Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 10: Loạn náo Hoàn Gia quán, quái khách anh hùng gặp gỡ Đại phá Kim Cương tự, ác tăng đại đạo hết đời




Editor: Ôp

Hàn Hàn theo giọng nói nhìn sang, chỉ thấy Ngô Trần thị mặt đầy lo lắng đi tới, trong miệng quở trách: "Ta nói ngươi đứa bé này, chuyện lớn như xây phòng như vậy tại sao không thương lượng cùng người trong nhà một tiếng, nói xây liền xây? Việc này bắt đầu từ khi động thổ phải chọn trước ngày lành, đến Từ Đường cúng tế thiên địa tổ tông mới được, nếu không sẽ có điềm xấu, chính là tai ương đổ máu đấy!"

Hàn Hàn nhướn mi, thế nào điểu nhân (câu chửi) này há miệng liền phun đầy phân như thế!

Người thợ cầm đầu vừa nghe lời này thì không vui: "Ta nói này đại tẩu tử, lời này chính là không đúng! Chúng ta đã xây nhiều nhà cửa quang năm, chẳng lẽ còn không biết ngày nào có thể động thổ hay không sao? Hôm nay chính là ngày tốt để xây phòng, có điềm xấu gì chứ?" Cái gì tai ương đổ máu, đây không phải là nguyền rủa bọn họ sao!

Ánh mắt Ngô Trần thị cũng không nhìn hắn một cái: "Ta nói chuyện cùng đại chất nữ (cháu gái lớn) của ta, ngươi đi theo một bên nói năng lung tung làm gì? Ngươi là kẻ nhà ta trả bạc đến làm việc, chỉ để ý nghe phân phó là được, nơi nào có chỗ cho ngươi chen miệng vào!"

Hàn Hàn căn bản là lười để ý đến nàng, nghiêng đầu về phía người thợ công nói: "Hôm nay khổ cực các đại ca rồi, các vị nhanh chóng khởi công đi, phần cơm buổi trưa nhà ta sẽ trông nom, rau xanh bánh bột ngô, chắc chắn có thể ăn no!"

"Ai nha, ta nói nha đầu ngươi sẽ không đủ sống qua ngày được đâu, nhiều nhân công thế này ngươi phải làm bao nhiêu thức ăn mới được, không được, ta không thể mặc kệ ngươi được, ngươi không có nương, ta chính là nửa nương của ngươi, sau này phải nghe ta mới được, ta không thể để cho ngươi chịu thua thiệt!" Ngô Trần thị nói rất tự nhiên.

Có Hàn Hàn phân phó, các công nhân không để ý tới Ngô Trần thị nữa, vội vàng bắt tay vào làm việc.

Mộ Dung Ý đang tản bộ trong vườn rau, nghe động tĩnh, trong lòng không yên, lắc lắc tiểu thân thể đi ra ngoài nhìn.

Vừa thấy Mộ Dung Ý, Hàn Hàn cười tươi siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: "Hôm nay trong nhà lộn xộn, đệ ngại phiền toái thì đi tìm bọn Tiểu Tráng mà chơi, buổi trưa tỷ làm bánh thịt bột ngô cho đệ, nhớ về ăn."

"Bánh thịt bột ngô?" Trước mắt Ngô Trần thị sáng lên, "Kim Ca đang nghĩ muốn ăn bánh thịt bột ngô đây, ta vẫn là mang về nhà cho Kim Ca ăn đi, đó mới đúng là đệ đệ thật sự của ngươi ngươi, ngươi không thể nhận thức kẻ lung tung nào làm người thân thích được, ai biết bọn họ có phải suy nghĩ xấu xa gì mới kết thân cùng ngươi hay không chứ." Nhìn Mộ Dung Ý một thân sạch sẽ mặc áo bông dài mới tinh, Ngô Trần thị đã cảm thấy chướng mắt, Kim Ca của mình còn chưa mặc chỉnh tề như vậy đâu!

"Kẻ lung tung?" Hàn Hàn nâng người lên, ôm thân thể nho nhỏ của Mộ Dung Ý vào trong ngực, giương thẳng mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Trần thị, "Lời nói này của Nhị thẩm thật là có ý tứ, cháu gái cũng đang rất kỳ quái đây, gia đình hai chúng ta đã mười năm không lui tới nhỉ? Sao đột nhiên thím lại đến đây thế? Không biết ý thím 'kẻ lung tung' và ‘người có ý xấu' là chỉ ai vậy? Ta nhớ lần trước ta và nãi nãi bị bệnh thiếu chút nữa phải chết, hình như thím cũng không tới liếc mắt nhìn một cái, càng không nhớ thím là ‘nửa nương’ của ta đâu? Chẳng lẽ thím cảm giác mình giống như nương của ta, đã an nghỉ ở dưới đất, mặc kệ chuyện nhân gian nên bất chấp tất cả tới nhìn chúng ta? Ý là như thế này sao, nhưng sau này thím vẫn nên yên tâm an nghỉ dưới lòng đất đi, khi tỉnh dậy lại không chịu được phơi nằng giữa ban ngày."

Lời nói này của Hàn Hàn không lưu lại nửa điểm tình cảm nào, Thanh Phong là đệ đệ nàng nhận định, nói cái khác có thể, nói về đệ đệ của nàng thì không được!

Mộ Dung Ý mím môi, vùi ở trong ngực Hàn Hàn không nói lời nào, rũ mắt, không biết nghĩ cái gì.

Hàn Hàn trấn an vuốt vuốt đầu nhỏ của Mộ Dung Ý, biết hài tử đều nhạy cảm, tên tiểu tử này lại kiêu ngạo như vậy, sợ hắn nghe được trong đầu lại không thoải mái, vội vàng an ủi: "Đệ đừng nghe nàng nói bậy, tỷ tỷ chỉ có một đệ đệ là ngươi, làm gì có những kẻ thân thích lung tung kia!"

Gương mặt Ngô Trần thị nhất thời sung huyết, ánh mắt trừng lớn, đưa tay chỉ vào Hàn Hàn: "Ngươi là đồ tiểu tiện chân (tiếng chửi thời xưa), thật đúng là một đứa không có nương dạy dỗ! Lời này mà ngươi cũng có thể nói với trưởng bối được nữa!"

Tròng mắt Mộ Dung Ý run lên, một đạo sát khí chợt lóe ra.

Hàn Hàn hoàn toàn đối với cái loại "mọi việc của mình đều đúng" này thật sự hết ý kiến: "Ta là người không có nương dạy, nhưng thấy ngươi còn biết kêu ngươi một tiếng Nhị thẩm, ngươi đúng là một kẻ có nương dạy bảo đấy, sao thấy vãn bối của mình ngược lại một miệng đều phun phân thế? Chẳng lẽ nói đây chính là con mẹ nhà ngươi gia giáo, vậy thì thật sự dạy sai lệch gì cho ngươi rồi? Còn có, hiện tại ta xây phòng nấu cơm đều là nghe Tào chưởng quỹ tửu lâu Như Ý an bài, ngươi có ý kiến gì thì đi tìm Tào chưởng quỹ nói đi, nói cho ngươi biết, chỗ này của ta từng viên gạch từng mảnh ngói đều được đếm cẩn thận, vạn nhất mất đi một ít bị Tào chưởng quỹ tra ra, ta cũng sẽ không nói dối để bao che cho người khác!" Nói xong nghiêng đầu về phía thợ xây nhà cao giọng: "Các vị đại ca cũng nên để ý điểm này, ngàn vạn lần đừng khiến cho tay chân không sạch sẽ lấy đi gì đó của bọn ta, đến lúc đó sẽ không giao phó tốt cho Tào chưởng quỹ."

Những thợ ngoã này vốn đã có ý kiến với Ngô Trần thị, bây giờ vừa thấy điệu bộ cùng những lời nói kia, lập tức hiểu rõ cong cong quẹo quẹo (ẩn ý) bên trong, cùng nhau lên tiếng: "Hàn Hàn cô nương cứ yên tâm đi, nếu có kẻ tay chân không sạch sẽ bọn ta lập tức tiến đánh, tuyệt sẽ không làm cho Tào chưởng quỹ lo lắng."

Ngô Trần thị tức giận hộc máu: "Ngươi tiểu đề tử này nói người nào tay chân không sạch sẽ?"

Hàn Hàn nháy mắt: "Ta chỉ muốn nói với người không biết xấu hổ đến ngay cả Phong Phong nhà ta cũng muốn tranh giành đồ ăn, kẻ có kiến thức hạn hẹp chưa biết chừng sẽ làm ra chuyện tình gì, chẳng may chọc giận Tào chưởng quỹ, khiến ngài không muốn xây nông trường ở đây nữa, không phải là tổn thất cho thôn chúng ta sao? Ngươi nói có đúng hay không Nhị thẩm? Ối, ta nói kẻ có kiến thức hạn hẹp kia cũng không phải là ngươi, ngươi ngàn vạn lần chớ suy nghĩ nhiều. Người giống như Nhị thẩm được dạy bảo trong gia đình gia giáo lễ nghĩa như vậy, làm sao kiến thức hạn hẹp đây, ha hả, ta còn có việc bận, cũng không bồi ngươi nữa, tự ngươi đi dạo đi." Nói xong ôm Mộ Dung Ý bước đi.

Ngô Trần thị suýt nữa bị những lời này làm sặc chết, nhìn xung quanh mọi người đang cười nhạo chỉ trỏ vào mình, chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực, vội vàng dậm chân một cái rồi chạy mất.

**

Dưới sự giúp đỡ của Lâm thẩm, Hàn Hàn an bài cho mọi người dùng xong cơm trưa, sau đó yên lặng thu thập chén đũa, suy nghĩ đến việc Ngô Trần thị nháo loạn hôm nay, chắc chắn nàng ta sẽ không dừng lại như vậy, bây giờ mình lười phải ứng đối người đàn bà chanh chua kia, phải nghĩ sách lược vẹn toàn mới được.

Nghĩ như vậy, lại đến tìm thôn trưởng.

"Không phải trong nhà của ngươi đang xây sao? Ngươi không ở nhà nhìn, tại sao tới đây?" Thôn trưởng kinh ngạc nhìn Hàn Hàn.

Hàn Hàn cúi đầu vân vê vạt áo: "Buổi sáng Nhị thẩm ta tới đây bảo hôm nay không nên khởi công, sẽ có tai ương đổ máu, nhưng mà hôm nay khởi công là ngày Tào chưởng quỹ chọn ra, ngài ấy nói hôm nay là ngày hoàng đạo. Ta. . ." Hàn Hàn ấp a ấp úng nói, nhìn thôn trưởng một chút, có phần nhát gan, "Ta cũng không biết lấy ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào, nên tới đây nói một tiếng cùng thôn trưởng bá bá, ngài biết nhiều, giúp ta cái chủ ý gì đi."

Vốn dĩ trong lòng Thôn trưởng có chút không được tự nhiên vì Hàn Hàn không thông báo một tiếng đã khởi công, lúc này nghe Hàn Hàn nói như thế, mọi chuyện đều là ý tứ của Tào chưởng quỹ, lập tức trong lòng cảm thấy sáng tỏ ra nhiều: "Tào chưởng quỹ làm chuyện đại sự, làm sao phạm phải sai lầm chứ? Tào chưởng quỹ nói hôm nay là ngày lành, thì chính là ngày lành, Nhị thẩm kia của ngươi chỉ là một phụ nhân, hiểu được cái gì! Không cần để ý tới nàng, nghe Tào chưởng quỹ phân phó là được."

"Vâng." Hàn Hàn cúi đầu, khéo léo đáp ứng.

Thấy Hàn Hàn đặt mình ở phía trước Tào chưởng quỹ và Nhị thẩm của nàng, chịu nghe ý của mình, thôn trưởng phi thường hài lòng đối với hành động sáng suốt này của Hàn Hàn, rèn sắt khi còn nóng, lại nhân cơ hội gõ mấy câu: "Ta nghe nói buổi sáng ngươi tranh chấp với Nhị thẩm ngươi? Nói thế nào nàng cũng là Nhị thẩm ngươi, chỉ có nàng nói ngươi nghe, tại sao có thể ở trước mặt mọi người chống đối lại nàng đây? Truyền ra ngoài, sẽ bị người khác cho là người trong thôn chúng ta không có giáo dưỡng! Chuyện này làm sao có thể! Ngươi đừng tưởng rằng cùng Tào chưởng quỹ có liên hệ, lập hiệp ước, mà có thể không đặt các trưởng bối ở trong mắt, đừng quên, cho dù lợi hại thế nào đi nữa, cũng là người được thôn chúng ta lưu lại, có điều phải lưu lại lễ giáo trong thôn đi!"

Thật sâu trong ánh mắt của Hàn Hàn xẹt qua một tia khinh thường: "Con mẹ nó, thúi lắm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.