Kiều Thê Như Vân

Chương 1-1: Mở đầu




Marie không cho Peter ra phi trường đón nàng. Nàng đi một mình, bây giờ về cũng một mình.

Nàng muốn vậy. Cuộc du lịch đầu tiên đem lại cho nàng nhiều lý thú. Nàng ghi nhận được nhiều điều và suy nghĩ thêm những điều mới mẻ. Tuy gặp Ben Avery đã gợi lại nhiều kỷ niệm, nhưng nàng coi như mọi sự đã hết rồi. Bây giờ nàng sống cuộc sống mới.

Những ngày Giáng Sinh, nàng đi chụp ảnh ở vùng tuyết gần Taos, chen lẫn cùng mọi người. Nàng muốn trượt tuyết chơi, nhưng rồi thôi, vì Peter dặn là tránh những động tác có thể gây tai hại cho khuôn mặt mới, và nhất là tránh ánh nắng mặt trời được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nàng giữ lời hứa của ông. Và ông cũng giữ lời hứa với nàng. Nàng đã dặn ông đừng ra phi trường đón, nên ông đã không ra. Nàng đứng một mình giữa rừng người lạ, cảm thấy an toàn dễ chịu khi chẳng ai chú ý đến mình. Hơn một năm rưỡi qua nàng đã học được cái cách làm cho không ai để ý tới mình dưới lớp vải băng quấn quanh mặt. Tuy nhiên bây giờ cách đi đứng, trang phục, lời nói của nàng lại dần dà làm người ta chú ý hơn.

Marie đón xe taxi ở phi trường, đưa địa chỉ nhà cho người tài xế, rồi ngồi dựa ra ghế sau, thở dài yên lặng. Nàng hơi mệt. Lúc này đã mười một giờ. Từ lúc năm giờ sáng nàng đã thức dậy chuẩn bị cho cuộc hành trình trở về. Nàng quyết định về tới nhà là ngủ ngay cho khỏe, để hôm sau còn nhiều việc phải làm, nhất là Peter sẽ tháo cho nàng lớp băng cuối cùng ở trên chóp trán. Sau đó họ dùng bữa trưa để mừng công việc hoàn thành trọn vẹn. Nàng sẽ hoàn toàn trở lại bình thường như mọi người. Mang tên mới hợp pháp Marie Adamson.

Người tài xế bỏ nàng xuống trước căn nhà. Marie đi chậm rãi lên căn nhà cũ. Nàng cười một mình, biết đâu Peter chẳng nấp một nơi nào đó để hù nàng? Nhưng rồi Marie thay đồ nằm dài ra giường ngủ. Nàng lại suy nghĩ miên man. Công việc chữa trị cho nàng hoàn tất, rồi thì sẽ ra sao? Nàng sẽ không gặp lại ông Peter? Lúc đó sẽ thế nào? Tuy nhiên đấy chỉ là ý nghĩ không đâu. Nàng biết Peter sẽ không rời hẳn nàng. ông đã thu xếp tổ chức cuộc triển lãm cho nàng ngay sau khi nàng có khuôn mặt mới hoàn chỉnh. ông quan tâm đến nàng như một con người chứ không phải chỉ như một đối tượng của công cuộc giải phẫu của ông.

Marie bỗng ngồi nhổm dậy, soi mình vào gương.

- Ồ, nếu mình phải sống một mình thì cơ sự sẽ ra sao?

Nàng muốn có một người nào để nói chuyện, đẻ họ bảo cho nàng biết rằng nàng không cô đơn, không phải sống một mình. Nàng mân mê chiếc máy ảnh. Không, nàng có nhiều việc tốt đẹp để làm, để suy nghĩ. Thật là điên mới nghĩ là mình cô đơn. Nàng thở dài, và chui vào giường trở lại...

Khoảng gần sáu giờ sáng hôm sau thì Marie thức dậy. Nàng trang điểm, thay đổi y phục và bảy giờ ruỡi thì rời khỏi nhà. Nàng ra khu chợ nông sán và hàng hoa chụp một số hình ảnh. Ghé qua khu Chinatown, rồi ghé trạm thú y nhận lại chú chó Fred. Chín giờ thì nàng đến văn phòng Peter. Peter thấy nàng là kêu lên ngay:

- Lạy chúa tôi, sao hôm nay cô vui vẻ và đẹp quá vậy? Chà, chiếc áo choàng đẹp quá.

Chiếc áo này Marie mới mua ở New Mexicọ Nàng cầm vạt áo lên xem lại và mỉm cười, đoạn bước tới chỗ thùng rác ở góc phòng, liệng chiếc nón của nàng vào đó và nói:

- Bác sĩ Gregson, hôm nay vậy là em không cần chiếc nón lụp xụp này nữa phải không?

ông gật đầu, và nói:

- Em sẽ chẳng bao giờ cần tới nó nữa.

- Cám ơn ông.

Nàng muốn hôn Peter, và tự nhiên nhận ra rằng nàng đã rất nhớ đến ông rất nhiều trong chuyến du lịch vừa quạ Bây giờ ông là một con người khác, sẽ không còn là vị bác sĩ điều trị của nàng nữa sau buổi sáng hôm naỵ ông sẽ trở thành một người bạn của nàng, hoặc trở thành bất cứ là gì của nàng cũng được. Mặc dầu điều đó chưa quyết định dứt khoát. ông đã nhiều lần nói là ông yêu nàng, nhưng nàng vẫn chưa nói lời cuối cùng. Phần ông thì không thúc hối.

- Peter, em nhớ ông ghê!

Nàng ngồi xuống và cầm cánh tay ông, khe khẽ vuốt ve nhẹ nhàng. Peter nhìn nàng một lát, rồi nói:

- Hôm nay em nôn nao lắm phải không?

- Sau hai mươi tháng, ông không nôn nao sao?

- Tôi hiểu.

Nàng nghe tiếng dụng cụ chạm vào chiếc khay kim loại, nhắm mắt lại, và cảm nhận miếng băng cuối cùng từ từ được lột ra khỏi trán nàng, ngay dưới chân mái tóc trước. Mỗi chút băng được gỡ dần ra Marie cảm thấy thơ thới hơn một chút. Cho đến cuối cùng, Peter bảo:

- Marie, em mở mắt ra và đến soi gương đi!

Đã hàng ngàn lần Marie làm cái động tác soi gương ấy. Ban đầu chỉ là liếc qua khuôn mặt băng bó. Dần dần từng chút ngạc nhiên, song chưa bao giờ nàng được thấy toàn vẹn khuôn mặt của mình. Peter thúc dục lần nữa:

- Nào, đến soi gương đi!

Marie có cảm giác như sợ hãi. Nhưng rồi cũng từ từ đứng dậy, chậm rãi đến trước gương soi. Nàng cười to lên, và nước mắt tuôn trào. Peter đứng xa xa sau lưng nàng. ông muốn để nàng một mình nhận diện khuôn mặt mới. Marie kêu lên:

- Lạy chúa! Nó cũng đẹp nhỉ, Peter!

ông cũng cười lớn, bảo:

- Nó nào đẹp? Em đẹp chứ. Em, nghe rõ chưa?

Nàng chỉ biết gật đầu, rồi quay lại nhìn ông. Gỡ mặt vải băng nhỏ thôi, mà khuôn mặt nàng đổi đi rất nhiều. Nàng bước lại ôm chặt ông trong hai tay nàng. Hai người đứng lúc lâu như vậy. Peter lau nước mắt cho nàng và bảo:

- Kể từ hôm nay thì em tha hồ, có thể đi nắng, chỉ cần đừng phơi nắng quá độ. Làm tất cả những gì em muốn. Vậy thì việc gì em định làm trước nhất?

- Làm việc!

Và Marie ngồi lên một chiếc ghế xoay, co chân lên sát cằm, xoay một vòng. Peter la:

- Cẩn thận, coi chừng té gãy chân!

- Hôm nay mà có gãy chân, em cũng phải đi ăn mừng cuộc đời mới của em trước đã rồi mới tính.

- Hay lắm.

Con chó Fred nhảy lên sủa sủa mấy tiếng, như thể nó hiểu điều nàng nói. Hai người cười lớn, Peter vuốt vuốt bộ lông cho nó và bảo Marie:

- Chúng ta vẫn đi ăn trưa chứ?

Mắt ông ta có vẻ như lo ngại là Marie sẽ bỏ bữa ăn trưa. Marie hiểu và xúc động. Peter hẳn nghĩ rằng một khi nàng không cần đến bàn tay chữa trị của ông nữa, thì nàng cần gì ông trong cuộc sống nàng không? Marie bèn mỉm cười bảo:

- Peter, đừng có điên. Chúng ta đi ăn trưa chứ sao lại hỏi vậy?

Nàng nhìn ông và tiếp:

- Mãi mãi trong đời em lúc nào cũng sẵn sàng thì giờ cho ông. Em mong ông hiểu như vậy. Nhờ ông mà em có lại cuộc đời.

- Không phải đâu. Cái đó là trách nhiệm của người khác chứ.

Bà Marion Hillyard, dĩ nhiên. Nhưng Peter không nói ra vì biết Marie rất ghét nghe đến tên bà ấy. ông cũng không hiểu tại sao nàng lại ghét như vậy. ông nói:

- Tôi sẽ sẵn sàng khi nào em cần đến. Luôn luôn sẵn sàng khi em cần tôi.. bất cứ việc gì.

- Tốt lắm. Như vậy lát nữa mười hai giờ rưỡi ông cho em ăn nọ Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?

Nàng đứng lên và choàng áo khoác vào.

Peter đề nghị nhà hàng ở gần bến cảng, nơi đó có thể ngồi nhìn ra ghe tàu qua lại ở vịnh và xa xa là đồi Berkeleỵ

Marie nói:

- Vậy thì tuyệt quá. Em sẽ lòng vòng đâu đó sáng nay để chụp một số hình.

- Chụp hình chứ đừng làm việc gì khác.

ông nghiêng người mở cửa cho nàng đi ra. Nàng nháy nháy mắt với ông rất vui vẻ.

Ra đến ngoài phố, Marie nảy ra ý đi mua một bộ đồ thật đẹp để mặc đi ăn trưa với Peter. Hôm nay là ngày đặc biệt nhất trong đời nàng, nàng muốn tận hưởng sự sung sướng. Nàng cũng muốn mua cho Peter một món quà đặc biệt.

Nàng mua một chiếc áo cashmere màu nâu tuyệt đẹp, rồi ghé tiệm làm tóc sửa lại mái tóc một kiểu thích hợp với khuôn mặt nàng. Rồi nàng ghé mua đôi hoa tai vàng, một sợi dây chuyền vàng, đôi giày da hoẵng màu nâu nhạt, một lọ nước hoa, thứ mà nàng vẫn thích nhất từ xưa naỵ

Với tất cả đó, Marie chưng diện hoàn toàn lịch sự để đi dùng bữa trưa với bác sĩ Peter Gregson. Nàng đã là một phụ nữ mà bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải rung động con tim.

Xong, Marie ghé tiệm buôn Shrevés, mua một chiếc đồng hồ quả mít mặt vàng mà nàng biết là Peter rất thích. Nàng nhờ họ gói lại thật đẹp, rồi gọi taxi đi thẳng đến nhà hàng ăn mà Peter đã hẹn.

Lúc nàng vào tới nơi thì Peter cũng mới vừa ngồi xuống. Nhìn thấy cách ông ta ngó nàng, Marie cũng đủ vui. Mấy người khác trong nhà hàng cũng nhìn nàng một cách chiêm ngưỡng. Peter nói:

- Phải em đó thật không?

- Bé Lọ Lem của ông đây. ông bằng lòng không?

- Bằng lòng à? Còn hơn thế nữa chứ! Cả buổi sáng em làm gì? Đi mua sắm à?

- Thì dĩ nhiên. Hôm nay ngày đặc biệt mà.

Peter vừa cầm tay Marie vừa mỉm cười có vẻ sung sướng bảo:

- Tôi rất mừng là em được vui.

- Em vui lắm. Nhưng không phải chỉ vì khuôn mặt mới, mà còn vì cuộc triển lãm ngày mai, vì công việc của em, vì cuộc sống của em, và vì ông nữa..

- Tôi ở sau cùng phải không? Còn chú chó Fred thì sao?

Cả hai cùng cười lớn. Peter gọi rượu Bloody Marýs, sau lại đổi, gọi rượu sâm banh. Marie kêu:

- Sâm banh? Trời ơi, tuyệt!

- Chứ sao! Và chiều nay tôi đóng cửa, nghỉ việc một buổi. Tôi hoàn toàn rảnh, trừ phi là em có chương trình gì khác.

- Lạy chúa, chương trình gì bây giờ anh?

- Làm việc chẳng hạn?

- Ồ! Đừng có điên! Hôm nay mình làm chuyện gì vui vui một chút đi !

Peter cười hỏi:

- Thí dụ như cái gì? Em thích làm chuyện gì nhất?

Nàng nghĩ ngợi một lúc, nhưng chẳng nghĩ ra được chuyện gì, bèn cười hỏi:

- Đi ra bãi biển chơi được không?

- Tháng giêng mà ra bãi biển à?

- Chứ sao. Đây là California mà, đâu phải là Vermont. Chúng ta có thể lái xe tới Stanson, và đi dạo chơi!

- Thôi được em thật dễ thương đấy!

Marie muốn đi dạo bãi biển để có một chỗ đặc biệt tặng món quà cho Peter. Nàng cố giữ bí mật cho đến xế chiều, lúc đi ngoài bãi biển lộng gió, nàng mới nói:

- Peter, em có cái này tặng anh.

Hai người đứng lại. Peter ngạc nhiên nhìn nàng. Marie lấy chiếc đồng hồ cho Peter và nói:

- Nếu anh muốn, em sẽ nhờ khắc chữ lên nữa.

- Marie, thật là quá mức. Em không nên tặng tôi như vậy... Tôi không muốn...

ông cảm động, bối rối, và mừng vui khi thấy chiếc đồng hồ đẹp. ông quàng tay qua vai nàng và nói:

- Sao em làm như vậy?

- Là tại vì em đâu có... làm gì cho em!

Đôi mắt nàng có vẻ tinh nghịch, Peter cười lớn, ôm nàng sát vào người ông, và hôn nàng thật lâu. Marie hôn lại Peter rất nồng thắm. Với tất cả tâm hồn yêu thương của nàng. Tự nhiên Peter yêu thích Marie vô hạn, ông nói:

- Này, cô nương, cô cẩn thận, không thôi tôi hiếp cô trên bãi biển này đấy.

Nàng mỉm cười trêu ghẹo:

- Dám không?

ông lại cười và kéo nàng vào lòng. ông thấy cô gái quả thật là kỳ lạ. ông thấy nàng không còn là một bệnh nhân của ông nữa. ông kêu:

- Marie... Em yêu thương...

Marie hôn Peter thật lâu. Chợt Peter lui lại và nói:

- Hay là mình về đi... em.

Nàng lặng lẽ gật đầu, và theo ông đến xe. Lúc về tới nhà nàng, nàng bảo:

- Peter em có cái này cho anh. Anh lên phòng em đi.

- Chắc không?

- Chắc chứ!

Nàng chạy lên trước, Peter lặng lẽ theo sau. Nàng không bật đèn, đi thẳng tới phòng làm việc quay giá vẻ lại, rồi mới mở đèn sáng lên. Peter thấy trên giá một bức tranh phong cảnh, có một người con trai ngồi ló sau một cây xanh. Marie đã hoàn tất bức tranh trước khi đi du lịch, và để dành hôm nay, giờ phút này mới tặng Peter. ông nhìn nàng như có vẻ không hiểu. Marie nói:

- Dành cho anh đó, Peter. Em vẽ từ lâu lắm rồi.. Em dành cho... anh đó!

- Ồ! Cưng..

ông sáng mắt lên, bước tới nhìn kỹ bức tranh. Hôm nay thật là ngày đầy những ngạc nhiên và xúc động cho ông. Cho cả hai người. Peter nói:

- Tôi không nhận đâu. Em đã tặng tôi nhiều rồi. Em cho tôi hết, rồi lấy gì mà triển lãm?

- Những cái kia là ảnh. Còn cái này thì khác. Đây là dấu hiệu sự tái sinh của em. Lần đầu tiên em vẽ lại sau bao nhiêu lâu. Bức tranh này rất có ý nghĩa đối với em. Em muốn anh nhận, nha!

Có ngấn lệ trong mắt nàng. Peter bước đến, hai tay ôm nàng vào lòng, và bảo:

- Tuyệt quá. Cám ơn em. Tôi chẳng biết nói sao. Em quá tốt với tôi.

- Anh khỏi phải nói gì cả.

Đoạn nàng hôn Peter với tất cả ý nghĩa nồng nàn, say đắm. Peter hiểu rõ. ông dìu nàng qua bên phòng ngủ. Sự say mê làm tay ông hơi run, ông nhẹ nhàng cởi quần áo cho nàng. Trong ánh sáng mờ dịu, hai người say đắm trong yêu đương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.