Kiều Thượng Đính Ước Kiều Hạ Ái

Chương 23: Trên đời này không gì là không thể




Tại sao người ôm ngài không phải là Phụ vương nha?

Ah?

Chân Diệu phát hiện người nào đó đang ôm nàng, mặt đen đến bốc khói.

La Thiên Trình chật vật xoay đầu, một chữ một nói: “Tiểu tử, ngươi lặp lại lần nữa?”

Cảnh ca nhi nhìn La Thiên Trình một cái, chợt liền nhào tới trên người Chân Diệu, bởi vì Chân Diệu vẫn còn ở trong ngực La Thiên Trình, thân thể bé nhỏ liền đùn đẩy La Thiên Trình bên cạnh chen vào, nghẹn ngào nói: “Mẫu phi, hắn hung với con, hắn hung với con, ngài mau để cho hắn đi đi, ta muốn Phụ vương —— ”

Chân Diệu cắn răng, dứt khoát đi dụ dỗ nói: “Ngoan, hắn chính là Phụ vương.”

“Cái gì?” La Thiên Trình thiếu chút nữa không ngồi vững vàng.

Chân Diệu một cái trợn mắt ném qua, thấp giọng nói: “Nếu không, để cho người khác đều nghe thấy ta là mẫu phi của bé, chàng không phải phụ vương bé, sau đó chàng ôm ta?”

“Hắn mới không phải đâu!” Cảnh ca nhi dùng một loại ánh mắt “Ngài thật hồ đồ” nhìn Chân Diệu, “Mẫu phi, làm sao ngài ngay cả phụ vương cũng không nhận ra được? Có phải hay không cái tên xấu xa này muốn hái hoa dụ dỗ ngài đi?”

Chân Diệu bị nghẹn không nói ra lời.

La Thiên Trình cười trên sự đau khổ của người khác, hừ lạnh: “Nàng coi nó là đứa trẻ ba tuổi sao?”

Hít sâu một hơi, Chân Diệu hỏi Cảnh ca nhi: “Cảnh ca nhi, con mấy tuổi?”

“Năm tuổi.” Cảnh ca nhi cau mày một cái, “Mẫu phi, đã nói bao nhiêu lần rồi, con sớm đã không phải là đứa trẻ ba tuổi.”

Vừa nói vừa liếc La Thiên Trình một cái, làm thế nào đến cả tên người xấu này cũng biết chuyện, mà mẫu phi còn hỏi?

La Thiên Trình lại còn lộ ra một bộ dáng “Xem kìa, ta nói không sai chứ”, Chân Diệu bị một lớn một nhỏ này  gây ra phiền não mà đau đầu, liền xoa xoa huyệt Thái dương.

Cảnh ca nhi đứng lên, khuôn mặt tròn mập tiến tới bên cạnh Chân Diệu: “Mẫu phi, con thổi cho ngài một chút sẽ hết đau.”

Cảnh ca nhi phù phù thổi, mặt đầy nghiêm túc. Chân Diệu cũng có thể ngửi được mùi sữa thơm đặc biệt  của trẻ con, vừa non nớt vừa đáng yêu, thổi làm lòng người cũng mềm nhũn.

Nàng bỗng nhiên liền nổi dậy lòng thương tiếc với đứa nhỏ này, liền duỗi tay ôm lấy Cảnh ca nhi, ôn nhu nói: “Cảnh ca nhi thật ngoan. Ta không đau.”

Nhưng trong lòng đang suy nghĩ. Ngày sau cuộc sống của đứa nhỏ này, một hài tử không có mẹ cuộc sống sẽ gặp nhiều khó khăn đây.

Nàng thậm chí có chút kinh ngạc, đối với việc tiểu Hoàng Tôn đáng yêu non nớt này lại có thể hiểu chuyện như vậy. Biết quan tâm mẹ mình.

Hay là nói, trẻ con ở trước mặt mẹ mình đều đáng yêu như vậy?

Chân Diệu len lén liếc về La Thiên Trình một cái, thoáng qua một cái ý niệm.

Tương lai con cái của bọn họ , cũng sẽ giống như Cảnh ca nhi khả ái (dễ thương) như vậy đi, nàng hy vọng có thể sinh một tiểu tử mập mạp.

“Mẫu phi không đau rồi?” Cảnh ca nhi bưng tay nhỏ bé.”Vậy ngài hát thưởng cho con một tiểu khúc đi.”

Chân Diệu rung người loáng một cái.

“Mẫu phi ——” Cảnh ca nhi đáng thương giật giật kéo ống tay áo của nàng.

“Cảnh ca nhi ngoan, phải đợi đến tối lúc ngủ mới có thể hát, con suy nghĩ một chút, trước kia không phải là như vậy sao?”

Cảnh ca nhi suy nghĩ một chút, không tình nguyện gật đầu một cái, lúc này mới an tĩnh lại.

La Thiên Trình nhấp mím môi.

Thật là một nữ nhân thích mềm không thích cứng, rốt cuộc lại bị một đứa bé ăn hiếp. Hừ, sớm biết như vậy, còn không bằng cùng hắn sinh đứa con đi.

Nghĩ tới đây thật có ý tứ liền động niệm, nhưng lại nghĩ đến chứng bệnh thể hàn của Chân Diệu, lại cảm thấy ảo não.

Bây giờ đừng nói trẻ con. Ngay cả chung phòng còn không thể được đây!

Dẫu sao ngay trước mặt Cảnh ca nhi, rất nhiều lời khó mà nói, La Thiên Trình nín một bụng lời muốn nói nhẫn nhịn đến phủ Quốc Công.

Hai người mang Cảnh ca nhi đi gặp lão phu nhân, sau đó an bài đến Thanh Phong đường nghỉ ngơi.

Các phòng các viện nghe nói tiểu Hoàng tôn ở tại Thanh Phong đường, cũng đưa đồ tới, trong đó Tứ phòng đưa đồ thú vị nhất.

Ngoại trừ những thứ thường thấy kia, thỉnh thoảng còn có một bộ gỗ mộc điêu khắc thành các loại hình tượng đồ chơi, trong đó có con khỉ cái đuôi quấn ở trên cây gậy, nhẹ nhàng kéo chân nó một cái, chú khỉ nhỏ liền bay thật nhanh dùng cái đuôi quấn cây gậy leo lên phía trên.

Tuy Cảnh ca nhi thân phận tôn quý, nhưng chưa từng thấy qua loại đồ chơi dân gian thú vị mang phong cách cổ xưa này, lập tức liền bị chọc ghẹo đến vui vẻ cả lên, cầm lên liền không buông tay.

“Gửi lời cám ơn của ta tới Tứ Thẩm, nói tiểu Hoàng tôn rất thích đấy.” Chân Diệu tỏ ý để Bách Linh cầm tiền thưởng cho Hàm Châu mang đồ tới nha hoàn thiếp thân của Thích thị.

Tuy Hàm Châu không hài lòng, nhưng nhớ tới lời Thích thị dặn dò nàng, liền nói thẳng: “Nói cho Đại nãi nãi biết, bộ đồ chơi này là tâm ý của Hồ di nương, những cái khác mới là của phu nhân nô tỳ đưa tới.”

Nói xong lời này, Hàm châu liền thay Thích thị bất bình.

Phu nhân cũng quá dễ tính rồi, Hồ di nương rõ ràng chính là mượn cơ hội này lấy lòng bên này, thậm chí lấy lòng tiểu Hoàng tôn, nhưng phu nhân chẳng những không ngăn cản, còn nói nếu là tiểu hoàng tôn thích, Đại nãi nãi lại hài lòng, liền thẳng thắng nói là do Hồ di nương đưa tới.

Hừ, Hồ di nương kia chính là đoán được phu nhân làm người chính trực, không muốn dính lấy vinh quang của một cái di nương như nàng, vậy nên mới ưỡn mặt mượn tay phu nhân đưa tới, nếu không nàng một cái di nương, muốn tặng đồ tới cũng không có cái mặt mũi đó.

Hàm Châu liền nhớ lại Hồ thị lúc mới tới âm thầm phái người tiếp xúc với Thanh Phong đường, kết quả xảy ra sự việc bị Đại nãi nãi đánh mặt, trong bụng có chút hả giận, nhưng lại oán trách phu nhân không biết tranh đoạt.

Thấy Hồ di nương tặng lễ vật quá tinh xảo, nàng còn nhắc nhở phu nhân cũng đổi chút đồ vật mà con nít thích đưa tới, kết quả phu nhân nhưng thờ ơ không có động tĩnh gì, cứ như vậy đưa tới.

Lần này thôi rồi, quả nhiên để cho Hồ di nương lấy được chỗ tốt, nếu là một hai lần thể hiện ở trước mặt đại nãi nãi, đó không phải là ngăn cách đối phó người khác sao?

Nghe lời nói của Hàm Châu, Chân Diệu mặt không đổi sắc cười nói: “Vậy cũng nên cảm ơn Tứ Thẩm nha.”

Hàm Châu ngẩn người, sau đó vui mừng vén áo thi lễ, mới xoay người đi.

Thừa dịp Cảnh ca nhi chơi đùa đồ chơi, La Thiên Trình cầm tay Chân Diệu, cười như không cười nói: “Nàng khi nào lại biết nói chuyện rồi.”

“Cái gì biết nói chuyện đây?” Chân Diệu lúc này mới phản ứng được ý hắn là chỉ cái gì, lơ đễnh nói, “Ta đã đoán bộ đồ chơi kia không phải của Tứ Thẩm đưa tới, ước chừng chính là vị Hồ di nương kia.”

“Hửm, nàng đây mà cũng có thể đoán được?” La Thiên Trình có chút kinh ngạc.

Chân Diệu liếc nhìn hắn một cái: “Kiến Vi Tri Trứ (Cẩn thận để ý là biết được) thôi*.”

(*见微知著 Kiến Vi Tri Trứ : nhìn mầm non mà biết được bước phát triển tiếp theo, thấy mầm biết cây; nhìn sự vật khi mới xuất hiện, có thể đoán được tương lai của nó.)

La Thiên Trình lại hỏi phương pháp “Kiến Vi Tri Trứ” là thế nào? Chân Diệu lại không chịu nói.

Nàng thầm nghĩ, Tứ Thẩm lấy thân phận quả phụ nhịn như vậy nhiều năm, vô luận vốn là tính cách như thế nào, hôm nay đối đãi người cũng sẽ không tự chủ có chút sơ sài lãnh nhạt, đây cũng do gần đây nàng cùng hai vị thím giao thiệp nhiều mới cảm giác được.

Thích thị phái đại nha hoàn tới tặng đồ, bày tỏ coi trọng, chuẩn bị lễ vật có quy củ, thật ra mới là thích hợp nhất.

Tiểu Hoàng tôn thân phận tuy tôn quý, nhưng sở thích của một đứa trẻ thì không đáng nói. Coi như có tâm tư tặng lễ vật thì như thế nào, chờ mấy ngày nữa tiểu Hoàng tôn trở về, còn có thể nhớ ngươi là người nào, vả lại nếu nói, coi như được Tam hoàng tử cảm kích. Cảm kích cũng là đối với phủ Quốc Công. Hoặc giả nói là Chân Diệu, chẳng lẽ còn có thể nhớ đến một cái di nương Tứ phòng ở phủ Quốc công sao?

Đồng dạng (giống vậy), Chân Diệu cảm ơn cũng là cám ơn Thích thị, nếu Hồ di nương lướt qua Thích thị đem đưa đồ vật tới, nàng còn không thu đâu.

Nếu nói ra, Hồ thị rốt cuộc chỉ vì lợi ích trước mắt, mới bỏ quên những thứ khúc chiết đằng sau này.

Chờ Hàm Châu trở về đem lời Chân Diệu kể lại cho Thích thị nghe. Thích thị liền hơi hơi cười.

Hàm Châu dậm chân một cái: “Phu nhân, ngài quá dễ tính.”

Thích thị lắc đầu, vẻ mặt lại vui thích: “Có thể làm người hiền dễ tính, mới là có phúc.”

Hai người đều hiểu rõ, tâm tình làm sao sẽ không tốt.

Mặt trời hơi lên cao, có chút ấm áp, ngược lại là hiếm có được khí trời tốt như vậy. Cảnh ca nhi chơi mệt, nắm lấy tay áo Chân Diệu mà ngủ.

Chân Diệu lúc này mới nghỉ xả hơi, nhẹ nhàng rút tay áo ra, đậy chăn lại cho bé, biểu thị A Loan cẩn thận chăm sóc. Lúc này mới trở về phòng của chính mình dùng cơm.

Thấy La Thiên Trình vẫn ngồi ở trước bàn cơm, không khỏi kinh ngạc: “Cẩn minh, tại sao chàng còn không ăn?”

“Chờ nàng ăn chung.” La Thiên Trình mặt không thay đổi nói.

Chân Diệu và La Thiên Trình ngồi đối diện nhau, cảm thấy có chút có lỗi với hắn, liền chủ động kẹp miếng cá kho để vào trong đĩa của hắn.

La Thiên Trình vừa nhấc mắt lên, nói với nha hoàn phục vụ trong phòng: “Các ngươi tất cả ra ngoài đi.”

Tử Tô mấy người hai mắt nhìn nhau một cái, thấy Chân Diệu không có ý phản đối, liền cúi đầu đi ra ngoài.

“Đợi lát nữa các nàng còn phải đưa nước súc miệng lên ——” Chân Diệu lời còn chưa dứt một tiếng thét kinh hãi, đấm vào lưng La Thiên Trình nói, “Nàng làm gì nha?”

La Thiên Trình đem nàng ôm lên trên tháp, lật người nàng hướng đến cái mông liền đánh xuống.

“Bụp” một tiếng giòn dã, trong phong nhỏ đều là dư âm, Chân Diệu liền bị tỉnh mộng, một bên lấy tay che mông liền hỏi: ” Tại sao chàng đánh người nha?”

La Thiên Trình cũng không để ý, mặt nghiêm túc lại “chát chát” đánh mấy cái, mới lạnh giọng hỏi: “Man Vĩ Nhị vương tử anh dũng bất phàm? Hả, phải không, Kiểu Kiểu, nàng có phải không nói cho ta một chút, hắn anh dũng bất phàm ở chỗ nào vậy? Rại sao ta lại không nhìn ra chứ?”

“Tại sao những lời nói của chúng ta mà chàng biết rồi?”

La Thiên Trình hít thở vui vẻ, xoay người Chân Diệu, hai người đối mặt với nhau: “Ở thời điểm ta không biết, nàng có phải còn hận không thể thay Quận chúa Sơ Hà gả đi hay không?”

“Không, chuyện này thật không có.” Chân Diệu lập tức chối không thừa nhận.

La Thiên Trình ngưng mắt nhìn mắt nàng.

Con ngươi như làn nước thu thủy, có một tầng sương mù che phủ, theo lông mi nàng nhẹ nhàng nháy, tựa như cánh bướm hoa ở giữa hồ nổi lên rung động, đem sương mù kia từng tầng một đẩy ra, hiển lộ ra đồng tử minh quang trong suốt.

Trong lòng La Thiên Trình chua chua (ê ẩm) vị chát.

Hắn cũng biết mình nhỏ mọn rồi, nhưng khi biết nàng nói như vậy, trong lòng vẫn không nhịn được mà tức giận.

Có lẽ, là bởi vì biết lòng nàng đối với hắn, luôn là thiếu một chút hỏa hầu (nhiệt tình, sức nóng), nên mới lo được lo mất như vậy.

“Cẩn Minh ——” Chân Diệu bị đáy mắt không đành lòng của hắn đâm một nhát, trong lòng căng thẳng, không nhịn được đưa tay phủ lên mắt hắn.

Hơi lạnh nơi đầu ngón tay chạm vào, La Thiên Trình cầm tay nàng đưa tới, tiến tới bên mép miệng hôn một cái.

“Cẩn Minh, rốt cuộc chàng đang lo lắng cái gì?” Chân Diệu nghi ngờ không hiểu, chỉ là mấy ngày nay quan hệ hai người rất tốt, nhìn thấy hắn không vui, nàng cũng cực kỳ đau lòng.

La Thiên Trình không nói ra miệng.

Kiểu Kiểu thật ra thì không làm gì sai, nàng lại không giống một nữ nhân thật sự đặt tâm tư vào nam nhân, mà vui vẻ đặt tâm tư lên hắn, nhưng việc này, sao hắn có thể chỉ trích nàng chứ?

Nghĩ sâu thêm nữa, do hắn không chịu đựng được thôi.

Ừm, xem ra quay trở lại phải tìm người lãnh giáo một chút kinh nghiệm.

La Thiên Trình ôm Chân Diệu vào trong ngực, tỉ mỉ đặt nụ hôn lên môi nàng thật lâu.

Chân Diệu suy nghĩ mình vừa vào cung liền chọc tới phiền toái, may là hắn đem mình từ hố lửa mang về, hơn nữa miệng lưỡi đụng nhau như vậy nàng cũng không ghét, thậm chí loáng thoáng còn nhiều hơn một chút ngọt ngào thoang thoảng, chẳng những không tránh né, ngược lại hai tay vòng lên cổ hắn nhẹ nhàng đáp lại.

Trong lòng La Thiên Trình rung động, gần như khó mà giữ được mình, ngay tại sắp không nhẫn nại được lúc muốn đem nàng cưỡng ép đẩy ra, Chân Diệu chủ động dời đi, hơi thở yếu ớt: “Cẩn Minh, chàng ăn kẹo bạc hà sao? Ta nói tại sao càng ngày càng đói đây!”

La Thiên Trình mặt lập tức tối sầm.

“Cái gì kẹo bạc hà, lại càng ngày càng đói, đó là bởi vì nàng chưa ăn cơm!”

Hắn mới không thừa nhận, bởi vì nghĩ đến lát nữa hai người gặp mặt sẽ thân cận, liền đi ăn cái gì kẹo bạc hà đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.