Kiều Thượng Đính Ước Kiều Hạ Ái

Chương 22: Kakashi Sensei lên sàn diễn




"Anh đừng tiếp xúc hay nói chuyện với tôi được không!?" giọng tức giận đã nhường chỗ cho sự buồn khổ:"Anh vào lớp tôi tuy mới đây nhưng cũng biết chuyện của tôi đúng không? Nó quá nổi tiếng mà. Nên anh hãy tránh xa tôi ra! Tôi không muốn hại anh!"

Nói ra những lời này thật sự cô thấy có chút buồn. Cô không biết tại sao mình lại như vậy.

Cơn gió man mê vài sợi tóc bám lên mặt nơi nước mắt trượt xuống.

Hắn nhìn tấm lưng nhỏ đơn độc, có lẽ sự cảm xúc đó đã xâm chiếm rất lâu trong cô. Hắn có thể cảm nhận được tâm trạng cô như thế nào. Nó làm hắn đau sót. Cho dù rằng hắn cũng trải qua cả ngàn năm chờ đợi cô trong vô vọng. Nhưng giờ trái tim nguội lạnh kia đang bùng lên lại một cách mạnh mẽ - đã tìm thấy cô.

"Tôi không tránh! Ai nói gì tôi kệ, miễn sao tôi thích".

"Sao anh lì vậy? Tôi nói vậy không hiểu sao?"

Dứt câu, đôi bàn tay lạnh kéo cô ngã ngược ra sau. Vì quá bất ngờ không kịp chuẩn bị cứ thế để cơ thể cô ngã theo hướng cùng với lực hút của trái đất.

Cô ngồi vào một cơ thể lạnh buốt, cánh tay tlraens chắc ôm cô từ phía sau khía cô hoảng hốt rùng mình.

"Anh làm gì thế?" cô ngồi im một chút động đậy cũng không, giao phó cơ thể cho hắn bao bọc, trái tim cô bắt đầu loạn nhịp. Nó đập thật nhanh, thật mãnh liệt trong người cô, cô không thể kiềm nén con tim này. Nó thuộc về thân xác cô nhưng không còn nghe lời cô nữa.

"Tôi cũng muốn thử xui xẻo coi" rồi hắn lấy bàn tay xoay mặt cô đối diên với mặt hắn, nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn cô. Ánh mắt nổi bật chói lóa nay cũng dịu đi mà hiền lành.

Hai mắt chạm nhau khá lâu. Thời gian như ngưng đọng, không khí mang chút ấm nồng ngọt ngào. Trái tim càng dữ dội đập, khiến cô rất sợ hắn nghe thấy.

Hắn ôm cô rất chặt như muốn hòa cô vào trong người, hắn đưa chiếc mũi nhạy mà ngửi mùi hương đặc trưng trêm người cô. Tất cả những thứ đó làm hắn say mê, nhớ nhung.

Ngọc thấy tâm trí, trái tim và cả thân thể không nghe theo, cứ thích những hành động thân mật của hắn. Cô vội lấy tay đẩy hắn ra xa, nhưng sức lực của cô dường như chỉ gãi ngứa cho hắn. Cơ thể đó không xê dịch, vững như bức tường dù cô có đẩy cỡ nào cũng yên vị.

Hắn áp sát mình, đưa khuôn mặt vào gần cô. Khuôn mặt hắn bây giờ như phóng to cực đại, dường như sắp chạm vào nhau.

Môi hắn đang tiến sát đến môi cô... chỉ trong mấy giây ngắn ngũi cô định thần nhanh chóng rồi vội quay đi.

Cô bị sao thế này!

Rời khỏi cánh tay lạnh ấy, cô bất giác cảm thấy trống vắng. Cô thật sự điên rồi.

Hắn nhìn cô, hắn biết cô đang ngại, tim cô đang đập rất nhanh, hắn cảm thấy vui không tả. Mấy ngàn năm qua hắn chỉ mong muốn được nhìn thấy cô có tâm tình với hắn như lúc này.

"Cô đừng bi quan nữa! Có tôi ở bên cạnh cô đây! Sẽ không có ai dám đụng tới cô!"

"Sao anh lại tốt với tôi! Trong khi tôi đối xử không hề tử tế với anh?"

Hắn cười khổ, trong nụ cười ấy là một sự bi thương, một bí mật mà hắn đang che dấu. Hắn chỉ biết cười trừ, quay lưng cất bước nhẹ nhàng như một người không trọng lực.

Cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu khi thấy hắn không nói gì.

"Cạch" cánh cửa khép lại, che mất thứ ánh sáng đục ngoài ban công. Để lại màn đen tối bao trùm lấy hắn.

"Chỉ sợ em biết được sự thật! Em sẽ hoảng sợ mà rời xa tôi!"

---- Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.