Kiều Thê Như Vân

Chương 6-2




- Thưa bác sĩ Gregson...

- Vâng, có gì đấy?

Bác sĩ Peter Gregson thấy người thư ký bước vào phòng, nhưng ông vẫn còn đang lơ đễnh vì vừa nói điện thoại xong với Marie từ phi trường. ông vẫn không hiểu rõ về chuyến đi của Mariẹ Nhưng nghe nàng nói là sẽ trở về vào ngày mai nên ông cũng hơi yên lòng. ông hỏi lại người thư ký:

- Có gì vậy?

- Thưa, có ông Hillyard đến đây muốn gặp bác sĩ. ông ấy nói là bác sĩ có hẹn. Cùng đi với ông ta còn có ba cộng sự viên nữa.

- Tốt. Mời vào đi.

Bốn người cùng vào, bắt tay bác sĩ, và bắt đầu ngay cuộc thảo luận. Họ mời bác sĩ Gregson đứng vào danh sách bảo trợ cho trung tâm y khoa của họ. Đã có mười lăm bác sĩ danh tiếng khác đồng ý tham gia. Gregson đồng ý sẽ mở một văn phòng ở trung tâm đó, và sẵn sàng thảo luận với một số đồng nghiệp khác của ông nữa nếu cần.

ông nhìn Michael, quả anh ta còn trẻ, có thể như là con của ông thôi. à té ra Michael Hillyard là như thế đấy. Trông anh ta chẳng có vẻ gì là một đối thủ đáng sợ cả. Nhưng anh ta trẻ trung, đẹp trai, và rất tự tin. Peter bỗng thấy Michael quả có một cá tính tương tự như của Marie: đầy năng lực, khá kiên trì, và chút hài hước. ông đột nhiên hiểu rõ. ông ngồi yên lặng hồi lâu, nhìn Michael và chẳng nói gì. ông chẳng nghe được mọi người đang bàn luận về chuyện gì, ông đang bận tâm thích nghi với thực tế mà bấy lâu ông cố tránh. ông cũng phân vân, không hiểu quả tình Marie đi Boston để làm gì. Phải chăng nàng đi để xóa sạch những kỷ niệm còn lại của quá khứ. Hay ngược lại là để nâng niu quá khứ?

Lần đầu tiên trong bấy lâu nay, ông bỗng tự hỏi là mình có quyền can dự vào, đứng giữa họ không? Nhìn Michael ông có cảm tưởng là nhìn thấy một mặt của Mariẹ Cái mặt mà ông chưa hề biết. Anh chàng này quả thật đúng là một phần của cuộc đời Marie mà ông không hiểu bấy lâu nay, nói cho đúng hơn là ông không muốn biết có phần đời đó của nàng. ông chỉ muốn biết nàng là Marie Adamson thôi. Chứ không phải đã từng là Nancy McAllister. Nàng là một người do bàn tay ông tạo nên. Nhưng bây giờ rõ ràng là không phải chỉ có vậy. Tất cả những mảnh rời rạc nay trở lại hợp với nhau. Về phần Peter, ông cảm thấy một sự nhượng bộ, một sự mất mát. ông đã chiến đấu một trận chiến mà lẽ ra không nên chiến đấu. ông đã cố bắt lại quá khứ của ông. Mà Marie thì lại là một người mới. ông đã cố tìm lại những nét của Livia trong con người thực của Mariẹ Có lẽ ông không có quyền làm như vậy. Trước đây đối với bệnh nhân ông chưa bao giờ cư xử tự tiện như đối với Mariẹ Có lẽ vì Marie không còn ai để trông cậy ngoài ông ra. Bây giờ nhìn Michael, ông mới nhận ra vai trò của ông đúng ra là vai trò của một người cha mới phải. Marie chưa nhận ra điều đó. Nhưng rồi một ngày kia nàng sẽ nhận ra được điều đó.

Khi buổi thảo luận kết thúc thì mọi người đứng dậy bắt tay ông. Ba người cùng đi với Michael bước ra trước, còn anh cùng ông Gregson đứng lại trao đổi vài điều vui vẻ thú vị vì sự thành công của công việc.

Bỗng Michael ngưng nói, nhìn qua vài Gregson. Anh thấy bức tranh Nancy đã vẽ cách đây hai năm, và đã bị hai người y tá nào đó đánh cắp lúc Nancy chết. Bây giờ sao lại ở đây trong phòng ông bác sĩ này.

Như bị thôi miên, Michael bước tới chỗ bức tranh trước khi Gregson kịp ngăn cản. Mà có ngăn cản chắc cũng chẳng được. Michael cúi xuống nhìn kỹ bức tranh, xem chữ ký ở dưới góc: Marie Adamson.

- ôi! Lạy Chúa tôi... ôi, Lạy Chú...

ông Gregson nhìn chăm chăm Michael. Anh ta lại kêu lên:

- Nhưng sao lại như thế? ôi, Lạy Chúa... Tại sao không ai nói với tôi điều đó?

Anh đã hiểu. Người ta đã nói dối với anh. Nàng vẫn còn sống. Tuy khác đi. Nhưng vẫn còn sống. Hèn gì nàng thù ghét anh. Anh có ngờ đâu. Hèn gì anh như bị ám ảnh bởi những tác phẩm của nàng. Tự nhiên nước mắt chàng ứa ra. Anh quay lại nhìn ông Gregson.

Peter Gregson buồn bã nhìn Michael, và nói:

- ông Hillyard, hãy để yên cho cô ấy. Đối với cô ấy tất cả đã qua rồi. Cô ấy đã chịu đựng nhiều rồi.

Nhưng Peter nhìn Michael thì biết là những lời nói của mình không có tác dụng gì cả, khó có chuyện anh ta để yên cho Mariẹ Tự nhiên ông muốn cho Michael biết hiện giờ Marie ở đâu. Một cái gì chìm khuất trong lòng ông tự nhiên thông cảm với Michael.

Lúc này Michael vẫn nhìn Peter, và tự nhiên bật nói:

- Gregson, ông biết không, họ đã nói dối tôi. Đúng vậy, tất cả đã dối tôi. Họ nói với tôi rằng cô ấy đã chết.

Mắt anh long lanh nước mắt, và anh tiếp:

- Tôi sống hai năm qua như một người đã chết, làm việc như một cái máy, tôi chỉ muốn mình chết thay vì nàng, và thế mà trong lúc đó thì...

Anh không nói được dứt câu. Peter phải nhìn đi chỗ khác, hồi lâu Michael mới nói:

- Tôi gặp nàng mà tôi có biết đâu. Lạy Chúa, có lẽ vì thế mà nàng thù ghét tôi. Nàng thù tôi, có phải vậy không ông?

Michael ngồi phịch xuống ghế, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bức tranh.

- Không. Cô ta không thù anh. Cô ta chỉ muốn bỏ tất cả chuyện ấy cho trôi vào quá khứ. Và cô ta có quyền làm như thế...

Peter muốn nói lên như thế. Nhưng ông không làm sao nói được.

Michael lúc này chợt nhớ là có một lần anh đã nghe người nào đó nói Marie có một vị bác sĩ giải phẫu đỡ đầu cho cô tạ Tự nhiên nỗi tức giận và đớn đau dồn nén hơn hai năm nay trào sục lên lòng anh. Anh đứng phắt dậy, chụp lấy cổ áo ông Gregson và nói:

- Nào, ông có quyền gì mà nói "Tất cả đã qua rồi"? Tại sao ông biết. Làm sao ông hiểu được mọi chuyện giữa tôi và cô tả Hay là ông nghĩ rằng một khi tôi bị loại ra khỏi cuộc đời cô ta, thì ông nhảy vào thay thế được, hở ông Gregson? ông muốn như vậy phải không? Mẹ kiếp, thế thì ông đùa với cuộc đời tôi rồi! ông ạ! Đủ rồi! Nhiều người đã đem cuộc đời tôi ra đùa phá quá rồi. Chỉ có một người có quyền bảo với tôi rằng "Tất cả đã qua rồi". Người đó là Nancy, ông hiểu chưa?

- Thì cô ấy đã bảo là ông hãy để yên cho cô ấy!

- Không! ông Gregson! Marie Adamson bảo tôi câu ấy. Chứ còn Nancy McAllister thì không nói với tôi một lời nào trong hai năm quạ Và nàng sẽ giải thích, ông rõ chưa? Nàng sẽ giải thích tại sao hai năm qua không điện thoại cho tôi, không viết thư cho tôi, không cho tôi hay nàng còn sống! Nàng sẽ cho tôi biết tại sao người ta bảo với tôi là nàng đã chết. Đó là ý muốn của nàng hay của ai.. và ... và ai trả phí tổn cho cuộc giải phẫu cho nàng?

Anh vẫn chăm chăm nhìn Peter. Nhưng hình như anh đã biết rõ câu trả lời. ông Peter vội nói:

- ông Hillyard, tôi không thể trả lời ông những câu hỏi đó.

- Thế có câu ông trả lời được chứ gì?

- Tôi không có quyền trả lời.

- ông không trả lời à?

Michael vừa hỏi vừa tiến tới. ông Gregson đưa một tay lên có ý ngăn lại, và nói:

- Mẹ ông đã trả phí tổn cho cuộc giải phẫu cô Marie, và cả phí tổn các tiện nghi sinh sống của cô ta kể từ ngày tai nạn. Đấy là một món quà tặng khá lớn.

Kỳ lạ thay Michael nghĩ rằng mẹ anh làm chuyện đó vì anh! ít ra thì bà cũng đã dẫn anh lại với Nancy lúc nầy đây. Anh nhìn ông Gregson và gật đầu nói:

- Vậy còn ông? Liên hệ của ông với Nancy là thế nào?

- Tôi không hiểu là chuyện đó có quan hệ gì đến ông?

- A, mẹ kiếp...

Michael lại chộp lấy cổ áo Peter. ông này vội đưa tay lên ngăn và nói:

- Chúng ta nên chấm dứt các chuyện này. Tất cả câu trả lời cho ông đều ở nơi cô Mariẹ Cô ta cần gì, cần ai, là do nơi cô ấy. Có thể là cô ta chẳng cần tôi hay ông. ông cũng thấy đó, hai năm qua ông đâu có tiếp xúc gì với cô tạ Còn tôi thì gần gấp đôi tuổi của cô ta, tôi vẫn luôn có mặc cảm là người cha đã tái sinh ra cô ta đấy...

ông ngồi xuống ghế nơi bàn làm việc của ông, và mỉm cười sầu thảm:

- Tôi vẫn nghĩ là cô ta có thể có cuộc đời tốt hơn cả hai chúng tạ

- Rất có thể như thế, nhưng tôi phải nghe chính cô ta nói ra mới được. Bây giờ tôi phải tới chỗ cô tạ

Anh nhìn đồng hồ taỵ Nhưng Peter nói:

- ông không gặp đâu. Cô ta gọi điện thoại cho tôi từ phi trường, chỉ một phút trước khi ông đến đây.

Michael có vẻ bị sốc, hỏi:

- Lại cái gì nữa? Cô ta đi đâu?

Peter Gregson ngần ngừ lúc lâu, không nói gì cả. ông không muốn nói, nhưng rồi ông bảo:

- Cô ấy đi Boston!

Michael nhìn Peter một lúc. Bỗng một nụ cười thoáng trênmắt anh. Anh đã hiểu. Anh nói:

- Cám ơn.

Và anh bước nhanh ra cửa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.