Kiều Thê Như Vân

Chương 4-1




- Em yêu, sao trông em có vẻ nghiêm trang như vậy? Có chuyện gì không?

Peter vừa hỏi vừa nhìn Mariẹ Họ đang dùng bữa trưa. Marie xoay xoay ly rượu vang và đáp:

- Không. Em đang nghĩ đến một công việc mới để làm đấy thôi. Em định bắt đầu một dự án mới vào ngày mai. Em cứ suy nghĩ mãi.

Nàng nói dối. Peter cũng biết vậy. Từ khi Michael gọi điện thoại cho nàng qua đêm, nàng như bị "bắn" trở lại quá khứ. Nàng nhớ lại cái ngày trước khi bị tai nạn: cuộc dạo chơi bằng xe đạp, hội chợ, chuỗi ngọc, chôn ngọc nơi bờ biển, mặc áo đẹp cùng đi với Michael để làm lễ cưới.... và ròi giọng nói của mẹ anh ta lúc Marie bị băng khắp mặt. Nàng như thấy lại một cuốn phim cứ chiếu ngay trước mắt. Nàng không quay đi được.

Peter hỏi:

- Em không sao chứ, cưng?

- Em khỏe. Đâu có sao. Có lẽ em chỉ hơi mệt một chút.

Nhưng Peter nhận ra dấu hiệu dao động và ám ảnh gì đó trong mắt Mariẹ ông hỏi:

- Lúc gần đây em có gặp Faye không?

- Không anh ạ. Em cứ định gọi mời cô ấy đi ăn trưa, mà rồi chẳng có thì giờ. Kể từ bữa triển lãm đến naỵ

Marie mỉm cười có vẻ biết ơn Peter và tiếp:

- Một nửa thời giờ em ở trong phòng tối sang ảnh. Một nửa còn lại thì ôm máy đi săn ảnh khắp thành phố.

- Không, anh không hỏi chuyện gặp xã giao cô ta, mà là gặp theo điều trị chuyên môn kiạ

- Nhưng chuyện đó thì chấm dứt từ hồi lễ Giáng Sinh, em đâu có gặp Faye làm gì nữa.

- Em không cho anh hay là chấm dứt do quyết định của Faye hay của em.

- Của em. Nhưng cô ấy không phản đối. Peter à, em mệt chút xíu thôi.

Nàng sợ ông lại bắt nàng theo các khoá học tâm lý nữa.

- Anh chưa tin. Nhiều khi anh nghĩ là em vẫn còn bị ám ảnh... Vâng, bởi những chuyện hai năm trước.

- Anh đừng có kỳ cục.

- Cũng bình thường thôi, Marie à. Những chuyện như của em, người ta có thể bị dày vò cả mười hay hai mươi năm nữa kìa! Vết thương lòng dù em cố quên đi, thì tiềm thức của em vẫn nhớ. Chỉ khi nào em giải quyết được, thì em mới thoát khỏi.

- Em đã giải quyết, và em đã thoát được.

- Đó là em đoán như vậy. Song anh muốn là em phải chắc chắn kia. Nếu không, nó sẽ ảnh hưởng suốt đời phần còn lại của em. Nó sẽ làm hạn chế khả năng linh hoạt của em, làm cho đời sống của em què quặt, nhưng dù sao, em hãy suy nghĩ lại cẩn thận. Em có thể gặp cô Faye lại một thời gian. Không có hại gì đâu.

- Em không cần phải gặp lại Faye nữa đâu anh.

Nàng có vẻ cương quyết. Peter vỗ nhẹ lên bàn tay nàng. ông không thích Marie trong tình trạng như hôm naỵ ông bảo:

- Thôi. Chúng ta đi được chưa?

ông mỉm cười dịu dàng với Marie, nàng cũng cố gắng mỉm cười. Nhưng dĩ nhiên là Peter có lý. Marie bị ám ảnh liên tục vị cuộc nói chuyện điện thoại với Michael.

Peter trả tiền và giúp Marie mặc áo choàng vào, rồi bảo:

- Anh đưa em về nhà nhé?

- Thôi. Em còn phải ghé phòng triển lãm. Em muốn bàn vài chuyện với ông Jacques. Em muốn thay đổi vị trí vài tấm ảnh. Có mấy tác phẩm trước của em lại được ưa thích hơn tác phẩm mới chụp. Em muốn đổi lại.

- Như vậy cũng haỵ

Peter choàng tay qua vai Marie và cùng đi ra đường. Trời đã tan sương, nắng lên thật đẹp. Người tài xế đưa chiếc Porsche lại. Peter mở cửa cho Marie ngồi vào. Nàng mỉm cười khi Peter tự tay lái xe. Nàng biết bây giờ Peter coi nàng rất quí. Đôi khi nàng tự hỏi không biết ông yêu nàng vì ông đã tạo ra khuôn mặt nàng hay vì nàng có một cái gì vẫn còn xa cách với ông. Đôi khi nàng cảm thấy có lỗi là mình chưa hoàn toàn tự do với Peter. Luôn luôn vẫn còn một bóng đen tồn tại giữa nàng và ông. Lỗi là ở nàng. Nàng biết vậy. Có lẽ thực sự nàng cần phải gặp lại Fayẹ

Peter bỗng nói:

- Em, hôm nay em ít nói chuyện hơn mọi bữa. Đang nghĩ đến dự án mới đó à?

Nàng gật đầu, mỉm cười bối rối, rồi đưa tay lên vuốt sau ót của ông và nói:

- Nhiều khi em tự hỏi sao anh lại quan tâm đến em như thế?

- Là vì anh rất may mắn khi gặp được em. Marie, đối với anh, em rất đặc biệt. Anh hy vọng là em hiểu như thế.

Nàng tự hỏi phải chăng vì nàng giống với người ông ta đã từng yêu. ông đã tạo khuôn mặt nàng theo hình ảnh người ấy chăng?

Rồi Marie ngồi dựa ra ghế xe, nhắm mắt. Bỗng nàng có cảm tưởng Peter đang lách xe nhanh để tránh cái gì đó, nàng mở mắt, thấy một chiếc Jaguar bóng đỏ đang lao vút ngược đường, xẹt sát xe nàng như một viên đạn. Nàng kinh hãi không kêu thành tiếng. Chiếc xe đỏ lại đi, như không có chuyện gì cả, nhưng Marie thì lạnh toát, nàng run lẩy bẩy.

Peter hiểu ngay cớ sự, ngừng xe bên đường, ôm lấy Mariẹ Nàng cứng đơ người, rồi bỗng hét lên kinh khủng. Peter phải lắc lắc nàng nhiều lần, và gọi:

- Suỵt, suỵt... không sao cả em... không sao cả... không như lần trước đâu... không sao cả.

Marie dần dần tỉnh lại, khóc nức nở, vẫn còn run rẩy trong tay Peter. Gần nửa giờ sau nàng mới bình tĩnh trở lại, ngồi yên vào chỗ. Peter nhìn nàng, rồi đưa tay vuốt tóc, và an ủi nàng để nàng thấy là đã hoàn toàn yên ổn. Nhưng Peter rất xúc động. ông hiểu rõ tâm trạng Mariẹ ông dịu dàng nói với nàng:

- Em phải gặp lại Fayẹ Em chưa hoàn toàn quên được quá khứ đâu. Chỉ khi nào em bình tĩnh đối diện với nó thì lúc đó em mới được gọi là yên được.

Nhưng làm sao nàng hoàn toàn dứt được? Dứt hẳn được tình yêu đối với Michael? Làm sao được? Làm sao nàng có thể bình thản kể cho Peter về chuyện nàng tiếp xúc với Michael trên điện thoại với tâm trạng là muốn cầm tay Michael, hôn được anh tả Làm sao nàng có thể nói như thế với Peter?

Marie buồn bã gật đầu với Peter và nói:

- Em sẽ tính lại chuyện này.

- Tốt lắm. Bây giờ anh đưa em về nhà nhả

Marie gật đầu. Bây giờ nàng không còn đủ sức để ra phòng triển lãm để làm việc.

Hai người không nói thêm gì nữa trong suốt quãng đường về nhà. Lúc đến nơi Peter hỏi:

- Có cần anh đưa em lên nhà không?

Marie chỉ lắc đầu và hôn Peter lên má. Nàng bước ra khỏi xe và nói:

- Cám ơn anh.

Rồi nàng chậm rãi bước lên bậc thềm, trong lòng nặng trĩu bởi những nghĩ ngợi trong hai mươi hai tháng quạ Chỉ vì một lần gọi điện thoại của Michael mà bao nhiêu đớn đau trở lại. Mà để làm gì chứ? Anh ta có quan tâm gì đến mình đâu? Anh ta chỉ cần những tác phẩm chụp ảnh. Ồ, để cho anh ta tìm mua của kẻ khác vậy, đồ đểu giả! Tại sao anh ta không để cho nàng yên?

Nàng lên phòng, bước thẳng lại giường nằm nghỉ. Con chó Fred nhảy lên theo, nhưng nàng đẩy nó xuống. Nàng nằm mở mắt thao láo ngó lên trần nhà, tự hỏi không biết có nên thăm lại Faye hay không. Mà để làm gì chứ? Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi thiu thỉu vào giấc ngủ. Bỗng có tiếng chuông điện thoại. Nàng không muốn trả lời, nhưng sợ rằng có thể là do Peter gọi để hỏi thăm tình trạng sức khỏe của nàng, nếu không trả lời thì sẽ làm cho ông lo lắng. Nàng đành với tay kéo điện thoại, nàng yếu ớt nói:

- A lổ...

- Cô Adamson phải không ạ?

Lạy Chúa! Không phải Peter, mà là...

Nàng nhắm mắt cố để khỏi khóc, và lòng thấy xúc động kỳ lạ. Nàng nói ngay:

- Lạy chúa, xin để tôi yên, Michael!

Rồi nàng gác máy. Bên kia đầu dây Michael kinh ngạc nhìn sững ống nghe. Thế này là sao? Tại sao cô ta gọi ngay tên anh như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.