấp mà hữu lực, người tới nghiêng người tránh thoát khỏi con dao nhỏ của nàng, cúi đầu cười nói: "Năng lực cảnh giác như vậy, ta đã trèo lên giường của nàng rồi."

"Vũ Tiêu Nhiên?" Mộc Ly không thể tin khẽ gọi một tiếng, không để ý đến câu nói kia của hắn, trái tim vốn luôn lo lắng đề phòng, trong nháy mắt được buông lỏng.

"Ừ." Đáp một chữ thật nhẹ, tay Vũ Tiêu Nhiên lần tới lung quần của Mộc Ly, kéo một cái, lặp tức cảnh xuân bày hết ra ngoài.

"Á! Cái đồ ngựa đực nhà ngươi, ngươi muốn làm gì?!" Kêu khẽ một tiếng, Mộc Ly kéo chăn đắp lên người mình, một đôi mắt như nước, trong đêm đen tỏa sáng lấp lánh, tức giận nhìn chằm chằm hắn.

Vũ Tiêu Nhiên ngẩng đầu đối diện với sự hoảng hốt của nàng, thở dài một tiếng, ra tay nhanh như chớp, nháy mắt đã điểm hai đại huyệt của Mộc Ly: "Ta không phải ngựa đực, nếu nàng muốn, ta không ngại ngày ngày cùng với nàng. . . . . . ."

Môi mỏng thoáng hiện một nụ cười quỷ dị, hắn cúi người, in lên môi Mộc Ly một cái hôn, người nàng không thể cử động, miệng không thể nói, chỉ có thể liều mạng dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng hắn, nhưng trong lòng thì sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Hơn nửa đêm, hắn chạy đến chỗ nàng làm gì chứ? Còn điểm huyệt đạo của nàng, cũng không phải là muốn. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.